Đầu đau như muốn nứt ra.
Sầm Hoan nửa mê nửa tỉnh, theo bản năng xoa cái trán đau nhức, vùi cả khuôn mặt vào trong gối đầu.
Một lát sau, cô chợt ngồi dậy khỏi giường, trợn to mắt nhìn khung cảnh hoàn toàn xa lạ xung quanh mình.
Sau khi không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia, cô đưa mắt nhìn về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm đang đóng, nhưng không có bất cứ âm thanh gì từ bên trong truyền ra.
“Cậu nhỏ?” Cô gọi một tiếng, sau khi không nghe thấy có gì đáp lại, cô hốt hoảng chạy xuống giường, vọt đến trước cửa phòng tắm, đẩy cửa ra, bên trong không có một bóng người.
Cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm phòng tắm trống rỗng, khung cảnh tối hôm qua chiếu lại từng màn một trong đầu.
Cô nhớ tối hôm qua dường như bởi vì cô say mà cậu nhỏ đã rất tức giận.
Thế nên, sau khi cô ngủ anh đã bỏ đi rồi?
Đầu đau quá khủng khiếp, cô không nhớ nổi tối hôm qua mình đã nói gì với cậu nhỏ.
Nhìn thời gian, hơn mười giờ, khoảng thời gian này, hẳn là cậu nhỏ đang ở công ty.
Cô vào phòng tắm rửa mặt, sau khi rời khỏi căn phòng đó, cô xuống sảnh khách sạn để trả phòng, nhưng lại được báo là tất cả thủ tục đã xong xuôi.
Thì ra là tối hôm qua lúc rời đi Hoắc Đình Đông đã xử lý thủ tục trả phòng xong xuôi, chỉ là kéo dài thời gian trả phòng đến chiều hôm nay mà thôi.
Xác nhận là cậu nhỏ đã rời đi vào tối hôm qua, trong lòng Sầm Hoan có chút thấp thỏm, sợ anh vẫn còn giận mình.
…
“Cô Sầm, tổng giám đốc Hoắc không ở công ty, cô không biết sao?” Thư ký Vương hơi kinh ngạc khi thấy Sầm Hoan chạy đến công ty tìm Hoắc Đình Đông.
Dù sao những ngày qua Sầm Hoan vẫn luôn đi bên cạnh Hoắc Đình Đông như hình với bóng, anh ta nghĩ là cô phải biết chứ.
“Không có ở đây?” Trong lòng Sầm Hoan có một chút mất mát, “Cậu ấy đi đâu rồi?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, tổng giám đốc Hoắc không nói gì trước khi đi.”
Sầm Hoan phiền não kéo tóc, vẻ mặt buồn bực, đi ra khỏi cao ốc của trụ sở chính của Hoắc thị.
Bên ngoài nắng rất đẹp, Sầm Hoan đứng dưới ánh mặt trời chói chang, nhớ ra tối hôm qua mình không tắm mà cũng không thay quần áo, mặc dù không có mùi gì lạ, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Cô không thể làm gì khác hơn là bắt taxi quay về nhà học Hoắc trước.
May là Liễu Như Lam và ông ngoại đều không có nhà, cô về phòng mình tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ, sau đó ngồi yên trên giường, nhìn điện thoại trong lòng bàn tay, chần chừ hồi lâu.
Cô muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Cô nhớ láng máng tối hôm qua anh đã hỏi cô điều gì đó, nhưng cô thật sự không nhớ nổi nội dung của câu hỏi.
Đấu tranh hồi lâu, cô vẫn không thể gọi điện thoại đi được.
Đến bữa trưa, bàn ăn lớn như vậy mà chỉ có một mình cô.
Thím Phúc nói ông ngoại và Liễu Như Lam đi tỉnh, phải hai, ba ngày nữa mới trở về.
Nghe thấy tin này, lòng Sầm Hoan nhảy nhót một trận.
Liễu Như Lam không có ở đây, cô có thể quang minh chính đại chạy đến phòng cậu nhỏ tìm cậu ấy bất cứ lúc nào, mà không cần lo sẽ bị Liễu Như Lam nhìn thấy rồi mặt nặng mày nhẹ.
Cô mong mỏi buổi tối sẽ được ăn tối riêng với cậu nhỏ, tiếc là đến giờ cơm tối, Hoắc Đình Đông vẫn không về nhà.
…
Một giờ sáng.
Hoắc Đình Đông đi vào phòng của mình.
Cồn trong người đang phát huy tác dụng, cả người khô nóng khó chịu.
Anh tháo cà vạt ra, men theo ánh trăng mông lung từ ngoài cửa sổ sát đất tràn vào, anh đi đến cái giường lớn nằm ở giữa phòng ngủ.
Ném áo khoác trên khuỷu tay sang một bên, anh đổ ập cả người xuống giường, một tiếng rên khó chịu đột nhiên vang lên bên tai..