Trong cuộc họp đầu giờ sáng, điện thoại của Hoắc Đình Đông ở trong túi rung không ngừng.
Nhìn dãy số quen thuộc trên đó, hàng mày rậm nhíu chặt lại, anh không thèm để ý, sắc mặt cũng tối tăm.
Bên này, Sầm Hoan gọi vài cuộc mà anh đều không nhận, trong lòng tủi thân vô cùng, thế là chuyển sang nhắn tin.
Đợi nửa tiếng không đợi được anh trả lời điện thoại của cô, mà chỉ có một tin nhắn ngắn ngủi bốn chữ – Không có thời gian.
Sầm Hoan không biết là anh thật sự bận quá nên không có thời gian, hay là không muốn gặp cô nên mới nói vậy.
Từ trước đến nay cô không phải người dễ từ bỏ, cũng sẽ không vì thái độ lạnh lùng của anh mà nảy sinh ý nghĩ lùi bước.
Nếu anh trốn tránh cô, không gặp cô, cô sẽ nghĩ cách để anh phải xuất hiện trước mặt cô.
…
Điện thoại di động vẫn đang rung, Hoắc Đình Đông không thể nhịn được nữa, nhìn màn hình thì lại ngẩn người.
Người gọi tới không phải là Sầm Hoan.
Ngẫm nghĩ, anh nghe máy: “Đình Đông, sao chị gọi điện cho Hoan Hoan mãi mà không có ai nhận vậy? Này?”
“Tối hôm qua chị gọi điện cho nó để bảo nó hôm nay quay về một chuyến, nó đã đồng ý với chị, chị còn bảo nó hỏi cậu xem có thời gian không, có thể cùng nhau quay về không, để nó đỡ phải chen chúc trên xe.
Nhưng hôm nay nó vẫn chưa gọi điện thoại cho chị, chị cảm thấy lạ nên mới gọi cho nó, kết quả mãi mà không có ai nghe máy.
Sáng nay mắt chị cứ giật suốt, thật sự rất lo cho nó, cậu bớt chút thời gian mau đi xem hộ chị xem nó thế nào rồi.”
“Chị, chị đừng lo, chắc là nó chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng nên mới không nghe thấy thôi.” Anh trấn an người chị đang lo lắng ở đầu dây bên kia.
“Chị vẫn không yên tâm được, cậu mau đi xem thế nào hộ chị đi, Đình Đông.”
“Vâng.”
Cúp máy, anh tìm đến số của Sầm Hoan, gọi đi, quả nhiên chuông kêu mười mấy lần vẫn không có ai nghe.
Anh không biết có phải cô làm vậy để buộc anh trở về gặp cô hay không, nếu đúng thì cô thành công rồi.
…
Đứng trước cửa nhà mình, Hoắc Đình Đông lại chần chừ một lúc mới mở cửa đi vào.
Không có mùi thơm xộc vào mũi như tối hôm qua, mà là cả căn phòng yên tĩnh lạnh tanh.
Anh đổi giày đi vào phòng ngủ, kết quả bên trong cũng như vậy, không hề có bóng dáng của Sầm Hoan.
Nhưng lúc nãy khi thay giày ở lối vào rõ ràng anh vẫn trông thấy giày của cô, điều này chứng tỏ cô vẫn chưa rời đi.
“Sầm Hoan?”
Anh cất giọng gọi, không ai trả lời.
Anh nhíu mày, khóe mắt vô tình lướt qua cửa phòng tắm đóng chặt, anh hơi sững sờ, đoạn đi tới.
Đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến tim anh bỗng ngừng đập.
Sầm Hoan nằm trong bồn tắm, bọt tắm đầy bồn che đi phần từ xương quai xanh của cô trở xuống, cô đang ngẩng đầu gối lên thành bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền.
Cảnh tượng này quá kỳ lạ, khiến anh không xác định được là cô tắm đến mức ngủ thiếp đi hay đã xảy ra chuyện gì.
“Sầm Hoan?”
Anh gọi một tiếng, vẫn không ai đáp lại.
Anh cúi người chạm vào mặt của cô, cảm giác nơi đầu ngón tay lạnh lẽo đến mức làm anh kinh hãi, anh thò tay vào trong nước, vậy mà không có chút độ ấm nào cả.
“Sầm Hoan?” Anh vỗ mặt cô, Sầm Hoan không hề phản ứng, lúc này anh mới thấy tình hình nghiêm trọng, không kịp kiêng kị điều gì, anh kéo đại một cái khăn tắm rồi nhắm mắt lại bế Sầm Hoan từ bồn tắm lên.
…
“Tôi đoán là cô ấy đã bị sặc nước trong khí quản, sau đó ho dữ dội, dẫn đến bị sốc do tạm thời thiếu oxy lên não.
May mà lúc đó cô ấy không bị trượt xuống nước, nếu không thì xong rồi.”
Vệ Lăng Phong vừa nói vừa nhìn người đàn ông im lặng kia.
“A Đông?”
Hoắc Đình Đông hoàn hồn.
“Cô ấy ngâm ở trong nước quá lâu nên toàn thân đang rét run, mặc dù đã áp dụng các biện pháp giữ ấm, nhưng vẫn không loại trừ khả năng cô ấy sẽ bị sốt cao bất cứ lúc nào, cậu bảo người chăm sóc cô ấy chú ý một chút.
Tôi phải làm xong việc hiện tại mới quay lại được.”
Hoắc Đình Đông gật đầu, ánh mắt vẫn rơi vào gương mặt nhỏ nhắn ngay cả hôn mê mà vẫn nhăn lại trên giường bệnh kia.
Đây là lần thứ hai anh đưa cô bị hôn mê đến bệnh viện.
Lần đầu tiên hai người cũng cãi nhau một trận long trời lở đất, lần đó anh tổ chức sinh nhật cho cô ở bệnh viện, cô ước với anh là muốn có một cái hôn và một bữa tối dưới ánh nến.
Anh hôn lên trán cô, rồi trong bữa tối dưới ánh nến, lợi dụng điều ước cô tặng anh mà mong rằng cô cách xa anh ra.
Anh vẫn nhớ rõ vẻ mặt của cô lúc ấy, giống như ngày tận thế trời đất sụp đổ, dụng cụ ăn uống bằng bạc trong tay dường như sắp bị cô bóp nát, trong lòng đau khổ như vậy, nhưng cô lại không nói gì, mà là chậm rãi gật đầu một cái.
Nói anh hèn hạ cũng được, ban đầu cho dù cô không tặng anh một điều ước sinh nhật, anh cũng sẽ nghĩ cách khác đòi lấy một nguyện vọng từ chỗ cô, để cô chủ động rời đi, chỉ là anh không ngờ cô lại tặng cho anh một điều ước của chính mình.
Cô nói mình tự đào hố chôn mình, còn anh chính là người đẩy cô xuống hố.
…
Sầm Hoan tỉnh lại, ý thức được mình lại vào bệnh viện, nghĩ thầm mình và bệnh viện đúng là có duyên.
Sau này đây sẽ là nơi làm việc mà cô muốn gắn bó suốt đời, coi như là đang làm quen với cuộc sống ở bệnh viện trước vậy.
Nhận ra ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, cô dũng cảm nghênh đón, gương mặt xinh đẹp hơi tái nhưng không mất đi vẻ kiều diễm nở một nụ cười yếu ớt.
“Xin lỗi cậu, lại mang đến phiền phức cho cậu rồi.” Ngoài miệng thì cô nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại không có một chút áy náy nào.
Đương nhiên, nếu không phải vì quá tức giận khi anh mãi không chịu nghe điện thoại của mình, cô sẽ không chạy đến phòng tập thể dục để trút giật, cũng sẽ không tắm đến mức đưa mình đến bệnh viện.
Nhắc tới cũng xui xẻo, cô xả đầy nước tính toán tắm một cái rồi đến trụ sở chính của Hoắc Thị để tìm anh tính sổ, không ngờ lại bước hụt một cái rồi trượt chân, nước xộc vào khí quản khiến cô ho mù trời tối đất, cuối cùng ngất đi.
Cho nên nói đi thì cũng phải nói lại, kẻ đầu sỏ gây tội hại cô vào bệnh viện thật ra chính là người đàn ông tuấn tú âm u trước mắt đây.
“Gọi điện thoại cho mẹ của cháu, bảo là cháu ngủ quên, chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng nên không nghe thấy bà ấy gọi.” Hoắc Đình Đông lấy điện thoại của mình ra, tìm đến số của Hoắc Tĩnh Văn, bấm gọi rồi đưa cho cô.
Sầm Hoan nhận lấy, giải thích với mẹ theo ý của anh, cuối cùng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì mà không thể nói luôn trong điện thoại vậy ạ?”
“Cũng không có gì, đã giải quyết rồi.
Được rồi, bố con về rồi, mẹ cúp máy trước đây.”
Cầm điện thoại di động của mình, Hoắc Đình Đông liếc cô một cái: “Nếu cháu dậy rồi thì tự về đi, công ty cậu còn có việc.”
Dứt lời bèn đi ra cửa.
Sầm Hoan bĩu môi, thấy anh đi tới cửa mới nói: “Cậu nhỏ, nếu cháu chết thì cậu có buồn không?”.