Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi - Chương 90: Chương 90
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi


Chương 90: Chương 90


Sầm Hoan không biết anh ta đang làm trò quỷ gì, mà chỉ mười phút sau đó, quả nhiên cửa lại bị đẩy ra một lần nữa, một bóng dáng cao lớn thở hổn hển bước vào.

“Anh Hựu Tây, có chuyện gì mà gấp như vậy? Em đã phải chạy môt hơi từ ngoài sân vào đây, chân sắp gãy đến nơi rồi.

” Người vừa đến đã hỏi người đàn ông với vẻ mặt nhàn nhã, người phía sau quét mắt nhìn sang Sầm Hoan, nói: “Bác sĩ Sầm, vị này mới là người cần khám bệnh, Lương Triệu Bắc, anh ta ngại tới, vì thế mới để tôi thay anh ta đến tư vấn, cô không tin có thể tự mình hỏi anh ta.


Lương Triệu Bắc vừa nghe xong mặt đã lập tức biến sắc, giống như bảng đổi màu lúc đỏ lúc trắng.

“Anh Hựu Tây, anh anh anh…”
“Anh cái gì mà anh? Mau chóng giải thích với bác sĩ Sầm mau.

” Lương Hựu Tây dùng ánh mắt cảnh cáo với em họ, đứng dậy dùng sổ bệnh án phủi chỗ mình vừa ngồi, đặt lại về vị trí cũ rồi đi ra ngoài.

Khóe miệng Lương Triệu Bắc co lại, ha ha cười khổ, nhìn về phía Sầm Hoa đang nhìn mình, chậm rãi nói: “Ờm, bác sĩ Sầm đúng không? Khụ, tôi có thể xem xem anh họ tôi đã viết tôi bị bệnh gì trong bản hồ sơ đó không?”
Sầm Hoan cau mày: “Bản thân anh còn không biết mình bị bệnh gì?”
“A, tôi, tôi biết, không phải vì sợ anh ấy nghe nhầm sao…” Lương Triệu Bắc cười ha ha.

Sầm Hoan đưa bản hồ sơ qua, Lương Triệu Bắc vừa xem mặt đã chuyển sang xanh lét.

“Anh Lương, anh xác nhận là anh có bệnh?” Sầm Hoan hỏi.

Lương Triệu Bắc làm động tác lau mồ hôi, khóe miệng run rẩy gật đầu: “Đúng, là tôi có bệnh.

” Không bệnh thì sẽ không đến đây để thể thay anh họ chịu oan ức.

“Nếu như anh đã có bệnh, vậy tại sao phải để anh họ thay anh tư vấn? Hơn nữa chỗ này của tôi cũng không phải là phòng tư vấn, là phòng chẩn đoán, bắt buộc phải là đích thân bệnh nhân đến mới có thể chẩn đoán chính xác tình trạng bệnh,”
“Đúng đúng đúng, bác sĩ Sầm nói đúng, đó không phải là vì tôi ngại tới nên mới nhờ anh họ giúp đỡ sao? Bác sĩ Sầm có gì muốn hỏi, mau hỏi đi, tôi chỉ còn ba mươi phút nữa là phải đi làm rồi, buổi chiều có ca phẫu thuật.


“Phẫu thuật?” Sầm Hoan lấy làm lạ, sau đó nhướng mày: “Anh là bác sĩ?”
“À, tôi là bác sĩ khoa trực tràng.


“Bệnh viện này?”
Lương Triệu Bắc gật đầu.

Sầm Hoan thật sự không ngờ tới người đàn ông mặt mày thanh tú trước mặt mình đây lại là đồng nghiệp ở bệnh viện, cô nhớ lại người đàn ông tên Lương Hựu Tây kia, trong lòng nghĩ không lẽ anh ta cũng là bác sĩ?
“Anh họ anh làm cái gì?”
“Anh ấy là bác sĩ khoa não từ nước Mỹ trở về sớm hơn cô nửa năm, hiện tại là một bác sĩ khoa não xuất sắc có tiếng.


Hóa ra đều là bác sĩ?
Rất tốt.

Nếu như trước kia Sầm Hoan còn nghi ngờ hai anh em nhà này đang trêu đùa cô, vậy bây giờ sau khi biết được thân phận của hai người, cô đã có thể vô cùng chắc chắn , bọn họ chính xác là ăn no dửng mỡ nên đến trêu đùa cô!
Chỉ là cô không hiểu vì sao Hồ Nhậm Hải lại nói thân phận của đối phương đặc biệt? Chỉ là một bác sĩ khoa ngoại mà thôi.

“Bác sĩ Lương, tôi không biết vì sao các anh lại lấy chuyện này ra để trêu đùa tôi, tôi rất tức giận, vì thế mời anh lập tức rời đi!”Cô không khách khí nói.

Lương Triệu Bắc nghĩ có lẽ anh họ vẫn còn đang đợi bên ngoài, nếu như bản thân không hoàn thành nhiệm vụ vạch trần, vậy thì kết cục sẽ rất tệ hại, vì thế anh ta hạ quyết tâm, biểu cảm lạnh nghiêm túc nói: “Bác sĩ Lương, cô hiểu nhầm rồi, chúng tôi tuyệt đối không phải trêu đùa cô, cơ thể tôi có vấn đề là sự thật, nghe trưởng khoa Hồ giới thiệu y thuật của cô rất tốt, vì thế mới chỉ đích danh cô giúp đỡ.


Sầm Hoan vẫn nghi ngờ như cũ, Lương Triệu Bắc thấy sắp tới giờ làm, trong lòng lo lắng cho ca phẫu thuật chiều nay, nghĩ rồi lại nghĩ cuối cùng chỉ có thể nói: “Nếu như bác sĩ Lương đã không tin tôi, vậy thì tôi chỉ có thể tìm bác sĩ khác khám vậy.

Anh ta cất bản hồ sơ kia vào túi xách, cũng không đợi Sầm Hoan trả lời đã mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa, quả nhiên Lương Hựu Tây vẫn chưa đi.

“Nếu không thì điền cái gì? Bệnh giang mai?”
“…”
“Làm sao? Hỏng chuyện rồi? Cô ấy không tin em có bệnh này?”
“Cô ấy rất tức giận, nói rằng chúng ta đang trêu đùa cô ấy.

” Nhưng thật sự đúng là đang trêu đùa cô ấy.

“Anh Hựu Tây, nếu như anh thích bác sĩ Sầm Hoan, thì cứ trực tiếp hẹn cô ấy là được rồi, sao phải làm như vậy, nhất định phải làm cô ấy tức giận sao? Như vậy ấn tượng về chúng ta sau đó đều không tốt, sau này anh muốn theo đuổi cô ấy rất khó.


Lương Hựu Tây liếc nhìn anh ta: “Em hiểu cái gì?”
“! ”
“Không phải buổi chiều em còn có ca phẫu thuật sao? Không còn chuyện gì của em, em đi đi.


“! Ngậm luôn cái miệng quạ của em vào!”
Lương Triệu Bắc bĩu môi, quay đầu đi vào thang máy.

Lương Hựu Tây vẫn như cũ đứng trước cửa phòng chẩn đoán của Sầm Hoan, lưng tựa vào trước tường trắng, trong đầu anh hiện lên một khuôn mặt nhỏ trong veo hiện lên, một cô gái với chiếc áo phông và quần jean giản dị, đi đôi giày thể thao đầy màu sắc và một mái tóc ngắn nhìn từ phía sau cực kỳ giống một thằng con trai.

Không ngờ sau khi con gái dậy thì trưởng thành, cô nàng tomboy trong trí nhớ của anh giờ lại xuất hiện trước mặt anh, và trở thành một đại mỹ nhân mười phân vẹn mười, mỗi một cử chỉ đều nét thu hút người khác giới, khiến cho anh lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tim anh đã đập loạn nhịp, đến tận bây giờ vẫn đang đập loạn vì vui mừng.

Chỉ đáng tiếc là, trong trí nhớ của cô chưa từng có anh.

Anh nhếch môi tự giễu cợt bản thân, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đứng thẳng người dậy đi về phía cuối hành lang.

Sau khi tan sở, Sầm Hoan trước tiên gọi điện cho mẹ để hỏi thăm tình hình của bố như thường lệ, sau đó đi siêu thị mua một số vật dụng và nguyên liệu cần thiết cho hàng ngày.

Xách theo túi lớn túi nhỏ quay trở lại chung cư, trong khi chờ thang máy ở tầng một, cô thoáng thấy một bóng người cao gầy ở đằng sau cửa thang kim loại có thể soi gương đang đi tới.

Tuy rằng ngũ quan của anh ta không thấy rõ ràng, nhưng vẫn có một điểm quen thuộc.

Vốn dĩ định quay đầu nhìn một chút, nhưng lúc này thang máy lại ding một tiếng mở ra, bên trong một đôi nam nữ đi ra, cô sợ vuột mất thang máy nên đã lập tức đi vào.

“Đợi đã!”
Khi cửa thang máy khép lại.

một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN