Tình Nhân Lạc Lối
Chương 10
Hùng loạng choạng gạt Bích ra, cô không khoẻ bằng anh nhưng cô lại cầm tay của anh đặt lên ngực mình. Sau đó cô ôm chầm lấy anh.
– Anh nghĩ có thể ra ngoài trong bộ dạng này ư? Nếu như mọi người nhìn thấy…
– Tôi không quan tâm, mau tránh ra.
Hùng cố gắng giành giật với Bích chút lý trí cuối cùng còn sót lại. Anh không hiểu sao Bích lại phải làm thế này, cô ta đâu có yêu anh. Ngay từ đầu chính cô cũng đã nói việc hai người lấy nhau chẳng khác gì thực hiện một bản hợp đồng, giờ cô lại thay đổi là ý gì chứ.
“Chẳng lẽ đến nước này rồi anh cũng không thèm đoái hoài đến em ư?” Bích ngẩng đầu lên hỏi. “Anh có đủ thời gian để chạy đến bên Khuê của anh không?”
Giọng của Hùng bắt đầu khàn đi, mắt anh hoa lên, anh thấy người mình nóng đến mức muốn cởi bỏ quần áo. Hùng đưa tay cởi một nút áo của mình ra, anh cố đẩy Bích đang ôm chặt eo mình nhưng không được. Anh chưa bao giờ thấy mình nhạy cảm với việc tiếp xúc phụ nữ như thế này.
– Anh có thể làm được mà, đúng không? Anh sẽ làm thế với em như từng làm thế với con bé đó.
Tiếng nói của Bích trầm bổng ngay bên tai, Hùng thở dốc như ai đó đang thắt khí quản của anh lại. Anh nắm lấy vai của Bích, nhìn cô như thể người đói nhìn một miếng thịt. Cô ta là ai anh không hề biết, dường như là một ai đó mà anh quen.
Khuê ngồi ở trên xe và nhìn xuống bức ảnh Bích gửi cho cô. Trong ảnh là chị và Hùng đang nằm cạnh nhau, Hùng say ngủ, đầu ngả lên vai chị. Khuê tắt máy, cô quay mặt đi. Đó mới chính là lý do khiến cô không còn muốn ở lại thành phố này. Lẽ ra cô phải đi sớm hơn, cô không nên ràng buộc anh.
Khuê đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với tình yêu này. Nó sẽ không đi đến đâu cả. Ngay từ đầu lẽ ra cô nên biết điều đó.
Hùng gọi điện nhưng Khuê không bắt máy, cô chặn số của anh đi. Nếu như có thể nói được với anh một điều vào lúc này, có lẽ cô sẽ nói với anh lời tạm biệt. Nhưng nếu cô nói ra điều đó thì anh sẽ điên cuồng đi tìm cô. Cô muốn anh từ từ chấp nhận. Sẽ rất nhanh thôi, tình yêu dành cho cô sẽ phai nhạt trong anh. Rồi cả hai sẽ chỉ là dĩ vãng cuộc đời nhau.
Hùng đặt điện thoại lên trên bàn, anh đang ngồi ở trong căn phòng mà Khuê thuê trọ, cô ấy đúng là đã dọn đi. Hùng nghĩ cô về nhà bố mẹ, nhưng anh không biết nhà cô. Khuê không có nhiều bạn, có thì cũng không thân. Cô ấy rất nhút nhát, không quan hệ rộng. Nên khi mất tích thì giống như đã bốc hơi khỏi cuộc đời anh.
Hùng đứng dậy và trở về căn biệt thự. Anh cũng muốn dọn khỏi đó, anh sẽ dọn đồ tới đây và đợi đến khi Khuê quay lại. Anh cũng sẽ chia tay với Bích, dù cô ta có đồng ý hay không thì anh cũng sẽ đơn phương ly hôn với cô ta.
Nhưng vừa về nhà thì Hùng đã thấy hai chiếc xe quen thuộc đỗ ở trong sân. Bố anh và bố của Bích đang ở đây, chẳng lẽ họ biết chuyện rồi? Hùng đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Anh vội vàng đi vào nhà.
Hùng nhìn thấy Bích và bố mẹ đang ngồi ăn với nhau, họ dường như rất vui. Bích mỉm cười, chạy đến khoác tay anh như thể cả hai là vợ chồng thân thiết lắm:
– Anh về muộn quá, quà của em đâu?
– Quà?
Bích bấm ngón tay mình và cánh tay của Hùng, nháy mắt nói nhỏ với anh:
– Sinh nhật em, mau hợp tác đi.
Hùng giả vờ cười, anh nhìn bố mẹ rồi lại nhìn Bích:
– Quà là bí mật, đến tối là sẽ biết.
Mọi người cùng cười trước câu nói của Hùng. Chỉ có anh là lặng lẽ gạt bàn tay của Bích ra khỏi tay mình. Bích nhếch môi, cô bước đến, cố tình khoác lại tay anh. Qua một hồi ngầm giằng co, cuối cùng thì Hùng đánh phải để nguyên. Bích ghé vào tai anh thì thầm:
– Nếu như anh muốn ly hôn, thì đây là cơ hội của anh đấy.
Hùng không trả lời, anh nhìn bố mẹ mình và bố mẹ của Bích đang nói chuyện vui vẻ. Nghe những chiến lược kinh doanh mà bố và bố vợ đang trình bày, Hùng cảm thấy lòng mình rối bời. Anh không thể nói với họ rằng anh sẽ ly hôn với Bích vì một cô giáo dạy văn nào đó. Nếu anh có nói thì họ cũng sẽ tìm cách chia rẽ. Chỉ một mình Bích đã đủ khiến anh lao đao, nếu cả gia đình anh cũng hại Khuê… Hùng cúi đầu, anh cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.
Khi bố mẹ đã ra về, Hùng ngồi lặng lẽ trên bàn ăn. Bích vẫn nhâm nhi ly rượu vang và nhìn anh đầy hứng thú. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, Hùng hất mạnh tay cô ra, nghiến răng nói:
– Đừng bao giờ chạm bàn tay bẩn thỉu đó vào người tôi.
“Anh nghĩ mình sạch sẽ sao?” Bích đưa tay mình lên nhìn. “Cơ thể anh giờ đã bẩn thỉu đến nỗi toàn mùi của con bé đó. Hùng, anh phải hiểu rằng nó không xứng với anh. Người phù hợp nhất chỉ có thể là em.”
– Tôi muốn ly hôn.
– Cơ hội của anh đã qua rồi.
Hùng nhìn chăm chăm về phía trước, anh nắm chặt lớp vải quần. Tại sao cuộc đời lại để anh sinh ra vào một gia tộc đã lụn bại phải đi cầu cạnh một danh gia vọng tộc khác? Tại sao anh lại thành món hàng đổi chác? Tại sao cô ta phải yêu anh? Tất cả chính là số phận.
Có tiếng chuông cửa ở bên ngoài, người giúp việc ra mở cửa. Bảo theo cô ta bước vào nhà, Hùng nhìn anh đầy ngạc nhiên, cả Bích như cũng trở nên bối rối hơn. Cô ta đứng dậy, đi tới chỗ Bảo. Bảo mỉm cười, cúi đầu chào thái quá như mọi khi:
– Xin chào!
“Tại sao cậu?” Hùng nhìn Bích, như bắt đầu hiểu ra mọi chuyện. “Các người đang âm mưu với nhau điều gì?”
Bích ngẩng cao đầu, cô nói bằng một giọng lạnh tanh:
– Còn gì khác ngoài chuyện chia rẽ anh và con bé đó? Em đã nói rồi, thứ gì em không đạt được thì em sẽ đạp đổ. Khuê đã phải lòng Bảo.
Bảo đang định nói gì đó thì Bích liền nháy mắt ngăn lại. Anh ta nhếch môi cười, xoè tay ra:
– Đưa tiền đây!
– Tôi sẽ trả đầy đủ không thiếu một xu. Tốt nhất là bây giờ cậu nên biến đi trước khi chứng kiến cơn phẫn nộ của chồng tôi.
Hùng lao tới, gạt Bích ra rồi nắm lấy cổ áo của Bảo cho dù anh biết mình không đánh được anh ta. Bích đi tới gỡ tay Hùng ra nhưng lại bị anh bất ngờ tát một cái. Bích ôm lấy má của mình, kinh hãi. Anh ta vừa mới đánh cô? Có nằm mơ cô cũng không nghĩ ra được điều này. Hùng đánh cô?
– Đồ rắn độc. Tôi hận cô!
Hùng bỏ lên trên nhà, anh ấn số điện thoại của ai đó. Khi họ nhấc máy Hùng liền nói nhanh:
– Tìm giúp tôi số điện thoại này bằng bất cứ giá nào.
Liệu Hùng có tin rằng nhân tình của mình phải lòng Bảo? Anh sẽ tìm ra cô và thoát khỏi cuộc hôn nhân mà anh cho là bi kịch này? Về phần Bích, sau khi bị Hùng đánh cô sẽ trả thù anh, hay lại tìm Khuê để trút giận?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!