Ở phía Đông thành phố Twinkle, là một bãi biển rộng lớn, ôm trọn một phần của thành phố.
Với những hàng dừa xanh soi bóng xuống bãi cát trắng mịn cùng nước biển màu lam ngọc tuyệt đẹp, lâu lâu lại có những cơn gió nhẹ từ ngoài biển thổi vào, những hàng dừa va vào nhau tạo ra tiếng xì xào cộng hưởng với âm thanh của sóng vỗ nhẹ vào bờ đã tạo ra một bản tình ca đầy êm dịu đến từ biển cả, nơi đây chẳng khác gì một thiên đường nằm ngay trên mặt đất.
Phía xa bờ biển là một hòn đảo nhỏ, được bao phủ bởi rất cây cối, tạo nên một cảm giác xanh mát và yên bình.
Cả hòn đảo xinh đẹp này đều thuộc quyền sở hữu của Âu Lãnh Thiên, ở trên đảo được cải tạo trở thành một khu nghỉ dưỡng của riêng anh.
Nhưng không ai biết rằng, sâu dưới lòng đất của hòn đảo này là một tầng hầm, nơi đây chẳng khác gì một địa ngục đang hiện hữu trên trần gian.
Ở trên vách của tầng hầm treo vô vàng loại vũ khí nguy hiểm.
Nơi đây là nơi Âu Lãnh Thiên dùng để dạy dỗ những tên nhà báo, phóng viên đăng tin xằng bậy về anh, hay những kẻ khiến anh ngứa mắt đều được đưa đến đây, sau khi những người đó ra khỏi đây đều sẽ tự động nghe lời hơn.
* * *
Âu Lãnh Thiên ngồi trên ghế sofa, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu xì gà, từ khuôn miệng lâu lâu lại thả ra một làn khói trắng mờ ảo.
Đôi mắt không hề có một chút hơi ấm, đăm đăm nhìn về một hướng không xác định.
“Sếp, cô gái này chính là người đã nhốt cô Giai Tuệ vào căn nhà hoang.” Triết Dương bước gần đến chỗ Âu Lãnh Thiên báo cáo.
Âu Lãnh Thiên quay qua, phóng tầm nhìn lạnh lùng đầy chết chóc lên người Tiểu Yên.
Khí lại từ lòng đất phả lên dường như của không thể sánh nổi với ánh nhìn này của anh.
“Tại sao cô lại nhốt Giai Tuệ?”
“Âu tổng..
tôi..
tôi..”
Tiểu Yên lần đầu bắt gặp được dáng vẻ đáng sợ của Âu Lãnh Thiên khác hẳn với dáng vẻ ôn nhu thường ngày của anh trên báo chí khiến cô không khỏi sợ hãi, tay chân run rẩy không thể nói được câu nào hoàn chỉnh.
“Nói!”
Giọng của Âu Lãnh Thiên tuy chỉ vang lên một cách nhẹ nhàng nhưng lại mang sự uy hiếp đến đáng sợ cho người nghe.
“Là..
chị Hạnh Dung kêu tôi nhốt Giai Tuệ..”
“Nói láo, Hạnh Dung nhốt cô ấy để làm gì chứ?”
“Tôi nói thật, xin Âu tổng hãy tin tôi, tôi chỉ là một nhân viên đạo cụ nhỏ nhoi thì làm sao tôi có gan dám làm chuyện này một nhìn được..
Chị Hạnh Dung đã nói nếu tôi nhốt Giai Tuệ vào căn nhà hoang đó thì chị ấy sẽ cho tôi tiền, và một công việc ở đoàn phim mà chị ấy sắp đóng..
nên tôi mới nghe lời chị ấy mà làm theo.”
Âu Lãnh Thiên nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Yên, khiến cô ta lạnh toát cả người.
“Cô có bằng chứng gì để chứng minh những lời cô vừa nói là sự thật, làm sao tôi có thể tin tưởng một người như cô được chứ.” Âu Lãnh Thiên lạnh nhạt nói.
“Tôi..
tôi không có ảnh chụp hay đoạn âm ghi lại những gì chị Hạnh Dung đã nói với tôi..
nhưng khi chị Hạnh Dung chuyển tiền qua tài khoản cho tôi, tôi vẫn còn giữ lại tin nhắn đó, Âu tổng có thể kiểm tra.” Tiểu Yên lấy điện thoại của mình ra, vội vàng mở tin nhắn cho Âu Lãnh Thiên xem.
Triết Dương nhanh chóng lấy điện thoại trên tay Tiểu Yên đưa cho Âu Lãnh Thiên.
Sau khi xem xong, sắc mặt của Âu Lãnh Thiên tối sầm lại, bàn tay siết chặt lấy thành ghế, gần xanh nổi lên trông vô cùng đáng sợ.
“Thả cô ta ra đi!” Âu Lãnh Thiên đưa điện thoại của Tiểu Yên cho Triết Dương trả lại Tiểu Yên rồi ra lệnh.
“Cảm ơn..
cảm ơn Âu tổng.” Tiểu Yên vui còn hơn bắt được vàng, liên tục ơn Âu Lãnh Thiên.
Triết Dương cởi trói cho Tiểu Yên rồi dẫn cô ta ra ngoài.
Sau khi dẫn Tiểu Yên ra ngoài, Triết Dương quay trở lại, vẫn thấy Âu Lãnh Thiên ngồi im lặng ở trên ghế, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ.
“Sếp, vụ việc lần này có liên quan đến cô Hạnh Dung..
sếp định bỏ qua..
hay là..”
Âu Lãnh Thiên không trả lời ngay mà im lặng suy nghĩ một lúc lâu.
“Bỏ qua..”
“Hả? Sếp bỏ qua thật sao..
còn cô Giai Tuệ..
như vậy có phải hơi bất công cho cô ấy không?”
Triết Dương biết đối với sếp của anh, Kiều Hạnh Dung chỉ là trách nhiệm, sếp chỉ muốn trả ơn cứu mạng của bà Tô Nguyệt nên mới che chở cho Kiều Hạnh Dung bao năm qua.
Còn với Giai Tuệ, anh biết rõ tình cảm của sếp anh giành cho cô gái này đã không còn đơn giản chỉ là một cô tình nhân chơi vui qua đường nữa rồi, mà nó đã phát triển thành tình yêu, một tình yêu vô cùng sâu đậm.
Vậy mà hôm nay, anh phải đứng giữa một bên là trách nhiệm, một bên là tình cảm của mình, đúng thật là rất khó xử, nhưng, việc anh chọn trách nhiệm thật khiến Triết Dương có phần hơi bất ngờ.
Đột nhiên, Âu Lãnh Thiên lên tiếng, xóa tan đi dòng suy nghĩ của Triết Dương từ nãy đến giờ.
“..
Mặc dù bỏ qua..
nhưng cũng không thể tha.”
Triết Dương bị đứng hình ra bởi câu đó của Âu Lãnh Thiên, tại sao ông sếp này của anh lại không nói nguyên câu hoàn chỉnh chứ, nói cắt ngang như thế này làm người ta dễ bị hiểu lầm lắm đó..