Thấm thoát đã gần đến ngày cưới, còn một tuần nữa đám cưới của Âu Lãnh Thiên và Giai Tuệ sẽ diễn ra.
Giai Tuệ không có bạn bè gì nhiều, nên cũng không biết phải mời ai, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một mình Hà Quốc Anh là người bạn thân nhất của cô mà thôi.
Giai Tuệ nhắn tin hẹn Hà Quốc Anh ra một quán cà phê nhỏ, để đưa thiệp mời, mời anh đến dự đám cưới của cô.
Hà Quốc Anh nhìn tấm thiệp cưới trên bàn mà im lặng không nói gì, anh ngồi trầm tư một lúc lâu khiến cô cũng ngẩn người ra không hiểu chuyện gì.
“..
Giai Tuệ, tôi biết bây giờ tôi nói đều này ra thì đã quá trễ rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói ra để bản thân tôi không phải hối tiếc..
Tôi thích cô! Thích cô từ ngay lần đầu gặp mặt, nhưng tôi lại không dám nói ra.”
“…”
Giai Tuệ có hơi bất ngờ xen lẫn một chút khó xử vì những lời của Hà Quốc Anh, cô không biết nên nói như thế nào với anh.
Cô cũng có tình cảm với anh, nhưng tình cảm đó là sự quý mến cô dành cho anh giống như một người em gái giành cho anh trai mình mà thôi, chứ đó không phải là tình cảm nam nữ.
“Nhưng cô đừng lo, tôi không phải là kiểu người thích chiếm hữu, yêu ai là phải có được người đó..
tình yêu đôi khi đơn giản chỉ là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc như vậy là tôi đã vui lắm rồi..
vì thế cô phải sống thật tốt, thật hạnh phúc đấy nhé!”
Giai Tuệ có chút xúc động bởi lời nói của Hà Quốc Anh.
“Cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, tôi nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.”
* * *
Sau khi nói chuyện với Hà Quốc Anh ở quán cà phê xong, Giai Tuệ đi đến công ty của Âu Lãnh Thiên để tìm anh.
Hôm qua Giai Tuệ và Âu Lãnh Thiên đã đến cục dân chính để đăng ký kết hôn, bây giờ cô đã chính thức có chồng rồi đấy nha!
Âu Lãnh Thiên cứ nằng nặc đòi giữ quyển sổ chứng nhận kết hôn của hai người.
Anh muốn giữ thì cô cũng không cản làm gì.
Hôm nay đi lấy sổ chứng nhận, Âu Lãnh Thiên nói tự mình đi lấy, nhưng Giai Tuệ vì tiện đường nên đã đi lấy giúp, rồi cô mang qua cho anh.
Công ty giải trí LT.
Giai Tuệ mang khẩu trang bước vào trong công ty, vì cô đã đến đây một lần rồi, nên cô nhân viên ở quầy lễ tân có thể nhận ra Giai Tuệ mặc dù cô đang mang khẩu trang, cô biết Giai Tuệ sắp trở thành bà chủ của cô nên cũng không dám ngăn cản nữa, mà lễ phép mời cô lên thẳng phòng làm việc của Âu Lãnh Thiên.
Vừa bước vào phòng Giai Tuệ rất bất ngờ vì lúc này không có Âu Lãnh Thiên mà chỉ có một cô gái đang ngồi ở trong.
“Cô là ai? Tại sao ngang nhiên vào phòng chủ tịch mà không biết gõ cửa?” Cô gái kia thấy Giai Tuệ bước vào mà lớn giọng như thể cô ta mới là chủ ở đây còn Giai Tuệ chỉ là khách.
Giai Tuệ bước lại gần chỗ cô gái kia, bây giờ cô mới nhìn kỹ vào mặt cô ta, khuôn mặt được trang điểm rất kĩ càng, khiến người đàn ông nào nhìn qua cũng phải si mê.
Phải mất một hồi Giai Tuệ mới nhớ ra cô gái này.
Cô ta là một người mẫu trong công ty của Âu Lãnh Thiên, cũng khá nổi tiếng, thường được xuất hiện trên các bìa tạp chí lớn, dù đẹp nhưng tiếc là thái độ kênh kiệu của cô ta khiến Giai Tuệ chẳng có thiện cảm tí nào.
“Tôi hỏi cô là ai? Tại sao cô không trả lời bộ cô bị câm à?” Cô người mẫu kia lớn giọng.
Lúc này, Giai Tuệ vẫn còn mang khẩu trang, nên cô ta không thể nhìn thấy nụ cười đầy lạnh lẽo, khinh thường của Giai Tuệ dành cho cô ta, hai tay Giai Tuệ khoanh trước ngực, không hề tức giận mà ngược lại rất bình tĩnh không nhanh không chậm nói: “Cô muốn biết tôi là ai sao? Nhưng sợ khi nói ra rồi thì cô phải vội vàng rút lại lời nói lúc nãy mà cúi đầu xin lỗi tôi đấy.”
Cô người mẫu kia dường như không sợ hãi trước những lời của Giai Tuệ mà bắt đầu lớn giọng, hóng hách, uy hiếp Giai Tuệ: “Cô có biết tôi là ai không mà dám khoác lác với tôi như vậy.
Tôi nói cho cô biết tôi là tình nhân được Âu tổng chống lưng cho, cô có tin chỉ cần tôi nói một tiếng với anh ấy thôi là cô sẽ không thể yên ổn sống ở thành phố này đâu đó.”
Giai Tuệ nghe xong, liền bật cười.
“Thật trùng hợp! Tôi cũng là tình nhân của anh ấy.” Giai Tuệ nói với giọng nửa thật nửa đùa.
Cô người mẫu kia không tin nổi vào những gì mình nghe nào hỏi lại: “Hả? Cái gì? Một người tầm thường như cô mà cũng được anh ấy để mắt đến sao? Đúng là nói dối không biết chớp mắt!”
Vì đang mang thai nên Giai Tuệ mặc những quần áo rộng rãi để cho thoải mái.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm oversize dài qua đầu gối, cộng thêm đôi giày thể thao nhìn tổng thể trông cô đúng thật rất đơn giản và “tầm thường”.
Giai Tuệ lúc này bỗng trở nên nghiêm túc, không còn vẻ đùa giỡn như lúc nãy nữa: “Đúng vậy, tôi rất tầm thường! Bởi thế tôi không được Âu Lãnh Thiên cho quần áo đắc tiền, trang sức sang trọng như cô..
nhưng mà Âu Lãnh Thiên lại cho tôi chữ ký của anh ta vào tờ giấy kết hôn cùng với đứa con trong bụng, cô có không?”
Bỗng nhiên lúc này, tiếng của Âu Lãnh Thiên vang lên.
“Vợ à, sao em ở đây vậy?” Âu Lãnh Thiên vừa bước vào phòng làm việc liền thấy Giai Tuệ, anh vui mừng hỏi..