Tình Nhân Tiễn - Chương 13: Đêm Lạnh Băng Ngàn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Tình Nhân Tiễn


Chương 13: Đêm Lạnh Băng Ngàn (2)



Triển Mộng Bạch chấn động tinh thần, rút thanh thiết kiếm thủ sẵn nơi tay cố vận dụng chân khí, tung mình lên không.

Nhờ nương thanh kiếm, nháy mắt Triển Mộng Bạch đã vọt khỏi miệng hầm.

Nhìn quanh, chàng nhận ra sương mờ giăng mắc như cũ, nhưng không có một bóng người, nhưng lại có bốn cái tử thi.

Bốn xác chết liền vào nhau, lưng người này cọ vào bụng người kia, tất cả đều bị ghim vào một cội cây, dựng đứng lên, mặt hướng ra ngoài. Tất cả đều bị trúng tên suốt ngực.

Chàng sững sờ nhìn các xác chết, xuất thần.

Bỗng từ nơi nào đó trong rừng, có tiếng cười vang :

– Ngươi đã lên khỏi hầm rồi đó phải không? Thế thì hay quá. Thật ra, ta không chịu nổi cái mùi thúi ở đó! Cho nên ta do dự, chưa xuống cứu người.

Giọng nói lanh lảnh, khí lực sung mãn, tỏ rõ công phu hàm súc rất thâm hậu!

Triển Mộng Bạch giật mình, vòng tay nghiêng mình hướng về phía phát ra câu nói, cất giọng sang sảng :

– Vị cao nhân nào, từ đâu đến đây cứu Triển Mộng Bạch thoát nạn, xin ra mặt cho tại hạ bái kiến!

Người trong rừng trầm lặng một lúc.

Sau cùng hắn thét :

– Thế ra, ngươi là Triển Mộng Bạch!

Triển Mộng Bạch đáp :

– Phải!, Tại hạ là Triển Mộng Bạch!

Người trong rừng bỗng tiếp oang oang :

– Từ lâu lắm rồi, ta nghe nói Triển Mộng Bạch là bậc cái thế anh hùng, sao hôm nay cần ta cứu mạng?

Triển Mộng Bạch sững sờ lượt nữa!

Triển Mộng Bạch đi từ sự ngạc nhiên này đến sự ngạc nhiên khác, hiện tại thì chàng hoang mang vô cùng.

Ngưới đó bật cười cuồng dại, đoạn tiếp :

– Còn nhỏ quá, mà lại có danh lớn, ta nghĩ chỉ là một hư danh thôi! Vậy ta phải giáo huấn ngươi, nếu không thì ngươi cứ tưởng mình là bậc cao tài, rồi tự tôn, tự đại, không xem thiên hạ ra gì!

Một phút im lặng.

Bỗng, người đó quát :

– Ta bắn đây!

Tiếng gió rít lên.

Triển Mộng Bạch phẫn nộ, ngưng thần nhìn ra, thấy một mũi tên lao vút tới Tuy gió rít rợn người, song tên đi không vội lắm!

Trên có, dưới có, tả có, hữu có, cùng một lúc Triển Mộng Bạch bị tấn công bốn chỗ.

Nằm mộng Triển Mộng Bạch cũng không tưởng nổi trên đời có cái thuật bắn tên như vậy!

Chàng làm một lúc luôn bốn động tác :

Khoa kiếm, lách mình, vung tay, đảo bộ.

Kiếm đánh bay mũi tên bên trên, chân tả đạp trúng mũi tên bên dưới, tay hất qua gạt nhằm chuôi tên bên hữu, mình lách nhẹ nhường cho mũi tên bên tả lướt ngang.

Bên trong rừng, có người buộc miệng khen :

– Hay!

Người buột miệng khen, chẳng phải là người trước! Thế là bên trong đó, ít nhất cũng phải có hai người.

Người trước bật cười vang :

-Quả nhiên là một tay khá! Nghĩ vì ngươi đã tránh được bốn mũi tên, đêm nay ta tha chết cho ngươi! Nhưng ngươi nên nhớ địa phương này là khu rừng mê, cứ mỗi bước đi là dẫm lên cạm bẫy, nguy hiểm vô cùng. Ngươi cố mà thoát đi. Ngươi đi được rồi là ngày sau chúng ta sẽ còn có dịp gặp lại nhau!

Âm thinh càng ngày càng nhỏ, chứng tỏ người phát thoại vừa đi, khi câu nói dứt, là người đó đã cách xa lắm rồi.

Triển Mộng Bạch sửng sốt một chút, khi bừng tỉnh lại, chàng muốn đuổi theo, song Hoàng Hổ còn ở dưới hầm, chàng làm sao bỏ y được?

Bắt buột chàng phải quay mình trở lại :

Sương mù bao phủ, rồi khói nước bốc lên do những tảng đá nung quăng xuống hầm gây sôi sục.

Chàng nhìn vào nơi nào cũng là cạm bẫy, nơi nào cũng có sát cơ chờ chực chàng!

Một lúc sau chàng trở về đến miệng hầm, cẩn thận đặt thân nghiêng mình nhìn xuống.

Qua mông lung, chàng thấy Hoàng Hổ vẫn ung dung tự đắc như lúc nào.

Từ bên dưới, y nhìn lên trông thấy Triển Mộng Bạch bật cười lớn :

– Triển đại ca đó à? Tiểu đệ ở đây chờ đã lâu! Đại ca cứu gấp tiểu đệ!

Triển Mộng Bạch cười vang :

– Tại hạ cứ tưởng Hoàng huynh đang sợ hãi cuống cuồng không ngờ lại an tường như người đứng tại bờ rào mà chờ bằng hữu! Hoàng huynh vô sự, chứ tại hạ thì vừa trải qua trăm ngàn nguy hiểm đó!

Hoàng Hổ lại cười ha hả :

– Triển đại ca sợ cái gì chứ? Lão thiên khi nào lại để cho Triển Mộng Bạch chết cách vô lý như vậy đâu?

Triển Mộng Bạch vừa buồn cười, vừa cảm khái, không nói gì nữa, bước về bốn xác chết, mở đường dây lưng, nối lại thàng một sợi dài, rồi trở lại hầm thòng dây xuống.

Hoàng Hổ nắm đầu dây phăng lần lên.

Ra khỏi hầm rồi, y uốn lưng, vặn mình xương kêu rắc rắc thốt :

– Ở dưới đó, tiểu đệ không sợ gì cả, có điều bực bội ngột ngạt khó chịu quá chừng! Khó chịu đến muốn chết vậy đó, Triển đại ca!

Triển Mộng Bạch mỉm cười :

– Nhưng Hoàng huynh có khẩn trương chăng?

Hoàng Hổ cười vang :

– Tại sao phải khẩn trương? Từ bao giờ đến bây giờ, tiểu đệ không hề biết khẩn trương là gì. Bất cứ trong trường hợp nào, đại ca thử nghĩ, nếu trời muốn đoản mạng chúng ta, thì khẩn trương mà sống được sao?

Triển Mộng Bạch nói mau :

– Chúng ta hãy đi nhanh!

Để phát tiết bớt dũng khí vừa bốc lên, chàng vung kiếm, chặt ngang qua một thân cây gần đó!

Một tiếng soạt vang lên, thân cây khá to đứt đoạn, tàng đổ xuống kêu một tiếng ầm.

Tàng cây rơi xuống, Triển Mộng Bạch nhảy lên đứng trên đầu chồi cây, ngẩng mặt lên không bật cười ha hả :

– Tại hạ không tin chúng mai phục cả trên những chồi cây như thế này!…

Hoàng Hổ sáng mắt lên :

– Đại ca định dọn một đường, chồi xuyên rừng, chúng ta sẽ chạy trên những chồi cây tìm địch?

Triển Mộng Bạch cao giọng :

– Đúng vậy! Chúng ta cứ phạt băng những thân cây trong khu rừng ma này, tạo một lối đi!

Triển Mộng Bạch vung kiếm.

Kiếm chớp lên, tàng cây đổ, Triển Mộng Bạch nhảy sang qua.

Trong thoáng mắt chàng đã hạ chín thân cây, tiếng động vang ầm ầm, nhưng địch không hề xuất hiện!

Bỗng, Hoàng Hổ hét lên một tiếng.

Theo tiếng hét của y, một tràng cười ngạo nghễ vọng lại, một giọng nói nối liền :

– Anh em ta còn ở đây chờ các ngươi nạp mạng, bỏ đi thế nào được?

Triển Mộng Bạch quát to, đồng thời lao mình về phía đó!

Thiết kiếm chớp, tàng cây đổ, tràng cười phát xuất từ nơi tàng cây, song người như bóng ma, biến mất.

Biến mất nơi tàng cây đó, để chuyền sang tàng cây khác, đối phương lại bật cười vang :

– Khu rừng chiếm một diện tích đội mười dặm tròn, ngươi chém ngã hết số cây, ta phục ngươi vậy!

Hoàng Hổ mắng :

– Bọn hèn nhát, co đầu rút cổ lủi như chuột, chỉ được cái nói khoác thôi! Có tài thì cứ ra mặt xem nào!

Đối phương cười lạnh :

– Ra mặt làm gì? Anh em ta đâu có thì giờ làm cái việc phí công vô ích? Tự nhiên rồi các ngươi cũng chết!

Triển Mộng Bạch hoang mang, chẳng rõ địch mai phục bao nhiêu người!

Hoàng Hổ mắng oang oang một lúc hạ thấp giọng :

– Triển đại ca biết trận pháp kỳ môn bát quái chăng? Tiểu đệ thấy khu rừng này huyền bí quá!

Triển Mộng Bạch lắc đầu.

Rồi chàng bật cười lớn, đáp :

– Cái thứ huyền huyền ảo ảo đó, phàm là người chân chính, ai học làm gì? Người chân chính không bao giờ bày trò lừa dối, dụ dẫn ai cả!

Chàng vung kiếm tiếp tục chặt cây, tiến tới.

Từng cây, từng cây đứt đoạn, tàng đổ ầm ầm, lá cành rơi xào xạt.

Vung kiếm một lúc, chàng ngừng tay nghỉ.

Vừa lúc đó, có tiếng ngựa hí vang lên.

Cả hai giật mình, cấp tốc chặt cây dọn lối tiến về phía đó.

Một con ngựa rơi hầm, chính là con ngựa của Triển Mộng Bạch.

Thoáng nhìn qua, Triển Mộng Bạch thấy con ngựa không thương tổn gì cả, nhưng chiếc yên vàng do Phú Trọng Bình tặng thì không còn.

Hoàng Hổ kém nhãn lực hơn, chỉ thấy mập mờ, hỏi :

– Con ngựa trong hầm đó…

Triển Mộng Bạch đáp chận :

– Ngựa của tại hạ!

Hoàng Hổ hừ một tiếng :

– Sao chúng không cướp đi, lại để cho nó rơi xuống đó?

Triển Mộng Bạch trầm giọng :

– Ngựa còn đó, mà yên lạc mất rồi!

– Vậy là chúng nhắm vào yên ngựa, chứ không phải ngựa! Không lẽ chúng ta lầm? Có lý nào chúng là một bọn cướp tầm thường?

Triển Mộng Bạch thở dài :

– Dù không tin như vậy, cũng phải tin!

– Vậy ta đem ngựa lên khỏi hầm mau!

– Dĩ nhiên.

Triển Mộng Bạch xuống hầm.

Ngựa mừng người, người vỗ về ngựa, rồi nắm hai chân sau của ngựa tung lên.

Ngựa là thần mã, nương đà lao vút lên, đáp xuống miệng hầm.

Hoàng Hổ cười ha hả :

– Cũng may tiểu đệ cứ giữ đường dây vừa rồi, không ngờ nó còn có chỗ dùng!

Y quăng một đầu dây xuống, Triển Mộng Bạch chụp dây đu mình lên ngay.

Hoàng Hổ vỗ bờm ngựa, thốt :

– Ngựa ơi! Ngựa ơi! Đưa bọn ta đi nhé!

Ngựa hí vang, gật đầu rồi bước đi.

Hoàng Hổ lắc đầu :

– Vật mà thông linh như vậy, thật là hy hữu! Chả trách có kẻ liều chết toan chiếm đoạt.

Ngựa trước người sau, đi độ một quảng đường không dài lắm.

Triển Mộng Bạch và Hoàng Hổ bỗng thấy hai yên ngựa vất bụi cỏ, đúng là hai chiếc yên ngựa của họ.

Cả hai lấy làm lạ, cùng nhìn nhau, cùng thốt :

– Không đoạt ngựa, không cướp vàng, thế bọn này muốn gì?

Họ càng đi tới, càng nhận thấy sương mù giăng mắt, dày hơn. Thật ra, dù cho không có mai phục, họ cũng khó tìm được lối đi, và chắc chắn là họ phải lạc lõng trong khu rừng này ít lắm cũng đến sáng ngày.

Họ cứ đi, một lúc sau bỗng họ nghe tiếng vũ khí chạm nhau chan chát, tiếm chạm càng lúc càng nghe gần, trong khi đó, con ngựa lại hí vang.

Con ngựa chậm chân lại, rồi dừng luôn.

Triển Mộng Bạch hoành kiếm, trong cái thế sẵn sàng nghinh chiến, đoạn đảo mắt nhìn quanh.

Qua màn sương dày, chàng thấy có bọ người đang ác đấu với nhau.

Trong số có hai người vận y phục chẹt, mà một hì sử dụng song đao, ánh đao chớp nhanh, chứng tỏ người đó có bản lãnh khá cao.

Còn người kia sử dụng Hổ Đầu Song Câu, thân pháp và thủ pháp trên hẳn người kia một bậc.

Dù vậy, cả hai không chiếm được ưu thế.

Đối chiến với họ, là năm đại hán vận y phục lam lũ, trong năm người thì chỉ có hai cầm vũ khí, còn ba thì tay không!

Luận về võ công, thì năm người đó chưa phải là đối thủ của hai người kia, song hai người này không thủ thắng nổi.

Triển Mộng Bạch lấy làm lạ, chẳng hiểu tại sao đánh nhau, và kẻ thắng lại bối rối, còn kẻ đáng bại lại chiếm thượng phong?

Không lâu lắm, từ nơi ven khoảng đất trống đó, có tiếng nói rất yếu ớt vọng ra :

– Số bốn, Hoành Triển Thủ Vân… Số hai, Thu Thủy Trường Thiên… Số năm, Bình Sa Lạc Nhạn…

Câu nói vang lên, qua mỗi một đoạn là bọn đại hán lam lũ phái xuất chiêu thức đó.

Hai người sử dụng đao và câu, lại lùi một bước.

Triển Mộng Bạch chợt tỉnh ngộ!

Thì ra, năm đại hán lam lũ kém tài, song nhờ sự chỉ điểm của ai đó, nên luôn chiếm ưu thế.

Triển Mộng Bạch tự hỏi, bậc cao nhân đó là ai? đã là cao nhân, sao giọng nói quá yếu ớt?

Lúc đó, Hoàng Hổ đã phát hiện rõ bóng người, y vụt cao giọng gọi :

– Có phải Long Hạo Nhân, Lâm Thu Cốc đó chăng?

Thì ra, Triển Mộng Bạch chỉ quan sát võ công, còn Hoàng Hổ quan sát người, nên y phát hiện ra người trước hơn Triển Mộng Bạch.

Nghe gọi, hai người xử đao và câu phấn khởi tinh thần, cùng đáp to :

– Phải!

Họ hỏi lại :

– Triển đại hiệp và Hoàng đại ca đến đó phải chăng?

Đúng là người nhà rồi, Hoàng Hổ hét vang :

– Hai vị đừng sợ! Tại hạ vào trợ lực đây!

Nhưng, Triển Mộng Bạch nhanh hơn đã vào cuộc trước Hoàng Hổ.

Nhát kiếm đó được phát xuất với công lực sung mãn, dĩ nhiên cực kỳ mãnh liệt. Thân kiếm chưa ra, kiếm phong đã vút trước rồi, kiếm phong hất một đại hán lộn nhào.

Bốn đại hán kia hoảng quá bỏ cuộc phóng chân chạy chết.

Triển Mộng Bạch đâu màng đến bọn vô dụng đó! Chàng chỉ chú tâm đến vị cao nhân ngồi trong bóng tối kia, chỉ điểm từng chiêu thức cho bọn thuộc hạ.

Chàng quay đầu nhìn về phía đó, thấy bên trong xa xa, nơi ven khoảng đất trống có ngôi nhà cỏ thô sơ.

Bên cạnh, một đống lửa bốc cao ngọn có hai đại hán, cũng mặt y phục lam lũ đang cầm đao hì hục xẻ con ngựa của Hoàng Hổ.

Trước ngôi nhà giữa, dưới lửa, một lão nhân đang ngồi trên chiếc ghế to, cặp mắt sáng chớp.

Bắt gặp ánh mắt đó, Triển Mộng Bạch là người gan lỳ, cũng phải run người, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Chàng không dám nhìn lão lâu hơn, hạ ánh mắt xuống đất.

Lão nhân trái lại, chăm chú nhìn chàng.

Bốn đại hán thoát chạy, lúc đó đã về đến đứng sau lưng lão nhân.

Y phục cũ, tất cả các đại hán rách rưới quá, thân vóc lại gầy, mặt tiều tụy biểu hiện rõ rệt sự thiếu ăn, thiếu uống cùng cực.

Họ là những người sắp chết vì đói!

Triển Mộng Bạch lấy làm lạ, tự hỏi lão nhân có võ công cao siêu đến mức độ đó, lại làm cái nghề không vốn, mà để cho mộn hạ đói quá như vậy!

Chàng nhận ra, tia mắt của lão thay màu liên tiếp, thoạt đầu xám nhạt, rồi tím, cuối cùng đỏ như hổ phách.

Đang lúc chàng hoang mang, lão nhân cất tiếng, rõ ràng, lạnh lùng, khàn khàn :

– Thiếu niên ơi! Ngươi kỳ quái phải không?

Lão không chỉ ro ai là đối tượng, song Triển Mộng Bạch biết là lão hướng về chàng.

Lão tiếp :

– Ngươi cảm thấy lại nơi đôi mắt, mà đồng bạn của ngươi trái lại không việc gì, phải vậy không? Chỉ vì hắn kém ngươi có thế thôi!

Lão tiếp :

– Trước con mắt ta, ngươi biểu lộ sát khí và bá khí rất mạnh. Nếu ngươi đè nén được cái độ quật cường xuống thấp hơn, thì ngươi sẽ trở thành vô địch trong thiên hạ!

Triển Mộng Bạch không hiểu gì cả.

Bàn tay cầm thanh thiết kiếm, bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.

Bỗng, lão thở dài :

– Rất tiếc, một con người tài ba như ngươi, đêm nay lại lâm vào vòng tử vong! Không còn cách nào sống sót mà ly khai nơi này!

Hoàng Hổ vụt hét :

– Ai dám quả quyết là Triển Mộng Bạch không có cách sống sót ly khai nơi này!

Lão nhân hỏi :

– Ai là Triển Mộng Bạch?

Hoàng Hổ đưa tay chỉ :

– Triển Mộng Bạch đó! Trong thiên hạ ngày nay còn ai không biết Triển Mộng Bạch là bậc cái thế anh hùng? Ai thắng nổi y mà cho rằng y không có cách thoát đi?

Luôn luôn, y tin và phục Triển Mộng Bạch, y không hề biết sợ khi có chàng bên cạnh, mà y cũng không cần lo ngại mảy may về chàng.

Lão nhân nhìn bàn tay Triển Mộng Bạch, hay đúng hơn, lão nhìn vật trong tay chàng, ánh mắt của lão vẫn kỳ dị như trước.

Lây lắm lão rung rung giọng thốt :

– Có rồi! Được một rồi!

Hoàng Hổ hét :

– Có gì? Ngươi có nghe ta nói gì chăng?

Lão nhân thở dài :

– Chẳng có chi… Chẳng có chi!…

Hoàng Hổ trố mắt, thầm nghĩ :

– Lão già này điên? Sao lão ăn nói mơ hồ thế? Ta không hiểu gì cả!

Y không hiểu, song Triển Mộng Bạch hiểu. Lời nói của lão nhân bao hàm một ý nghĩa rất sâu xa, liên quan đến võ học. Chừng như lão đang hồi ức một đoạn cố sự nào…

Bỗng, có tiếng nữ nhân vang lên, từ xa xa vọng lại, ai oán não nùng :

– Chết rồi! Chết hết rồi!…

Kế tiếp, một bóng đen từ trên không đáp xuống, bóng đen vượt ngan qua đầu Triển Mộng Bạch, đáp đúng xuống bàn tay của lão nhân.

Thì ra, chính là một con anh vũ, nhại ám thinh nữ nhân!

Triển Mộng Bạch sững sờ đến ngây người.

Hoàng Hổ lại hét :

– Chung quy cũng tại con vật quái ác này! Thảo nào bọn ta tìm mãi khắp khu rừng, vẫn không thấy một bóng người! Nó dụ dẫn chúng ta với tiếng khóc than! Nó nhại tiếng nữ nhân rất giống!

Lão nhân gật đầu :

– Ngươi đoán đúng đó!

Hoàng Hổ lại nói :

– Thế là ngươi dụ bọn ta vào đây! Hừ! Cường đạo mà nghèo xơ nghèo xác như các ngươi chẳng qua các ngươi ngu quá nên ra thân thể đó! Đã ngu thì còn làm cái nghề cướp đoạt này mà làm gì?

Y quay mình, chỉ tay sang Triển Mộng Bạch, tiếp luôn :

– Cường đạo mà trêu vào Triển đại ca của ta thì cầm như tổ hại rồi đó! Các người hết thời rồi!

Lão nhân bỗng nhếch một nụ cười, vừa tàn khốc vừa thê thảm :

– Lão phu dụ các ngươi vào đây, là để bắt ngựa các người lấy thịt mà ăn!

Hoàng Hổ nạt :

– Ngươi nói cái gì!…

Lão nhân lại cười thảm, tiếp :

– Hơn mười mấy năm qua, lão phu vận dụng trí não, mưu cầu vật thực, song quanh năm suốt tháng, vẫn đói như thường!

Hoàng Hổ sửng sốt :

– Lão trượng nói sao, tại hạ không hiểu được rõ!

Lão nhân tiếp :

– Dù sao thì các ngươi cũng không thoát ly nơi nầy được. Thong thả rồi các ngươi sẽ hiểu!

Hoàng Hổ hầm hừ :

– Ai cho rằng bọn tại hạ không ly khai khu rừng quái đản này chứ?

Lão nhân điềm nhiên :

– Hiện tại, các ngươi trở ra, trong khoảnh khắc sẽ có sát thủ truy hồn đoạt mạng theo hạ sát ngươi! Cho các ngươi biết!

Hoàng Hổ bật cười cuồng dại :

– Cơm còn không có đủ ăn no hàng ngày, lại nói lớn lối. Tự nuôi mình còn không xong, làm gì nuôi nổi sát thủ để giết người?

Lão nhân lắc đầu :

– Không phải lão phu đâu! Có người khác làm việc đó!

Hoàng Hổ quát :

– Ai?

Từ ánh mắt của lão nhân bỗng ngời ra niềm oán độc phi thường.

– Người đó chính là người quản thúc lão phu tại đây suốt mười mấy năm rồi!

Hoàng Hổ lại quát :

– Thế tại sao vào đây lâu rồi, bọn tại hạ không gặp? Thế tại sao bọn tại hạ chưa bị hại?

Lão nhân đáp :

– Đừng vào đến đây, vào cái khoảng đất trống này, là khỏi chết! Vào đây rồi, cầm như vào đất cấm, không phương sống sót mà thoát đi! Chính người đó lập cái quy củ như vậy hơn mười năm qua! Trước đây, các người chưa vào, nên không việc gì. Bây giờ thì khác!

Hoàng Hổ nổi giận :

– Quy củ gì kỳ lạ thế! Tại hạ không tin!

Lão nhân cười thành tiếng, tiếng cười nghe thê thảm hơn, truyền cảm giác rờn rợn vào người đối diện, rồi lão tiếp nối, vẫn với giọng từ từ :

– Ngươi có thấy những người quanh lão phu đây chăng? Chúng hiện tại là quạ quỷ, một bầy quạ quỷ, mà nơi đây là ngục a tỳ. Trước kia, chúng đến đây, cũng tráng kiện, cũng oai hùng như các ngươi, chúng là rồng, là cọp trên đời! Bây giờ thì như vậy đó!

Lão chỉ một người đang xé thịt ngựa, ánh mắt người đó dán vào mảnh thịt, biểu hiện sự thèm khác lạ lùng.

Lão tiếp :

– Ngươi biết người ấy là ai chăng? Một kiếm khách lẫy lừng hai mươi năm về trước tên là Lý Tùng Phong!

Lão chỉ luôn người bên cạnh Lý Tùng Phong, tiếp :

– Triệu Minh Đăng, ngoại hiệu Điểm Thương Khách đó!

Hoàng Hổ rợn người.

Lão nhân lại tiếp :

– Lúc mới đến đâ, họ cũng như các ngươi, không tin cái hiệu lực của quy điều quái dị đó.

Và bây giờ họ nhận mạng rồi! Họ nhận mạng hơn mười năm rồi! Họ là những bậc cao minh vận dụng cả tài lẫn trí tìm lối thoát, song họ phải đầu hàng!

Lão kết luận :

– Từ lâu lắm rồi, không một người nào vào đến đây mà lại thoát đi được! Lão phu chỉ nói là đi được xa mười bước thôi, chứ chẳng đợi gì phải đến ven rừng!

Hoàng Hổ không còn hùng hổ nữa! Chừng như thần sắc của y biến đổi.

Lão nhân thêm :

– Cho nên họ chịu đó, chờ ngày may mắn cái quy điều kia được huỷ bỏ, hơn là liều thoát ly và bị chết thảm, oan mạng! Ai ai cũng muốn sống cả, khi chưa bắt buột phải chết, thì cố bám víu cái sống được ngày nào, hay ngày đó! Và họ an phận ở đây!

Lão thở dài :

– Rồi các ngươi cũng thế thôi! Nếu các ngươi không muốn chết gấp!

Hoàng Hổ trấn định tinh thần, cao giọng hỏi :

– Người bên ngoài rừng, có phải là quỷ chăng?

Lão nhân đáp :

– Không phải quỷ! Song không khác quỷ bao nhiêu!

Hoàng Hổ hừ một tiếng :

– Nếu là người, thì Triển đại ca thừa sức đánh ngã.

Lão nhân cười than :

– Trong thiên hạ ngày nay, trừ lão phu ta, chẳng còn ai là đối thủ của hai người đó!

Nhưng lão phu lại không thể cử động…

– Thế lão trượng là ai?

– Cỡ người như ngươi, làm sao biết được lão phu mà hỏi!

Hoàng Hổ nổi giận :

– Vị tất!

Y quay mình chụp tay Long Hạo Nhân và Lâm Thu Cốc vừa gật, vừa hỏi :

– Hai vị có nhận lão ấy chăng?

Long Hạo Nhân và Lâm Thu Cốc đẫm ướt mồ hôi lạnh, nghe Hoàng Hổ hỏi, vội lắc đầu :

Hoàng Hổ chợt nhớ đến Triển Mộng Bạch. Từ lúc đầu, chàng không nói năng gì cả, y vụt quay mình lại, hỏi :

– Triển huynh có nhận ra lão ma quái đó là ai chăng?

Nhưng Triển Mộng Bạch đang nhìn sững lão nhân, nhìn đến xuất thần, không nghe Hoàng Hổ hỏi.

Hoàng Hổ lấy làm lạ, gọi to hơn :

– Triển huynh!…

Triển Mộng Bạch đến đó mới bừng tỉnh.

Chàng chỉ tay của lão nhân, bảo :

– Hoàng huynh có biết lão tiền bối đó là ai không?

Hoàng Hổ lắc đầu.

Triển Mộng Bạch xoay lại Long Hạo Nhân và Lâm Thu Cốc :

– Còn hai vị?

Cả hai cùng lắc đầu.

Triển Mộng Bạch kêu lên :

– Không ngờ một bậc kỳ hiệp quán thế, lại là người vô danh! Bây giờ tại mới tinh là chuyện đó thật!

Lão nhân càng khích động mạnh :

– Ngươi nhận ra lão phu?

Triển Mộng Bạch từ từ thốt :

– Bảy mươi năm trước, trong võ lâm có một bậc kỳ hiệp chẳng những có kỳ tà mà lại có luôn kỳ trí… Chỉ vì vị đại hiệp không hề dùng mặt thật mà tiếp xúc với đời. Người có đến trăm ngàn hóa thân. Không ai rõ đúng số hóa thân của người, song cứ mỗi lần sử dụng một hóa thân là mỗi lần gây chấn động giang hồ. Bây giờ, trông tận mắt vị đại kỳ hiệp đó, tại hạ phải khiếp hãi, bàng hoàng…

Lão nhân vụt chận lời :

– Lão phu nhận thấy vừa rồi, ngươi có vẻ kinh hãi, song cũng lộ niềm thất vọng, thế là nghĩa làm sao?

Triển Mộng Bạch thở dài :

– Tại hạ nghe nói, vô luận là ai, gặp vị đại kỳ hiệp đó, nếu không nhận ra, chỉ có thể hỏi một việc. Nhưng nếu nhận ra rồi, thì lập tức có tai hoạ, đừng mong hỏi han gì cả! Tại hạ có một vấn đề nan giải, song khổ thay lại nhận ra người, thì còn mong gì hỏi được? hơn nữa, tai họa lại lâm thân! Do đó mà thất vọng!

Lão nhân khích động vô cùng.

Không ai rõ, lão kinh dị hay hân hoan!

Lâu lắm, lão mới hỏi :

– Ai cho ngươi biết những điều đó?

Triển Mộng Bạch đáp nhanh :

– Đế Vương cốc chủ!

Lão nhân biến sắc :

– Đế Vương cốc chủ!… Đế Vương cốc chủ!…

Bỗng, lão trầm giọng bảo :

– Lấy kiếm cầm tay!

Triển Mộng Bạch do dự một chút, rồi cũng phải lấy thanh thiết kiếm thủ sẵn.

Lão nhân tiếp :

– Dùng tận lực với thanh kiếm đo, phát chiêu Phượng Hoàng Đơn Triển Sơn! Một chiêu thôi!

Dưới ánh mắt của lão nhân, chàng như mất đi phần nào tự chủ, không thể không vâng lời.

Đảo bộ, xoay mình, chàng vung kiếm liền.

Phát chiêu, thu chiêu, nhanh không tưởng nổi!

Long Hạo Nhân, Lâm Thu Cốc thầm kinh sợ.

Hoàng Hổ bật cười sang sảng :

– Thấy chưa! Bằng một nhát kiếm đó, một nhát thôi, liệu có ai ngăn nổi Triển đại ca thoát ly nơi nầy?

Tràng cười của y vang lên, hòa lẫn với gió kiếm ngân vang.

Tràng cười dứt, gió kiếm dứt luôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN