Tình Nhân - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Tình Nhân


Chương 7


Hai giờ sáng, Hitler cùng với phụ tá của mình sang phòng bên, ở đó ông ta đã đọc bản di chúc cuối cùng của mình. Vì Hitler viết rất nhiều di chúc. Trong bản di chúc ấy Hitler đã công bố với lịch sử rằng ông cùng với Braun sẽ tự sát để “tránh nỗi nhục thất bại và đầu hàng”.

Sau đó cả hai quay lại với mọi người. Khoảng bốn giờ sáng, Braun và Hitler đến chỗ Bormann và Joseph đang thảo luận gì đó phía sau bàn làm việc.

Một lát sau, Joseph sửa lại quân phục và lệnh cho viên phụ tá của Hitler đề nghị mọi người im lặng.

Thật không thể tin được. Mọi câu chuyện ngừng bặt. Từ bên ngoài vọng đến những tiếng nổ tắt lịm. Hitler khoác tay Braun. Họ đứng sau bàn làm việc. Rồi Hitler đặt tay phải lên ngực trái mình, Braun giơ tay phải lên. Joseph hô to:

– Fuhrer cùng phu nhân ra về!

Tất cả như được chỉ huy, cùng giơ tay phải lên và hô:

– Heil Hitler!!

Cô nhớ mình đã bị sởn gai ốc vì hưng phấn và cảm động.

Cho tới phút chót, Joseph vẫn biết làm thế nào để hài lòng Hitler. “Fuhrer cùng phu nhân”. Lại còn thế nữa! Anh đủ khả năng làm chủ trong bất kỳ tình huống nào.

Và quả thực họ đã ra về. Để hưởng đêm tân hôn. Ả ta về phòng ngủ của mình, còn Hitler về phòng của ông ta. Bởi Eva Braun, mà từ vài phút nay là Eve Hitler thuộc dòng họ Braun, vào đêm hai tám rạng ngày hai chín tháng Tư năm 1945 bị “bẩn mình”. Cô biết điều này chắc chắn một trăm phần trăm từ người hầu phòng của Braun, Liesl Ostertag. Cách đây hai ngày cô ta đến chỗ cô để vay bông hoặc “cái gì đó tương tự”, vì “bà chủ cháu bị… chắc bà hiểu… bị.. chắc bà hiểu … bị bẩn mình, mà cháu lại không thể lên kho bên trên được, vì sau những trận nổ hôm qua, hành lang bị tắc”. Và lúc đó cô đã đưa cho cô ta tất cả số bông mình có. Cô đã có kinh cách đây một tuần và chắc chắn đó là kỳ kinh cuối cùng của cô. Vậy thì cô cần gì đến bông nữa. Cô không biết phải gói bông lại như thế nào. Cô không thể để cô hầu phòng của người tình của Hitler đi dọc boongke đầy lính với một ôm bông như vậy được. Cô không có lấy một tờ giấy nào ngoài những bài phát biểu của Joseph được đánh máy. Bọn trẻ lấy chúng để vẽ. Điều đó thật mạo hiểm. Bông cho “những ngày bẩn mình” được gói trong những bài phát biểu “bất hủ” của bộ trưởng tuyên truyền của Đức Quốc xã. Nhưng lúc ngày thì cái gì chẳng mạo hiểu. Cô trải hơn chục tờ giấy lên bàn và gói bông lại. Liesl thậm chí chẳng để ý đến chuyện đó.

Hitler không thể chịu nổi “những phụ nữ không sạch sẽ”. Ông không thể chịu nổi thịt, khói thuốc, nhạc ồn ào, tiếng nước ngoài và “những phụ nữ không sạch sẽ”. Braun thường than phiền với chị gái của mình là Gretl rằng Hitler có thể liền hai tuần không đến với cô ở Monachium khi chỉ cần biết cô không sẵn sàng. Chẳng có thể mà August Kunitzek, một chiến hữu người Áo của Hitler ở Linz, người “bạn sống chết có nhau” vô nghĩa của Hitler cũng kể vung lên với tất cả mọi người xung quanh là “gặp những bà ấy là Adolf chạy như chạy lụt”.

Chiều tối hôm qua, chính Liesl đã hoảng hốt chạy từ boongke đến chỗ cô và kể cho cô nghe rất chi tiết việc Hitler và Braun đã tự sát như thế nào. Cô ta hoảng hốt vì sợ và cô ta vừa kể vừa khóc. Họ ra ngoài hành lang để bọn trẻ không nghe thấy, nhưng dẫu thế thì Helga cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Sau đêm tân hôn, Braun từ phòng ngủ đi ra và nói với cô bằng một giọng đầy tự hào: “Từ hôm nay chị có thể yêu tâm gọi tôi là ‘bà Hitler’”.

Sau đó cô ta tháo chiếc nhẫn ra và đưa cho cô ngay không chậm trễ cái này cho cô bạn gái của tôi là Helt Ostermayer”. Rồi cô ta quay về phòng ngủ và từ lúc đó không hề ra ngoài suốt cả ngày và đêm hôm sau. Trong suốt thời gian đó, Hitler không hề xuất hiện ở chỗ cô ta. Sáng sớm ngày hôm sau nữa, ngày ba mươi tháng Tư, cô ta yêu cầu thuốc lá và cà phê cho bữa sáng. Cả đêm hôm ấy cô ta cũng ở một mình trong phòng ngủ. Gần trưa, cô thợ làm đầu Milla Schellmoser của cô ta đến, một tiếng sau thì vừa khóc vừa đi ra. Khoảng 13h30 Braun từ phòng ngủ ra, mặc một bộ đồ màu xám; đi đôi giày cao gót đen và đôi găng tay da đen. Đến cầu thang, cô ta quay lại phòng ngủ một lúc rồi lại đi ra, vừa đi vừa đeo chiếc đồng hồ kim cương. Cô ta đến phòng làm việc của Hitler. Mười bốn giờ kém mười thì Hitler đến. Hai người không nói với nhau một lời nào. Braun được lệnh phải ra ngoài.

Sau đó mọi việc xẩy ra quá nhanh. Cô nghe thấy tiếng súng nổ. Nhưng chỉ một. Một lúc sau thì Linge, người phục vụ và một ai đó của SS đưa thi thể của Hitler ra ngoài boongke và đặt lên đất. Ngay sau đó thì Bormann và người phụ tá của ông ta đưa thi thể của Braun và giao cho lái xe của Hitler là Kemple. Anh này mang đến một can xăng, để hết lên xác của hai người và đốt. Liesl đã òa khóc khi nghe cô kể chuyện này. “Fuhler và phu nhân đã ra đi” – hẳn Joseph sẽ nói, nếu có những người vẫn còn thích nghe những lời tuyên truyền nhảm nhí của anh tại cái nghĩa trang ấy ở trung tâmBerlin – cô thầm nghĩ khi an ủi Liesl.

Không thể tin được! Eva Braun, bà Hitler quá cố đã ra đi mà chưa hề được chồng chạm tới. Liệu một cuộc hôn nhân như vậy nói chung có quan trọng?

Liesl quay về boongke chính, còn cô về với bọn trẻ. Helga nhìn cô lạ lẫm, nhưng không hỏi gì cả. Những đứa khác thì có thể chưa, nhưng Helga thì ba tuổi rồi còn gì. Và có thể chính vì thế mà chiều này nó đã tỏ ra như vậy. Vì cả ngày hôm nay, mọi cái đều khác.

Cô không thể nằm. Đành dậy và ngồi lên đi-văng, nhìn thấy mình trong chiếc gương tấm có chìa khóa ở phía đối diện với đi-văng. Một cảm giác lo lắng. Chỉ có vậy. Không nuối tiếc, không mong nhớ, không ăn năn, không sợ hãi. Diễn biến của ngày hôm nay trở lại trong cô giống như một sự ghi chép sẽ không còn bao giờ có mặt trong nhật ký của cô nữa.

Đầu tiên, lúc còn trưa ấy, trong hành làng của boongke chính, nơi lần cuối cùng người ta phân phát đồ ăn, tôi đã gặp Stumpfegger, anh ta đã lên lớp cho tôi, rằng “người ta không hy sinh những sinh linh trẻ như vậy cho lý tưởng”, và ngay trước mặt Schelloser, cô thợ làm đầu của Braun ấy, xin lỗi, kể từ hôm qua là của hương hồn Eva Hitler ấy. Làm sao mà anh ta có thể? Và cái cô thợ làm đầu ấy đã nhìn tôi với vẻ khinh bỉ và kiêu hãnh làm sao! Nhìn tôi, Magda Goebbels, một người mẹ đã sinh cho tổ quốc bảy đứa con và ba lần sẩy thai vì tổ quốc. Trong vòng mười chín năm mười lần mang thai và bảy lần sinh nở.

Cái gã Stumpfegger điên khùng một trăm phần trăm ấy.

Nói những chuyện kiểu nhưvậy trước mặt nhân viên, đó là điều không thể chấp nhận được. Lại còn diện mạo của hắn nữa chứ! Độc ác. Râu ria không cạo, quân phục xộc xệch, măng-sét áo sơ mi thì dính máu. Đôi giày bám đầy bụi. Thêm vào đấy, sau đó người gã còn bốc mùi. Joseph mà nhìn thấy thì .. Cho dù không bao giờ có thể biết khi nào thì những vòi nước trong boongke này mới có nước, thì vẫn không thể thanh minh cho gã được. Joseph chưa bao giờ trông như thế.

Sau đó Hanna Reitsch gọi tôi ra ngoài và bảo rằng cô ấy và bọn trẻ đã sẵn sàng bay khỏi Berlin đêm hôm ấy và rằng mặc dầu đang tồn tại “nguy cơ máy bay của cô sẽ bị người Mỹ chặn đường”, nhưng cô vẫn khẩn khoản xin tôi đồng ý. Tất nhiên là tôi phản đối. Đó là điều đã được quyết định và là quyết định cuối cùng. Hơn nữa, Joseph sẽ nói sao?

Khoảng mười bốn giờ, ngay sau bữa trưa, thay vì đến boongke của chúng tôi để đọc sách như thường lệ, chúng tôi ở lại boongke chính như đã thỏa thuận và vào buồng của nhân viên điện đài Misch. Một con người dễ thương. Tận tâm. Ngoài ra anh còn là một người Aryan chính cống. Lúc nào trong túi anh cũng có kẹo để cho bọn trẻ gái. Thỉnh thoảng anh ta còn để bé Heide ngồi lên đùi và cho phép nó vặn những cái núm to đùng của máy thu.

Khoảng mười bốn giờ ba mươi tôi lệnh cho Liesl mặc cho bọn trẻ toàn đồ trắng. Giống như trên bức ảnh chụp hồi tháng Sáu năm bốn ba, khi Harald từ mặt trận về chỗ chúng tôi nghỉ phép ít ngày. Harald dũng cảm của tôi. Giờ này em ở đâu? Liệu nó có nhận được bức thư của tôi mà đêm nay Hanna phải chuyển đi từ Berlin?

Khi tôi vào chỗ bọn trẻ, Liesl đã mặc xong cho Holde. Một lát sau thì cô đi ra mà không hề tạm biệt bọn trẻ. Cô ta đã được lệnh phải như thế. Khi tôi chải tóc cho Heide, Helga lấy lược chải cho Hedda. Trong lúc đó thì Helmuth chơi với cái máy thu của Misch trên mặt bàn kim loại.

Sau đó thì gã Stumpfegger tới. Trong túi gã là bảy ống thuốc chứa axit xyanhydric. Sáu cho bọn trẻ và một cho tôi. Vào tối nay. Tôi nói với bọn trẻ là chúng cần phải uống những ống thuốc đó theo chỉ dẫn của bác sĩ Stumpfegger và rằng chúng không đắng tý nào. Đầu tiên Stumpfegger đi đến chỗ cái bàn kim loại để máy thu. Helmuth là đứa uống trước tiên. Nó uống rồi lại chơi tiếp với cái đài. Sau đó Stumpfegger đi đến chỗ Hilde, còn tôi đưa ống thuốc cho Holde và Hedda vì chúng tự đến chỗ tôi. Vừa lúc đó thì Helmuth ngã ra sàn nhà, một lát sau là Heide. Hedda bắt đầu khóc rất sợ hãi khi Stumpfegger đến gần nó. Và khi đó Helga đã làm tôi thất vọng. Còn gã Stumpfegger thì sập cửa và chạy ra hành lang…

Joseph sẽ đến vào lúc 19strong0. Tất nhiên là cô sẽ không nói gì với anh về Helga. Cho dù cô muốn. Rất muốn. Để anh cũng phải phiền muộn chút ít. Chứ không như cái kẻ nhát gan ấy trốn trong phòng làm việc của Hitler với Bormann và đảm trách việc “loại bỏ những tài liệu không cơ bản” trong văn phòng của Hitler. Cứ như thể lúc này đó là việc quan trọng nhất. Đằng nào thì toàn thế giới cũng biết người Đức đã giết bao nhiêu dân Do Thái ở Ba Lan bằng khí ngạt. Anh loại bỏ giấy tờ, còn để cho cô việc loại bỏ sáu đứa con của chính anh. Thậm chí không trình diện cô vào buổi chiều, mặc dù đã biết rằng mọi việc phải được hoàn tất vào 15 giờ 15.

Nhưng đó không phải là điều chỉ đặc trưng cho Joseph, mà còn cho tất cả những con trùng lông phát xít kiêu ngạo giờ đây đang run lên vì sợ, chúng vẫn tưởng rằng trong thời điểm này, chỉ vài phút trước khi tấm màn cuối cùng được hạ xuống, chúng đã là, đang là những anh hùng đặc biệt. Nhưng thực sự thì, nếu nhìn vào lịch sử của những năm tháng cuối cùng tại cái boongke tang tóc nhắc người ta nhớ đến một nhà mồ dưới lòng đất này, đó chính là những phụ nữ của quốc xã. Và không chỉ những phụ nữ Đức.

Ví dụ như Gerda Bormann. Như mọi người nhớ về bà ta, thì hoặc là đang mang thai, hoặc là đang nằm ổ. Bà đã sinh cho Quốc xã mười đứa con. Mười đứa! Hitler coi bà như một mệnh phụ Ý, và nếu có thể, và nếu không có gì trái với vai trò của một phụ nữ Đức, thì ông đã biến bà thành một bộ trưởng về các vấn đề Gia đình. Hitler thích những phụ nữ như “Gerda mắn đẻ”, như ở Berlin mọi người vẫn gọi bà ta như vậy. Chủ yếu vì đúng là bà ta đẻ liên tục, hoàn toàn tuân phục tên Bormann độc tài ấy và ngồi lặng lẽ, không gây nên bất cứ một vụ tai tiếng nào mặc dù biết rất rõ mình không ngừng bị Bormann phản bội với những cô diễn viên và ca sĩ được Joseph gửi đến.

Gerda Bormann đối với cô – đến một thời điểm nhất định – là một người vợ luôn phục tùng của một tên quốc xã bệnh tật, được Fuhrer trân trọng đặc biệt với tấm Huân chương Vàng Danh dự Bà mẹ Đức. Nhưng chỉ đến một thời điểm. Sau đó bà ta hoàn toàn mất lý trí. Việc bà muốn Bormann mời người tình của lão ta đến nhà vẫn chưa đủ, bà còn gợi ý cho lão ta “chú ý sao cho nếu năm nay bà mang thái đứa con sau của ông ta thì người tình của ông ta sẽ có vào năm sau, để lúc nào ông cũng có một bà sẵn sàng vào cuộc”. Chương trình sinh sản của gia đình Bormann là như vậy. Nhưng dở nhất là không chỉ của gia đình Bormann, như chẳng bao lâu sau mọi người được biết. Vào năm bốn ba, “Gerda mắn đẻ” lợi dụng những mối quan hệ của chồng, với cái ý tưởng vớ vẩn của tổ chức Những cặp vợ chồng có công với tổ quốc, đã xuất hiện trước công chúng. Bà ta muốn hợp pháp hóa bằng luật pháp việc “những đàn ông Aryan khỏe mạnh, giá trị” được phép có hai vợ. Giống như người ta đã thực hành sau cuộc chiến ba mươi năm! Hitler đành phẩy tay. Bởi chính ông trong một đại hội nào đó của NSDAP(10) đã tuyên bố rằng “chiến trường của phụ nữ là phòng đẻ”.

Một số các bà của Đức Quốc xã đã hiểu những lời nói đó của Hitler một cách máy móc. Như bà “vợ bác sĩ” bốn mươi ba tuổi Caroline Diehl. Bà đã dâng tặng cho chồng và cho Quốc xã bốn đứa con, mà không một đứa nào trong số đó là con của bà – tất cả đều bị đánh cặp từ các bệnh viện hoặc mua ngoài chợ như người ta mua những con chó con. Mà Diehl đâu phải là một kẻ cuồng tín hay tâm thần không ổn định. Hoàn toàn không. Bà ta là một người có học, biết chơi piano, nói tiếng Pháp và là người vợ biết chia sẻ với chồng trong công tác từ thiện của bác sĩ Rascher, “một bác sĩ tài năng và hy sinh vô điều kiện cho Hitler và Đức Quốc xã”, như Himmler đã viết về ông ta nhưvậy. Nhưng ông chồng già bị cắm sừng Heinrich Himmler, một sếp của SS, người đã lệnh cho Rascher phải tiến hành các thử nghiệm trên người ở Buchenwald ấy lẽ ra phải viết những cái khác. Ông ta đã chẳng moi hàng triệu mác từ túi Hitler cho các thử nghiệm đó sao? Nếu một vị bác sĩ thú y nhà quê nào đó làm những thử nghiệm ấy, thì cũng sẽ được ông ta viết y như thế.

Khi nghĩ về Himmler thì ai cũng phải ngạc nhiên. Heinrich Himmler, ông chủ của tất cả các trại tập trung trên hành tinh này, một người coi mục đích sống của mình là loại bỏ tất cả dân Do Thái, đến người cuối cùng, ra khỏi trái đất này, chỉ là con số không trong ngôi nhà của mình. Chỉ cần nghe Magda Himmler quát lên cái tên nổi tiếng của mình “Heinrich” là ông ta đã như một con chó sợ hãi cụp đuôi. Còn buổi tối, thay vì rượu xơ-náp hay bia, ông ta chỉ cùng với Magda uống trà cúc nhạt. Cho tới khi vỡ lở ra rằng ông cũng đủ can đảm để có nhân tình, vợ ông mới bắt đầu kính nể ông. Himmler mua cho “thỏ con” của mình một căn hộ ở ngoại vi Berlinvà “Gerda mắn đẻ” thường xuyên qua lại đó, sau đó thì kể khắp thành phố “Heinrich đã thu xếp cái tổ của mình ngăn nắp và đẹp như thế nào”.

Diehl yêu tay bác sĩ đẹp trai và tài năng làm cho Himmler. Khi đó bà bốn mươi ba tuổi, còn Rascher hai mươi bẩy. Lúc đầu Himmler không đồng ý với cuộc hôn nhân này. Cô biết được điều này qua Joseph. Himmler nhận xét rằng Diehl quá già để có thể sinh con. Nhưng Diehl không bao giờ đồng ý với nhận xét này và nhanh chóng chứng minh rằng Himmler đã nhầm. Mặc dù Himmler không nhầm.

Vào năm bốn mươi, Caroline Diehl đã cho ra đời đứa con đầu lòng. Con trai, đương nhiên. Vài tuần trước sự kiện này, Diehl cùng với cô em họ của mình, người đã bí mật tham gia vào toàn bộ câu chuyện, đánh cắp đứa bé sơ sinh trong bệnh viện, sau đó mua chuộc bà đỡ và khi Rascher đi công cán với Himmler, họ đã dựng lên hiện trường giả của một cuộc đẻ non. Rascher tự hào, còn Himmler thì ngạc nhiên. Nhưng vẫn không đồng ý với cuộc hôn nhân của viên bác sĩ riêng. Khoảng một năm sau, một ngày trước sinh nhật của Fuhrer, ngày mười chín tháng Tư, cậu con trai thứ hai của Rascher đã chào đời với một sự “trùng hợp ngẫu nhiên”. Ông bố bận việc đến nỗi không cả để ý thấy đứa con mới sinh của mình đã là một cậu bé tám tuần tuổi. Tất cả chỉ vì cái sự căng thẳng ấy. Làm sao mà không căng thẳng cho được khi mà đúng thời điểm ấy, bảy mươi tù nhân đã bị chết trong quá trình thử nghiệm. Cuối cùng thì Himmler phải đồng ý cho Rascher và Diehl lấy nhau. Sau đám cưới, để thưởng công, Carolina – lúc này đã là Rascher – đến Drezn, một vùng bị quân đồng minh ném bom để mua của một bà mẹ đang tuyệt vọng một bé trai khỏe mạnh và “đẻ trong đau đớn” cho ông chồng.

Sau một thời gian, Rascher nhận thấy không một thằng con nào giống mình lấy một tị. Carolina quyết định đi một bước không ai dám tin. Đẻ ngay tại nhà đứa con trai thứ tư đã được mua sẵn. Phòng nơi bà ta vừa sinh, đúng như Fuhrer mong muốn, trông như “một bãi chiến trường”. Khắp giường toàn máu. Bác sĩ Sigmund Rascher có con trai thứ tư. Đây chắc chắn là con của anh ta. Anh ta đã ngồi ngay ở phòng bên khi vợ đẻ cơ mà.

Nhưng Fuhrer thực sự hài lòng với những phụ nữ không phải tận mắt nhìn thấy bất cứ “một bãi chiến trường” nào và không sinh bất cứ một đứa con Aryan nào. Thậm chí họ không nhất thiết phải là phụ nữ Đức. Chỉ cần có ‘một trăm tám mươi centimet chiều cao, tóc vàng và những khi bước nhanh thì phía trước đầy nữ tính” là đủ, như ông từng nói với lái xe riêng, người mà hễ cứ uống hơi nhiều là nhắc lại tất cả với Joseph không hề do dự.

Unity Mitford, một “con rắn độc Anh”, chính xác là một phụ nữ như vậy, trừ bộ ngực là thứ mà cô ta hoàn toàn không có, như lời mô tả của Joseph. Họ tình cờ gặp nhau ở Osteria Bavaria vào năm ba mươi nhăm. Cô nhớ cô ta rất rõ. Giống Marlena Dietrich. Tóc ngắn và hơi lượn sóng. Trên một trăm tám mươi centimet. Chủ yếu mặc áo sơ mi đen cài cúc cổ, đeo cravat đen có mác NSDAP, quần đen, giống hệt như cái mà cô ta đã mặc cho Helda những khi nó cưỡi ngựa, và đeo găng tay đen như những người lái mô-tô vẫn dùng. Một bà quý tộc Anh, người đã dám từ bỏ lâu đài của mình ở Tudory ở Anh để sang Monachium sống trong một căn hộ nhỏ áp mái của một nhà chung cư cũ không có thang máy, toilet ngoài hành lang và “ở gần Anh ấy”. Có lẽ cô ta thực sự yêu Hitler.

Tất cả phụ nữ Đức Quốc xã có thể học được nhiều từ một phụ nữ Quốc xã Anh, Unity Mitford. Nhưng sau đó người Anh đã phạm phải một sai lầm rồ dại. Cho tới bây giờ cũng không thể hiểu được điều này. Cái đất nước Ba Lan hoang dại ấy thì liên quan gì đến họ cơ chứ, để cho Quốc xã phải tuyên chiến ngay ngày ba tháng Chín năm Ba chín?! Có lẽ không bao giờ có thể hiểu được điều này. Cô ta đã đến Ba Lan một lần với Joseph. Ở Gdansk hay Krakow, cô cũng không nhớ nữa. Chỉ biết ngoài đường đầy rẫy những gã say rượu, người ăn xin đứng khắp nơi và các nhà hàng thì bốc ra toàn mùi tiết trộn. Còn cô thì chẳng ngại gì với cái món tiết trộn ấy, về mặt cơ thể mà nói. Và Quốc xã đã tuyên chiến với một đất nước như vậy!!! Sau cái lão bé Churchill tự cao tự đại ấy, cô đã chờ đợi một sự thông minh hơn kia.

Đối với Mitford thì ngày ba tháng Chín là một ngày quyết định. Cô gói vào phong bì tấm hình có chữ ký của Hitler, huy hiệu đảng và bức thư tuyệt mệnh, mặc bộ lễ phục mầu đen huyền bí và ra Khu Vườn Anh ở Monachium từ sáng sớm, ngồi lên chiếc ghế dài và tự sát bằng súng.

Cô cho rằng Unity tự sát bằng súng là vì “vấn đề của chúng ta”. Joseph lại cho rằng, theo anh, Unity cho đến phút cuối luôn là một điệp viên và đã tự sát “vì vấn đề của Churchill”. Nhưng Joseph đã không có lý. Đơn giản là anh không thể chịu nổi Unity, trong tất cả các bữa tiệc ở chỗ Hitler, cô ta hoàn toàn bỏ qua anh ta với tư cách một người đàn ông. Ngoài ra anh còn không ngại những phụ nữ cao hơn mình.

Nhưng đôi khi cả những phụ nữ thấp hơn anh cũng không chịu nổi. Đặc biệt là những mụ phát xít hơn anh. Điều này hiếm khi xảy ra. Nhưng đã xảy ra. Như trường hợp của “mẹ của tất cả những con chó cái phát xít”, như Himmler vẫn gọi mỗi khi uống quá nhiều rượu mâm xôi. Mà với tư cách một sếp của SS, Himmler biết mình nói gì. “Mẹ của những con chó cái phát xít” không phải ai khác ngoài Linda Heydrich. Một phụ nữ xấu xí với khuôn mặt đàn ông, cái miệng nhỏ hầu như lúc nào cũng sít lại và cái nhìn hằn học. Phu nhân của Reinhard Heydrich, người mà trong quốc hội được mệnh danh là “kẻ hót rác của Đức Quốc xã”. Và ai cũng biết ở đây muốn nói tới những loại “rác” nào. Thật sự thì, như Joseph thông tin cho cô, tất cả những ý tưởng “làm sạch tuyệt đối lũ sâu bọ Do Thái” là của Lina Heydrich, chứ không phải của ông chồng là người được tuyển dụng vào mục đích này. Nhưng tuyệt đỉnh của bà góa phụ Heydrich xuất hiện trong vụ ám sát năm bốn hai, tại Praha làm chồng mụ ta thiệt mạng. Trong hành động trả thù mù quáng, mụ ta đưa ra những kế hoạch cụ thể về xây dựng những khu dành cho những nô lệ Do Thái trên lãnh thổ của toàn Quốc xã. Với những lò thiêu bên cạnh những ngôi nhà sơ sài, những chuồng ngựa và giếng nước. Với những đứa trẻ Do Thái được xăm số thay vì tên. Với giới hạn tuổi mà những người nô lệ không được vượt quá là 40 và loại bỏ tức thì những người ốm. Có lẽ chỉ có đàn bà mới có thể căm thù và trả thù được như vậy.

Joseph sẽ đến vào lúc 19strong0. Tất nhiên là cô sẽ không kể gì cho anh nghe về Helga.

Khi cái gã Stumpfegger sập cửa chạy ra ngoài hành lang thì tôi đến chỗ trạm thu và chuyển Helmuth ra thảm gần đi-văng. Tôi đặt nó cạnh Hedda và Heide. Sau đó tôi đặt Hilde và Holde cạnh chúng. Sau đó tôi chuyển Helga. Quần của Helmut bị rách chỗ đầu gối, còn Helda không có cái cúc nào trên váy của nó. Mà tôi đã dặn Liesl phải mặc cho lũ trẻ những đồ tốt nhất!

Trên tấm đệm gần cửa chỉ có ba cái gối thêu nhỏ. Tôi đặt chúng dưới đầu Heide, Hedda và Hilda. Tôi cũng gỡ bàn tay nắm chặt của Heide và lấy ra ống thuốc rỗng. Đúng lúc ấy nhân viên đài Misch cùng với bác sĩ Naumann bước vào. Cả hai quỳ bên lũ trẻ và bắt đầu cầu nguyện. Tôi ngồi trên đi-văng, tay nắm chặt ống thuốc dành cho buổi tối của mình. Một lúc sau tôi đứng dậy và lên tầng trên, đến boongke của chúng tôi. Misch và Naumann vẫn không ngừng cầu nguyện khi tôi đi ra.

Joseph sẽ đến vào lúc 19strong0. Tất nhiên là cô sẽ không kể cho anh nghe về Helga.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN