Tình Ơi Là Tình
Chương 23: Đến đoạn này ta phải ngắt số phận Brigitte một cách khá đột ngột
Đang nắm sô phận của Brigitte trong tay ta có thể ngắt nó ở bất kỳ đoạn nào chẳng được. cảm xúc của Brigitte không trải qua thăng trầm, chúng luôn là nhịp đập đều đều hướng về Heinz, và Heinz luôn đập trả miếng.
Nhưng ở đây đang nói về cảm xúc chứ không nói về sự thật. trong Brigitte không sinh ra cảm xúc. do vậy không kể gì về Brigitte được.
Brigitte không làm ra sự thật. sự thật ập xuống đầu Brigitte.
Brigitte đang đan áo len cho Heinz.
Áo len chậm xong quá, vì Brigitte phải sử dụng giờ làm việc và giờ rảnh rỗi để canh gác, chăm sóc và phục vụ tình dục cho Heinz.
Nghe nói là mỗi người phụ nữ mặc chiếc nịt vú của Brigitte may đều cảm thấy mình như một nữ hoàng.
Brigitte phải đợi có nhà đẹp mới cảm thấy được mình trong đó như một nữ hoàng.
Ngoài ra Brigitte có khả năng sinh con, không phải ai cũng có. cô hy vọng sắp đẻ một đứa như thế.
Từ khi biết Heinz, Brigitte chỉ chực đẻ. nếu đó không phải là một cảm xúc thì thế nào là cảm xúc?
Trái tim của Brigitte đã lên tiếng, nó nói tên Heinz. Brigitte theo tiếng gọi trái tim, theo nó dẫn dắt, nghĩa là đến với Heinz.
Ở đó cô xơi một trăm phát đá đít, nhưng khi bị cú thứ một trăm thì Brigitte được báo tin vui là sẽ có con. lúc đó vầng dương sẽ tỏa sáng cho cả Brigitte. hôm nay Brigitte đã mua cho mình một bộ bikini cho ngày nắng đó.
Đứa bé sẽ là hoa trái của mong ước. Brigitte mong có nó, chứ Heinz thì không.
Như thế nghe có vẻ không thuận lợi, bù lại thì bước vào đời của đứa bé sẽ rất nhẹ nhàng nhờ cửa hàng đồ điện.
Bước vào đời của Brigitte vất vả hơn nhiều.
Nhiều khi Brigitte cảm thấy mình có lỗi, trong khi nguyên nhân gây ra tội lỗi không phải do cô.
Ví dụ như cô tin rằng phải làm việc bên băng chuyền là lỗi của cô. trong khi đó, lỗi này hoàn toàn thuộc về Heinz, gã không chịu cưới cô để giải thoát cô khỏi băng chuyền.
Brigitte hay xem trong phim thấy cuộc sống nặng nề khi có lỗi.
Đường đời của Brigitte không có sự kiện gì đáng nói, ngày càng ngắn đi. trong tương lai ta hạn chế công việc bằng cách đưa ra vài gạch đầu dòng về tình cảnh chung, và tình cảnh cực kỳ ngán ngẩm của Brigitte chỉ nhắc thoáng qua thôi.
Tất cả những gì sẽ còn xảy ra chỉ bao gồm chờ đợi và nghe ngóng trong người xem ở đó có gì động đậy và vội vã.
Trận tuyến đã rạch ròi.
Chẳng còn sự kiện nào xảy ra tiếp nữa, trừ một sự kiện lớn. công việc thì vẫn tiếp tục.
Thế là đủ đau đớn rồi.
Sinh nở cũng là một trải nghiệm đau đớn nhưng bắt buộc phải kinh qua, có thế mới gọi là trao tặng sự sống.
Nói cho cùng thì sinh đẻ không để đứa bé vui sướng, mà để ông chồng được nhận quà tặng vui sướng. đối với đứa bé, được mang họ của Heinz và sự đảm bảo chắc chắn từ cái họ đó là quá đủ tặng tặng vật rồi.
Con và mẹ sẽ luôn mắc nợ Heinz.
Ngay từ bây giờ ta có thể quả quyết với đứa trẻ là sau này nó sẽ chẳng có niềm vui nữa đâu, trừ lúc ông bà thông gia đến thăm hay một khách hàng quan trọng. chắc chắn nó sẽ lĩnh đủ từ việc mẹ nó bị hành hạ. đấm đá một người xong thì người kia đến lượt. đứa trẻ có thể thành nạn nhân của hư hao chung thủy hay của xe cộ trong thành phố lớn, cứ thêm một đứa dự phòng. nên đẻ thêm một đứa để dự trữ hoặc dự tính hư hao.
Cũng có khi đứa bé hay hơn chiếc máy khâu. người ta có thể đưa con đi dạo mát chứ máy khâu thì không. máy khâu không có tình cảm, đứa bé thì có.
Thêm nữa, máy khâu ở trong nhà máy, còn đứa bé ở nhà trong khung cảnh chỉnh chu.
Sẽ còn nhiều tháng trôi qua, trong vụ này là còn nhiều trang sách, cho đến khi đứa trẻ thò đầu ra khỏi bụng mẹ nó như con sâu chui ra quả táo. có thể ta sẽ không tiến xa như vậy. có thể ta phải chấm dứt sớm. nhưng không sao, ta thừa biết chuyện sẽ tiếp diễn ra sao. không có gì bất ngờ cả, cuộc sống tiếp tục trôi đi một cách trật tự.
Hôm nay, tuyệt vọng như mọi khi, Brigitte bước chân đến ngôi nhà khốn khổ của bà mẹ khốn khổ.
Heinz đang đứng bên bồn cầu và thủ dâm phát đầu tiên để sau đó trong lần thứ hai gã không háu táu nữa và cẩn trọng hơn, không để một giọt thừa nào vào nhầm lỗ nhầm thời điểm, không để bị trói và biến thành một doanh nhân cầm tù thay vì doanh nhân tự do.
Brigitte rên rỉ cào cấu Heinz, vì say mê-như cô kể với Heinz sau đó. rồi cô lăn ra và lăn Heinz lên trên, theo kiểu truyền thống. cô đem theo một gói kẹo, và sẽ quẳng nó đi ngay để rảnh tay giữ chặt Heinz, để không buông gã ra, để gây cảm giác sung mãn. những viên kẹo lăn lăn trên ván nền bẩn thỉu. trong toàn bộ thời gian hùng hục tĩn nhau với Heinz, Brigitte nghĩ đến những viên kẹo bây giờ bị bẩn và phải vứt đi, tiếc quá. Heinz thoáng nghĩ, liệu viễn cảnh của mình có bẩn thỉu như thế không, nếu gã có thể buộc phải cưới?
Brigitte đoán ra ý nghĩ của Heinz, trả lời: không, nếu đó là của riêng mình thì mình làm việc để chăm sóc và giữ gìn nó.
Chỉ cho cái của riêng mình thôi.
Heinz cũng chỉ nghĩ đến cái của riêng mình. thế là trùng ý nhau.
Có điều, cái của riêng mình là cái duy nhất mà người ta có. có gì cũng là có, cái gì không có thì phải cố kiếm lấy. không kiếm được thì cũng chẳng liên quan đến ai.
Sở hữu của người khác thì cấm chạm đến. Heinz là vật sở hữu của Brigitte, đừng ai chạm đến, Susi cũng không, không ai cả.
Heinz muốn lui quân sớm, trước khi quá muộn và quá sâu trong Brigitte, nhưng Brigitte giữ chặt. dù tâm trí cô còn vương vấn nơi mấy viên kẹo tội nghiệp và cái túi mới bị đè bẹp trên sàn, nhưng sức lực cô tự khắc tập trung hết vào Heinz.
Heinz thấy sung sướng và gào lên.
Brigitte chỉ ước sao tọng đống rác rưởi dưới gầm ghế đệm vào mồm Heinz cho đến khi tòi ra đằng tai.
Heinz gào lên lần nữa, ai cũng thấy gã khoái trá ra sao trong hành vi và hành hạ này.
Brigitte rên gượng gạo. mắt cô dõi theo đường lăn của kẹo đến tận đống rác trên nền nhà. bà già đúng là đồ lợn, không chịu quét dọn nó đi, trong khi chẳng có lấy một ông chồng để phục vụ.
Heinz gào to, nhanh hơn, gấp gáp hơn. con vật này đúng là sướng thật.
Brigitte chỉ muốn đập cái đầu gào thét ấy vào tường, nếu phải gào lên thì không khe khẽ được sao? Gã phụt ra đứa trẻ, bất kể gào to hay khẽ.
Lúc đó, bà mẹ ý tứ và lạc lõng ngồi trong bếp, bà ngồi thật im, không để làm nguy hại đến hạnh phúc của con mình qua một phát biểu quá sớm.
Trong phòng khách, hạnh phúc của Brigitte vẫn tiếp diễn.
Heinz kết thúc với tiếng hét kinh thiên động địa.
Hàng xóm rồi sẽ phàn nàn. song trước mặt doanh nhân trẻ họ sẽ ngượng ngịu cắp đuôi rút lui. còn xin lỗi nữa.
Tiếng thét kinh thiên động địa chứng tỏ rằng chỉ có tình yêu làm rung chuyển thế giới. rằng tình yêu và Heinz, chỉ hai người đó, tự tay họ làm rung chuyển thế giới.
Brigitte không rung chuyển, nhưng người cô nhầy nhụa, thứ chất nhầy tanh tưởi. vậy thì không phải Brigitte làm rung chuyển thế giới, mà tình yêu làm rung chuyển thế giới.
Brigitte suýt phát nôn, lâu lắm chưa thấy tởm như thế. Heinz chạy ra chỗ các bạn ngoài sân vận động. Brigitte lau những viên kẹo tội nghiệp, cô thương chúng quá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!