Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi - Quyển 5 - Chương 12: Tình yêu không biên giới (12)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi


Quyển 5 - Chương 12: Tình yêu không biên giới (12)


Có nha hoàn đi vào, quỳ gối trước giường, xoa bóp cho hắn. Tùy thái y nói nằm trên giường lâu, nếu không làm như vậy, sợ hắn ngày sau không thể đi lại được. Đuổi các nàng xuống, tự ta làm.

Hắn ngủ quá an nhàn, nhưng ta một chút cũng không thích.

Ta chỉ thích Nguyên Thừa Hạo vô lại hay vui đùa với ta.

Thời điểm Tô Diễn trở về đã gần giờ Mùi, ta vội dìu hắn ngồi dậy. Đút thuốc vào, thuốc lại theo khóe miệng chảy ra.

“Tùy đại nhân…” Ngước mắt nhìn thái y bên cạnh, ông ấy nhíu mày đi tới, ngăn cản Tô Diễn ý bảo đừng đút nữa.

Tô Diễn nhìn ta, thấp giọng: “Vậy làm phiền nương nương đút thuốc.”

Ta nhíu mày, ngậm một ngụm trong miệng.

Đắng như vậy!

Nếu hắn tỉnh lại, chắc chắn sẽ nói thuốc của Tùy thái y càng ngày càng đắng. Trong lòng cười khổ, ta cúi người hôn lên môi hắn, cánh môi lạnh lẽo làm trái tim ta đập loạn nhịp.

Các thái y đều lui xuống, chỉ còn mình ta canh giữ bên mép giường.

Nắm chặt tay hắn.

“Hạo, nhất định phải khỏe lại.” Đừng cô phụ kỳ vọng của nhiều người như vậy, còn cả mãng xà đã chết.

Nửa đêm, người hắn đột nhiên nóng lên, ta sợ hãi, thái y vào xem lại nói không nhìn ra điều gì. Ta và Tùy thái y đều nhớ lại lần đó ở trong cung, bộ dáng hắn đột nhiên sốt cao không lùi.

Là tâm tình, bởi vì tâm tình.

Dựa vào hắn, ta nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

Ngón tay thon dài kia bỗng nhiên nắm lấy tay ta, ta kinh hãi, nghe hắn lẩm bẩm: “Tổ mẫu… Tại sao…”

Không biết vì lý do gì, ta đột nhiên nhớ tới cái người đang ở trong cung.

Nếu đổi thành ta, ta cũng muốn hỏi một câu vì sao.

Vòng tay qua ôm lấy hắn, ta dỗ dành: “Không sao, Hạo, không sao.”

Một đêm bôn ba, ta cũng rất mệt, cứ thế mà mơ mơ màng màng ngủ đi. Cũng không biết khi nào tỉnh lại, ta nhìn qua cửa sổ, mới biết trời đã sáng, mà hắn đã hét sốt!

Ta vừa mừng vừa sợ, đang định đứng dậy đi gọi Tùy thái y, bàn tay hắn đột nhiên dùng sức.

Ta quay đầu nhìn, thấy hàng lông mi của nam tử run rẩy, sau đó hắn chậm rãi mở mắt.

“Ưm…” Ta nhịn không được mà khóc thành tiếng.

Hắn hơi nhíu mày, ta vội lau nước mắt, cúi người hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Hắn lắc đầu, lần nữa nắm chặt tay ta, nhẹ giọng: “Đói.”

Ta gật đầu thật mạnh, vội gọi nha hoàn đi chuẩn bị đồ ăn.

“Thiếp kêu thái y vào xem cho chàng, được không?”

Hắn không trả lời, chỉ nhắm mắt lại.

Hai vị thái y đều vào, cẩn thận bắt mạch cho hắn, lại kiểm tra một phen.

“Tùy thái y, sao rồi?” Ta vội hỏi.

“Nương nương yên tâm, không sao rồi, long thể Hoàng Thượng tuy yếu, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ không còn gì đáng ngại.”

Ta nghe vậy, cuối cùng cũng có thể an tâm.

Nha hoàn mang đồ ăn vào, ta nhận lấy, chỉ đơn giản là một chén cháo. Ta đút hắn ăn, trùng hợp Nguyên Phi Cẩm tới, hắn thì thào: “Thật nhỏ mọn, sợ trẫm ăn hết đồ của đệ ấy.”

Nguyên Phi Cẩm ngồi xuống mép giường: “Thì ra Hoàng Thượng biết? Vậy thì mau mau hồi phục rồi về hoàng cung của ngài đi.”

Hắn không thèm nhìn gã, không nhanh không chậm mà nói: “Khi nhỏ ăn nhiều đồ của trẫm như vậy, nhổ ra hết cho trẫm.”

Ta nhịn không được mà bật cười.

Nguyên Phi Cẩm xanh mặt, bĩu môi đáp trả: “Chuyện đã qua lâu rồi, ai mà nhớ!”

Ta đút hắn ăn, hỏi hắn muốn nghỉ ngơi không, hắn lắc đầu, vội hỏi: “Tuyền Nhi đâu?”

Nguyên Phi Cẩm đứng dậy: “Thần đệ đi bế nó qua.”

“Sinh Nhi, đỡ trẫm ngồi dậy.”

“Hoàng Thượng…”

“Mau đỡ trẫm.”

Không lay chuyển được hắn, ta chỉ đành dìu hắn ngồi dậy, để hắn dựa vào ta.

Nguyên Phi Cẩm rất nhanh đã bế Tuyền Nhi tới, hài tử đang tỉnh, “ê a” giơ tay chơi. Ta nhận lấy hài tử, ôm vào lòng bế qua cho hắn xem. Hắn thương tiếc duỗi tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của hài tử, thấp giọng: “Tuyền Nhi, là phụ hoàng, nhìn phụ hoàng đi.”

Hài tử hiểu chuyện, hai mắt sáng ngời đảo vài vòng, sau đó nhìn hắn chằm chằm, yên lặng một lúc, bỗng nhiên cười rộ lên.

“Thật giống trẫm.” Hắn thì thầm.

Đúng vậy, rất giống.

Nguyên Phi Cẩm nhận lấy hài tử: “Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi, trước tĩnh dưỡng thân mình rồi nói. Tuyền Nhi cũng muốn ngủ, nào, vương thủ ôm con đi ngủ.” Nói rồi, gã đứng dậy.

Nguyên Thừa Hạo nhìn theo bóng lưng gã, bỗng dưng hỏi: “Phụ vương đệ đâu?”

Thân ảnh kia dừng lại, không hề xoay người, chỉ thấp giọng: “Biết ngài không muốn gặp ông ấy, không bằng không gặp.”

Trong mắt người đời, Cảnh Vương đã chết, Quỳnh Quận đã là thiên hạ của Nguyên Phi Cẩm. Có điều Nguyên Phi Cẩm là đứa con có hiếu, sẽ vì Cảnh Vương mà sắp xếp tất cả. Với gã mà nói, trung hiếu lưỡng toàn, hiện tại không phải cục diện tốt nhất sao?

Ta vội thay đổi chủ đề: “Muốn ngủ một lát không?”

Hắn hoàn hồn, khẽ cười: “Còn ngủ nữa sao?” Thấy ta ngẩn ra, nam tử vòng tay qua ôm ta, “Nói chuyện với trẫm.”

“Vâng.”

“Lần này trẫm đúng là dọa tới nàng.”

Ta dùng sức nắm lấy tay hắn: “Vậy sau này chàng không được như vậy nữa, nếu chàng xảy ra chuyện gì, thiếp sẽ trở thành tội nhân thiên hạ.”

Hắn cười nhợt nhạt: “Trẫm với Tây Chu mà nói là hoàng đế, nhưng với nàng mà nói lại là trượng phu, là cha của Tuyền Nhi. Hơn nữa, cho dù trẫm chết, Tây Chu này cũng không thiếu đi chủ tử.”

Ta sững sờ một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng gặp rồi?”

“Ừ.” Hắn giấu đi ý cười trên mặt, “Tối đó gặp rồi, gương mặt giống trẫm như đúc.”

Ta lắc đầu: “Không giống, chàng vĩnh viễn chỉ có một.”

Hắn gật đầu, hôn lên môi ta: “Trẫm biết.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Hắn ta nhất định đang tìm trẫm.”

Ta vội an ủi: “Hắn ta không thể tìm thấy, chàng yên tâm. Cho dù tìm được, vương gia cũng sẽ đứng về phía chàng, chúng ta còn có Dương tướng quân.” Trận chiến này nếu thật sự đánh, ai thắng ai thua còn chưa biết được.

Hắn lại nói: “Không… Trẫm không muốn người trong thiên hạ biết sự tồn tại của người đó.”

Ta kinh hãi: “Hoàng Thượng định từ bỏ giang sơn này sao?”

Hắn nhìn ta, cười nhạo: “Giang sơn này là tiên đế cho trẫm, nếu trẫm cứ hồ đồ ném đi như vậy, chẳng phải khiến ông ta chế giễu à?”

Ta khẽ cười, đây mới là Nguyên Thừa Hạo, đây mới là Nguyên Thừa Hạo của ta!

Hắn ôm ta càng chặt, vùi đầu vào cổ ta, thấp giọng: “Điều trẫm sợ nhất chính là tỉnh lại không nhìn thấy nàng, sợ tỉnh lại biết được nàng đang ở bên hắn ta.”

“Hoàng Thượng…”

“Gọi tên trẫm.”

“Hạo.”

“Trẫm nghe nàng nói, hắn ta không muốn Tuyền Nhi của chúng ta nhận tổ quy tông, trẫm… Trẫm đau lòng đến không nói nên lời, là trẫm vô năng…”

“Không, không cho chàng nói như vậy!” Ta vội che miệng hắn.

Hắn khẽ cười: “Đa tạ nàng đã luôn tin tưởng trẫm.”

Ta cúi đầu hôn lên mắt hắn, mỉm cười: “Đồ ngốc, thiếp không tin chàng thì tin ai?”

“Trẫm không ngốc.” Hắn ngây ngốc phản bác.

Ta nhìn hắn, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi: “Còn nhớ ở Du Châu thiếp đã nói gì với chàng không?”

“Nói gì?”

“Về chuyện của tỷ tỷ thiếp.”

Hắn ngẩn ra, đột nhiên im lặng.

“Bây giờ nên tin rồi đúng không? Muốn giết chàng không phải tỷ tỷ của thiếp, cũng không phải thiếp. Ngày đó, thấy chàng rơi xuống nước, thiếp vội kéo chàng lên bờ, nhưng vì sợ hãi nên thiếp không dám ở lại, vội vàng rời đi.” Lời ta nói đều là sự thật, ta chỉ là che giấu sự xuất hiện của Vương bà tử sau đó mà thôi.

“Người tìm được trẫm khi đó nói đã nhìn thấy một người, hình như là nữ nhân.”

May là đêm ấy trời tối, không thể nhìn thấy gì. Ta lại hỏi: “Chuyện đến nước này chàng còn tưởng rằng là tỷ tỷ sao?”

Hắn cười nhẹ một tiếng: “Trẫm không tìm nàng ta tính sổ, nhưng nàng thì không thoát được đâu. Thật biết diễn kịch, còn làm bộ chìm xuống hồ.”

“Ai bảo chàng bắt tỷ tỷ phải múa, thiếp tức giận.”

“Trẫm cũng tức giận, còn bắt trẫm nhảy xuống cứu nàng, rất lạnh.”

Ta bật cười thành tiếng: “Ai bắt chàng nhảy xuống?”

Hắn nhíu mày: “Còn dám già mồm!” Dứt lời, hắn cắn môi ta một cái.

Ta kinh hãi, theo bản năng giãy giụa, bỗng dưng nghe hắn rên “Đau”, ta liền ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích.

Tới tối, nha hoàn tới đưa cơm, Nguyên Phi Cẩm thế mà cũng đến.

Ăn xong, lại có nha hoàn bưng thuốc tới. Trong chén thuốc kia không biết bỏ thêm thứ gì, đen như mực, nhìn qua liền biết đắng. Hắn nhíu mày, chỉ tay vào: “Đây là thứ gì?”

Nguyên Phi Cẩm cười cười: “Thuốc đó.”

“Thuốc gì? Sao có thể đen như vậy?”

“Đen thế nào cũng không hiểm độc bằng lòng dạ của Hoàng Thượng, vậy mà ban hôn Diệp Mạn Trinh cho thần đệ.” Việc này, gã vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Nguyên Thừa Hạo nhìn gã: “Đó là giáo huấn đệ.”

Sắc mặt gã lập tức thay đổi, vội đứng dậy quỳ xuống, kéo ống tay áo của hắn: “Hoàng Thượng tốt, ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi, coi như thần đệ cầu xin ngài!”

“Vậy mặt mũi trẫm phải gác đi đâu?”

“Thế… Thế cứ chiếu cáo thiên hạ là thần đệ từ hôn.”

“Vậy kêu Thái Hoàng Thái Hậu gác mặt mũi đi chỗ nào?”

“Việc này… Có thể kêu Diệp Mạn Trinh từ hôn không?”

“Không được!” Lần này đến phiên ta lên tiếng, ai cũng biết Diệp Mạn Trinh thích Nguyên Thừa Hạo, nếu nàng có thể từ hôn, lại được Thái Hoàng Thái Hậu giúp đỡ, tuyển tú ba năm một lần, nàng ấy còn không tiến cung sao?

Hai người đều kinh ngạc nhìn ta.

Ta tự biết thất thố, vội nói: “Vương gia gấp cái gì, ngài chẳng phải có ba năm để tang sao?”

Gã méo miệng: “Ba năm cũng chỉ trong chớp mắt.”

Ta cười thầm: “Ai bảo ngài không tin Hoàng Thượng, đáng đời.”

“Hay cho A Tụ ngươi, ngươi…”

“Phi Cẩm, không biết lớn nhỏ. Trẫm đã nói nếu để trẫm nghe thấy đệ gọi tên nàng, trẫm sẽ xử lý đệ.”

“Các người… Các người liên thủ khi dễ ta…”

Ta cười: “Vương gia còn không đứng dậy, để người ngoài thấy sẽ chê cười ngài.”

Gã không tình nguyện mà đứng dậy, nghe Nguyên Thừa Hạo nói: “Mạn Trinh là người của trẫm, không phải người của Thái Hoàng Thái Hậu, đệ sợ nàng ta cái gì?”

Gã ngồi vào mép giường, đáp: “Nhưng thần đệ vẫn chưa muốn thành thân.”

Nguyên Thừa Hạo cười: “Đệ có ba năm để suy nghĩ.”

“Không muốn nghĩ.”

“Vậy đệ không định thành thân? Chẳng lẽ bao nhiêu kinh văn trẫm bắt đệ chép ở kinh thành đều công cốc hả?”

“Đệ…” Sắc mặt Nguyên Phi Cẩm xanh mét.

Ta nhịn cười, thấy bọn họ như vậy, trong lòng vô cùng thoải mái.

Ba ngày sau là trừ tịch.

Dùng bữa xong, Nguyên Phi Cẩm tới, nghe Nguyên Thừa Hạo nói: “Đây là lần đầu trẫm ăn Tết ở Quỳnh Quận.”

“Hoàng Thượng vui không?” Ta nhỏ giọng hỏi hắn.

Hắn gật đầu, nói với Nguyên Phi Cẩm: “Sao hả? Chủ nhà thì phải làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, không đưa trẫm ra ngoài nhìn một cái sao?”

Nguyên Phi Cẩm liền nhân cơ hội mà hỏi: “Thần đệ dẫn ngài ra ngoài, hôn sự kia liền bỏ, được không?”

Ta thật phục gã, đã nhiều ngày như vậy, trong đầu chỉ nghĩ mỗi việc này.

Nguyên Thừa Hạo không cần gã đỡ, xoay người gọi: “Tùy Hoa Nguyên…”

“Hoàng Thượng… Thần đệ không nói nữa không phải là được rồi sao?” Gã thở dài, dìu hắn đứng dậy.

Gọi A Man vào phòng, chúng ta giúp hắn thay y phục. Không dẫn người theo, ba chúng ta ngồi xe ngựa ra ngoài. Đầu đường Quỳnh Quận, mọi người vừa dùng xong bữa cơm đoàn viên ra ngoài chơi đùa.

Bọn nhỏ đốt pháo hoa, chạy nhảy tung tăng.

Xe ngựa chậm rãi xuyên qua con phố, ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Nếu mệt thì phải nói.”

Hắn cười nắm lấy tay ta: “Không mệt.”

Bên ngoài toàn là tiếng nói cười của hài tử, vén màn nhìn ra, thấy một đám hài tử vây quanh một tiểu quán, ta nhíu mày: “Hôm nay là trừ tịch, sao còn có người tới đây buôn bán?”

Nguyên Phi Cẩm giải thích: “Không phải buôn bán, đó là bánh quỳnh, hôm nay không làm ăn, là tặng cho đám nhỏ. Bánh quỳnh là đặc sản nơi này, cho bọn nhỏ để sau này có đi bao xa, chúng vẫn có thể nhớ rõ quê nhà của mình. Hoàng Thượng muốn ăn không?” Vừa dứt lời, gã đã nhảy xuống xe ngựa.

Nhìn bóng dáng gã, ta nhỏ giọng: “Vương gia đúng là rất quan tâm Hoàng Thượng. Tùy đại nhân nói bệnh của chàng cần gan của mãng xà làm thuốc dẫn, ngài ấy không nói hai lời đã đi tìm cho ngài.”

Hắn thoáng dùng sức nắm lấy tay ta, nói nhỏ: “Trẫm biết.”

“Vậy chuyện của Diệp Tam tiểu thư.”

“Lòng trẫm hiểu rõ.” Hắn ngước mắt nhìn ta, “Hôm nay, cái gì cũng đừng nghĩ.”

Nghe hắn nói vậy, ta cũng yên tâm.

Thời điểm về vương phủ, Nguyên Thừa Hạo nói với ta: “Sinh Nhi, nàng vào trong trước đi, trẫm có mấy câu muốn nói với Phi Cẩm.”

Ta gật đầu, đứng dậy xuống xe ngựa.

Thấy chỉ có một mình ta trở về, Tùy thái y kinh hãi, vội hỏi: “Nương nương, Hoàng Thượng đâu?”

“Không sao, Hoàng Thượng đang ở cùng vương gia.”

Ông ấy lúc này mới gật đầu.

Ta cười hỏi: “Tối nay Tùy đại nhân không đi hưởng thiên luân chi nhạc (2) sao?”

(2) Thiên luân chi nhạc: niềm vui gia đình

Vừa hết câu, liền nghe Tô Diễn gọi ông ấy: “Cha, Khuynh Nguyệt muốn châm trà cho người.” Thấy ta cũng ở đây, hắn dừng lại, vội nói, “Thì ra nương nương đã về.”

Ta gật đầu, thật tốt, hắn đã tha thứ cho Tùy thái y.

A Man bế Tuyền Nhi ra, ta vội nói: “Tùy đại nhân mau đi, Hoàng Thượng không sao.”

Lúc này ông ấy mới theo Tô Diễn vào trong, ta bế Tuyền Nhi đứng trong viện.

Bầu trời đen nhánh, trong viện vẫn sáng ngời, trên hành lang dài ba bước treo một chiếc đèn lồng, năm bước thành đôi.

Cũng không biết huynh đệ bọn họ nói gì, thời điểm Nguyên Phi Cẩm dìu hắn trở về đã là đêm khuya. Tuyền Nhi sớm đã ngủ, hắn đi tới, cẩn thận bế nó từ tay ta, ta có chút lo lắng, hắn lại cười: “Trẫm còn chưa bế nó tử tế một lần, tiểu gia hỏa này nặng thật.”

A Man cười nói: “Hoàng Thượng, điện hạ lớn lên sẽ rất khỏe mạnh.”

“Hoàng Thượng vào trong nghỉ ngơi đi.” Ta khuyên hắn.

“Hôm nay trẫm rất vui.”

Nghe vậy, ta không khuyên nữa. Hôm nay là trừ tịch, hắn nói cái gì cũng không cần nghĩ, vậy cứ thế đi. Trong mắt ta cũng chỉ có hắn, chỉ có hài tử, những chuyện không vui đều không còn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN