Tình Sao Nghiệt Ngã
Âm mưu
Anh lái xe đưa cô đến công viên nước lớn nhất của trung tâm thành phố.
Uyển Nhã xuống xe nhìn cấu trúc đồ sộ, cảnh tượng náo nhiệt trước mặt trong lòng cũng có chút hưng phấn.
Mọi người ở đây từ người lớn đến trẻ em đều thoải mái nô đùa, cả người lấm lem vì nước nhưng trên gương mặt là những nụ cười rạng rỡ, nhìn thôi cũng khiến tâm trạng cô trở nên nhẹ nhõm.
Thiên Ân sau khi cất xe thì liền chạy đến kéo cô vào bên trong, rồi đi vào shop đồ tắm trong bao con mắt ái mộ của phái nữ.
Tỉ mỉ, cẩn thận, và tế nhị chọn giúp cô 1 bộ bikini kín đáo nhất mà vẫn có tính thẩm mỹ:
– Uyển Nhã, em thay cái này đi, nếu không sẽ ướt hết quần áo đấy.
Hành động của anh lại làm cô ngượng ngùng. Trời ơi, đây là lần đầu tiên có 1 người con trai lại tự tay chọn đồ tắm cho cô, hơn nữa còn giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Mọi người xung quanh, đặc biệt là các chị em phụ nữ ai ai cũng hướng đến cô với cái nhìn ái mộ:
– Ôi, anh ấy đẹp trai quá!
– Người gì đâu đã đẹp lại còn galang như vậy, cô gái ấy thật là tốt số mà.
– Ước gì mình cũng gặp được người đàn ông như vậy, anh ấy sẽ chẳng ngại ngùng giữa chốn đông người mà chọn cho mình 1 bộ kibini chuẩn sz. Ôi nghĩ thôi cũng đã thấy hạnh phúc rồi!
– Ahhhh….mẹ ơi, thật là muốn chạy đến kéo anh ấy đem đi. Tiếc là người ta đã là hoa có chủ rồi hơn nữa lại là 1 cô gái xinh đẹp.
Những lời nói hoa mỹ cứ vang lên bên tai cô như vậy, Uyển Nhã cảm thấy bối rối thật sự, nhìn anh có chút chần chừ.
Thiên Ân hình như có vẻ chẳng để tai vào mấy lời đó, mỉm cười cầm tay cô đặt bộ đồ ấy vào rồi xoay người cô lại đẩy về hướng phòng thay đồ:
– Được rồi, chỉ có 30 phút thôi. Em không phải muốn đứng đây lấy hết thời gian đấy chứ?
Uyển Nhã e ngại đi vào phòng thay đồ, nhìn bộ bikini trên tay khẽ thở dài: thôi đi đã vào đây rồi, cũng đâu còn cách nào khác.
———/-/-/-/-/———
Lúc này, Thiên Ân từ 1 phòng thay đồ khác bước ra, chỉ mặc cho mình 1 chiếc áo sơmi trắng cùng chiếc quần sort vậy mà cũng làm điên đảo bao trái tim phái nữ.
Anh đứng trước cửa phòng thay đồ của cô điềm đạm mà chờ đợi.
Bỗng cách cửa bật mở, Uyển Nhã với bikini màu tím ngại ngùng bước ra.
Thiên Ân 1 chút sững sờ nhìn cô, anh phải tự khen ngợi con mắt lựa chọn của mình.
Bộ bikini màu tím nhẹ nhàng làm tôn lên làn da trắng sáng, khoe được đôi chân thon dài của cô. Tuy không quá hở hang nhưng cũng đủ thấy được vòng 1 đẫy đà, bờ eo thon gọn cùng cặp mông căng tròn tạo thành 1 đường cong tuyệt mỹ.
Uyển Nhã đứng đấy, e má chợt ửng hồng, bàn tay đưa lên che lấy ngực, nhìn anh có chút xấu hổ:
– Cái này…thực ra…tôi cảm thấy…có chút…không tự nhiên….
Thiên Ân lúc này đi lại gần nhìn cô với ánh mắt ngây dại, mỉm cười mà nói:
– Uyển Nhã, em thật sự rất đẹp.
Nói rồi, anh từ từ cởi chiếc áo sơmi trắng của mình ra nhẹ nhàng khoác lên người cô.
Khoảnh cách của 2 người lúc này gần tới mức có thể nghe thấy được hơi thở của nhau. Uyển Nhã vì vậy có chút đỏ mặt, cảm nhận được tim mình đang đập dữ dội.
Cô từ trước đến giờ vốn không có gần gũi với người bạn trai nào vì vậy cử chỉ thân mật này của anh thật sự làm cô bối rối.
So với sự lạnh lùng của hắn thì anh lại khiến cô cảm thấy là 1 con người ấm áp.
Thiên Ân lúc này cầm lấy tay cô bước ra ngoài trong bao nhiêu con mắt trầm trồ của mọi người.
Nam nhân ấy với gương mặt tuấn mỹ, chỉ mặc 1 chiếc quần sort, phần trên để trần làm lộ ra vòm ngực săn chắc, thể hình chuẩn mẫu, cả người anh toả ra sức hút điên đảo.
Nữ nhân bên cạnh xinh đẹp mỹ miều, khoác trên mình chiếc áo sơmi trắng đủ để che được cặp mông căng tròn, làm lộ đôi chân thon dài trắng nõn. Mái tóc dài tung xoã với gió, hàng mi cong vút khẽ rung rinh, bờ môi cánh đào đỏ mọng, 2 má khẽ ửng hồng vì ngại ngùng, trông cô tựa như 1 bông hoa bách hợp nở rộ.
Nam hận không thể thu hút bằng anh, nữ hờn không thể may mắn như cô.
2 người bọn họ cứ thế dưới tia nắng mặt trời mà nổi trội giữa đám đông.
Thiên Ân kéo cô đến 1 chiếc hồ bơi rộng lớn được gắn 1 chiếc máy tạo sóng khiến mặt nước khẽ nhấp nhô trông như 1 bãi biển thu nhỏ.
Flybroad là trò chơi mà anh muốn cùng cô trải nghiệm.
* Có thể có 1 số ng chưa biết trò này nên em giải thích chút nhá. Flybroad là thiết bị bay cá nhân sử dụng lực đẩy của nước. Flybroad được gắn 1 động cơ phản lực mạnh mẽ hút nước qua 1 ống dài phía trước, lực đẩy này có thể khiến người sử dụng bay lên độ cao 9m – 10m so với mặt nước. Từ đường ống chính, có thêm ống phụ nhỏ được người chơi điều khiển bằng tay giúp giữ thăng bằng và chỉnh hướng bay. (Mng có thể lên gg tìm hiểu nha).
Uyển Nhã nhìn đôi giày đã được gắn động cơ có chút lo sợ nhìn sang anh:
– Cái này, tôi chưa…chơi bao giờ.
Anh nghe vậy khẽ mỉm cười, kéo cô ngồi trên 1 chiếc phi thuyền nhỏ:
– Vậy hãy thử xem sao.
Dứt lời, anh cúi xuống, nâng đôi chân cô lê nhẹ nhàng giúp cô đi đôi giày đã được gắn động cơ vào.
1 lúc sau, chiếc phi thuyền bắt đầu khởi động, lực nước truyền qua đường ống bắt đầu đẩy cô lên.
Uyển Nhã sợ hãi túm chặt lấy tay anh, hét lên:
– Thiên Ân, tôi sẽ ngã mất.
Anh thấy vậy khẽ bật cười nhìn cô, nụ cười toả nắng ấy có thể khiến người khác cảm thấy an lòng:
– Uyển Nhã, đừng sợ. Em bình tĩnh chỉ cần giữ được thăng bằng là không sao.
Cô nghe vậy chỉ biết lắc đầu, bàn tay vẫn siết chặt tay anh không buông, lúc đấy lực nước lên mạnh hơn, Uyển Nhã mất thăng bằng ngã xuống. Thiên Ân thấy vậy hốt hoảng đưa tay ra đỡ, cả 2 ngã vào nhau rơi thẳng xuống, nước bắn lên tung toé.
Thiên Ân vội vàng đứng dậy kéo cô lên, Uyển Nhã ho sặc sụa vì uống phải nước, cả người cô giờ ướt sũng, chiếc áo sơmi trắng ôm sát vào người.
Uyển Nhã đưa tay lên vuốt mặt rồi nhìn sang Thiên Ân, anh cũng chẳng khác gì cô, cả người ướt nhẹp, mái tóc từ từ nhỏ xuống những giọt nước mát lạnh.
4 con mắt đối diện nhìn nhau bỗng chốc trên gương mặt của cả 2 liền nở 1 nụ cười rạng rỡ. Giữa đám đông nhộn nhịp ấy, những con sóng tạo từng đợt tát mạnh vào 2 thân ảnh đẹp đẽ, tiếng cười giòn giã vang vọng cả không gian, mọi ánh mắt đổ dồn về đôi nam nữ ấy, 1 bước tranh phong hoa tuyệt đại.
Thiên Ân lúc này đỡ cô lại chiếc phi thuyền ngồi xuống. Anh cúi người tháo đôi giầy ra, chậm rãi nói:
– Em ngồi đây, nhìn tôi nhé!
Nói rồi, anh liền tự mình đi đôi giày đấy vào, phi thuyền khởi động, lực nước bắt đầu đẩy mạnh, 1 giây sau đó động cơ ở đôi giày đẩy anh lên cao cách mặt nước đến 2m. Uyển Nhã thấy vậy trợn to mắt, há hốc mồm, 1 chút giật mình nhưng rất nhanh sau đó liền trở nên thích thú.
Thiên Ân lúc này nhìn cô khẽ mỉm cười, 2 cánh tay điều khiển 2 ống phụ bắt đầu thực hiện những cú lộn vòng ngoạn mục trên mặt nước.
Uyển Nhã thấy vậy thích thú hét lên 1 tiếng. Mọi người xung quanh cũng nhìn anh trầm trồ thán phục.
Sau 1 hồi dạo lượn trên mặt nước, Thiên Ân khẽ điều chỉnh động cơ hạ thấp xuống, rồi cởi chiếc giày ra đi đến bên cô tươi cười:
– Em muốn thử lại không?
Uyển Nhã có chút chần chừ nhưng rồi cũng gật đầu.
Anh giúp cô đi giày, ân cần chỉ cho cô cách giữ thăng bằng nhưng sau nhiều lần Uyển Nhã vẫn không thể đứng vững được trên thiết bị bay đấy và mỗi lần như thế thì cô liền kéo theo anh ngã thẳng xuống nước, những tiếng cười lại vang lên trong sự thích thú, cô chưa bảo giờ lại cảm thấy thật thoải mái như vậy.
Đến khi đã thấm mệt, cả 2 mới chịu dừng cái trò chơi có thể xem là mạo hiểm này.
Uyển Nhã đi vào phòng thay đồ, 1 lúc sau trở ra đã thấy anh với áo sơmi trắng cùng quần tây lịch lãm đứng đấy đợi trên tay còn cầm 1 chiếc khăn bông từng bước đi đến bên cạnh cô.
Bằng cừ chỉ nhẹ nhàng, anh cầm chiếc khăn bông ấy đưa lên giúp cô lau khô mái tóc. Uyển Nhã 1 chút nhỡ ngàng nhìn lên anh, từ góc độ này cô có thể thấy rõ được từng đường nét trên gương mặt anh, sự dịu dàng từ trong đôi mắt ấy thật sự khiến cô cảm động.
Bỗng chốc đôi tay anh chợt khựng lại, ánh mắt anh đặt lên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Khoảnh khắc 2 ánh mắt cùng đối diện nhau, ngại ngùng, si mê, mỗi lúc 1 xích gần lại, đến khi khoảng cách gần tới mức chỉ thiếu chút nữa là môi chạm môi, Uyển Nhã liền e ngại quay mặt đi:
– Xin lỗi, tôi phải về rồi.
Thiên Ân bỗng có chút hụt hẫng, rồi lại chỉ cười nhạt nhìn sang cô:
– Để tôi đưa em về.
2 người bọn họ cùng quay trở ra xe, có lẽ khoảnh khắc ngại ngùng lúc nãy đã khiến bọn họ cảm thấy khó mở lời với nhau, vì vậy suốt cả đoạn đường đi không gian lại im ắng lạ thường.
———/-/-/-/-/——–
Cô trở về nhà trời đã bắt đầu sang trưa. Vừa bước chân vào đã thấy hắn ngồi đấy, Uyển Nhã có chút giật mình nhưng rồi cũng lặng lẽ đi ngang qua hắn.
– Đi đâu về?
Câu hỏi của hắn khiến cô bất ngờ ngây người 1 lúc rồi quay mặt lại hướng đến hắn:
– Mẹ gọi em đến Cục hành chính để làm lại giấy khai sinh cho Bảo Bảo.
Hắn nghe vậy liền nhíu mày, thật sự đối với chuyện đứa bé hắn chưa thể nào tiếp nhận được. Tình nhân bên cạnh hắn rất nhiều, loại phụ nữ nào hắn cũng đã thử qua nhưng nhất quyết sẽ không có 1 ai dám giăng bẫy hắn như vậy, thế nên mỗi lần nhắc đến đứa bé hắn có cảm giác như mình bị dắt mũi vậy. Hắn bực bội đứng dậy 2 tay đút túi đi đến bên cạnh cô, gương mặt ngạo mạn mà nói:
– Nhanh vậy mà đã lấy được lòng mẹ tôi rồi sao? Nhưng dù vậy tôi cũng nhắc nhở cho cô nhớ, tôi sẽ KHÔNG THỪA NHẬN NÓ.
Dứt lời, hắn liền lướt qua cô mà đi thẳng lên lầu.
Uyển Nhã nhìn theo bóng lưng hắn, tim liền nhói lên 1 hồi, cứ mỗi lần nói chuyện cùng hắn là mỗi lần cô tự khắc lên tim mình 1 vết thương rỉ máu. Lê từng bước nặng nhọc về phòng của Bảo Bảo, cô đứng đấy nhìn đứa bé trong nôi đang say sưa ngủ bất giác lại mỉm cười keo theo 1 dòng lệ chảy xuống, nghẹn ngào tự nói với mình:
– Bảo Bảo, bà và ba không hoan nghênh mẹ con mình nhưng mẹ tin chỉ 1 thời gian nữa thôi, họ sẽ thay đổi phải không con?
Uyển Nhã mệt mỏi nhồi thụp xuống đất, 2 hàng nước mắt đã chảy dài xuống gò má, đôi mắt long lanh khẽ ngước lên nhìn lại căn phòng 1 lượt, ngôi nhà này rốt cuộc sẽ lấy của cô đi bao nhiêu nước mắt đây?
——–/-/-/-/-/———
Chiều hôm ấy, trong 1 căn phòng rộng lớn xa hoa. Người đàn ông mặc bộ y phục màu đen khẽ mở cửa bước vào đi đến trước bàn đặt 1 chiếc phong bì:
– Thiếu gia, những bức ảnh cậu cần tôi đã chuẩn bị cả rồi.
Nam nhân ngồi trên ghế với gương mặt tuấn mỹ nhưng cả người lại toát ra 1 không khí âm u ghê rợn, đưa tay ra cầm lấy chiếc phong bì, khẽ lôi ra 1 sấp ảnh.
Tỉ mỉ, lần lượt quan sát từng cái một, rồi lại nhét bỏ tất cả vào trong chiếc phong bì rồi vứt lên bàn, hướng đôi mắt sắc lạnh đến người đàn ông ấy, nhả từng chữ:
– Đem những cái này, gửi đến cho hắn!
Người đàn ông kia khẽ cúi đầu nhận lệnh rồi cầm lấy chiếc phong bì quay trở ra ngoài.
Nam nhân ở trong phòng, lưng dựa thành ghế, chân vắt chéo, bàn tay đan vào nhau đặt lên đùi trông nhàn nhãn vô cùng.
Trên gương mặt tuấn mỹ ấy, bờ môi khẽ nhếch lên tạo thành 1 đường cong hoàn mỹ, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn vào khoảnh không vô tận:
– Vương Thiếu Hạo, trò chơi bắt đầu rồi!
———-/-/-/-/-/———
Tại Tập đoàn Vương Thị, trên tầng cao nhất của toàn nhà chọc trời, nam nhân ngồi trên ghế 1 thân tây trang lịch lãm, gương mặt đẹp tựa điêu khắc, ngũ quan tinh xảo, cả người toát lên khí chất của bậc vương giả, hắn dù nhìn ở góc độ nào cũng thu hút đến chết người.
“Cốc…cốc…” tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng nói truyền vào:
– Vương tổng, ngài có đồ gửi đến.
Nam nhân ở bên trong lạnh giọng nói:
– Đem vào!
Dứt lời, cánh cửa liền bật mở, nữ thư ký với chiếc đầm body ôm sát cơ thể, cổ trễ tới mức có thể thấy được cả bầu ngực đẫy đà, gương mặt được trang điểm khá kỹ càng, từng bước uyển chuyển đi đến trước mặt hắn, cúi người thật thấp đặt chiếc phong bì lên trên bàn.
Thiếu Hạo thấy vậy khẽ nhếch mép, tầm mắt đặt trên bộ ngực của ả, nói giọng đùa cợt:
– Trang Liễu Nhi, hôm nay thật là biết cách ăn mặc.
Ả ta nghe vậy, trong lòng vui sướng không ngừng nhưng bộ mặt vẫn ra vẻ e thẹn:
– Vương tổng quá khen, Liễu Nhi sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Hăn nghe vậy liền đứng dậy, từng bước đi tới chỗ ả, bàn tay đưa ra túm lấy eo ả kéo sát vào người, 2 bầu ngực căn tròn áp chăt vào ngực hắn, Thiếu Hạo khẽ cười 1 cái, thanh âm là trở nên mê hoặc thì thầm vào tai ả:
– Tối nay, tại khách sạn Phượng Hoàng, tôi sẽ cho người đón em!
Ả ta lúc này như mở cờ trong bụng, thẹn thùng gật đầu 1 cái, uốn éo khẽ đẩy hắn ra rồi quay người trở ra ngoài.
Thiếu Hạo nhìn theo bóng ả bật cười 1 cái, phụ nữ vẫn luôn là dễ dãi như vậy.
Hắn quay lại bàn làm việc, đôi mắt nhìn vào chiếc phong bì khó hiểu. Đưa tay ra với lấy, lôi trong đấy ra 1 sấp ảnh.
Đôi nam nữ trong hình cử chỉ thân mật, tươi cười rạng rỡ khiến lòng hắn trỗi dậy những cơn giận. Đôi mắt màu hổ phách loé lên tia đỏ giận dữ, bàn tay siết chặt vò nát tấm ảnh:
– Giang Uyển Nhã, cô giỏi lắm!
———/-/-/-/-/———
Tối hôm ấy, hắn không về nhà, Uyển Nhã sau khi cho Bảo Bảo ngủ xong liền quay về phòng tắm rửa.
Ngâm mình trong bồn nước, cô cảm thấy thật dễ chịu, có lẽ do trò chơi ban sáng đã lấy đi khá nhiều sức lực nên bây giờ cô cảm thấy thực sự mệt mỏi.
Uyển Nhã sau khi tắm gội sạch sẽ mới sực nhớ ra cô đã quên lấy quần áo, với lấy chiếc khăn quấn lại quanh mình, mở cửa bước ra đi tới chiếc tủ quần áo.
Chưa kịp mở thì liền thấy cánh cửa phòng bật ra, hắn đứng đấy với nhìn cô với sắc lạnh. Uyển Nhã thấy vậy có chút sợ hãi, tay đưa lên trước ngực che lại, lúng túng nói:
– Thiếu Hạo…sao…anh lại vào đây.
Cô bây giờ trong mắt hắn chỉ 1 tấm khăn che đậy, có thể thấy được cả tấm thân trắng nõn nà. Bầu ngực căng tròn phập phồng theo hơi thở, đâu đó trên gương mặt xuống cổ và xương quai xanh còn đọng lại vào giọt nước trong suốt, nhìn cô lúc này “xán như xuân hoa, kiểu như thu nguyệt” (xinh đẹp như hoa xuân, trong sáng như trăng thu).
Hắn cảm nhận được lồng ngực trở nên nóng dần, cổ họng bắt đầu khô khan, đôi mắt hướng đến cô vẫn sắc lạnh đế rùng mình, giọng mỉa mai:
– Tiện nhân vẫn là tiện nhân.
Cô không hiểu tại sao hắn lại nói vậy nhưng lúc này cô cũng không quan tâm vì thật sự cô cần phải thay quần áo:
– Thiếu Hạo, em muốn thay quần áo, anh đi ra ngoài được không?
Hắn nghe vậy khẽ nhếch mép 1 cái, rồi đi tới siết chặt tay cô kéo lại gần mình, gằn lên từng chữ:
– Sao, hôm nay cô còn dám đuổi cả chồng mình sao? Hay tên bạn trai khốn khiếp kia đã thoả mãn cho cô rồi phải không?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!