Tình Sao Nghiệt Ngã - Đụng mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
513


Tình Sao Nghiệt Ngã


Đụng mặt


Khi mặt trời đã bắt đầu le lói ở phía Đông, những đám mây trắng đang ửng tia nắng hồng, vài giọt sương đêm còn đọng lại trên những phiến lá non xanh đã chuyển mình, 1 sáng bình minh dịu dàng hoà mình với vạn vật.
Qua khung cửa sổ, chiếc rèm trắng khẽ đưa mình trước gió, lấp ló thấy được 2 thân ảnh dung mạo đẹp tựa “thiên tiên” đang khép chặt đôi mi say sưa với giấc ngủ.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ cả không gian yên bình, hắn khẽ nhíu mày khua tay với lấy chiếc điện thoại, đôi mắt vẫn nặng trĩu không thèm mở, dáng vẻ ngái ngủ bắt máy:
– Hạo Nhi, mẹ đã hẹn với Ninh phu nhân tối nay ăn cơm ở nhà hàng IMELDA, con nhớ phải đến đấy, đừng để mẹ mất mặt với người ta.
Hắn chẳng thèm đáp lại liền tắt bụp máy 1 cái rồi vứt lên đầu giường, bỗng chốc lại cảm thấy cánh tay nặng trĩu và bắt đầu tê lại hắn khẽ nhíu mày mở mắt nhìn sang, cả 1 gương mặt xinh đẹp hiện hữu ra trước mắt.
Nữ nhân trong lòng hắn có khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi hàng mi cong vút khép lại, sống mũi cao thon gọn với hơi thở đều đặn, đôi cánh đào đỏ mọng khẽ cong lên ý cười, dáng vẻ khi ngủ của cô thật khiến lòng người cảm thấy xao động.
Mùi hương thơm dịu nhẹ ấy lại thoảng qua mũi đến dễ chịu, nữ nhân lên giường với hắn không kể hết được nhưng chưa có 1 ai may mắn có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ của hắn bởi vì sau 1 trận mây mưa hắn đều rời khỏi bọn họ và trở về biệt thự nhưng không biết hắn rốt cuộc từ khi nào đã quen với chuyện ngủ cùng cô như vậy lại còn có thể rất say sưa nữa, có thể là mùi hương từ cô toả ra khiến hắn cảm thấy an tâm chăng?
Bỗng chốc Uyển Nhã khẽ cựa mình, đôi hàng mi khẽ động đậy rồi hé mở, ánh mắt vẫn còn mơ màng nhìn nam nhân trước mặt, bất giác trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh cô lại nở 1 nụ cười rạng rỡ:
– Thiếu Hạo, chào buổi sáng!
Cô cứ vô ưu như vậy không biết được hành động ấy của cô lại làm hắn trở nên ngây dại, bỗng chốc trên gương mặt tuấn mỹ ấy bờ môi khẽ cong lên ý cười.
Hắn đưa tay ra vòng qua eo cô rồi dùng lực kéo cô áp sát vào người. Uyển Nhã chưa kịp hiểu chuyện gì liền cảm nhận được chiếc lưỡi không an phận của hắn đang càn quấy trong khoang miệnv của mình. Cô lúc này mới thực sự bừng tỉnh, đôi mắt mở to hết cỡ, bàn tay đưa lên chống vào ngực hắn còn cảm nhận được tim đang đập nhanh cỡ nào.
Nụ hôn kéo dài mãi cho đến khi hắn thấy hô hấp cô đã trở nên khó khăn mới lưu luyến rời đi, đôi mắt nhìn tới cô đã phảng phất 1 chút dịu dàng, bình thản nói:
– So với lời chào buổi sáng, tôi thích cách hành động này hơn.
Uyển Nhã nghe vậy 2 má liền đỏ ửng vội đẩy hắn ra ngại ngùng nói:
– Em còn chưa rửa mặt.
Dứt lời cô liền vội vàng bước xuống giường chạy 1 mạch vào phòng tắm đóng sập cửa lại. Bàn tay đưa lên ôm lấy gương mặt đỏ ửng rồi nhìn mình trong chiếc gương, tim cô lúc này vẫn còn nguyên cảm giác khi nãy là rung động, là rộn ràng, là đã yêu nhưng rồi mãi đến sau này cô mới hiểu cái thứ cảm giác này vốn chẳng thể đọng lại bởi vì tình yêu cô đối với hắn có 1 ngày sẽ hoá thành nỗi hận thù ghê gớm.
Khi cô quay trở ra, thì hắn cũng không còn ở trong phòng nữa. Uyển Nhã đi tới tủ quần áo, chọn cho mình 1 chiếc váy màu hồng phấn nhẹ nhành, chỉ là trong quá trình mặc, chiếc khoá kéo ở sau lưng khiến cô có chút rắc rối.
Uyển Nhã nhíu mày đưa tay vòng ra đường sau nhưng có lẽ do quá ngược hướng nên chiếc khoá chỉ lên được giữa chừng liền mắc kẹt lại. Cô bực bội buông tay xuống rồi thở dài, có lẽ nên đổi sang bộ khác vậy.
Ý định đi lại chiếc tủ bỗng chốc khựng lại, cô cảm nhận được bàn tay ai đó nhẹ nhàng kéo chiếc khoá lên, bất giác lại quay người lại, 1 chút ngỡ ngàng gọi tên:
– Thiếu Hạo.
Hắn đứng đấy vẻ mặt vẫn bình thản, thanh âm lại có chút cưng chiều:
– Nếu khó quá, có thể nhờ tôi.
Uyển Nhã nghe vậy 2 má lại đỏ ửng, lúng túng nói:
– Cảm…ơn…!
– Chuẩn bị chút đi, hôm nay tôi sẽ đưa em ra ngoài.
Không kịp để cho cô hiểu gì hắn liền quay lưng đi, bông đôi chân lại dừng ngay cửa, hắn không quay người lại lãnh đạm nói:
– Manh cả đứa bé đi nữa.
Nói rồi hắn cũng rời đi, cô ở đấy nhìn theo bóng dáng có chút khó hiểu rồi lại khẽ mỉm cười.
———-/-/-/-/-/——–
Tại trung tâm mua sắm cao cấp, nữ nhân với thân hình chuẩn mẫu, gương mặt xinh đẹp được trang điểm khá kỹ càng từ 1 shop thời trang đi ra với 2 tay lỉnh kỉnh túi đồ, khẽ than thở:
– Haizz….vẫn chẳng có cái nào mình ưng cả. Mỗi ngày đều phải đi shoping 1 mình như vậy thật buồn chán mà. Không biết cô ấy giờ đang làm gì nhỉ, hay mình gọi thử xem.
Nói vậy, cô gái liền cúi xuống lục tìm điện thoại trong chiếc túi.
Cùng lúc đấy, tại hướng ngược chiều, nam nhân với tây trang lịch, gương mặt tuấn mỹ nhưng dáng vẻ lại rất vội vàng đang bấm điện thoại cho ai đó.
Bỗng “rầm” 1 tiếng, 2 chiếc điện thoại cùng những chiếc túi rơi thẳng xuống sàn, 2 thanh âm cùng lúc vang lên:
– Thật xin lỗi!/Đi đứng kiểu gì vậy?
Cô gái kia tức giận phủi lại quần áo của mình nhìn nam nhân trước mặt.
– Thật xin lỗi, là do tôi có việc gấp nên không có để ý.
Dứt lời người nam nhân ấy vội vàng cúi xuống nhặt đồ lên đưa cho cô gái:
– Thật xin lỗi! Tiểu thư, cô có sao không?
Cô gái hậm hực giật lại đồ trên tay người nam nhân ấy, gắt lên:
– Anh không có mắt sao?
Người nam nhân nghe vậy trong lòng bực bội, trước giờ nữ nhân gặp anh nếu không phải nhìn đến si mê thì cũng là ra vẻ yểu điệu thục nữ, không nghĩ cô gái này laii đanh đá như vậy:
– Chẳng phải tôi đã xin lỗi rồi sao? Nhìn cô có vẻ là tiểu thư nhà danh giá mà ăn nói thật thô lỗ như vậy.
– Anh…anh…anh va phải tôi mà còn nói như vậy sao? Thật không đáng mặt đàn ông.
– Tôi không đáng mặt đàn ông sao? Cô gái, tôi va phải cô tôi đã xin lỗi hơn nữa cũng đã nhặt đồ dùm cô, vậy mà cô bảo tôi không đáng mặt đàn ông sao? Tôi thấy phụ nữ đanh đá như cô chắc không ai để ý tới phải không?
– Anh…tôi nói cho anh biết, nam nhân muốn tán tỉnh tôi không thiếu. Chỉ có cái loại đàn ông mà mồm mép đàn bà như anh mới không có ai thèm để ý.
– Cô…cô…
Trên gương mặt của đôi nam nữ ấy hiện rõ vẻ tức giận, không ai chịu nhường ai. Bỗng chốc 2 thanh âm cùng lúc vang lên cắt ngang cuộc cái vã của bọn họ:
– Minh Nhật/Y Lam.
Đôi nam nữ lúc này nới dừng cuộc tranh luận, quay về hướng phát ra tiếng nói, không hẹn mà cùng bật thốt lên:
– Thiếu Hạo/Uyển Nhã.
Cô nói với hắn là muốn đi mua chút đồ cho đứa bé, vì vậy hắn mới đưa cô đến đây. Trung tâm mua sắm này là của mẹ Minh Nhật, trước khi đến đây hắn đã gọi cho Minh Nhật để anh sắp xế và bố trí sơ tán khách hàng vì hắn không thích có nhiều hơn dòm ngó đến cô và đứa bé là sợ cô sẽ có áp lực. Ai ngờ, đến nơi gọi cho Minh Nhật lại không được, hắn vừa bước vào liền gặp cảnh tượng này không khỏi khó chịu:
– Minh Nhật, mình dặn cậu thế nào mà giờ cậu còn ở đây mà tán tỉnh nữ nhân sao?
Anh nghe vậy liền hậm hực nhìn sang Y Lam nói giễu:
– Mình mà thèm tán tỉnh cô ta sao? Loại phụ nữ đanh đá như vậy, có dâng lên mình cũng còn phải suy nghĩ.
Y Lam nghe vậy cũng không chịu nhường, nghênh mặt lên nói:
– Loại vẻ ngoài đàn ông mà tính khí đàn bà như anh, anh nghĩ tôi thèm sao? Thật chẳng ra gì.
– Cô…cô…
Minh Nhật tức giận đến độ không nói nên lời.
Uyển Nhã thấy vậy bế đứa bé đi đến bên cạnh Y Lam giật nhẹ cánh tay:
– Y Lam, cậu làm gì ở đây vậy?
Y Lam lúc này mới chuyển tầm nhìn sang cô, gương mặt vẫn còn hậm hực:
– Mình chỉ là buồn chán muốn đi mua sắm 1 chút, không ngờ lại gặp phải kẻ đen đủi này, thật là mất hứng.
Minh Nhật ở bên cạnh nghe thấy cô gọi tên Y Lam khẽ nhíu mày 1 cái rồi như nhớ ra điều gì đấy liền nói:
– Ah…thì ra là Diệp tiểu thư – Diệp Y Lam bạn thân của Uyển Nhã sao?
Y Lam nghe vậy lại quay sang anh hất mặt lên:
– Phải đấy, thì sao? Đừng nói là anh quen biết thôi nha, bởi vì tôi không muốn quen biết anh.
Minh Nhật nghe vậy khẽ cười khẩy 1 cái, chẳng qua ngày trước có giúp hắn điều tra Uyển Nhã mới biết cô có bạn thân là Diệp Y Lam, tiện thể nên anh có điều tra 1 chút thôi không nghĩ hôm nay lại gặp:
– Tôi làm gì có vinh dự quen biết Diệp tiểu thư chẳng là có nghe qua dòng dõi họ Diệp là dòng họ có truyền thống giáo dục tốt, không nghĩ Diệp tiểu thư đây lại nói chuyện xấc xược như vậy.
– Anh….anh….
Đến bây giờ thì người tức giận đến độ không nói nên lời được lại là Y Lam.
Hắn lúc này cảm thấy như trở thành bù nhìn mới tức giận đi sát lại gần Minh Nhật, gằn lên:
– Cậu có tin trong ngày mai nơi này sẽ trở thành 1 đống phế thải không?
Anh nghe vậy liền hừ lạnh 1 tiếng rồi hướng sang hắn:
– Mình đã chuẩn bị xong cả rồi, đi thôi.
Dứt lời, anh liền quay người lại bước đi, hắn thấy vậy nhìn sang cô ý nói “đi thôi” rồi cũng bước theo.
Uyển Nhã lúc này tay bế đứa bé rồi kéo luôn cả Y Lam đi cùng:
– Y Lam, đi với mình luôn.
4 người bọn họ cùng đi vào 1 shop thời trang dành cho bé.
Uyển Nhã sau khi lựa chọn được 1 ít đồ ưng ý lại dừng chân trước 3 chiếc áo được in hình ngộ nghĩ với 3 sz khác nhau dành cho bố, mẹ và bé. Cô cứ đứng đấy ngây ngô ngắm nhìn rồi khẽ mường tưởng ra cảnh 3 người bọn họ cùng mặc nó sẽ vui như thế nào, bỗng 1 thanh âm vang lên cắt ngang tư tưởng của cô:
– Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ mặc mấy loại đấy nhưng nếu em thích thì có thể lấy.
Uyển Nhã nghe vậy trong lòng khẽ cười giễu, áo gia đình mà hắn không mặc thì cô lấy làm gì chứ? Lại quay người sang hắn gượng cười rồi e ngại nói:
– Em chỉ là thích thú muốn ngắm nhìn 1 chút thôi.
Hắn nghe vậy gương mặt vẫn bình thản, 2 tay đút túi hướng đến cô lãnh đạm nói:
– Vậy nếu xong rồi thì đi ăn chút gì đó.
Uyển Nhã mỉm cười nhìn hắn gật đầu 1 cái, hắn thấy vậy liền qua lưng trở ra. Uyển Nhã nhìn lại chiếc áo 1 lần với vẻ tiếc nuối rồi cũng nhanh chân đi theo sau.
———–/-/-/-/-/———–
3 chiếc siêu xe thương hiệu đắt giá lần lượt dừng trước 1 nhà hàng PATRICK 5 sao của Pháp.
Đầu tiên là Rolls-Royce Ghost, xe được sơn 1 bằng bột kim cương có tên là “Diamond Stardust” với hơn 1000 viên kim cương có chứng nhận xuất xứ, theo giá thị trường thì chiếc xe này có giá tiêu chuẩn là 300.000 USD.
Tiếp đến là chiếc McLaren 720S có giá khoảng 280.000 USD với động cơ V8, công suất 710 mã lực, tốc độ tối đa đạt được là 341km/h.
Theo sau là chiếc Lamborghini Huracan Performante giá thi trường là 250.000 USD có động cơ và mã lực khá lớn.
4 người bọn họ bước xuống trong bao con mắt ngái mộ của người qua đường.
Nhân viên xếp thẳng 1 hàng chạy dài khẽ cúi đầu chào:
– Hoan nghênh Vương tiên sinh đã đến với PATRICK.
Uyển Nhã nhìn cảnh tượng này không khỏi mà giật mình. Bọn họ từ trung tâm đi đến đây cũng chưa đầy 5 phút mà đã bố trí được 1 khí thế hùng hậu như vậy thật đáng để kinh ngạc.
Bọn họ ngồi ở vị trí đẹp mắt và thoáng đáng nhất, phục vụ đã bắt đầu mang đồ lên chẳng mấy chốc chiếc bàn đã trở nên thịnh soạn.
Minh Nhật lúc này cầm đũa lên rồi lại nói vu vơ:
– Ăn cơm cùng với người lạ thì làm sao nuốt nổi đây?
Y Lam nghe vậy cũng không vừa liền đáp trả lại:
– Biết thế sao không đứng dậy biến đi cho người khác ăn.
Minh Nhật tức giận đặt mạnh đôi đũa xuống bàn:
– Cô…cô…
Thiếu Hạo lúc này khẽ nhíu mày nhìn 2 người trước mặt lạnh nhạt nói:
– Vương Thiếu Hạo tôi trước giờ trong bữa cơm rất ghét nói chuyện.
2 người lúc này mới hừ mạnh 1 cái rồi quay mặt đi, bỗng Y Lam hướng đến Uyển Nhã lại thấy cô đang chăm chú nhìn gì đó liền hỏi:
– Uyển Nhã, cậu nhìn gì vậy?
Cô lúc này đang ôm đứa bé, tầm mắt nhìn vào chiếc màn hình lớn được treo lên cao ở trước mặt, bất giác nói:
– Cô gái kia…sao giống Tường Hân vậy nhỉ?
Lời cô vừa dứt cả 3 người kia đều quay về hướng của chiếc màn hình để nhìn.
Trên màn hình lớn ấy là đoạn video quay lại cảnh 1 cô gái đang tự động trút bỏ hết y phục trên người mình rồi mây mưa với nhiều nam nhân 1 lúc, tuy những chỗ nhạy cảm và gương nặt đã bị làm mờ nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra được nữ chính trong đoạn clip trên là ai. 4 ánh mắt, 4 con người, kẻ hài lòng, người khó hiểu bỗng chốc 1 thanh âm vang lên kéo mọi người lại:
– Thật không hổ là Vương tổng, chỉ 1 ngày mà đã ra tay nhanh và dứt khoát đến như vậy, đến con gái của Bộ trưởng cũng không tha.
4 người bọn họ cùng nhin nam nhân trước mặt nhưng chỉ có 3 thanh âm cũng lúc vang lên:
– Thiên Ân.
Hắn vẫn ngồi đấy nhàn nhã, gương mặt bịn thản, tay đan vào nhau chống lên bàn, lãnh đạm nói:
– Thiên Ân, sao tao có cảm giác mày là đang đi theo tao vậy?
Thiên Ân nghe vậy lại chỉ nhếch mép 1 cái, 2 tay đút túi hướng đến hắn, giọng giễu cợt:
– Thiếu Hạo, sao mày phải căng thẳng vậy? Tao chỉ là trùng hợp đến đây thấy người quen nên lại chào hỏi 1 tiếng thôi.
– Nếu chào hỏi xong rồi thì còn đứng đấy làm gì?
Anh lúc này lại nhìn sang cô, thật sự hôm đó khi để cô trở về bên hắn, anh vốn có chút không an tâm chỉ sợ hắn sẽ làm gì cô nên đã cố tìm cách tiếp cận nhưng lại không thấy cô ra ngoài đến hôm nay thật sự là trùng hợp khi anh cũng nhận được lời mời đến đây ăn cơm từ 1 người bạn vì vậy mới có thể gặp được cô. Nhìn thấy sắc mặt cô đều tốt, anh cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn, bỗng ánh mắt lại dừng lên người đứa bé, nghĩ đến chuyện đấy là con của cô và hắn trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bực bội liền nhìn sang hắn mỉa mai:
– Thiếu Hạo, gặp nhau như vậy, có nên ôn lại chút chuyện cũ không nhỉ? Tao cứ nghĩ mà là người nói được làm được ai ngờ nhanh như vậy lại phá bỏ lời hứa mà có con rồi sao?
Câu nói của anh chỉ có cô và Y Lam không hiểu còn nghiễm nhiên người trong cuộc như hắn và Minh Nhật đều biết anh là đang nói đến điều gì.
Thiếu Hạo lúc này 2 tay đan vào nhau đã siết chặt lại, hắn là đang cố kìm nén lại cơn giận của mình, mỗi lần nhắc đến chuyện này là như đụng vào vế thương còn đang rỉ máu của hắn, lại hướng ánh mắt sắc lạnh đến Thiên Ân, gằn lên từng chữ:
– Trịnh Thiên Ân, mày tốt nhất nên biến đi trước khi tao nổi giận.
Thiên Ân nghe vậy vẫn bình thản 2 tay đút túi, bờ môi khẽ cong lên ý cười:
– Thiếu Hạo, sao mày tức giận vậy? Tao chỉ là nhắc lại 1 chút cho mày nhớ thôi. Mà đã nhắc xong rồi thì tạo cũng đi thôi, chúc ngon miệng!
Dứt lời, Thiên Ân liền quay người bước đi trong sự tức giận của hắn.
Bỗng chốc Y Lam lại đứng lên, tay với lấy chiếc túi xách rồi chạy theo Thiên Ân.
Minh Nhật thấy cảnh tượng này, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, anh là rất muốn biết Y Lam và Thiên Ân rốt cuộc là có quen biết như thế nào.
———/-/-/-/-/———
Lúc này, tại hầm đỗ xe của nhà hàng, Y Lam hớt hải chạy theo Thiên Ân gọi lớn:
– Thiên Ân.
Anh nghe vậy liền dừng bước quay người lại, khẽ nhíu mày nhìn nữ nhân trước mặt rồi chợt nhớ ra:
– Diệp tiểu thư, có chuyện gì sao?
– Thiên Ân, tôi có lời muốn nói.
Anh khẽ mỉm cười 1 cái rồi gật đầu:
– Tiểu thư, mời.
Y Lam lúc này với dáng vẻ kênh kiệu ngước mặt lên nhìn anh bằng đôi mắt kiên định, không nhanh không chậm, ngạo mạn nói:
– Tôi biết anh thích Uyển Nhã, nhưng bây giờ cô ấy đã là người có gia đình rồi, tôi nghĩ anh đừng nên tìm cách tiếp cận cô ấy nữa. Thay vì thế anh hãy thử tìm hiểu tôi đi vì tôi rất thích anh!
Thiên Ân nghe vậy thật sự có chút ngỡ ngàng sau đó liền nở 1 nụ cười tươi nhìn đến cô:
– Diệp tiểu thư, tôi sẽ xem như đây là lời nói đùa của cô. Chúng ta sẽ là bạn.
Y Lam nghe vậy không chịu, đôi mắt nhìn đến anh hiện rõ sự chân thành, thanh âm lại dịu dàng hơn:
– Tôi không đùa. Trịnh Thiên Ân, tôi là thật sự thích anh!
Thiên Ân lúc này mời nhìn kỹ vào gương mặt của Y Lam, nữ nhân này thật sự là rất xinh đẹp hơn nữa anh có thể cảm nhận được Y Lam là rất thật lòng, nhưng trong lòng anh lúc này….:
– Diệp tiểu thư, thật xin lỗi. Vậy tôi chỉ có thể nói thẳng tôi là thích Uyển Nhã, chỉ mình cô ấy vậy nên cô hãy đanh tình cảm này cho 1 người khác xứng đáng hơn. Tôi giờ có việc phải đi, thất lễ rồi.
Dứt lời, anh liền quay người đi lại hướng chiếc xe của mình. Y Lam đứng đấy bỗng chốc đôi mắt chợt đỏ hoe, cô biết kiểu gì cũng sẽ bị từ chối nhưng dù vậy cô muốn sống thật với tình cảm của mình, nghĩ vậy Y Lam liền hét to lên:
– Trịnh Thiên Ân, tôi thích anh. Tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Anh nghe nhưng cũng không để vào tai liền lên xe rồi lái thẳng đi.
Lúc này, ở 1 góc khuất nào đó, 1 bóng người với tâm trạng khó chịu khẽ quay lưng lại rồi rời đi trong nháy mắt.
Tình cảm là thức không thể cưỡng cầu và nó luôn xoay vòng người ta như vậy.
———/-/-/-/-/——-
Cô và hắn trở về biệt thự khi trời đã sang chiều. Bữa cơm trưa từ khi Thiên Ân xuất hiện rồi Y Lam cũng chạy theo, Minh Nhật chả hiểu sao cũng đứng dậy cho đến khi bọn họ trở về, ai nấy cũng đều ôm 1 tâm trạng vì vậy thật sự bữa cơm đấy chẳng hề đụng đến 1 chút nào.
Uyển Nhã bế Bảo Bảo bước xuống xe, lại thấy hắn không có ý định vào nhà buột miệng hỏi:
– Anh có việc bận sao?
Hắn nghe vậy hướng đến cô gật đầu 1 cái rồi lại mở cửa xe ngồi vào, Uyển Nhã bỗng chốc cúi đầu xuống ô cửa, lúng túng hỏi:
– Là cùng mẹ đến nhà Ninh phu nhân sao?
Hắn dường như hiểu được suy nghĩ của cô chỉ nói:
– Tôi sẽ về sớm.
Dứt lời hắn liền lái xe quay trở ra, Uyển Nhã đứng đấy nhìn theo bóng xe đi khuất liền cảm thấy 1 chút tổn thương.
Hắn lái xe đi thẳng đến nhà hàng mà mẹ hắn đã dặn.
Xe vừa dừng trước 1 toà nhà sang trọng, điện thoại liền vang lên, hắn bắt máy:
– Hạo Nhi, con đã đến chưa vậy?
– Con đang ở dưới.
– Vậy sao? Tốt quá, phòng VIP của tầng cao nhất. Mẹ đang đợi ở trên đây.
Hắn thực ra cũng không có hứng thú với cái cô Ninh gì đấy nhưng trót lỡ hôm qua đã đồng ý với mẹ hắn rồi nên đành miễn cưỡng phải theo lời bà mà đến đây. Đi vào cầu thang máy, nhất nút chạy thẳng lên tầng cao nhất hướng tới căn phòng lớn mở cửa bước vào. Đập vào mắt hắn là thân ảnh của 1 cô gái đang quay lưng lại với mái tóc dài buông xoã. Lâm Hiểu Nhan thấy hắn liền vội vàng cười nói:
– Hạo Nhi, mau lại đây để mẹ giới thiệu.
Hắn nghe vậy lãnh đạm đi tới, cùng lúc đó cô gái ấy quay người lại nở 1 nụ cười:
– Thiếu Hạo, rất vui được gặp anh.
Bỗng chốc hân chợt khựng bước, đôi mắt lại phủ 1 lớp sương mờ, vô thức lại gọi tên:
– Mỹ An!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN