Tình Sao Nghiệt Ngã - Mất tích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
410


Tình Sao Nghiệt Ngã


Mất tích


Đêm hôm ấy những tưởng sẽ trôi qua 1 cách êm ả, chỉ là đến nửa đêm có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Uyển Nhã lúc này ở trong lòng hắn khẽ nhíu lại, cơn đau bụng truyền 2 cách dữ dội, cô bất giác co rúm người lại, trên mặt đã bắt đầu lấm tấm nhưng hạt mồ hôi.
Cảm nhận được hành động khác thường của người bên cạnh, hắn từ từ mở mắt.
Gương mặt nhăn nhó của cô làm hắn bừng tỉnh, vội vàng ngồi dậy đỡ lấy cô, lo lắng nói:
– Uyển Nhã, em sao vậy?
Gương mặt cô lúc này đã trở nên nhợt nhạt, cơn đau vẫn kéo đến không ngừng, cố gắng vịn lấy tay hắn, mệt mỏi nói:
– Thiếu Hạo, giúp tôi vào nhà tắm.
Hắn nghe vậy liền vội vàng dìu cô hướng thẳng đến nhà tắm, Uyển Nhã lúc này gương mặt nhăn nhó nhìn hắn có chút r ngại, chần chừ 1 hồi rồi nói:
– Thiếu Hạo…cái đó…đến rồi. Mà hôm nay, k có chuẩn bị gì hết.
Hắn nghe vậy không hiểu ý cô, mặt nghệt ra hỏi:
– Cái đó đến? Cái đó là cái gì?
Cô mỗi lúc 1 đau đớn, gương mặt đã đỏ ửng, lại ngập ngừng nói:
– Là cái mà…mỗi tháng đến 1 lần đấy.
– Mỗi tháng đến 1 lần?
Hắn ngây người 1 hồi rồi bỗng chốc gương mặt tối sầm lại, tức giận nói:
– Uyển Nhã, em…em……….được rồi, bây giờ tôi phải làm sao?
Cô nghe vậy gượng lấy 1 nụ cười yếu ớt nhìn hắn, e ngại nói:
– Chúng ta đi không có kịp đem theo gì, đến tiền cũng không mà giờ cũng không có ai bán cả…Thiếu Hạo, có thể sang phòng bên cạnh…hỏi chị vợ được không? Chắc sẽ có.
Hắn nghe vậy thực sự muốn nổi cáu với cô nhưng lại nhìn gương mặt mỗi lúc 1 tái nhợt khiến hắn không nỡ, bất đắc dĩ đành phải quay người mà trở ra ngoài.
Hắn đi sang phòng bên cạnh đưa tay lên gõ cửa. 1 lần, 2 lần, rồi 3 lần, hắn thực sự tức giận muốn phá náy cánh cửa đấy, thật may khi gõ lần thứ 4, cánh cửa liền bật ra.
Người đàn ông mắt còn ngái ngủ nhìn hắn hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Trước giờ chưa có ai dám nói chuyện với hắn mà không dùng kính ngữ, vì vậy khi nghe người đàn ông hỏi như vậy hắn hận không thể bóp lấy cổ người đấy, bàn tay lúc này siết chặt đến nổi gân xanh nhưng vẫn cố nén xuống, thanh âm trở nên sắc lạnh, bình thản nói:
– Tôi muốn gặp vợ của anh!
Người đàn ông lúc này nghe vậy mới thực sự tỉnh ngủ, ngây người nhìn hắn hỏi lại:
– Sao?
Lại lần thứ 2 không dùng kính ngữ, đôi mắt loé lên tia sắc lạnh quét lên mặt người đàn ông đó, tức giận mà gằn lên từng chữ:
– Tao muốn gặp vợ mày.
Cả người hắn lúc này toát ra ta khi ghê rợn khiến người đàn ông này khiếp sợ đến run rẩy, lắp bắp nói:
– Ah…được…được…đợi…đợi…1 chút.
Lại lần thứ 3 không dùng kính ngữ, hắn tức giận đưat tay lên túm lấy cổ áo người đàn ông đó giật lại về phía mình, rít lên từng chữ:
– Tao nhắc nhở mày, đây là lần thứ 3 mày không dùng kính ngữ, nếu còn 1 lần nữa, tao sẽ cắt đứt lưỡi mày. Còn bây giờ, mau vào bảo vợ mày ra đây!
Dứt lời hắn liền hắt mạnh người đàn ông đó ra khiến gã lảo đảo lùi lại phía sau, rồi hốt hoảng chạy vào trong.
1 lúc sau, người phụ nữ bước ra đi theo sau là gã ck, gương mặt còn hiện rõ vẻ sợ hãi.
Người phụ nữ thấy nam nhân đứng ngoài có gương mặt điển trai 2 mắt liền sáng lên, yểu điệu đi ra rồi cười nói:
– Nửa đêm rồi, anh tìm em có chuyện gì sao?
Hắn nghe vậy gương mặt vẫn lạnh nhạt mà bình thản nói:
– Tôi muốn cái đó của cô.
OMG, người phụ nữ và gã chồng lúc này phải nói là kinh ngạc tột độ nhìn hắn không chớp mắt mà hắn gương mặt vẫn như không đứng đấy ngạo mạn nhìn 2 người bọn họ.
Người phục nữ lúc này vẫn còn hoang mang, lắp bắp nói:
– Cái…cái…đó sao?
– Phải.
Hắn khẳng định 1 cách chắc chắn càng khiến 2 người bọn họ kinh sợ.
Hắn thấy bọn họ lúc này cứ đứng yên bất động như vậy, lại tức giận nói:
– Tôi không có nhiều thời gian, mau lấy cái đó ra đây.
Người phụ nữ nghe vậy lại ngây người hỏi lại:
– Anh bảo lấy cái đó sao? Là cái gì?
– Chẳng phải các cô mỗi tháng đều đến 1 lần sao? Bây giờ cô ấy đang cần, tôi không có nhiều thời gian, mau lấy ra đây.
Có ai đi nhờ vả mà mang thái độ ngạo mạn như hắn không cơ chứ, ấy vậy mà khí chất hắn toát ra lại khiến người khác không dám phản kháng.
Người phụ nữ lúc này mới chợt bừng tỉnh hiểu ra chuyện rồi gượng cười 1 cái:
– Ahh…là cái đó sao? Anh đợi 1 chút.
Nói rồi người phụ nữ quay trở vào nhà, gã chồng đứng đấy lén lút nhìn hắn lại bị hắn bắt liền vội vàng cúi mặt.
1 lúc sau, người phụ nữ trở ra trên tay cầm 1 túi màu đen nhỏ đưa cho hắn, rồi cười nói:
– Rất ít người chồng nào có thể làm điều này, tôi thật ngưỡng mộ cô ấy.
Hắn nghe vậy lại chẳng nói gì chỉ giật lấy chiếc túi bóng rồi quay người đi.
Gã chồng thấy vậy lại vội vàng đi ra cúi gập đầu nói to:
– Anh về ạ.
Hắn nghe vậy nhìn tên đó 1 cái rồi cũng trở về phòng mình đóng mạnh cửa lại.
Người phụ nữ thấy thái độ kỳ lạ của chồng mình lại khó hiểu:
– Anh làm gì mà khép nép vậy?
Gã chồng nghe vậy liền chột dạ, thẳng người quay vào phòng:
– Đấy không phải khép nép, mình phải tôn trọng người ta.
Người phụ nữ nhìn theo bóng gã chồng khó hiểu rồi cũng đóng cửa lại đi vào tiếp tục giâc ngủ bị bỏ giở.
—— (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ——
Hắn cầm chiếc túi đi đến phòng tắm gõ cửa. Uyển Nhã lúc này ở bên trong mở hé cửa ra rồi ló đầu ra ngoài, gương mặt vẫn còn nhăn nhó vì cơn đau bụng chưa dứt, khẽ gắt lên:
– Thiếu Hạo, anh làm gì mà lâu quá vậy?
Hắn nghe vậy gương mặt liền tối sầm lại. 1 kẻ cao cao tại thượng như hắn vậy mà nửa đêm vì cô lọ mọ dậy rồi còn phải mặt dày đi lấy cái đó về cho cô thế mà cô còn dám dùng thái độ này để nói chuyện với hắn, thật là khiến hắn tức chết mà.
– Giang Uyển Nhã, em càng ngày càng lớn gan rồi.
Uyển Nhã vì cơn đau kéo đến dữ dội, cô cũng chẳng để tâm đến lời nói của hắn, liền đưa tay ra giật lấy cái túi trong tay hắn rồi quay vào đóng mạnh cửa lại để hắn đứng đấy đang bốc khói đen trên đầu.
Uyển Nhã vất vả 1 hồi trong nhà tắm rồi cùng mở cửa bước ra.
Hắn thấy cô gương mặt mỗi lúc 1 xanh xao, cả người cúi lọm khọm mà đi, cơn giận liền tiêu tan, trong lòng lại cảm thấy thương xót đi đến dìu cô lại phía giường, ân cần hỏi han:
– Cái này, đau lắm sao?
Uyển Nhã đang trong cơn đau lại nghe hắn hỏi ngớ ngẩn như vậy, lại cáu lên:
– Anh thử xem, xem có đau không?
Hắn nghe vậy lại chẳng tức giận, nhẹ nhành hỏi:
– Vẫy mỗi tháng đều đau 1 lần sao? Không có cách gì giải quyết à?
– Giải quyết cái đầu anh ấy. Đàn ông các anh sao hiểu được nỗi khổ của phụ nữ chúng tôi.
Hắn thấy cô tức giận như vậy, cả gương mặt đã lấm tấm mồ hôi, cũng chẳng hỏi nhiều nữa liền đỡ cô nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho cô rồi cũng định toan nằm xuống thì: “Oaa…Oaa..Oaa”
Đứa bé bỗng nhiên khóc thét lên khiến hắn giật mình.
Uyển Nhã lúc này đau đớn ôm lấy bụng mình co rúm người lại, mệt mỏi nhìn hắn mà nói:
– Thiếu Hạo, Bảo Bảo nó đói đấy, anh giúp tôi pha cho nó nình sữa!
– Tôi sao?
– Chẳng nhẽ tôi nói tôi. Thiếu Hạo, tôi đang đau đến đứng cũng không đứng nổi thì làm sao làm được, anh mau pha cho nó đi, đừng để nó khóc mãi sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Hắn nghe vậy mặt tối sầm lại nhìn cô đang nằm đấy nhăn nhó, bên cạnh là chiếc nôi đang đung đưa vì đứa bé dãy đạp, tiếng khóc vang lên không ngừng khiến hắn inh tai, hậm hực bước xuống giường đi lại bàn cầm lấy chiếc bình, lạnh giọng nói:
– Cái này, pha như thế nào?
– 150ml nước sôi để nguội bớt và 5 muỗng sữa, anh lắc đều là được.
Hắn vừa nghe vừa làm theo lời cô nói, trong đầu không ngừng suy nghĩ “thì ra pha cái này thật dễ”.
Sau khi cảm nhận được sữa trong bình đã bớt nóng hắn liền đi đến chiếc nôi, nhét núm vú vào miệng đứa bé.
Đứa bé bắt được hơi liền mút chùn chụt, 2 má phúng phính hóp lại rồi phồng ra, hắn nhìn hành động ấy bất giác lại bật cười.
Đứa bé sau khi bú xong liền ngoan ngoãn đi ngủ, hắn thấy thế cũng quay trở lại giường đã thấy cô khép mi lại ngủ từ lúc nào. Trên gương mặt vẫn còn những hạt mồ hôi đọng lại, thi thoảng lại khẽ nhíu mày vì cơn đau cứ âm ỉ.
Hắn nhẹ nhàng luồn vào chăn rồi năm xuống ôm cô vào lòng, đôi mắt mệt mỏi bắt đầu nhắm lại.
Trong đêm kia tĩnh mịch ấy, căn phòng còn sáng ánh đèn yếu ớt, chiếc nôi bên cạnh giường khẽ động đậy, đứa bé nằm đấy gương mặt nhăn nhó rồi bật khóc “Oaa…Oaa”.
Hắn vừa mới chợp mắt được lúc lại bị tiếng khóc đánh thức khiến tâm tình trở nên bực bội mở mắt, chửi thề:
– Mẹ kiếp.
Tiếng đứa bé vẫn cứ khóc thét lên, mà cô còn mệt mỏi với giấc ngủ khiến hắn không nỡ đánh thức.
Bực bội đi lại chiếc nôi khẽ đung đưa:
– Lại đói nữa sao?
Nói rồi, hắn lại đi lấy chiếc bình tráng sạch rồi nhớ lại công thức cô nói pha 1 bình sữa mới.
Nhưng lần này, đứa bé lại không chịu bú, liên tục mím miệng lại khiến sữa bắn cả lên mặt. Hắn thấy vậy liền lấy chiếc khăn lau cho nó rồi bực bội nói:
– Nếu không đói thì ngủ đi, sao khóc nhiều thế không biết.
Bất chợt hắn liền cảm nhận được mùi khác lạ, gương mặt liền tối sầm lại, gằn lên từng chữ:
– Không phải là đã….chứ?
Nghĩ đến đây hắn thật sự muốn đi khỏi cái nơi quỷ quái này, ba hắn thật sự làm hắn tức chết mà.
Đứa bé vẫn khóc, còn cô vẫn ngủ, hắn chần chừ 1 lúc rồi cũng bất đắc dĩ đưa tay vào cởi chiếc bỉm cho đứa bé, 1 mùi khó chịu toả ra làm hắn khẽ nhíu mày:
– Rốt cuộc đứa bé này có phải con mình không? Làm gì có chuyện vừa ngủ vừa ị như thế này, thật quá bẩn.
Nói thì nói vậy nhưng hấn vẫn phải gồng mình để lau sạch cho đứa bé, cũng may buổi học chiều nay cũng đã có nói qua những phương pháp vệ sinh và cách đóng bỉm cho bé. Đối với IQ cai như hắn, nhớ những thứ này không có gì là khó.
Đứa bé sau khi được vệ sinh sạch sẽ cảm thấy dễ chịu lại mở mắt, nhìn thấy hắn liền toe toét cười, đưa 2 tay lên, bập bẹ nói:
– Baba…Baba…
Hắn nghe vậy lại nhìn nó rồi khẽ nhíu mày:
– Muốn bế sao?
Nói rồi hắn cũng đưa tay ra ôm lấy đứa bé rồi đi lại phía giường đặt nó nằm xuống bên cạnh cô.
Đứa bé thích thú liền khua chân múa tay, đôi mắt to long lanh nhìn hắn mà cười khúc khích.
Hắn thấy vậy bờ môi lại khẽ cong lên, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh đứa bé rồi ôm lấy nó bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ. Đôi mắt từ từ khép lại.
Đêm đấy, 3 người bọn họ 1 gia đình, nét mặt hạnh phúc đi vào giấc ngủ.
Nhưng trời ngoài kia, mây đen đã kéo đên che lấp cả vầng trăng, dự cảm sẽ có điều chẳng lành ập đến.
—— (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ——
Khi trời đã chiếu những tia nắng đầu tiên qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào gương mặt của nữ nhân xinh đẹp.
Uyển Nhã khẽ nhíu mày mở mắt, đập vào mặt coi lúc này là gương mặt đẹp như 1 pho tượng điêu khắc, bên cạnh còn là 1 tiểu bảo bối vô cùng dễ thương.
1 buổi sáng thức dậy như thế này, thật khiến lòng người nhẹ nhõm. Uyển Nhã bất giác lại khẽ mỉm cười.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên “cốc, cốc”, cô nghe vậy liền nhẹ nhàng bước xuống giường đi ra mở cửa:
– Cô Trương, có chuyện gì sao?
– Vương lão gia cho người đến đón 2 vị, xe đang đợi ở ngoài.
Cô nghe vậy liền mỉm cười gật đầu:
– Cảm ơn cô, chúng tôi sẽ ra.
Thấy vậy cô Trương cũng gật đầu rồi quay người đi, Uyển Nhã lúc này đi lại chỗ hắn khẽ đưa tay ra lay người hắn mà gọi nhỏ:
– Thiếu Hạo, dậy đi. Phải về rồi.
Hắn lúc này mới khẽ nhíu mày từ từ mở mắt, nhìn thấy cô liền vội vàng ngồi dậy hỏi:
– Uyển Nhã, em còn đau không?
Cô nghe vậy khẽ mỉm cười lắc đầu:
– Tôi không sao, mau dọn đồ đi. Xe đang đợi ở ngoài rồi.
Nói rồi cô cũng quay người đi vào nhà tắm.
Hắn ngồi đấy nhìn theo bóng cô rồi lại nhìn sang đứa bé. Phải nói đêm qua là 1 đêm ác mộng đối với hắn, chắc cả đời cũng không quên được mất.
Nghĩ vậy hắn cảm thấy rùng mình 1 cái rồi cũng vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc, hắn muốn rời xa nơi này càng nhanh càng tốt.
Bọn họ cùng chào cô Trương rồi trở ra xe, có lẽ đêm qua đã mất ngủ cả đêm khiến hắn cảm thấy mệt mỏi vì vậy vừa ngồi vào xe đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, cả gương mặt tuấn mỹ vô thức tựa vào vai cô.
Uyển Nhã thấy vậy ngỡ ngàng nhìn sang hắn, bất giác lại nở nụ cười rồi qua mặt đi, đâu ai để ý trên gương mặt điển trai kia cũng khẽ nhếch lên 1 đường cong hoàn mỹ.
—— (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ——
Buổi chiều hôm ấy, hắn và cô cùng đến Vương Thị để làm việc.
Có lẽ việc cô cùng hắn xuất hiện giờ đã không còn lạ lẫm, hơn nữa sau chuyện của Liễu Nhi bị bất ngờ nghỉ việc mọi người xì xào nhau là do Liễu Nhi khi dễ cô nên mới bị hắn đuổi vậy nên cũng không ai dám hiếu kỳ hay bàn tán về cô nữa.
Cô cùng hắn đi vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất, cửa mở cả 2 cùng bước ra.
Bỗng Uyển Nhã phát hiện ra điều khác thường, chiếc bàn thư ký không còn được đặt ở vị trí của nó nữa, giờ đấy đã trở nên trống trơn. Nghĩ vậy cô lại bất giác hỏi hắn:
– Vương tổng, thư ký Trang cô ấy chuyển sang phòng khác sao?
Hắn nghe vậy chỉ bình thản trả lời:
– Tôi đuổi rồi.
Uyển Nhã lúc này kinh ngạc nhìn hắn:
– Đuổi? Sao lại đuổi
– Đã có em làm trợ lý, thì cần thư ký để làm gì nữa?
– Vương tổng, ngài đừng nói như vậy nếu ai đó nghe được sẽ nghĩ tôi là người gián tiếp hại Trang thư ký mất việc đấy.
Hắn nghe vậy lại nhìn sang cô, thanh âm trở nên cưng chiều:
– Ai dám nghĩ, tôi sẽ đuổi việc người đó. Còn nữa, Uyển Nhã, khi chỉ có mình tôi với em, tôi cho phép em không cần phải sử dụng kính ngữ nói chuyện với tôi.
Dứt lời hắn liền quay người mở cửa bước vào phòng, còn cô lại đứng đấy liếc xéo hắn 1 cái rồi đi lại bàn làm việc.
Buổi chiều hôm ấy điện thoại bàn kêu nhéo nhéo, hắn liên tục gọi cô vào phòng, không phải pha cafe thì lại lấy trà, không phải đem văn bản thì cũng vào lấy văn bản ra và bây giờ cũng thế.
Uyển Nhã bực bội nhấc điện thoại lên, giọng khó chịu:
– Vương tổng, ngài còn dặn dò gì nữa sao?
– Uyển Nhã, em vào phòng kiểm tra lại số liệu giúp tôi.
Cô nghe vậy mặt tối sầm xuống, cúp máy 1 cái mạnh rồi hầm hực đứng dậy đi vào, đến trước mặt hắn:
– Vương tổng, ngài muốn tôi kiểm tra cái gì?
Hắn thấy cô gương mặt liền trở nên dịu dàng, đưa 1 tậo tài liệu cho cô:
– Em kiểm tra lại cái này chi tôi.
Uyển Nhã nghe vậy giật lấy tập tài liệu lật vài trang, rồi tức giận đóng lại đặt mạnh xuống bàn hắn gắt lên:
– Vương Thiếu Hạo, anh rốt cuộc bị điên sao? Cái văn bản này tôi đã kiểm tra cho anh 3 lần rồi, anh còn muốn kiểm tra gì nữa?
Hắn nhìn cô như vậy lại chẳng hề tức giận mà còn mỉm cười nói giọng cưng chiều:
– Uyển Nhã, tôi không nghĩ khi em giận dỗi cũng đáng yêu đến như vậy?
Cô nghe vậy hận không thể đến khâu miệng hắn lại, bực bội nói:
– Thiếu Hạo, tôi thấy anh điên thật rồi.
Lời cô vừa dứt thì chuông điện thoại vang lên, Uyển Nhã lấy ra nhìn dãy số trên màn hình rồi nhấc máy:
– Dì Phùng, có chuyện gì sao?
Đầu dây bên kia truyền đến những tiếng nức nở:
– Uyển Nhã….Bảo Bảo…Bảo Bảo…biến mất rồi.
Lời bà nói như sét đánh ngang tai cô vậy, cả người cô cứng đờ, đôi mắt kinh hãi loé lên tia lo sợ, lắp bắp nói:
– Sao…sao…lại…có thể.
Hắn thấy biểu hiện khác lạ của cô liền vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh:
– Uyển Nhã, có chuyện gì sao?
Cô lúc này thất thần nhìn sang hắn, khoé mắt đã đỏ hoe mà long lanh nước, bàn tay run run đưa chiếc điện thoại cho hắn, lắp bắp nói:
– Thiếu Hạo…dì Phùng nói…Bảo Bảo…biến mất rồi.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày liền giật lấy chiếc điện thoại:
– Dì Phùng, dì đang ở đâu?
– ….
– Dì đợi ở đó, con sẽ đến.
Uyển Nhã lúc này còn chưa tin vào những gì nghe được, 2 hàng nước mắt đã sớm chảy dài ra, đầu óc cô bây giờ hoảng loạn đến mức không biết nên làm gì, nhìn hắn mà nức nở:
– Thiếu Hạo…giờ phải làm sao?
Hắn nhìn thấy cô như vậy trong longg lại đau đớn, vỗ nhẹ lên vai cô an ủi:
– Uyển Nhã, em ở đây đợi tôi. Tôi đến chỗ dì Phùng.
Cô nghe vậy liền vội túm lấy cánh tay hắn, nước mắt thi nhau ồ ạt chảy ra:
– Thiếu Hạo, cho tôi đi cùng, được không?
Hắn không muốn để cô đi vì sợ cô kích động nhưng nhìn ánh mắt đau thương của cô làm hắn không nỡ, đành gật đầu.
Bọn họ vội vàng trở ra xe, đi thẳng đến công viên ở gần biệt thự nhà hắn. Từ xa đã thấy dì Phùng đứng đó đang mếu máo kể lại chuyện với 2 đồng chí cảnh sát, bên cạnh đó là chiếc xe nôi trống trơn.
Trời lúc này đã trở nên xám xịt, phía đằng chân trời nhưng tia chớp loé lên rạch ngang 1 đường sáng chói, cô vội vàng mở cửa xe bước xuống chạy đến chỗ bà, gắt gao túm lấy bờ vai mà nức nở nói:
– Dì Phùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Bảo Bảo lại mất tích? Dì mau nói cho con biết đi.
Hắn lúc này từ sau đi đến cũng nhìn bà như chờ đợi.
Dì Phùng lúc này nén xuống những tiếng nức nở mà kể lại:
– Dì là muốn đưa Bảo Bảo ra ngoài dạo 1 chút. Lúc đấy có 1 đứa bé chạy đến nói bạn nó không cẩn thận bị ngã xe có bảo dì đến xem giúp, dì thấy vậy củng đẩy xe nôi đi đến chỗ bọn nó. Khi dì đang mải giúp đưa bé rửa sạch vết thương không có để ý Bảo Bảo đang trong nôi ở sau lưng…khi quay người lại, đã thấy…chiếc nôi trống trơn như vậy…Uyển Nhã, dì xin lỗi.
Lời bà vừa dứt sấm đánh ầm 1 cái, từng hạt mưa nặng hạt rơi xuống trên bờ vai đang run rẩy. Mọi người qua đường bắt đầu đã trở nên vội vã.
Uyển Nhã gương mặt thất thần đứng chết lặng nhìn xuống chiếc nôi đang dần thấm đẫm nước.
Đứa con bé bỏng của cô rốt cuộc giờ này đang ở đâu? Trời mưa rồi liệu nó có bị ướt? Bọn họ là ai, tại sao lại đem con của cô đi?
Trời trút xuống những hạt mưa buốt lạnh, trên gương mặt nữ nhân xinh đẹp chảy xuống những dòng lệ mặn đắng, mái tóc dài buông xoã lao ra giữa lòng đường xe cộ qua lại. Mưa phả vào mặt từng hạt đau dát, tiếng còi xe kêu đến inh tai nhức óc, hắn vội vàng đuổi theo túm lấy tay cô kéo vào lòng mình siết chặt lại, ngang nhiên đứng giữa trời gánh lấy cơn mưa nặng hạt, trong lòng cảm thấy thương xót vô cùng, thanh âm trở nên chân thành lạ thường:
– Tôi biết em hiện giờ rất lo lắng, nhưng em như vậy có biết tôi còn lo lắng hơn nhiều, lo lắng cho con chúng ta, còn lo lắng cho cả em nữa. Uyển Nhã, tôi hứa sẽ đưa Bảo Bảo bình an trở về, tin tôi được không?
Cô ngước đôi mắt chảy lệ lên nhìn hắn, nước mắt hoà vào mưa khiên nhìn ảnh nam nhân trước mặt trở nên mờ nhạt. Uyển Nhã đau đớn, nghẹn ngào nói:
– Thiếu Hạo, tôi phải đi tìm nó, làm ơn… tôi xin anh…Nếu không có Bảo Bảo… tôi thật sự không sống nổi.
Hắn nghe vậy lại càng đau lòng hơn, vòng tay ôm cô càng siết chặt lại:
– Uyển Nhã, tôi sẽ giúp em tìm Bảo Bảo. Trời bây giờ đang mưa, nếu em cứ như vậy sẽ ốm khi Bảo Bảo về thì ai sẽ chăm nó. Uyển Nhã, đứa bé là con của chúng ta vì vậy em hãy tin ở tôi, tôi nhất định sẽ đưa Bảo Bảo về.
Cô nghe vậy liền oà lên khóc, hắn nói đúng, cô muốn đi tìm nhưng biết ở đâu để tìm, so với quyền lực của hắn chỉ có hắn với có thể tìm ra được đứa bé. Nghĩ vậy, cô liền mím chặt môi nhìn hắn gật đầu.
Hắn thấy vậy mới cảm thấy nhẹ nhõm, dìu cô vào trong xe.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, hắn khẽ nhấc máy:
– Ba biết chuyện rồi sao?
– Dì Phùng mới nói cho ta biết, con mau về nhà.
Hắn nghe vậy liền tắt máy, lái xe lao đi thẳng.
—— (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ——
Xe dừng trước cánh cổng quen thuộc, Uyển Nhã bước xuống nhìn nó lại trở nên chết lặng.
Hắn thấy vậy liền đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng:
– Uyển Nhã, ba biết chuyện rồi. Chúng ta vào thôi.
Cô nghe vậy lại chần chừ, đôi mắt đã sưng lên vì khóc suốt cả đoạn đường. Cô đã từng thề rằng không bao giờ bước chân vào đây nữa, vậy mà bây giờ lại trơ trẽn đứng ở nơi này.
Hắn thấy cô như vậy, liền đọc được suy nghĩ trong đầu cô, dịu dàng nói:
– Uyển Nhã, trước mắt là phải tìm Bảo Bảo, mọi chuyện hãy gác lại.
Cô nghe vậy lại nhìn sang hắn, hắn nói đúng, lòng tự trọng bây giờ còn quan trọng gì nữa, điều cô lo lắng là đứa con của mình. Nghĩ vậy coi khẽ gật đầu cùng hắn đi vào bên trong.
Vừa bước chân qua cánh cửa, hướng thẳng đến phòng khách, đã thấy Vương Thiếu Quang cùng Lâm Hiểu Nhan ngồi đấy, bên cạnh bà còn có 1 người khiến cô ngỡ ngàng.
Lúc này người đó lại đứng lên nhìn về phía cô và hắn nói:
– Thiếu Hạo, Uyển Nhã, 2 người đến rồi sao?
Hắn thấy vậy lại khẽ nhíu mày nhìn người trước mặt gọi tên:
– Ninh Gia Tuệ!
Lâm Hiểu Nhan lúc này ngồi bên cạnh Gia Tuệ, thấy cô lại lên giọng mỉa mai:
– Ây da, ai đã nói sẽ không bao giờ bước chân vào cái nhà này vậy mà hôm nay còn định nuốt lời sao?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN