Tình Sao Nghiệt Ngã
Về Vương Gia
Tối hôm qua, sau khi hắn giúp cô hạ sốt liền nhận được 1 tin nhắn đính kèm tệp hình ảnh từ 1 dãy số lạ, khi hắn gọi lại thì dãy số ấy đã bị khoá. Khi ấy, hắn mới mở tin nhắn ra là những hình ảnh chụp tối buổi tiệc, trong đấy có ảnh của cô khi đi vào nhà vệ sinh và ngay sau đó là Tường Hân. Hắn đối với bức ảnh đó chỉ là có nghi ngờ vậy nên hôm nay gọi ả đến chủ là để quan sát thái độ của ả nhưng không ngờ chỉ với vài câu nói mà đã có kết quả nhanh như vậy, ả thật là quá to gan lại dám dắt mũi hắn, điều đấy đối với hắn là 1 nỗi sỉ nhục.
Tường Hân thấy sắc mặt hắn như vậy thật sự lo sợ đến khiếp vía, ả quen hắn đã lâu hơn nữa còn rất thích hắn nên ả hiểu và biết hắn đối với những kẻ làm trái ý sẽ tàn nhẫn như thế nào cho dù đó phụ nữ đi nữa. Bất giác đôi chân lùi lại vài bước, gương mặt tái mét hướng đến hắn mà lắc đầu liên tục:
– Thiếu Hạo…nếu anh dám làm gì em…em tin chắc…ba em sẽ…không bỏ qua…cho anh!
Hắn nghe vậy lại chỉ khẽ nhếch mép 1 cái, 2 tay đút túi, hướng đến ả lãnh đạm nói:
– Tường Hân, cô lại dám đe doạ tôi sao? Vậy cô vẫn chưa hiểu tôi rồi, chỉ cần là tôi muốn nhất định sẽ làm được. Tôi không tin cuộc đời sự nghiệp của ba cô lại thật sự liêm chính mà dù là vậy đi nữa, tôi cũng có cách hạ bệ ông ta. Có muốn thử không?
Ả nghe vậy kinh hãi trợn tròn mắt nhìn hắn lắp bắp:
– Thiếu Hạo…anh…anh…dám sao?
– Vương Thiếu Hạo tôi trước giờ không có từ “dám” hay “không dám” chỉ có thể là “muốn” hay “không muốn”. Tất nhiên nếu nước sống không phạm nước giếng, tôi cũng sẽ không làm chuyện vô bổ đấy nhưng MẠNH TƯỜNG HÂN CÔ CHẮC CHẮN PHẢI TỰ GÁNH LẤY MỘT KẾT CỤC.
Từng chữ cuối hắn rít lên khiến người nghe khiếp sợ ả ta run rẩy thụt lùi lại từng bước 1, mãi đến khi tấm lưng áp sát vào cánh cửa ả mới giật mình, lắp bắp nói:
– Thiếu Hạo…anh…anh….hãy đợi đấy…!
Dứt lời ả liền quay người lại mở cửa rồi chạy hối hả ra ngoài.
Hắn đứng đấy nhìn theo bóng dáng như gặp phải ma của ả khẽ nhếch mép 1 cái:
– Mạnh Tường Hân, cô sẽ không tránh được đâu.
Dứt lời, hắn lấy điện thoại ra bấm 1 dãy số quen thuộc nói gì đấy rồi cũng thong dong mà bước trở ra.
Cùng lúc đó, ở 1 góc khuất xa, một đôi mắt dõi theo tất cả liền cười khẩy 1 cái:
– Đúng là nữ nhân ngu ngốc!
———/-/-/-/-/——–
Tại bar Ảo Cư, những ánh đèn nhấp nháy mờ ảo xoay quanh những con người đang uốn éo theo điệu nhạc.
Vẫn ở vị trí đẹp mắt nhất, 2 nam nhân ngồi đấy cả người toả ra sức hút điên đảo, gương mặt tuấn mỹ, dáng vẻ phong tình, vòng tay ôm lấy mỹ nữ trông kinh diễm vô cùng.
Minh Nhật lúc này đưa tay với lấy ly rượu đưa lên miệng nhấp 1 ngụm liền quay sang nữ nhân bên cạnh cúi xuống truyền rượu từ miệng sang 1 cách chậm rãi và hưởng thụ rồi lưu luyến rời:
– Uống rượu kiểu này mới thực sự là say. Thiếu Hạo, hay cậu cũng thử đi.
Hắn ngồi đối diện Minh Nhật, phong thái cũng chẳng kém cạnh. Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc đưa lên miệng hít 1 hơi thật sâu rồi quay sang nữ nhân bên cạnh từ từ nhả ra làn khói trắng mờ ảo:
– Say rượu có thể tỉnh nhưng say nữ nhân thì chỉ bất tỉnh thiên thu.
Minh Nhật nghe vậy chỉ khẽ nhếch mép 1 cái, anh chưa từng nếm thử cái cảm giác say ấy nên có lẽ cũng chẳng hiểu được, vô ưu mà nói:
– Thiếu Hạo, cậu là đang nói đến Mỹ An hay….
– Minh Nhật, cậu không hiểu mình sao?
Hắn nhanh chóng cắt ngang câu nói của Minh Nhật, là vì trong hắn thật sự chỉ có Mỹ An hay là hắn đang muốn phủ nhận cô trong lòng hắn.
Minh Nhật thấy hắn đăm chiêu như vậy khẽ thở dài 1 cái, đặt chiếc ly xuống bàn rồi nói:
– Thiếu Hạo, nhưng cậu ra tay tàn nhẫn với Tường Hân như vậy, mình thật sự nghi ngờ đấy? Cậu rốt cuộc là vì ả đấy lừa dối cậu hay là vì ả ấy đã đụng đến Uyển Nhã?
Câu hỏi của Minh Nhật làm hắn ngây người, vì điều gì cũng được, hắn thật sự rất muốn trừng trị ả ta. Đưa điều thuốc dập vào chiếc gạt tàn rồi dựa lưng vào thành ghế hướng đến Minh Nhật, lãnh đạm nói:
– Minh Nhật, cậu càng ngày càng nhiều lời.
– Mình chỉ tiện hỏi thôi, cậu sao phải căng thẳng như vậy? Còn nữa, Bội trưởng Mạnh ông ta cũng không phải là kẻ vừa, nếu lão già đấy biết chuyện cậu làm chắc sẽ có rắc rối.
Hắn nghe vậy chỉ nhếch mép 1 cái, bình thản nói:
– Cậu chỉ cần làm tốt những chuyện mình đã dặn, mọi cái còn lại mình đã có cách. Vương Thiếu Hạo mình đâu phải là người dễ bị đe doạ.
Minh Nhật lúc này chỉ tặc lưỡi nhún vai 1 cái rồi cho qua, bỗng chốc lại nhớ ra chuyện gì đấy, đôi mắt chợt suy tư hướng đến hắn:
– Thiếu Hạo, về Thiên Ân cậu thật sự không định nói sao? Mình thấy hắn ta là cố tình tiếp cận Uyển Nhã, chỉ sợ là có ý định xấu.
Hắn nghe vậy tâm tình liền trở nên phức tạp, đôi mắt xoáy sâu vào khoảng không vô tận. Bạn thân của hắn – Trịnh Thiên Ân có lẽ là cái tên mà hắn không muốn nhắc đến nhất. 1 kẻ cao cao tại thượng như hắn, nữ nhân vô kể, ấy vậy mà 2 người phụ nữ xuất hiện trong cuộc đời hắn đều lại có dây dưa đến 1 nam nhân khác – Trịnh Thiên Ân, hắn nhiều khi vẫn luôn tự hỏi: tại sao không phải là 1 kẻ khác thì có lẽ hắn sẽ không bận tâm như vậy.
———-/-/-/-/-/——–
Chiều hôm ấy, tại khuôn viên biệt thự nhà hắn, không khí lạnh lẽo ngày nào giờ đã trở nên ấm áp hơn bởi tiếng cười đùa ê a của đứa bé.
Cô gái mặc 1 chiếc váy màu trắng thanh khiết, mái tóc dài buông xoã ôm lấy gương mặt khả ái, đôi hàng mi cong vút khẽ chớp chớp, sống mũi cao thon gọn, bờ môi đỏ mọng nở 1 nụ cười rạng rỡ. Những ngón tay thon dài ôm lấy nách đứa bé nhấc bổng lên cao, đôi mắt ngập tràn sự yêu thương vô bờ bến, yêu chiều đùa giỡn:
– Bảo Bảo, con càng lớn càng giống ba rồi.
Lời vừa dứt, bỗng chốc nụ cười chợt tắt, đôi hàng mĩ khẽ sụp xuống, cô ôm đứa bé vào lòng bất giác lại thở dài:
– Bảo Bảo, không biết lúc nào ba mới để tâm đến con nhỉ? Mẹ xin lỗi, chắc tại mẹ còn nhiều thiếu sót nên ba mới vậy phải không?
Uyển Nhã ôm đứa bé, đôi mắt chợt trở nên xa xăm bỗng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy tư của cô, Uyển Nhã với lấy chiếc điện thoại, nhìn tên hiện thị trên màn hình rồi bắt máy:
– Ba gọi con ạ?
– Uyển Nhã à, ta lại thấy nhớ Bảo Bảo rồi, hôm nay 2 đứa đưa Bảo Bảo về nhà ăn bữa cơm với ta.
– Dạ, ba đã nói Thiếu Hạo chưa?
– Ta liên lạc với nó không được, lát nó về thì con nói với nó cho ta.
Uyển Nhã nghe vậy có chút chần chừ rồi cũng gật đầu:
– Dạ.
Tắt máy, cô uể oải ngồi xuống chiếc xích đu khẽ đung đưa mà thở dài. Từ sau việc hôm qua, không biết hắn có còn giận cô nữa không mà trưa nay hắn cũng chẳng buồn về ăn cơm, lát nữa nếu hắn không về thì cô phải liên lạc như thế nào trong khi số điện thoại của hắn cô cũng chẳng biết, mà hắn có về thì cô lại không biết mở lời như thế nào. Uyển Nhã cứ ngồi đấy mà đặt câu hỏi rồi lại nhìn đến đứa bé thở dài:
– Bảo Bảo, mẹ phải nói sao được nhỉ?
Lời vừa dứt, cô liền thấy xe hắn chạy thẳng vào trong sân. Uyển Nhã có chút lúng túng bế đứa bé đi lại chỗ hắn mà còn chưa biết mở lời thế nào.
Hắn thấy cô như vậy khẽ nhíu mày, lạnh nhạt hỏi:
– Có chuyện gì?
Uyển Nhã nghe vậy có chút giật mình, rồi lại gấp gáp nói:
– Thiếu Hạo…ba mới gọi cho em nói nhớ Bảo Bảo nên muốn chúng ta về nhà ăn cơm. Ba nói liên lạc cho anh không được.
Hắn nghe vậy mới lấy chiếc điện thoại trong túi ra nhìn, không biết là đã hết pin từ khi nào.q
Cất chiếc điện thoại, không nói không rằng hắn lướt qua cô đi thẳng vào trong nhà.
Uyển Nhã đứng đấy nhìn theo bóng hắn thở phào 1 cái, mỗi lần nói chuyện với hắn cô đều căng thẳng đến như vậy, lại nhìn sang đứa bé nói nhỏ:
– Bảo Bảo, mẹ con mình đi vậy.
Dứt lời, cô bế Bảo Bảo đi vào trong nhà sửa soạn, 1 lúc sau trở ra ngoài toan gọi 1 chiếc taxi thì 1 giọng nói vang lên:
– Đi đâu?
Uyển Nhã theo phản xạ quay người lại liền thấy hắn đang từ trên lầu đi xuống, cô gượng gạo nói:
– Em và Bảo Bảo sẽ bắt taxi về trước.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu 1 cái rồi từ từ đi lại chỗ cô, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng thanh âm đã trở nên dịu dàng hơn:
– Cùng đi.
Dứt lời hắn lướt qua cô đi thẳng ra xe, Uyển Nhã đứng đấy ngây người 1 lúc bất giác mỉm cười rồi cũng bế đứa bé theo sau.
———-/-/-/-/-/———
Xe dừng trước căn biệt thự xa hoa được thiết kế theo phong cách hoàng gia cổ đại phương Tây.
Ông quản gia từ trong nhà hớt hải chạy ra mở cửa:
– Thiếu gia, Thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân đang đợi 2 người.
Uyển Nhã nghe vậy khẽ mỉm cười gật đầu chào ông 1 cái rồi cũng theo sau hắn mà đi vào trong nhà.
Bước qua cánh cửa, hướng thẳng vào phòng khách đã thấy 2 bóng người trang trọng ngồi đấy.
Uyển Nhã bế đứa bé đi lại gần rồi mỉm cười cúi đầu chào:
– Ba, mẹ.
Lâm Hiểu Nhan nghe vậy lại phớt lờ đi lời chào của cô mà hướng đến hắn ân cần hỏi han:
– Hạo Nhi, con đến rồi sao? Nào, lại ghế ngồi đi.
Hắn không nói không rằng lướt qua cô đi đến chiếc ghế ngồi phịch xuống trông vẻ mệt mỏi.
Uyển Nhã thấy vậy có chút ngượng ngùng, cô cũng không dám đi tới tự ý ngồi xuống, đang không biết phải làm sao thì Vương Thiếu Quang lại cười lớn nói:
– Đến rồi à, nào, bế Bảo Bảo lại với ta!
Cô nghe vậy, khẽ mỉm cười ôm đứa bé đến cho ông, còn chưa kịp ngồi xuống thì liền nghe thấy 1 thanh âm chanh chua vang lên:
– Không màu vào bếp chuẩn bị cơm mà còn định ngồi sao?
Uyển Nhã bỗng có chút ngỡ ngàng chưa kịp hiểu ý của bà thì Hiểu Nhan lại lên tiếng:
– Còn ngây ra đó làm gì, hay để tôi vào làm giúp cô.
Uyển Nhã lúc này mới hiểu ra chuyện liền vội vàng gật đầu:
– Dạ.
Vương Thiếu Quang nghe vậy bỗng khó chịu lên tiếng:
– Bà giúp việc đâu?
Lâm Hiểu Nhan nhìn sang ông thờ ơnmag trả lời:
– Hôm nay tôi cho bà ấy nghỉ 1 hôm rồi.
Vương Thiếu Quang tức giận nhìn sang bà gắt gỏng:
– Bao nhiêu ngày bà không cho nghỉ lại chọn đúng hôm tôi gọi 2 đứa đến ăn cơm là sao? Lâm Hiểu Nhan, bà cũng vừa phải thôi chứ.
Hiểu Nhan nghe vậy cũng không vừa mà đáp trả:
– Tôi làm sao?
Uyển Nhã thấy không khí đã trở nên căng thẳng liền lên tiếng can ngăn:
– Ba, không sao. Con có thể nấu được ạ. Phiền ba mẹ đợi 1 chút.
Dứt lời, cô cũng quay người đi vào trong, Hiểu Nhan lúc này hướng đến hắn lại cố tình nói lớn như muốn để cô nghe được:
– Hạo Nhi, ngày mai nghỉ làm đưa mẹ đến nhà Ninh phu nhân nhé, mẹ thấy con bé Ninh Gia Tuệ cũng được lắm, xinh đẹp mà lại khéo léo nữa.
Uyển Nhã nghe vậy từng bước đi khẽ chậm lại, trong lòng cô bỗng cảm thấy khó chịu, rất muốn nghe xem hắn có đồng ý hay không thì Vương Thiếu Quang lại lên tiếng gắt nhẹ:
– Lâm Hiểu Nhan, bà rốt cuộc muốn làm loạn gì nữa?
Hiểu Nhan không để tâm lời của ông cho lắm, trả lời cho qua:
– Tôi chỉ bảo Hạo Nhi đưa tôi đến đấy chơi với Ninh phu nhân 1 chút thôi.
– Sao bà không bảo tài xế đưa đi?
– Ông hay nhỉ, chẳng nhẽ tôi nhờ con tôi không được sao?
– Bà…bà…
Vương Thiếu Quang tức giận đến độ không nói lại được bà, hắn thấy vậy đành lên tiếng:
– Được rồi, mai con sẽ đưa mẹ đi.
Hiểu Nhan nghe vậy vui mừng ra mặt, nhìn hắn tươi cười nói:
– Hạo Nhi, cảm ơn con!
Uyển Nhã lúc này tim chợt nhói lên đau đớn rồi lại khẽ cười giễu mình, cô mong đợi cái gì chứ, hắn trước giờ đâu có để cô vào lòng, thật nực cười khi lại đặt hy vọng vào hắn. Nghĩ vậy cô liền đi vội vào trong bếp, hắn ngồi đấy nhìn theo bóng lưng của cô tâm tình liền trở nên phức tạp.
Thật ra từ lúc cô quay người đi vào trong hắn vốn đã để ý rồi, khi Lâm Hiểu Nhan đề nghị hắn đưa bà đi hắn thừa biết ý định của bà là muốn hắn tiếp cận với tiểu thư nhà họ Ninh nhưng lúc này thực sự hắn không có để tâm đến, bỗng chốc lại cảm thấy bản thân đặt quá nhiều tâm tư lên người cô như vậy hắn chợt thấy có phải là quá dư thừa không vì vậy liền gật đầu đồng ý với bà chỉ là muốn gạt bớt hình ảnh của cô trong suy nghĩ thôi.
———/-/-/-/-/———
Uyển Nhã sau 1 hồi loay hoay ở bên trong với đống thực phẩm ngổn ngang, cuối cùng cô cũng hoàn thành 1 bàn tiệc có thể xem là thịnh soạn.
Cũng may ngày trước vì mẹ cô hay bận việc nên ở nhà cô cũng thường xuyên phải vào bếp vậy nên chuyển nhỏ nhặt này thật sự không khó với cô.
Sau khi đã bày biện trông đẹp mắt, cô mỉm cười hài lòng rồi đi ra ngoài nhẹ nhàng nói:
– Ba, mẹ! Cơm đã chuẩn bị xong mời ba mẹ vào dùng bữa.
Thiếu Quang nghe vậy mỉm cười gật đầu:
– Uyển Nhã, con thật là giỏi đấy nhanh như vậy mà đã xong rồi sao?
Uyển Nhã đi đến đón lấy đứa bé từ tay ông rồi khẽ gật đầu:
– Dạ, để con bế Bảo Bảo, ba và mẹ vào mời cơm.
Lâm Hiểu Nhan nghe vậy lại bĩu môi 1 cái rồi giễu cợt nói:
– Không biết có nuốt nổi không đây?
Dứt lời bà cũng đứng dậy theo chân Vương Thiếu Quang mà đi vào.
Uyển Nhã lúc này bế Bảo Bảo hướng đến hắn dịu dàng nói:
– Thiếu Hạo, anh cũng vào đi.
Hắn nghe vậy nhìn cô 1 cái rồi cũng đứng dậy lướt qua cô mà đi thẳng vào trong, Uyển Nhã dõi theo bóng hắn tim bỗng chốc cảm thấy thắt lại, khẽ thở mạnh 1 cái rồi cũng theo sau.
Vị quản gia lúc này đi vào hướng đến cô kính cần nói:
– Thiếu phu nhân, để tôi bế tiểu Thiếu gia cho.
Cô có chút e ngại nhìn ông quản gia rồi nói:
– Không cần đâu ạ, cháu có thể bế Bảo Bảo được.
Vương Thiếu Quang thấy vậy liền hướng đến cô lên tiếng:
– Uyển Nhã, con cứ đưa Bảo Bảo cho Lương quản gia bế đi, ăn cơm xong rồi cho nó ăn cũng được.
Lời ông vừa dứt, Lâm Hiểu Nhan lại chen ngang, gắt lên:
– Còn không mau lên, cô định để chúng tôi đợi đến khi nào nữa?
Uyển Nhã nghe vậy liền vội vàng đưa đứa bé cho vị quản gia, nhẹ nhàng nói:
– Làm phiền bác ạ.
Ông quản gia đón lấy đứa bé rồi gật đầu quay trở ra. Uyển Nhã lúc này mời kéo ghế ra ngồi xuống. Mọi người cùng cầm đũa lên để dùng bữa, bỗng 1 tiếng “cạch” lớn, chiếc đũa được đặt mạnh xuống bàn, Uyển Nhã theo phản xạ nhìn đến nơi phát ra âm thanh liền bắt gặp được cái nhìn sắc lạnh của Lâm Hiểu Nhan cùng thanh âm giânn giữ vô cùng:
– Giang Uyển Nhã, cô đang cho chúng tôi ăn cái thứ gì vậy?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!