Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư - Chương 11: Hát rong bên đường (11)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư


Chương 11: Hát rong bên đường (11)


Cả người Lê Hân đều hỏng hết, nếu không phải hệ thống tự cứu khống chế thân thể hắn, lúc này hắn nhất định sẽ dùng sức ném tỳ bà lên mấy chữ trên không trung, cái trò thần mã này!

Trò đùa này thật sự dùng tốt (╯‵□′)╯︵┻━┻

Theo tiết tấu của《Bỉ Mục》, huyết sắc trong mắt xác ướp dần dần tan đi, Lê Hân có thể nhìn ra, ngay từ đầu y vẫn dựa vào ý chí và lực khống chế của mình, khi nhạc khúc vừa bắt đầu có tác dụng rất nhỏ. Nhưng chậm rãi, thần sắc xác ướp càng lúc càng dịu lại, ánh mắt hiện lên một tia triền miên không tên, huyết sắc vờn quanh dưới sự triền miên này, quân lính tan rã, đại bại mà về. Mà một khúc kết thúc, xác ướp trừ bỏ lộ ra thần sắc giãy giụa trong chốc lát, thân thể đã trở nên thập phần bình tĩnh, không còn phát run nữa.

【Hệ thống: Kiến nghị ký chủ dùng ca từ thuộc ngôn ngữ Tinh Liên để hát, dù hát sai điệu cũng không quan hệ, có mức độ trấn an kẻ địch lớn nhất. Chú: Một khi kẻ địch hiểu được hàm nghĩa ca từ, có nguy hiểm thất thân. 】

Thất thân mày còn bảo ta hát cái lông!

Không hát, kiên quyết không hát! lần này ý chí Lê Hân thập phần kiên định, tuyệt đối chạy nghe theo âm nhạc, không bị thúc đẩy, đàn tấu có dễ nghe hơn nữa hắn cũng không lay động.

Tuy rằng Lê Hân rất cảm tính, nhưng có một vài thời điểm không thể không có tiết tháo như vậy. Hắn có hảo cảm với xác ướp không sai, thậm chí loại hảo cảm này có thể làm hắn xem nhẹ diện mạo đối phương. Nhưng đó không phải tình yêu, mà chỉ là một loại ỷ lại. Ở thế giới này, hắn bị cha ruột cùng mẹ kế vứt bỏ, một bạn bè thân thích cũng không có, mỗi ngày đều trải qua hành trình ăn bữa hôm lo bữa mai. Xác ướp có thể bảo hộ hắn, hơn nữa còn đối tốt với hắn, làm tình cảm gần như khô héo của hắn có thêm chờ mong mới, đó là một loại xúc động. Không có tình yêu, hắn không thể mặc kệ chính mình.

Cứ việc Lê Hân không hát, xác ướp vẫn hoàn toàn bình ổn lại trong giai điệu ngập tràn nhu tình này,  khi đàn đến lần thứ 3, y đã ngồi dựa bên người Lê Hân, ngoan ngoãn mà nghe nhạc, không còn sót lại chút cuồng bạo nào của vừa rồi, ngược lại giống như con Husky to dính người.

Sau khi y bình tĩnh lại, hình thức tự cứu cũng tự động đóng cửa, sau 3 lần chuyển khúc, Lê Hân cũng dừng tay.

Âm thanh dĩ quan kì diệu biến mất, Lê Hân than nhẹ một tiếng, không phải than thở cho sự sống sau tai nạn, mà là một loại cảm thán quyến luyến. Chung quy hắn vẫn bị nhạc khúc ảnh hưởng, lại thêm xác ướp ngoan ngoãn như vậy, thật giống như người không rời không bỏ không phải mình, mà là giống như y, điều này khiến loại người cảm tính như Lê Hân thế nào không động tâm đây.

“Vừa rồi ngươi dị biến tinh thần?” Lê Hân nhìn xác ướp, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Xác ướp yên lặng gật đầu.

Lê Hân tìm tòi ký ức trong đầu nguyên chủ, lo lắng mà nói: “Ta nhớ rõ lúc mới gặp ngươi cũng đang trong trạng thái dị biến tinh thần, quy mô lúc ấy phi thường lớn, dẫn phát mười mấy người bị cảm nhiễm quần thể. Mà bây giờ, chưa đến một tuần lại tái phát, ngươi …… tần suất như vậy có phải có chút quá cao hay không?”

Cho dù là người tinh cầu Emir, sau khi khôi phục dị biến tinh thần lần đầu tiên, trong vòng một năm trừ phi gặp phải hiện tượng cảm nhiễm quần thể, nếu không sẽ không phát tác lần thứ 2, chỉ cần có thể bảo đảm tâm trạng điềm tĩnh, ba bốn năm cũng sẽ không phát tác. Chỉ những người có tinh thần gần như tan vỡ, mới có khả năng thường xuyên xuất hiện triệu chứng, loại một tuần liên tục phát tác 2 lần như thế này, chỉ sợ cách cái chết không còn xa, có lẽ nếu tiếp theo tái phát, sẽ không bao giờ có khả năng khôi phục nữa.

Xác ướp trầm mặc, trên thực tế không phải trong vòng một tuần phát tác 2 lần, mà là suốt một tháng không có lúc nào không ở trong trạng thái cuồng bạo, nếu không phải gặp được Lê Hân, y căn bản không có khả năng thanh tỉnh. Hơn nữa nếu không phải cấp bậc gien của y cao, dị biến suốt một tháng như vậy, sợ rằng thân thể đã sớm đỡ không nổi phát cuồng đến chết.

Y không muốn trả lời mình đã cận kề cái chết, mà nhẹ nhàng lật tay Lê Hân, thân mật viết từng nét lên mặt trên nói: Làm sao cậu biết âm nhạc của cậu có thể khống chế dị biến của ta?

Lê Hân: Ta không biết.

Hắn hậu tri hậu giác phát hiện, hoá ra lần đầu khi mình nhìn thấy xác ướp, nếu không phải trước lúc chết muốn hát một bài, tiện tay gảy lung tung một nhạc khúc mà cơ duyên xảo hợp kích hoạt được hệ thống, thì đã sớm bị  xác ướp đá nát ngay lúc đó rồi. Ách…… Cho nên nói, âm nhạc của hắn có thể khống chế dị biến tinh thần, đem người từ trong trạng thái  phát cuồng kéo trở về?

Lê Hân là người làm âm nhạc, đương nhiên hiểu được âm nhạc có tác dụng ảnh hưởng đến tâm trạng người nghe, khi tâm tình đang xấu, nghe nhạc có thể điều tiết tâm trạng hơn rất nhiều, chính là chưa từng nghe nói đến bệnh tâm thần nào được âm nhạc chữa khỏi. Các nhà khoa học đế quốc cũng đã chứng minh, sở dĩ mọi người bị gọi là dị biến tinh thần mà không phải tên tục phát cuồng, là bởi vì đại não người dị biến tinh thần đã xảy ra bệnh biến không thể nghịch chuyển, loại bệnh biến này một khi đã phát sinh, tuyệt đối sẽ không có khả năng khôi phục lại như cũ. Người có sóng tinh thần ở phạm vi bình thường, không dễ dị biến nhưng cũng không có nghĩa sẽ không bị dị biến, có điều thuốc ức chế có tác dụng rất rõ ràng với bọn họ, cũng có thể trì hoãn  quá trình bệnh biến, bất quá cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn phát cuồng như cũ, chẳng qua quá trình này sẽ rất lâu, thậm chí có thể kéo dài đến trăm năm, hơn nữa có thể ức chế. Mà người vượt qua giá trị bình thường, trong mười năm ngắn ngủn có thể tiến vào trạng thái hoàn toàn cuồng hóa, vả lại thuốc ức chế cũng không có cách nào kiềm được, còn sẽ xảy ra tác dụng thúc giục.

Nếu âm nhạc có thể trị liệu bệnh biến, các nhà khoa học không có khả năng tới giờ này vẫn chưa phát hiện.

Như vậy, vì sao 2 lần đều là dựa vào âm nhạc bình ổn xác ướp phát cuồng, đem đến tác dụng như thuốc ức chế, hơn nữa trong thời khắc nguy cấp, lựa chọn của hệ thống vẫn là đàn tấu nhạc khúc?

Lê Hân không phải nhà khoa học, hắn không có đáp án.

“Tần suất phát tác của ngươi thường xuyên như vậy, có phải đã gần tới cuồng hóa rồi không?” Lê Hân hỏi.

Xác ướp sau một hồi trầm mặc thì lắc đầu, Lê Hân vừa định thở phào nhẹ nhõm, liền cảm giác được chữ viết lên lòng bàn tay mình, nói: Đã cuồng hóa liên tục một tháng, đại não phát sinh dị biến, thường xuyên xuất hiện ảo giác, hơn nữa còn mất đi ký ức.

Trong lúc nhất thời Lê Hân có chút kinh hoảng, cho nên kỳ thật xác ướp không nhất định là lão nhân, mà là người sắp chết sao? Khó trách vừa rồi hệ thống nhắc nhở nếu không mở hình thức tự cứu, tỉ lệ tử vong hai bên đều đạt tới 100%, mà mở ra, xác ướp cũng chỉ còn lại 50% mà thôi.

Trong lòng hắn rất khó chịu, bằng hữu mình vừa nhận thức, bằng hữu có chút hảo cảm, là người có bệnh nan y.

Như vậy trước khi gặp hắn một thân làn da gần như hư nát kia, có phải hay không chính là do trạng thái cuồng hóa làm tổn thương? Nếu là thế, đã qua một thời gian không tự làm hại bản thân như vậy, thương tích trên người xác ướp nên tốt rồi đi?

Mảnh vải nát vụn quấn trên trán, Lê Hân giơ tay tháo mảnh vải xuống, xác ướp lại theo bản năng muốn ngăn cản, lại nghe thấy giọng nói nhu hòa của Lê Hân: “Ta muốn nhìn vết thương của ngươi một chút.”

Y buông tay xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Lê Hân, không dám dùng sức nắm, chỉ có thể tự siết chặt nắm tay của mình.

Mảnh vải rơi xuống, vẫn là gương mặt với làn da bong tróc như cũ, căn bản không thể nhìn ra hình dạng ban đầu. Lê Hân không tin mà tháo bỏ mảnh vải trên tay xác ướp, vẫn y như vậy, máu thịt mơ hồ bên dưới lớp da. Trên thực tế loại vải này không phải ‘vải’ mà Lê Hân biết, mà là một thứ chất liệu vô cùng mềm dẻo, một loại dược vật khôi phục dạng rắn mà chỉ quân đội hoặc lính đánh thuê mới thường dự phòng, quấn ‘mảnh vải’ lên người, miệng vết thương sẽ tự động hấp thụ, chờ đến khi miệng vết thương khỏi hẳn, dược vật cũng sẽ được cơ thể hấp thu toàn bộ, không cần phải tháo vải xuống. Loại dược vật khôi phục này thường được sử dụng cho miệng vết thương cần khâu và máu chảy không ngừng, lại nói nếu bình thường, nhiều ngày như vậy cũng nên sớm hồi phục. Chính là miệng vết thương của xác ướp không hề hấp thu dược vật, mảnh vải chỉ có thể làm thân thể y nhìn không dọa người mà thôi.

Vẻ mặt Lê Hân như sắp khóc tới nơi, kỹ thuật chữa bệnh của thế giới tương lai vượt trội như vậy cũng không thể làm xác ướp khôi phục, có phải y thật sự không xong rồi không? Bị toàn nhân loại vứt bỏ trong tinh cầu lưu đày này, chỉ có một người như vậy làm bạn với mình, lại có khả năng rất nhanh sẽ phải rời xa mình, Lê Hân không có biện pháp tiếp thu.

Xác ướp nhìn biểu tình khó chịu của hắn, yên lặng đem ‘Mộc Selen’ (tên thuốc) lần nữa quấn vào, không để miệng vết thương dọa đến Lê Hân. Y duỗi tay nhẹ nhàng vòng lấy Lê Hân, đem hắn ôm vào ngực, nhìn Lê Hân khó chịu, y cũng không thoải mái, bàn tay nhẹ vỗ lên lưng Lê Hân, hy vọng có thể trấn an hắn.

Kỳ thật trong lòng xác ướp ẩn ẩn có loại cảm giác, y cũng không phải dị biến tinh thần, vết thương trên người cũng không phải do cuồng hóa gây ra. Chính là một khi cố gắng nhớ lại, cái thứ âm thanh đáng sợ kia sẽ lại ăn mòn  đại não y, chỉ có thể tạm thời không nghĩ đến. Y cảm thấy mình sẽ không chết, đây không phải tự an ủi mình, mà là thật sự có loại trực giác này.

Hai người ôm nhau hồi lâu, mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Lê Hân không khóc, nhưng vành mắt có chút hồng. Hắn cầm lấy bàn tay quấn đầy vải của xác ướp, nghiêm túc nói: “Ta tên là Lê Hân, ta …… có thể dùng phương thức của mình gọi ngươi không?”

Đối phương chậm rãi gật đầu, y đã không còn nhớ tên thật của mình, Lê Hân muốn gọi như thế nào cũng được.

Lê Hân cười khổ một tiếng, hắn là kẻ phế tên, có thể nghĩ đến chỉ có một —— A Mộc.

A Mộc có chút khó hiểu vì sao Lê Hân lại gọi mình như vậy, năm tháng dài đằng đẵng đã chôn vùi loại xác ướp kia vào di sản lịch sử, y không rõ ý nghĩa của từ ngữ này. Bất quá toàn thân bọc ‘Mộc Selen’ của mình, có lẽ Lê Hân thấy vậy mới nghĩ tới cách xưng hô này.

Ngược lại rất có hình tượng.

A Mộc gật gật đầu, Lê Hân cười.

Hắn đã quyết định, bồi A Mộc vượt qua thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.

Sau khi ăn xong cơm chiều (dinh dưỡng tề), Lê Hân liền bắt đầu luyện tỳ bà. Diễn tấu hôm nay làm hắn nhận thức sâu sắc bản thân chỉ mới ở giai đoạn nhập môn, nếu không có hình thức đại sư chỉ dẫn, chỉ sợ một fan hắn cũng không thu hút được. Sau khi nghe qua kỹ xảo siêu phàm của khúc tỳ bà chân chính, lại nhìn mấy ca khúc lưu hành tự mình cải biên lúc trước, quả thực bị xay thành cặn bã. Hắn vẫn luôn dùng sự nông cạn của mình để cải biên nhạc khúc, sửa ra cũng chỉ là dở dở ương ương.

Như một đứa còn chưa học được bò, đã tự cho là chạy rất nhanh, kỳ thật chỉ là Hàm Đan học đi, động tác vô cùng buồn cười.

Muốn học được một nhạc khúc thật sự, phải bắt đầu từ cơ bản nhất —— nhạc phổ.

Nhạc khúc hắn cải biên lần trước, đều là đổi âm nhạc thành cách đàn tấu cổ phong tự cho rằng thích hợp, mà 2 nhạc phổ hệ thống đưa tặng kia, lại hoàn toàn bất đồng.

Đó mới chính nhạc phổ căn cứ theo đặc điểm nhạc cụ mà soạn, dùng văn tự  phồn thể cổ đại, dựng bài theo hàng thẳng đứng, thoạt nhìn rất phức tạp. Bất quá hệ thống hảo tâm luôn ở bên cạnh lý giải khuông nhạc và chú thích giản phổ cho Lê Hân, đối chiếu vào mới có thể hiểu được tỳ bà phổ là như thế nào.

Khi chân chính nhìn thấy đại dương rộng lớn, mới có thể cảm nhận được sự nông cạn của mình. Lê Hân cả một đêm không nhắm mắt, dựa vào vách tường vặn vẹo chăm chú nhìn nhạc phổ trong giao diện hệ thống trên không trung.

Hai nhạc phổ, ghi tạc trong đầu không sai một chút.

Thân thể này còn rất trẻ, thể chất cũng tốt hơn rất nhiều so với cơ thể vốn có của người địa cầu. Ba ngày ba đêm không ngủ cũng không thấy mệt. Ngày hôm sau Lê Hân tinh tinh thần thần mà bò dậy, sau khi rửa mặt dùng cơm (dinh dưỡng tề), tự hỏi trong chốc lát, ngăn lại A Mộc đang muốn khởi động phi thuyền.

“Hôm nay không đi.” Lê Hân nhẹ nhàng nói. “Mài dao không cần thợ chẻ củi, với kỹ thuật hiện tại đem ra ngoài cũng chỉ làm người khác chê cười mà thôi, không bằng hảo hảo luyện tập lại a.”

Hệ thống thúc giục hắn nhanh chóng nỗ lực vì thành công, chứ không phải nỗ lực vì hát rong. Trên đài một phút đồng hồ, dưới đài mười niên công, chỉ cần hắn ra sức luyện tập, hệ thống sẽ không cho rằng hắn là lãn công tiêu cực.

Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí. (20)

(20) Có nghĩa: Người thợ muốn hoàn thành công việc, trước tiên phải tạo ra vũ khí sắc bén.

=============

Chíp: A Công truyện này dịu dàng quá…. rất bek cách quan tâm Lê Hân. Thích chết đi được

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN