Xét đến sự khác nhau giữa silicon và cacbon, Blake đã thực hiện các điều chỉnh thích hợp cho những dụng cụ này, còn về việc nó có phù hợp hay không, chỉ chờ Lê Hân tới cửa thí nghiệm thực tế!
Trong lúc đó, Blake còn mang theo mấy bảo tiêu Phil an bài cho gã nhảy nhót khắp tinh cầu, rốt cuộc tìm được vài tên dị biến tinh thần tới cực hạn, thân thể đã hoàn toàn rách mướp vô pháp chữa trị, Blake lòng dạ hiểm độc đuổi bọn họ đến trước tử vong, lấy được một số não tươi mới, chuẩn bị làm thực nghiệm. Kỳ thật não mà gã muốn nghiên cứu nhất chính là não đã khôi phục dị biến trở lại bình thường sau khi nghe Lê Hân diễn tấu ngày đó, đáng tiếc những đại não kia (không sai, bác sĩ Blake đã không xem bọn họ coi thành nhân loại) chỉ cho phép kiểm tra đo lường trị số, không thể làm thí nghiệm, không có một thủ hạ chịu trợ giúp mình lấy đại não bọn họ, đối với chuyện này Blake cảm thấy vô cùng tiếc nuối —— nếu lúc ấy gã dị biến thì tốt rồi, như vậy đã có thể nghiên cứu trực quan nhất.
Ở trong mắt bác sĩ Blake, mọi người bao gồm cả gã, đều có thể trở thành vật thí nghiệm. Lão sư của gã đã từng vì xác định đặc điểm của một loại khuẩn ký sinh mới được phát hiện, mà đem vi khuẩn nuôi cấy trên cánh tay mình, làm Blake thành công quan trắc được đặc tính của loại vi khuẩn này. Lúc ấy lão sư và gã đã bị toàn đế quốc truy nã, không có biện pháp tìm người làm thực nghiệm, mà Blake cũng đã trò giỏi hơn thầy, lão sư cân nhắc một chút lợi và hại, cảm thấy Blake càng có thể đảm nhiệm công việc nghiên cứu viên hơn mình, liền dứt khoát mà làm thể thực nghiệm. (Móa … 2 thầy trò có bệnh a~ Sợ vch~)
Đối với bọn họ mà nói, sinh mệnh là thứ quý giá nhất, bởi vì chúng nó có vô số khả năng cung ứng để bọn họ nghiên cứu; nhưng sinh mệnh cũng vô giá trị, bất luận một loại sinh vật nào, cho dù là nhân loại, trong mắt bọn họ bất quá cũng chỉ chia làm hai loại – đáng giá nghiên cứu và không có giá trị nghiên cứu.
Giá trị nghiên cứu của Lê Hân hiển nhiên là siêu phàm, Blake hưng phấn vì hắn hồi lâu, giống như thằng nhóc lâm vào bể tình, mỗi ngày đều nằm mơ thấy Lê Hân. Lúc này chẳng sợ Lê Hân chỉ cho gã chích một cái, gã cũng sẽ mừng đến phát cuồng, loại ‘yêu thầm’ này thật là làm người …… hoàn toàn vô pháp tiếp thu!
Lê Hân co rút khóe miệng nhìn người bị A Mộc 3 lần đá bay, gãy xương hơn 50 lần, 80% nội tạng tan vỡ, trái tim một lần ngừng đập được trợ thủ Blake cứu giúp, hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Cũng đã bị A Mộc lăn lộn thành ra như thế, còn có thể dùng sức tự tiêm khôi phục tề cho mình, kiên cường bất khuất xông về phía Lê Hân, lại lần nữa bị A Mộc đá bay.
Tốc độ chạy của Blake và tốc độ đá của A Mộc đều vượt qua phản ứng của mọi người, lần đầu tiên Phil căn bản không nghĩ tới A Mộc có thể đá đến tàn nhẫn như vậy, lần thứ hai hắn mới kịp hô lên một tiếng “Đừng……” Blake đã bị bay ra, lần thứ ba rốt cuộc hắn cũng kịp vọt tới trước mặt Blake, kết quả bị A Mộc đá bay cùng luôn. Phil cấp A còn như thế, thì Lê Hân càng không thể phản ứng, A Mộc đối đãi với kẻ địch luôn là quả quyết như vậy.
Blake mua 2 khoang tái sinh tứ chi, còn chưa kịp để Lê Hân dùng, thì đã dùng trên người mình trước. Trước tiên sau 1 phút nằm trong khoang tái sinh chưa qua điều chỉnh thích hợp dành cho Khuê Cơ nhân, lập tức nửa thân tàn từ khoang tái sinh bò ra ghi chép trình độ khôi phục của mình, sau đó bảo trợ thủ khiêng gã đến khoang tái sinh đã được điều chỉnh theo lý luận thích hợp cho cacbon, hoàn toàn không thèm để ý loại khoang tái sinh này có tạo ảnh hưởng với silicon như gã hay không.
“Tốc độ phục hồi là 1/20 so với khoang tái sinh bình thường, bất quá cũng có thể trị liệu cho Khuê Cơ nhân. Điều này đại biểu cho nền móng sinh mệnh silicon đúng là cacbon, hơn nữa nhân loại hiện nay cũng không phải hoàn toàn là silicon, còn có cacbon nền tảng ban đầu, phần lớn trong DNA vẫn lấy cacbon là chủ, chỉ có phần gien tiến hóa là dựa trên silicon.” Một giờ sau, Blake đã phục hồi không sai biệt lắm từ khoang tái sinh một bên bò một bên ghi chép. “Căn cứ vào thí nghiệm của ta, khoang tái sinh này hẳn là có thể trị liệu sinh mệnh cho cacbon, một lát sắp xếp thí nghiệm thể cacbon số 01.”
Lê Hân thể cacbon số 01: “……”
Nhanh như vậy đã đánh số cho hắn =_=
“Nếu ngươi tự ý hành động lần nữa, ta sẽ chặt đứt tất cả thiết bị nghiên cứu của ngươi!” Phil làm xong trị liệu nén tức giận nói với Blake “Lê Hân không phải thể thực nghiệm của ngươi, cậu ta không có thiết bị đầu cuối cá nhân, cũng là người bị đế quốc vứt bỏ, ta đã từng nói, chỉ cần là người dục hỏa trùng sinh, đều là đồng bạn của ‘Fire’, đồng bạn không phải vật thí nghiệm! Hôm nay đến là để thí nghiệm thu âm xem có hiệu quả như âm nhạc gốc hay không, thỉnh ngươi từ bỏ những nghiên cứu cacbon kia đi.”
May mà tổ chức còn có một lão đại Phil đáng tin cậy như vậy, bằng không tổ chức đã sớm bị Blake giày vò cho xong đời.
“Được rồi” Bác sĩ Blake thất vọng mà thu hồi thiết bị, kéo Lê Hân đến một trong những bộ não trước mặt nói “Đàn nhạc với chúng nó, ta tận hết khả năng giúp chúng nó duy trì hoạt tính, thông qua thí nghiệm xem sóng tinh thần, chúng nó vẫn duy trì trạng thái phát cuồng trước khi thân thể tử vong, lúc này đã là cuồng táo giai đoạn cuối, âm nhạc của ngươi có thể làm chúng nó bình phục lại hay không.”
Vẻ mặt Lê Hân có chút phức tạp, hắn chỉ là một người thường, không có biện pháp máu lạnh như Blake, với hắn mà nói, đại não này cũng là người sống sờ sờ, chỉ là tạm thời mất đi thân thể mà thôi. Nhưng mà không có thân thể, tựa như hồn phách rời khỏi cơ thể, là sinh hồn.
“Cơ thể nguyên bản của bọn họ đâu?” Giọng Lê Hân có chút kích động. “Cứ như vậy đem người sống làm vật thí nghiệm sao? Một người mặc kệ là chết như thế nào, chí ít đối với người chết, ít nhất phải có sự tôn trọng a!”
“Cơ thể đã bị hủy hoại hoàn toàn, vô pháp phục hồi như cũ, tim đã ngừng đập. Nếu không phải đúng lúc lấy não ra, dùng tim nhân tạo duy trì, thì não sẽ chết trong vòng 1 phút sau khi tim ngừng đập. Tần sóng tinh thần cuồng táo làm nhịp đập của trái tim nhân tạo vượt qua 200 lần 1 phút, lúc nào cũng có nguy cơ bị vỡ tim. Ta và các trợ thủ liên tục trông coi ở chỗ này, mới duy trì được hoạt động của đại não. Bất quá thời gian không còn nhiều, thể thực nghiệm là quý giá, xin đừng lãng phí thời gian.”
Blake không đáp lại sự phẫn nộ của Lê Hân, chỉ bình tĩnh mà tự thuật hiện trạng, Lê Hân căn bản vô pháp lay động tư duy gã.
Hắn ôm lấy tỳ bà, trong đầu quanh quẩn một giai điệu. Chưa bao giờ đem bài này cải biên thành tỳ bà khúc, chưa bao giờ thử qua dùng tỳ bà tấu nhạc phương Tây, nhưng Lê Hân vào lúc này, chỉ có thể nghĩ đến nhạc khúc ——
Khúc An Hồn*.
Mozart vào lúc cuối đời, đã soạn khúc an hồn cho chính mình, cho đến cuối cùng vẫn chưa hoàn thành được nhạc khúc.
Giai điệu chưa được cải biên căn bản không thích hợp dùng tỳ bà tấu, nhưng ngón tay Lê Hân lại không hề ngừng nghỉ, lòng hắn chỉ có đầy nỗi bi thương không chỗ phát tiết, linh hồn này cần được an nghỉ.
Nhạc chương thứ nhất, Kinh từ bi. Âm nhạc thương tiếc người quá cố, giai điệu chân thành sâu sắc cùng với âm cao của Lê Hân, giọng hắn dâng trào, cao vút lại mang theo thương xót sâu đậm.
Nhạc chương thứ hai, Ngâm liên tiếp. Tinh hoa toàn bộ khúc an hồn, âm thanh không được chải chuốt lại chậm rãi chảy ra từ đáy lòng, một khi đắm chìm vào đó, thoáng như đặt mình chỗ Eden nghe thần linh ca.
……
Nhạc chương thứ bảy, Kết thúc. Khúc An Hồn trong một mảnh trống vắng, một mảnh cổ xưa, một mảnh không khí làm người khó dứt khó chia trong kết thúc.
Xin ban cho họ vĩnh viễn được an giấc.
Đây cũng không phải một buổi biểu diễn thành công, Khúc An Hồn là do nhiều loại nhạc cụ hợp tấu mà thành, loại cảm giác chấn động nhân tâm của nhạc cụ phương Tây này, chỉ một cây tỳ bà là hoàn toàn không thể diễn đạt được. Một khúc này từ kỹ xảo xem là vụng về, so với những nhạc khúc trước đó thì kém hơn rất nhiều.
Nhưng nó làm người nghe dường như đang chịu đựng một lễ rửa tội của linh hồn, đó là nhạc khúc mà Lê Hân dùng toàn bộ linh hồn tấu ra, hắn mong muốn sinh mệnh trước mắt có thể an nghỉ. Đúng là từ cổ chí kim, sự tiến bộ của con người không thể tách khỏi những thực nghiệm tàn nhẫn, loại thực nghiệm này đối với nghệ thuật gia mà nói là làm trái linh hồn bọn họ, đối với đại đa số nhân loại lại là cống hiến lỗi lạc. Nhìn như tàn nhẫn, kỳ thật là vì sự tiến bộ của toàn nhân loại.
Cho nên Lê Hân không thể làm được gì, mặc dù vừa bất bình vừa phẫn nộ, một kẻ hát quán bar nho nhỏ như hắn, có thể làm, chỉ là gảy một khúc an hồn cho người quá cố.
Nguyện những người đã chịu thống khổ khi còn sống này, sau khi chết có thể yên nghỉ, nhẹ nhàng yên nghỉ mà chào đón cuộc sống.
Lúc nhạc khúc bắt đầu, chỉ có mấy trợ thủ và Phil bị giai điệu tráng lệ kia chấn động, vô pháp tự hỏi, chỉ có Blake là đang chuyên tâm ghi chép số liệu, gã giật mình phát hiện, khi nhạc khúc được tấu, 2 máy trắc nghiệm tinh thần đều có biến hóa làm người khiếp sợ!
Trước tiên là kiểm tra một đài đại não người phát cuồng, ban đầu sóng tinh thần của nó là vô thức, cuồng loạn như cũ. Nhưng mà dần dần, theo nhạc khúc thâm nhập, nó tựa như có thể cảm nhận được cảm tình cùng ý đồ của Lê Hân, đầu tiên nó giãy giụa, tần sóng tinh thần từ một cơn thịnh nộ tần số cao không có quy luật biến thành một loại sóng di động lên xuống tương đối ổn định, đã chịu ảnh hưởng bởi nhạc khúc, nó khi thì bình tĩnh, khi thì điên cuồng. Mà vào lúc kết thúc, có một loại trống vắng, trong không khí cổ xưa, sóng tinh thần chậm rãi quy về bình tĩnh, an bình mà …… ngừng dao động.
Bộ não này, dưới âm nhạc của Lê Hân, khôi phục lại bình tĩnh sau đó thì chết não, còn chết cực kỳ yên lòng.
Trong lúc mọi người còn quanh quẩn trong chấn kinh mà nhạc khúc mang đến, Blake lại đi xem một máy trắc nghiệm khác ——
Máy trắc nghiệm này đã bị hỏng.
Trợ thủ phụ trách quan sát đã bỏ bê nhiệm vụ, cũng may trước đó Black có kết nối máy trắc nghiệm với quang não, quang não trung thực mà ghi lại tần số sóng tinh thần của Lê Hân lúc ấy. Blake điều ra đồ thị sóng tinh thần, giật mình phát hiện, trên toàn bộ đồ thị không có bất cứ hình ảnh gì, chỉ có một khoảng trống không, trừ bỏ người chết, ở đâu có người có đồ thị tần sóng tinh thần đều trống trơn?
Blake phát ngốc nhìn hình ảnh trên quang bình, nhưng Lê Hân đã thu tỳ bà, khom lưng thật sâu với đại não đã chết kia.
Kính chào vì người khuất, kính chào vì người trở thành nấc thang cho sự tiến bộ của nhân loại, tạ lỗi vì hắn vô năng. Nếu thật sự có thế giới sau khi chết, vậy hy vọng người có thể hưởng thụ được sự yên bình chưa từng có lúc sinh thời, có thể khóc thật lớn, cũng có thể tùy ý nở nụ cười, không cần sợ hãi cảm xúc quá kích kia sẽ khiến người dị biến, có thể có được con người thật của mình.
A Mộc ôm chặt Lê Hân, trong lòng y có cảm giác không nói nên lời, có thứ kỳ quái gì đó xuất hiện trong lòng y rồi lại ẩn đi. Y bắt không được loại cảm giác này, chỉ có thể dùng sức ôm lấy Lê Hân, khiến hắn không thể rời xa mình.
“Ta biết rồi!” Chỉ có Blake còn nghiên cứu hình ảnh hoàn toàn không màng đến cảm xúc mọi người, gã vỗ đùi nói “Ta đã biết vì sao hình ảnh hoàn toàn trống rỗng, biết vì sao máy trắc nghiệm lại hỏng mất!”
“Lê Hân, thời điểm cậu đàn nhạc cụ vừa rồi, tần số sóng tinh thần của cậu đạt tới một độ cao không thể tưởng tượng, vượt qua phạm vi thừa nhận của máy trắc nghiệm trong tay ta. Tần sóng vẫn luôn biểu hiện ở trên cao, cho nên hình ảnh căn bản không thể ghi lại tư liệu của cậu, mà máy trắc nghiệm cũng vì không chịu nổi tần sóng cao quá mức này mà mất công năng. Nếu ta tính không sai, những người được trấn an tinh thần trước giờ đều không phải vì âm nhạc, mà là tinh thần lực của cậu. Không đúng không đúng……”
Tay gã lướt nhanh trên quang não viết cái gì đó, dùng sức lắc đầu nói: “Không phải, âm nhạc cũng không phải không có tác dụng. Tinh thần lực của cậu lúc không đàn tấu thì vô cùng yên tĩnh, so với học giả có tần sóng ổn định nhất đế quốc nhất còn muốn ổn định hơn, chỉ dao động trong phạm vi nhỏ. Nhưng âm nhạc sẽ làm tinh thần cậu trở nên cường đại…… Không đúng, rốt cuộc là tinh thần trao cho âm nhạc sức mạnh thần kỳ, hay là âm nhạc thôi thúc sức mạnh tinh thần?”
“Không đủ, thực nghiệm như vậy không đủ. Ta còn cần nhiều số liệu hơn, còn muốn thí nghiệm nhiều hơn.” Blake nhìn vào ký hiệu mà mình ghi chép trên quang não.
“Trước nhìn xem bản thu âm có loại hiệu quả này không a.” Giờ phút này Lê Hân ngược lại thật bình tĩnh, tâm hắn thật an bình “Mục đích chúng ta tới đây không phải vì thế sao?”
Mọi người đều bỏ rơi nhiệm vụ, may mà quang não sẽ không chịu ảnh hưởng, nó đem nhạc khúc Lê Hân mới đàn vừa rồi thu lại hoàn chỉnh.
Bác sĩ hoang phí vứt bỏ máy trắc nghiệm bị hỏng, lại lấy ra một cái mới, đi vào một phòng thí nghiệm khác, phát nhạc với một đại não khác, còn kiểm tra sóng tinh thần. Lê Hân ở ngoài nghe nhạc khúc mình tấu vừa rồi, tựa đầu vào vai A Mộc, thấp giọng nói: “Thật khó nghe.”
A Mộc hôn hôn lên tóc hắn: “Đều, nghe, hay.”
Ở trong tai A Mộc, mặc kệ là Cải Thìa Nhỏ hay Khúc An Hồn tay mơ, đều là thứ âm nhạc cực kỳ dễ nghe. Đại não của y tựa hồ không giống người khác, có thể cảm nhận tinh tường nhất ý nghĩa trong nhạc khúc của Lê Hân. Y nghe chưa bao giờ là mức độ thuần thục của nhạc khúc, mà là cảm tình vô hạn với âm nhạc trong đó. Ngay cả Cải Thìa Nhỏ đáng xấu hổ nhất, Lê Hân cũng dùng hết nhiệt tình của mình mà đàn tấu, chân chính cảm nhiễm y, chính là tình cảm của Lê Hân.
Mà quang não, lại không thể thu được loại tình cảm này.
Không chỉ có A Mộc, Phil cùng nhóm trợ thủ cũng không cảm thấy chấn động như lúc đầu nghe Lê Hân diễn. Tuy rằng loại giai điệu hoàn toàn không thích hợp này cũng dễ nghe hơn nhiều so với nhạc trên quang não, nhưng lại mất đi tình cảm vốn có.
Sau khi phát lần đầu, hình ảnh trên quang não vẫn cuồng loạn như cũ, không có biến hóa gì. Blake nhíu mày nhìn đại não, phát lại nhạc khúc một lần nữa.
Gã vẫn luôn nghe, ghi chép, giống như đã quên mất Phil cùng Lê Hân A Mộc còn trong phòng nghiên cứu.
Một giờ sau, Phil có chút ngượng ngùng nói với Lê Hân: “Xem ra Blake còn phải mất rất lâu mới cho ra được kết quả thí nghiệm, trong khoảng thời gian này cậu cứ biểu diễn và luyện tập bình thường, chờ khi có kết quả thí nghiệm ta sẽ thông báo cho các ngươi được chứ? Đây là máy truyền tin nội bộ của ‘Fire’, các ngươi không có thiết bị đầu cuối cá nhân, thật không có phương tiện liên lạc cùng các ngươi.”
Lê Hân nhận lấy máy truyền tin, gật gật đầu, theo A Mộc rời đi. Cho dù rất hy vọng Blake có thể trị liệu giúp A Mộc, chính là xem ra lúc này không có khả năng. Đành phải chờ đợi.
Sau khi hai người về đến nhà, Lê Hân qua loa ăn xong, nhớ lại diễn tấu hôm nay, lại đi gảy《Khúc An Hồn》, lúc này thuần thục hơn một chút, nhưng lại không có được loại cảm giác khi ấy.
Gảy mấy lần đều cảm thấy không đúng, Lê Hân buông tỳ bà thở dài, rửa mặt xong thì trở về giường. Tinh cầu Emir không thiếu nước, bọn họ tắm rửa cũng không có vấn đề gì. Chỉ là bởi vì Emir là tinh cầu khoáng sản, toàn bộ nước ở đây đều không thể uống được, nước uống phải cần đế quốc cung cấp, rất khan hiếm, mọi người rất ít uống nước, chỉ sử dụng dinh dưỡng tề. Ban đầu Lê Hân cũng không có uống nước, bất quá hiện giờ ôm được cái đùi thô to của đội buôn lậu, mỗi ngày có thể uống vài chén, đúng là không gì hạnh phúc bằng.
A Mộc vẫn luôn không ăn uống thứ gì,để lại tất cả tài nguyên cho Lê Hân. Y không yếu ớt như Lê Hân, không cần thường xuyên thúc đẩy hoạt động dạ dày, không ăn cơm trong thời gian dài dạ dày cũng sẽ không bãi công, không có dinh dưỡng tề cũng có thể ăn linh kiện cơ giáp a!
Cảm giác được tâm tình Lê Hân không tốt, trước khi ngủ A Mộc thuận tay đem người ôm vào ngực, vỗ hắn đi vào giấc ngủ.
Một khắc được ôm kia, tâm Lê Hân đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Có A Mộc, thật tốt.
============================
*Khúc An Hồn: có tên là Requiem, được Mozart sáng tác vào năm 1791. Nó là tác phẩm cuối cùng và có thể xem là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của ông.