Cho nên nếu muốn trở thành âm nhạc đại sư, chính là phải kiếm được vật phẩm hoặc tiền có giá trị tương đương 100 tỷ tinh tệ sao? Phỏng chừng còn phải kiếm tiền trong ngành công nghiệp âm nhạc, có lẽ tiền do tự mình làm việc (tuy rằng tìm không thấy công việc) không được tính vào.
Như vậy, gạch là chỉ cái gì? Thuần hoa tươi = số hoa tươi – số gạch, nếu cả 2 có thể cộng trừ, thì có nghĩa chúng nó hẳn là vật có cùng tính chất. Hoa tươi là số tiền kiếm được, gạch là thất thoát sao?
Lê Hân có chút không rõ, liền đem nó dẹp sang một bên, nhận lấy dịch dinh dưỡng chần chờ hỏi: “Vì sao lại cho ta?”
Người đối diện nọ chỉ chỉ tỳ bà, lại chỉ chỉ lỗ tai mình, nhếch môi. Y đại khái là đang cười, nhưng chỉ vì gương mặt quá khủng bố mà khiến người nhìn không ra y đang cười, bất quá Lê Hân có thể cảm giác được tâm tình y thật không tồi, hơn nữa không còn bộ dạng phát cuồng kia.
Trộm nhìn tình trạng trên bảng trước mắt, cho nên nói, 1fan chính là chỉ người đối diện này? Lê Hân tự tiêm cho mình một lần dinh dưỡng tề, sau khi khôi phục khí lực, cầm lấy tỳ bà bên cạnh hỏi: “Ngươi thích nghe ta tấu nhạc khúc?”
Người nọ gật gật đầu, y trước sau đều không nói chuyện, Lê Hân hoài nghi đối phương có phải người câm hoặc giọng nói bị hỏng hay không. Xét thấy vết thương trên mặt y rất đáng sợ, thoạt nhìn có vẻ bị thương khá nặng, giọng nói bị hỏng cũng là rất bình thường.
Bản thân Lê Hân chính là cổ họng bị khói hun mà không thể ca hát nữa, cho nên đối với người có vấn đề về giọng nói luôn mang một loại đồng cảm không rõ. Hắn nhìn kỹ người nọ liền cảm thấy khuôn mặt kia cũng không đáng sợ như vậy, cười với người nọ một chút hỏi: “Thương tích của ta, là ngươi trị?”
Người nọ gật gật đầu, trong mắt lộ ra một tia xấu hổ, y vươn ra ngón tay, viết trên mặt đất nói: Thực xin lỗi, lúc ấy khống chế không được ……
Lê Hân không sao cả mà lắc đầu: “Này vốn dĩ không thể trách ngươi, ai cũng không muốn sinh ra có tần số sóng tinh thần vượt qua giá trị bình thường, ai cũng không muốn bị vứt bỏ đến tinh cầu này. Tất cả mọi người đều chỉ đang nỗ lực tồn tại mà thôi, hơn nữa ngươi không phải đã cứu ta rồi sao? Nói thật nếu không có ngươi, sớm muộn gì ta cũng bị mấy người trong bãi đỗ xe này xé nát.”
Người nọ gật gật đầu, trong mắt hiện lên tia nhẹ nhàng.
“Ta là Lê Hân, ngươi tên gì?” Lê Hân đưa ra cành ôliu.
Người nọ dường như nhíu mày, sờ sờ cánh tay mình. Lê Hân chú ý tới, đối phương cũng như mình, đều không có thiết bị đầu cuối cá nhân. Cộng thêm tình trạng người này tương đối thê thảm, trong lúc nhất thời Lê Hân bổ não rất nhiều cốt truyện cẩu huyết, hắn quay phim truyền hình nhiều năm như vậy, cái khác không học được,nhưng thật ra cẩu huyết học được không ít. Đúng lúc bổ não, chỉ thấy người nọ lại khoa tay múa chân trên mặt đất nói: Không nhớ rõ.
“Thế ta gọi ngươi là gì mới tốt đây?” Lê Hân săn sóc không tiếp tục truy vấn tình huống của y, “Ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta, không thể cứ ‘uy uy’ mà kêu ngươi đi.”
Người nọ trầm mặc lắc đầu, cái gì cũng không nói, đại khái chính là Lê Hân gọi y là gì cũng được.
Lê Hân không đề cập tới chuyện này, dù sao hắn và người câm này chỉ là bèo nước gặp nhau, người câm đả thương hắn lại cứu hắn, xem như huề nhau, không ai nợ ai. Hắn đến thế giới này một người bạn cũng không có, thập phần tịch mịch, nhìn thấy một người có thể nói chuyện, đương nhiên muốn kết giao một chút, bất quá đối phương không có ý này, Lê Hân cũng không ép buộc.
Cứ để hắn tiếp tục tịch mịch đi, dù sao nhân sinh kẻ theo đuổi nghệ thuật chính là vĩnh viễn tịch mịch, có thể hiểu hắn chỉ có âm nhạc.
Lê Hân ôm tỳ bà lên, đổi bài 《Sứ Thanh Hoa》nổi tiếng hàng đầu Trung Quốc. Bản thân 《Sứ Thanh Hoa》cũng không phải dùng tỳ bà đàn tấu, nhưng vì nó tương đối hợp với lối đàn cổ phong, dùng tỳ bà gảy lên so với mấy bài hát tự mình sáng tác dễ nghe hơn nhiều. Bất quá dù sao cũng chỉ là luyện tập, mục đích là đề cao độ thuần thục với nhạc cụ, nhạc khúc không quan trọng, quan trọng là thủ pháp. Kỹ thuật ca hát của Lê Hân thật sự không cần phải nói, mà chất giọng thân thể này cũng tương đương tốt, âm điệu uyển chuyển ôn nhu, làn điệu sấn đến khiến cả người hắn đều thanh nhã thoát tục, tuy rằng tiếng tỳ bà không trôi chảy được như vậy, nhưng nhạc khúc phù hợp cùng nhạc cụ, cầm ca phối hợp biểu diễn, làm cho cả bãi đỗ xe đều được nhiễm hương vị tẩy tẫn duyên hoa(12).
(12)Tẩy tẫn duyên hoa (洗尽铅华): Rửa hết phấn hoa, ‘duyên hoa’ là một loại bột phấn trang điểm của Trung Quốc cổ đại. Có nghĩa là rửa sạch sự ngụy trangthế tục, không tô vẽ son phấn, không giấu tâm cơ, chỉ còn thanh lịch cùng tao nhã. Triết học Đạo giáo.
Thời gian bất ngờ vượt qua mấy ngàn năm, dẫn dắt người tới trấn nhỏ Giang Namcổ xưa, trong lớp mưa phùn cách con sông hướng về khói bếpnơi xa, một mảnh an bình yên tĩnh.
Người câm ngồi đối diện Lê Hân, lúc đầu vì nghe không hiểu ca từ và làn điệu khác biệt với hiện đại mà hơi nhíu mày, sau đó y chậm rãi thư hoãn mày, an tĩnh mà nhắm mắt,cho dù là gương mặt thật đáng sợ, cũng lộ ra biểu tình vô cùng thoải mái.
Thật sự rất an tĩnh, rất yên bình, dục vọng không ngừng quaycuồng trong đại não phảng phất như được một tầng băng sa che khuất, loại thoải mái kia như nhiệt huyết sôi trào trong trí não, toàn thân trên dưới thư thái vô cùng.
Lại nói loại dục vọng cuồng bạo mãnh liệt kia, tất cả đều hóa thành một mảnh yên lặng trong tiếng nhạc này.
Tựa như thật lâu rồi chưa ngủ, tựa như vô cùng mỏi mệt, tựa như rốt cuộc tìm được bến dừng, có thể nghỉ ngơi một lát.
Hô hấp của người câm dần dần trở nên đều đặn, kỹ thuật của Lê Hân cũng trong thanh thanh nhạc khúc mà càng thêm thuần thục. Hắn không biết mệt mà gảy vài tiếng đồng hồ, nếu nói bình thường thì đầu ngón tay đều đã bị bào mòn rồi. Bất quá không biết do tác dụng bàn tay vàng hay do thể chất người ở thế giới tương lai tốt hơn, Lê Hân ngoại trừ cảm thấy có chút mệt, đầu ngón tay cũng không có chút đau đớn nào.
Xướng vài nhạc khúc Trung Quốc với giai điệu nhẹ nhàng, tỳ bà cũng gảy thuần thục hơn rất nhiều. Lê Hân dừng lại, thấy người câm đang ngủ ngon lành, mà mặt trời cũng đã rơi xuống.
Hắn buông tỳ bà, từ hòm không gian lấy ra túi ngủ, đem chính mình chui vào, hắn cũng rất mệt a.
Sau khi nằm xuống, thấy hệ thống tự động bắn ra một hàng chữ: 【Thỉnh ký chủ nhanh chóng vì thực hiện mộng tưởng mà nỗ lực, nếu không ký chủ sẽ trở thành túc thể không hợp cách, hệ thống sẽ trở thành hệ thống không hợp cách mà bị xóa bỏ.】
Lê Hân: “……”
Thật không biết là ai tạo ra hệ thống nát này, thật muốn chạy tới chụp chết nguyên tác giả, quả thật đúng là tiết tấumuốn bức chết người. Bất quá cũng đúng, một cái hệ thống âm nhạc, không buộc chủ nhân ca hát sao được. Chỉ là nghĩ tới cấp bậc trước mắt, khất cái hát bên đường cái gì đó, thật là quá không liêm sỉ! Rõ ràng chính là cái nghệ sĩ đường phố khá tốt, lại bị hệ thống dịch thành như vậy, thật sự hoàn toàn không muốn làm a!
Lê Hân yên lặng tâm tắc đi vào giấc ngủ, có lẽ vì bên cạnh có người nên không cảm thấy cô đơn như vậy, hắn ngủ một giấc đến hừng đông, ngay cả giấc mơ cũng không có. Sau khi thức dậy người câm đã sớm tỉnh, đại khái không biết đến chỗ nào xử lý qua bản thân, vết thương trên mặt và tay đều đã được băng bó, ngoại trừ còn đôi mắt lộ ra, những chỗ khác đều bị băng vải bao quấn, giống như một xác ướp.
Lại nói, bởi vì trình độ chữa trị ở thế giới này tương đối phát triển, da thịt bị thương chỉ cần một tiêm dược ngoại thương là có thể bình phục, mấy loại băng vải băng gạc này đã sớm tuyệt chủng, trong hòm cấp cứu cá nhân của hắn cũng không có. Thật không biết người câm lấy từ đâu ra nhiều băng vải như thế, hơn nữa vết thương của y rất kỳ quái, dược trị không hết, cả lớp da đều bị bong ra, giống như nở hoa, có chút cảm giác như da bị rớt theo quy mô lớn, thật không biết người câm như thế nào lại đem bản thân làm thành chật vật như vậy.
Tnh cầu Emir dưới sự nỗ lực của đông đảo người máy hình G, phương tiện công cộng vẫn là tạm được. Trong bãi đỗ xe có nơi rửa mặt, Lê Hân chạy tới rửa mặt, đem quần áo rách te tua trên người vì sự cố ngày hôm qua đổi đi, lại là một tiểu soái ca sạch sẽ. Vốn dĩ Lê Hân nguyên bản đã rất hấp dẫn người, mà giá trị nhan sắc của thân thể này lại nháy mắt liền hạ gục thân hình nguyên bản. Gương mặt thiếu niên lớn lên tương đương non mềm không nói, dáng người cũng là mềm dẻo đầy hữu lực, tuy rằng thân cao 175 ở trong mắt Khuê Cơ nhân chính là kẻ lùn, bất quá Lê Hân tự mình cảm thấy rất vừa lòng.
Đẹp là đẹp, chính là bộ quần áo đang mặc trên người này là bộ cuối cùng hòm không gian,tất cả còn lại đều đã bị hỏng. Loại quần áo này rắn chắc hơn nhiều so với quá khứ, đáng tiếc tinh cầu Emir quá mức nguy hiểm, một con chuột cũng có thể phá hỏng cả bộ quần áo quý giá của Lê Hân. Vốn dĩ trong hòm không gian cũng không có bao nhiêu quần áo để tắm rửa, cái này thật là không có đường lui.
Cần phải nghĩ cách kiếm tiền, vứt liêm sỉ liền vứt liêm sỉ đi, năm đó trước khi hắn tiến vào giới giải trí, không phải cũng từng cõng ghi-ta lên phố mà biểu diễn sao.
Mang tỳ bà dạo qua một vòng trên đường cái, Lê Hân chọn quảng trường Mộc Hoa cách bãi đỗ xe không xa làm nơi biểu diễn đầu tiên của mình, hắn tùy tiện chọn tảng đá ngồi xuống, gảy gảy dây đàn, trước đàn một khúc《Tôi Muốn Có Một Mái Nhà》được yêu thích. Kỳ thật loại nhạc khúc này rất không hợp với tỳ bà, bất quá Lê Hân chỉnh sửa qua một chút, nghe đến nửa cổ nửa tục, cũng rất thú vị. Ca hát trên đường phố thì thế nào, đương nhiên phải hát《Tôi Là Chú Chim Nhỏ》,《Mùa Xuân》 loại ca khúc trong lòng mang mộng tưởng này.
Người câm vẫn luôn đi theo Lê Hân, hắn hát y an vị ngồi nghe bên cạnh, ngồi trên trên đất, biểu tình rất chuyên chú.
Đáng tiếc gảy cả buổi sáng cũng chỉ có một mình người câm nghe, cư dân ở thế giới tinh tế ra ngoài rất ít đi đường, đều là sử dụng phi thuyền. Người trên tinh cầu Emir lại tương đối lạnh nhạt, bởi vì không biết ngày nào sẽ trở mặt, cảm tình phần lớn đều không sâu, giữa người với người rất lạnh nhạt, Lê Hân gảy một buổi sáng, đều không có ai dừng chân nghe nhạc của hắn, hát đến miệng khô lưỡi đắng, trừ bỏ người câm đưa qua một chén nước, đều không nhận được bất cứ hoa tươi nào khác.
“Ai, hoàn toàn không có người.” Giữa trưa trở về bãi đỗ xe nghỉ ngơi, Lê Hân có chút ủ rũ.
Đôi mắt xác ướp đảo qua một vòng, yên lặng đưa cho Lê Hân một lọ dinh dưỡng tề. Dinh dưỡng tề chỉ có thể duy trì mức tiêu hao tối thiểu trong một ngày, nếu có hoạt động thể lực, thì phải dùng thêm lần nữa, nếu không sẽ rất đói và rất mệt.
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát khôi phục thể lực, Lê Hân lại xách tỳ bà đến quảng trường. Ban đầu không có người cổ động là chuyện rất bình thường, dù sao người ở nơi này đều không có thói quen nghe nhạc cổ a. Trong trí nhớ của Lê Hân nguyên chủ, ca khúc thịnh hành hiện tại đặc biệt hiếm, hầu như không có ai đi học âm nhạc, một vài ca khúc được yêu thích trên thị trường nghe cũng không hay lắm,không phải tất cả mọi người đều thích.
Vạn sự khởi đầu nan, quan trọng nhất chính là nhóm người nghe đầu tiên.
Lần này người câm không đi theo Lê Hân, sau khi cùng nhau ra cửa, người này liền không biết chạy đi đâu.
Cuối cùng một người nghe cũng không có, Lê Hân thở dài, chậm rãi gảy tỳ bà, giai điệu có chút ưu thương, là《Mười Năm》.
Phát rồ mà gảy 2 giờ nhạc khúc thể loại chia tay, Lê Hân có chút chán ngán thất vọng, đang lúc suy nghĩ nên hay không tới khúc《Chết Vẫn Muốn Yêu》nâng cao tinh thần, phía sau liền truyền đến một âm thanh vô cùng kỳ lạ, giống như là có thứ gì đó thật nặng bị kéo.
Hắn cứng đờ xoay người, chỉ thấy người câm túm trong tay một đoạn dây thừng thật dài, phía sau dây thừng buộc một đám người, đúng thật là một đám, ước chừng có hơn cả trăm!
Hơn 1 trăm người bị đánh đến mặt mũi bầm dập đứng cũng đứng không nổi, người câm đẩy bọn họ một cái đến trước mặt Lê Hân, cởi dây thừng ấn từng tên xuống đất không cho bọn họ rời đi. Sau đó người câm gật gật đầu với Lê Hân, làm ra một động tác gảy tỳ bà, ý bảo hắn có thể bắt đầu biểu diễn.
Lê Hân: “……”
【Hệ thống: Số lượng fan hiện tại là 1, số hoa tươi: 10, số hắc: 137. Nhắc nhở, số thuần fan âm đến 1 ngàn hệ thống sẽ tự hủy, số thuần fan trước mắt -136, thỉnh ký chủ chú ý độ cao. 】