Thẩm thượng tướng lập tức buồn bực, tâm tư của đệ đệ nhìn từ nhỏ đến lớn bị bắt cóc, phỏng chừng chị gái nào cũng có thể hiểu được.
“Xin chào.” Lê Hân đứng sau lưng A Mộc thoải mái gật đầu với Thẩm Uyển Như, trên thực tế hắn có biết chút ít về vị thượng tướng này trên tạp chí bát quái, đối với nàng cũng có chút tôn kính. Mặc kệ là thế kỷ 21 hay xã hội tương lai, phụ nữ đều có chênh lệch về thể lực so với nam giới, cùng là cấp SS, phụ nữ sẽ yếu hơn nam giới một chút, các nàng muốn có được địa vị cao, càng phải nỗ lực nhiều hơn nam giới.
Bất quá tôn kính thì tôn kính, dù có tôn kính, Lê Hân cũng biết rõ Thẩm Uyển Như không đứng về phía mình. Hắn thật sự quá hi hữu ở xã hội tương lai này, người duy nhất trong vũ trụ có tinh thần lực, cho dù Thẩm Uyển Như chính trực hơn nữa, cũng khó đảm bảo không có bất cứ suy nghĩ không nên nào với hắn, khụ khụ, không phải phương diện màu hồng phấn.
“Xin chào.” Thẩm Uyển Như vô cùng lịch sự, không nhìn đứa nhỏ Nghiêm Sí làm nàng sốt ruột kia. “Ta luôn muốn gặp ngươi một lần, xác định một số chuyện.”
“Ngươi nói đi.” Lê Hân nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói chuyện cùng Thẩm Uyển Như, bất quá tay hắn lại nắm chặt lấy tay A Mộc, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
A Mộc im lặng ngồi bên cạnh hắn, cho hắn một chỗ dựa vững chắc.
“Tình hình cụ thể và chi tiết ta cũng đã nói qua với Phil tiên sinh trước đó, xin hỏi người đã hai lần khôi phục chấn thương tinh thần cho Nghiêm Sí cùng với tiêu diệt 30 trùng dị hình ở Hắc Ám tinh kia, có phải ngươi hay không?”
Nàng đã đoán được đến mức này, Lê Hân phủ nhận cũng không có ý nghĩa, hắn chậm rãi gật đầu, thấy hắn tán thành, vẻ mặt Thẩm Uyển Như mang theo sự kích động không thể kiềm chế.
“Ngươi biết sức mạnh của mình có ý nghĩa thế nào đối với đế quốc không? Hiện tại nhân loại đang gặp phải nguy cơ về tinh thần dị biến, các nhà khoa học đã nghiên cứu, dựa theo tỉ lệ sinh ra người vượt quá giới hạn như hiện tại, một ngàn năm sau, nhân loại sẽ không còn tồn tại. Sức mạnh của ngươi rất có khả năng mang đến những thay đổi to lớn cho nhân loại, ta……”
“Thẩm thượng tướng.” Lê Hân đánh gãy lời nàng. “Trong lịch sử đế quốc, người đầu tiên tiếp nhận hạt silicon cuối cùng thế nào? Ta tra rất nhiều sách cũng không tra được kết cục của hắn, ta nghĩ trong điển tịch bí mật của quân bộ, hẳn có hồ sơ của hắn.”
Thẩm Uyển Như trầm mặc, người mang đến chuyển biến tốt cho nhân loại kia, trở thành silicon – 01 của viện nghiên cứu, cuối cùng chết trong viện nghiên cứu.
“Nếu ngài có được loại lực lượng này, nói vậy sẽ quên mình mà cống hiến cho đế quốc đi?” Lê Hân cười cười “Nhưng ta không cao thượng như vậy, cho dù đế quốc có nuôi dưỡng ta, ta cũng không có biện pháp đem cả đời mình ở lại viện nghiên cứu. Ta biết ngươi sẽ nói, ta là độc nhất vô nhị, ta thực trân quý, viện nghiên cứu sẽ không đối xử với ta như những thực nghiệm thể khác, thậm chí ta cùng viện nghiên cứu chỉ là quan hệ hợp tác. Chính là ngươi có thể bảo đảm, một khi phối hợp nghiên cứu bảo thủ bọn họ tìm không ra vấn đề, sẽ không đi theo con đường cực đoan?”
“Chúng ta có thể bảo vệ ngươi, sẽ luôn nhìn chằm chằm vào người của viện nghiên cứu. Trên thực tế, chúng ta cũng rất ghét những hành vi vô đạo đức của họ, nhưng mà không thể phủ nhận, bọn họ đã có những cống hiến kiệt xuất cho nhân loại, nếu không quốc hội cũng sẽ không chấp nhận để bọn họ tiến hành những thí nghiệm ấy, ngươi hãy tin vào quân đội.”
Lê Hân nhìn A Mộc: “Vết xe đổ của Nghiêm Sí trung tướng, khiến ta không thể tin vào bất kỳ lời hứa nào của quân đội. Bản thân quân đội đã không đồng lòng, cô muốn ta tin tưởng thế nào?”
Thẩm Uyển Như cũng nhìn về phía A Mộc, nhưng ánh mắt lại không giống. Nàng nhìn ra được quan hệ giữa Nghiêm Sí và Lê Hân không bình thường, hy vọng Nghiêm Sí có thể đứng trên lập trường quân nhân đế quốc, khuyên Lê Hân cống hiến vì quốc gia.
Nhưng mà hiện tại người này không phải Nghiêm Sí, mà là A Mộc.
“Nghe nói cô là tỷ tỷ của ta?” A Mộc hỏi.
“Đúng vậy.” Thẩm Uyển Như gật đầu “Khi còn nhỏ ngươi không khống chế được dị năng, chính là ta dạy ngươi làm thế nào khống chế được ngọn lửa của mình. Khi đó ta đã hơn 30 tuổi, xem cục tròn nho nhỏ ngươi đây như hài tử của mình.”
“Ta không nhớ rõ” A Mộc dứt khoát nói “Ta chỉ biết Lê Hân không muốn.”
Dứt khoát cự tuyệt, Thẩm Uyển Như cũng không nổi giận, nàng chỉ nói với Lê Hân: “Nghiêm Sí hai lần mất trí nhớ đều là vì ngươi, là ngươi đang khống chế y sao? Nghiêm Sí là quân nhân đế quốc, cùng đứng trên lập trường như ta, y muốn khuyên ngươi, ngươi mới hủy đi ký ức của bản thân Nghiêm Sí?”
Phil và Phong Liệt Vân đồng thời nhíu mày, bọn họ rất tôn trọng Thẩm thượng tướng, nếu không cũng sẽ không mang nàng tới gặp Lê Hân. Nhưng đối với bọn họ mà nói, Lê Hân mới là người nhà, một khi Thẩm thượng tướng có ý định làm tổn thương Lê Hân, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép.
Lê Hân không trả lời Thẩm Uyển Như, mà nhìn về phía A Mộc. Hắn nghĩ đến những gì A Mộc vừa nói, đột nhiên có chút minh bạch. Nghiêm Sí là một người có ký ức hoàn chỉnh, từ nhỏ được giáo dục giống Thẩm Uyển Như, trước đây không nói cho Nghiêm Sí về chuyện của hắn, Nghiêm Sí cũng chẳng quan tâm, kỳ thật là vì bọn họ đang trốn tránh. Bọn họ đều sợ một khi Nghiêm Sí biết chân tướng, sẽ đưa ra lựa chọn giống Thẩm Uyển Như.
Chỉ là Lê Hân không nghĩ tới, A Mộc có lẽ cũng biết điều này. Cứ việc không có ký ức của Nghiêm Sí, nhưng dù sao cũng là bản thân y, A Mộc nhất định có thể mơ hồ cảm giác được chính mình sẽ phải đối mặt lựa chọn thế nào, cho nên y không muốn khôi phục ký ức về Nghiêm Sí. A Mộc chưa từng xem bản thân là một nhân cách độc lập, y chỉ biết, mình là một phần của Nghiêm Sí, trong ba mươi mốt năm rưỡi, chỉ có năm tháng ngắn ngủn là một phần của y, y không có tự tin có thể chống lại Nghiêm Sí 31 năm, y sợ không bảo vệ được cho hắn.
“Thẩm thượng tướng.” Lê Hân nắm chặt tay A Mộc, không hề né tránh mà ngẩng đầu đối mặt với Thẩm Uyển Như “Kỳ nghỉ của ngươi còn đủ không? Có thể ở lại Emir một thời gian không? Ta nghĩ trước đây ta và ngươi có thể có chút hiểu lầm, ngươi cũng không hiểu rõ con người ta. Ngươi có thể đứng ở góc độ người lạ chỉ trích ta, nhưng ta không muốn chấp nhận nghi kỵ từ một người không quen biết. Ta hy vọng ngươi có thể lưu lại một thời gian, ngươi có thể xem xét lại một chút sự hiểu biết về ta chứ?”
“Ta đã đến trễ bảy ngày, không có nhiều ngày nghỉ như vậy. Huống hồ ta hiểu bản thân mình, cho dù có biết ngươi một lần nữa, lựa chọn của ta cũng sẽ không thay đổi.” Thẩm Uyển Như là người có ý chí kiên định.
“Ta chỉ đưa ý kiến, nếu ngươi không muốn, vậy giữa chúng ta không có gì để nói. Ngươi muốn rõ ràng, ở đây chúng ta có hai người cấp SS, nếu không muốn để ngươi đi, có lẽ ngươi vĩnh viễn đi không được.” Lê Hân hơi ngẩng đầu, lòng bàn tay A Mộc truyền đến độ ấm làm hắn tự tin mười phần.
“Ngươi!” Thẩm Uyển Như phẫn nộ nhìn A Mộc, nàng không tin đệ đệ của mình cho dù mất trí nhớ hay bị người khác khống chế, cũng không nên phản bội đế quốc, càng sẽ không thương tổn người nhà mình. Thế nhưng hiện tại Nghiêm Sí lại vô cùng xa lạ, nàng không nghi ngờ về việc người này sẽ liên thủ với Phong Liệt Vân đối phó mình.
“Ta nghĩ ngài cũng không muốn đối đầu với đệ đệ mình đâu nhỉ? Càng không muốn chết một cách vô nghĩa, cho nên thỉnh ngài lưu lại đây một thời gian.” Lê Hân ngẩng cao đầu nhìn Thẩm Uyển Như “Không sai, ta chính là đang uy hiếp ngài, ta rất xấu xa.”
Nói quá dứt khoát ngược lại làm Thẩm Uyển Như không lời nào để nói, nàng đứng trên lập trường đạo đức bức Phil và Phong Liệt Vân dẫn gặp Lê Hân, nhưng Lê Hân không nói đạo đức, sứ mệnh và nhân sinh với nàng, hắn trực tiếp trả lời, hoặc là cô thành thật đợi ở đây, hoặc là lập tức liều mạng cùng đệ đệ mình, không sai ta chính là đê tiện như vậy, cô tới cắn ta đi!
Thẩm thượng tướng hiển nhiên không có tâm trạng cắn người, nàng oán hận liếc Lê Hân một cái, hận sắt không thành thép mà trừng A Mộc, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật đầu. Thẩm Uyển Như là quân tử, yêu nước yêu dân, Lê Hân lại chỉ muốn làm một tiểu nhân.
“Phil thúc thúc, hãy thu lại tất cả các thiết bị liên lạc và xích không gian trên người Thẩm thượng tướng, chỉ cần không rời khỏi đây, nàng chạy thế nào ở Emir cũng không quan trọng, dù sao khả năng nhiều nhất cũng là gặp phải người của tập đoàn quân Đệ Tam, nói không chừng còn có thể đem tội danh phá hủy viện nghiên cứu ném lên người nàng. Ngoài ra, ta nhớ thiết bị đầu cuối cá nhân còn có chức năng liên lạc trong trường hợp khẩn cấp, làm thế nào để chặn nó? “
Lê Hân với một khuôn mặt manh manh, làm chuyện đê tiện giam lỏng người khác, lại cố tình khiến người ta không thể nào ghét được.
Phil sủng ái mà xoa xoa đầu hắn: “Bên Blake có thể cấy vào cơ thể người một loại lá chắn, chắn đi tín hiệu của thiết bị đầu cuối cá nhân. Ngoài ra, gã còn có một loại thuốc, có thể tạm thời phong tỏa năng lực của người dị năng, còn giảm được năng lực của người xuống 2 cấp. Đương nhiên, thời hạn cũng không dài lắm, nhiều nhất là một tuần, nếu cảm thấy thời gian này chưa đủ thì vẫn có thể bổ sung thêm ít thuốc. Một người cấp A không có dị năng, ta nghĩ cũng không trốn khỏi được Emir.”
Thẩm Uyển Như:!!!!
Vốn dĩ Phil rất dễ nói chuyện cùng Phong Liệt Vân vẫn còn nguyên tắc đạo đức, đối mặt với Lê Hân căn bản không hề có điểm mấu chốt. Trước đó Phil đối với Thẩm Uyển Như vẫn còn thân thiện, hôm nay Lê Hân vừa nói như vậy, Phil nói trở mặt liền trở mặt, tôn kính trước đây ném lên chín tầng mây luôn.
【Hệ thống: Gia tăng một người hắc, bất quá so với con số khổng lồ từ Nghiêm Cách đảng của ký chủ, thật sự quá nhỏ bé. 】
Lê Hân: “……”
A Mộc cùng Phong Liệt Vân ép Thẩm Uyển Như đến chỗ bác sĩ Blake, có hai người bọn họ, Lê Hân thực yên tâm. Ba người đi rồi, chỉ còn dư lại Phil bồi Lê Hân, thấy hắn lập tức nằm vật ra sô pha, bộ dáng mềm mại vô lực, vội vàng đi qua đỡ lấy hắn.
“Nhiều ngày như vậy, cậu còn chưa hồi phục sao? Có phải tiêu hao quá mức hay không, sẽ không có di chứng gì chứ?” Phil quan tâm hỏi.
Lê Hân lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là có chút buồn nôn, mấy ngày nữa thì tốt rồi.”
“Cậu giam lỏng Thẩm Uyển Như không phải kế lâu dài, định làm thế nào?” Phil hỏi.
“Sẽ không giữ quá lâu.” Lê Hân nói “Ta muốn thử tẩy não nàng.”
“Tẩy não? Cậu có thể làm đến trình độ này sao?” Phil kinh ngạc hỏi, trong lòng hắn, mặc kệ Lê Hân có thể trấn an tinh thần người khác cỡ nào, thì vẫn là sự tồn tại rất nhỏ yếu, hiện tại cư nhiên có thể làm được nhiều như vậy?
“Ta không biết.” Lê Hân chần chờ nói. “Nếu là người bình thường, muốn ám chỉ một điều gì đó với bọn họ, chỉ cần dăm ba bữa là được. Nhưng ý chí Thẩm Uyển Như rất mạnh, nàng vì thân phận là một quân nhân đế quốc mà lấy làm kiêu ngạo, lực ý chí như vậy, ta không biết mình có thể tẩy não hoàn toàn hay không, khiến nàng cam tâm tình nguyện mà giúp ta giữ bí mật này. Ta cho bản thân nửa tháng, nếu không được…… cũng chỉ có thể công kích!”
“Công kích thế nào? Tấn công tinh thần? Thứ mà trùng dị hình làm được, cậu cũng có thể?” Phil sợ ngây người, tiểu hắc miêu mình nuôi đột nhiên biến thành hắc báo có thể ăn thịt người, mặc kệ ai cũng sẽ không thể tiếp thu được sự tương phản này.
“Ta không mạnh như trùng dị hình, không có biện pháp hoàn toàn khống chế một người, cũng không tàn nhẫn đến mức phá hủy hoàn toàn tinh thần của Thẩm thượng tướng. Nhưng nếu thôi miên ám chỉ vẫn không thể thay đổi ý định của nàng, ta sẽ thử hủy đi đoạn ký ức về ta trong đầu nàng. Trước giờ hủy đi luôn dễ dàng hơn tạo ra, phá hủy hoàn toàn ký ức dễ dàng hơn nhiều so với việc thiết lập một giá trị quan, chỉ là nàng sẽ xuất hiện khoảng trống trong trí nhớ, có thể bắt đầu quên từ lúc phát hiện Nghiêm Sí bị thay đổi, nàng sẽ không thể biết được trong khoảng thời gian này vì sao mình lại mất tích, và ở chỗ nào. Nếu có thể, ta còn hy vọng có thể tẩy não thành công.”
Lê Hân thấy mặt Phil “(⊙o⊙)”, nhịn không được hỏi: “Phil thúc thúc, ngươi sẽ không cảm thấy ta…… quá đê tiện chứ?”
“Ta chỉ là quá kinh ngạc.” Phil khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, hắn sủng ái mà vỗ vỗ mu bàn tay Lê Hân “Ta vẫn luôn cho rằng sẽ luôn giấu cậu dưới cánh, không nghĩ tới bất tri bất giác, cậu đã trưởng thành. Hơn nữa cậu không biết, vì thành lập Fire ta đã làm bao nhiêu chuyện đê tiện, so với ta, cậu thật sự quá lương thiện.”
Sắc mặt Phil trầm xuống: “Nếu là ta, ta sẽ để A Mộc và Phong Liệt Vân trực tiếp diệt khẩu, rồi phong ấn vĩnh viễn ký ức của Nghiêm Sí, để A Mộc chỉ thuộc về một mình cậu. Nếu cậu cần phải có người ở đế quốc bảo vệ, liền để A Mộc thế thân Nghiêm Sí đến tập đoàn quân Đệ Nhất, dù sao cũng là một người, dù có quên mất một chút ký ức người khác cũng chỉ cho rằng là di chứng của trùng dị hình và thuốc ức chế. Như vậy A Mộc sẽ không bao giờ chỉ trích cậu ép buộc y tổn thương gia đình mình, cũng không bao giờ vì sứ mệnh của mình mà bán đứng cậu.”
“Có, có chút tàn nhẫn……” Lê Hân run run, hắn cũng biết cách làm của Phil là nhất lao vĩnh dật*, nhưng hắn sẽ không bao giờ đối xử với A Mộc như thế.
*Nhất lao vĩnh dật: khổ nhọc một lần để sau này có thể an nhàn vĩnh viễn, khổ một lần sướng cả đời.
“Cho nên không cần cảm thấy mình đê tiện, cậu vẫn luôn rất lương thiện, hơn nữa cũng có năng lực bảo vệ sự lương thiện của mình, ta tự hào vì cậu.” Phil mỉm cười, vẻ mặt kiểu “Ngô gia có nhi tử trưởng thành”, Lê Hân 囧, xem ra Phil ba ba thật sự đem hắn nuôi thành hài tử.
–
Thời điểm A Mộc và Phong Liệt Vân mang Thẩm Uyển Như đến chỗ Blake, thực sự gặp phải phản kháng nhất định. Nhưng Thẩm Uyển Như không muốn vung tay đánh nhau cùng Nghiêm Sí, cũng biết rằng bản thân đối đầu với hai cấp SS, trừ bỏ hao tài tốn của, thì một phần thắng cũng không có. Cuối cùng ba người đều mang chút thương tích nhẹ, phòng khám của Blake báo hỏng vài dụng cụ, nhưng vẫn tiêm thuốc cho Thẩm Uyển Như, cấy thiết bị che chắn và thu giữ toàn bộ thiết bị liên lạc trên người nàng.
Từ trước đến nay, đời này Thẩm Uyển Như chưa từng rơi vào tình huống thế này, ánh mắt nhìn A Mộc cũng mang theo hung ác.
“Ngươi thật sự hoàn toàn bị Lê Hân khống chế! Quả nhiên hắn có năng lực giống với trùng dị hình …… Không đúng” Thẩm thượng tướng bị phong ấn sức mạnh, thắp sáng kỹ năng não bổ của mình. “Nghiêm Sí, ngươi có nghĩ tới, Lê Hân rất có khả năng cũng bị trùng dị hình ký sinh!”
Phong Liệt Vân: “……”
“Ngươi quả thật cần phải ở lại và làm quen cậu ấy.” Đối với người mang lòng ác ý với Lê Hân, giải thích là vô dụng. A Mộc không biết Lê Hân muốn làm gì, y trước nay không bao giờ hỏi bất cứ điều gì, chỉ dùng toàn thân tâm bảo vệ Lê Hân.
Thẩm Uyển Như không có sức mạnh liền không cần dùng tới loại đại bài như Phong Liệt Vân, A Mộc càng dứt khoát ném nàng cho Phil rồi đi tìm Lê Hân. Cuối cùng Phil để lại hai thủ hạ cấp A trông coi Thẩm Uyển Như, khụ khụ, chính là đôi vợ chồng Áo Lạc Tư và Giả Lệ Nhĩ, bọn họ một người A một người A+, còn đều có dị năng, liền tính Thẩm Uyển Như kinh nghiệm chiến đấu tốt hơn họ, trên thực lực lại yếu hơn khá nhiều, cũng đủ coi chừng nàng.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng gặp nước cạn bị tôm đùa, đây đại khái chính là cảnh ngộ trước mắt của Thẩm thượng tướng. Cho dù trước đây nàng có chút cảm tình với Lê Hân, hiện tại cũng biến thành phẫn hận, hắc đến vô cùng hoàn toàn.
Lê Hân cũng không quản Thẩm Uyển Như, sau khi nghỉ ngơi một ngày, bắt đầu chuẩn bị cho hội diễn siêu sao trong nội bộ Fire.
Áo Lạc Tư và Giả Lệ Nhĩ là fans trung thành của Lê Hân, dù có trông coi Thẩm Uyển Như cũng sẽ không bỏ qua buổi diễn tấu, mang theo Thẩm thượng tướng cùng đến nghe.
Tiết mục của ngày đầu tiên, mở màn là một khúc 《Lương Tiêu Dẫn》, phong cách tươi mát làm tâm trạng mọi người đều tốt đẹp, tản bộ giữa những bông hoa dưới đêm trăng, yên tĩnh và thanh bình.
Bên này Phil chuẩn bị 50 quang não thu nhạc ( tinh thần lực Lê Hân bị hạ xuống cấp 3, không thể thu một lần 100 cái được, chỉ có thể đổi thành 50), cho dù Lê Hân biểu diễn trực tiếp cũng không thể lãng phí, nắm chặt thời gian thu đĩa nhạc. Emir quá nhỏ, không thể để Lê Hân bay lượn trên bầu trời, hắn chỉ có thể cố gắng lưu lại tất cả âm nhạc trong thời gian ngắn ngủi Lê Hân tạm dừng này.
Bản thân 《Lương Tiêu Dẫn》đã mang lại cảm giác yên bình, tâm tình Thẩm Uyển Như đang bạo ngược, nhưng vẫn bị loại âm nhạc mang theo tinh thần lực này trấn an. Ban đêm yên tĩnh không người, ánh trăng trắng muốt chiếu rọi, nàng lặng lẽ đi trong quân doanh, không có chiến tranh không có máu tươi, không cần lo đêm nay có bao nhiêu chiến sĩ sống sót, một đêm yên bình như vậy, quả thật hiếm có.
Dường như làn gió nhẹ thổi vào mặt, xoa dịu trái tim đang tức giận vì bị quản thúc.
Khúc thứ hai, độc tấu tiêu khúc 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》.
Fans Fire chưa từng nghe qua nhạc khúc này, đây là một khúc nơi thế gian hỗn đục, mọi người đều say chỉ mỗi nhạc khúc ta tỉnh. Cũng không phải không biết thế giới này hắc ám, dù giang hồ hiểm ác, ta vẫn không nước chảy bèo trôi; dù thế gian phong lưu, ta cũng không đi tranh ánh sáng kia; dù cuộc sống khốn khổ, ta cũng chỉ cười với thiên hạ, nhìn thấy thế giới rộng lớn, thấy thế gian phồn hoa, hết thảy phiền não ưu sầu, bất quá cười cho qua chuyện.
Tiếu ngạo giang hồ!
Môi trường của tinh cầu Emir còn hỗn loạn hơn đế quốc, thành viên tổ chức ngầm Fire càng đang chìm nổi trong tinh cầu này mỗi phút mỗi giây, mỗi một khắc đều dày vò như thế. Bọn họ giống như người trong chốn giang hồ, lúc đầu trong sạch, sau lại hóa đen, cuối cùng không trắng không đen, chỉ còn rối tinh rối mù, tìm không được chỗ của bản thân. Ngay cả như vậy, giang hồ vẫn cứ thế mà hấp dẫn bọn họ, đê tiện cũng được, hiểm ác cũng thế, đây là nơi bọn họ lập thân, bọn họ đang ở trong đó.
Chính là không thể tách khỏi thì sao? Chỉ cần giữ lấy bản tâm, cười với hết thảy, lại có cái gì mê võng đâu?
Một khúc 《Tiếu Ngạo Giang Hồ》 thổi bay sương mù trong lòng người.
Thậm chí Thẩm Uyển Như còn hơn thế, khúc đầu tiên nàng là ôm tức giận mà nghe, trong lòng tràn đầy chán ghét Lê Hân. Người này khống chế đệ đệ nàng, giam lỏng nàng, lại còn ích kỷ, đây là cảm nhận của Thẩm Uyển Như đối với Lê Hân. Nhưng khi được《Lương Tiêu Dẫn》 trấn tĩnh tâm tình nàng, lại nghe đến một khúc《Tiếu Ngạo Giang Hồ》tiêu sái, nàng bắt đầu có chút nghi ngờ.
Có thể thổi ra nhạc khúc như vậy, thậm chí làm nàng có thể hiểu được âm nhạc, thật sự sẽ là người xấu xa sao?
Phải có trí tuệ rộng lớn cỡ nào, mới có thể cười với thiên hạ đầy hỗn loạn này, mới có thể thổi ra loại tiêu sái rộng lớn xuất phát từ nội tâm như thế.
Ngay cả Thẩm Uyển Như cũng muốn cười khinh thường chính trị, Lê Hân sẽ là người đê tiện sao?
Khúc thứ ba 《Quan San Nguyệt》.
Đây là một khúc Hán Nhạc Phủ, ban đầu là hoành xuy khúc, sau đổi thành cầm khúc, hậu nhân lấy đoạn thơ 《Quan San Nguyệt》do Lý Bạch viết điền thành lời cho nhạc khúc. Mà 《Quan San Nguyệt》 này là cổ cầm khúc, cũng được cải biên thành tiêu khúc, trở thành một trong mười tiêu khúc đứng đầu Trung Quốc.
Minh nguyệt xuất Thiên San, Thương mang vân hải gian. Trường phong kỷ vạn lý, Xuy độ Ngọc Môn quan. Hán há Bạch Đăng đạo, Hồ khuy Thanh Hải loan. Do lai chinh chiến địa, Bất kiến hữu nhân hoàn. Thú khách vọng biên sắc, Tư quy đa khổ nhan. Cao lâu đương thử dạ, Thán tức vị ưng nhàn.
(*) Dịch nghĩa: Trăng sáng mọc trên núi Thiên San. Trong cảnh mênh mông giữa mây và biển.Gió bay mấy ngàn dặm về. Thổi đến cửa ải Ngọc Môn. Nhà Hán đồn binh ở lộ Bạch Đăng. Rợ Hồ ngấp nghé ở vũng Thanh Hải. Xưa nay vẫn là bãi chiến trường. Không thấy có ai được trở về. Người lính thú nhìn đăm đăm cảnh sắc xa xa. Lòng nhớ nhà gương mặt lộ vẻ buồn khổ. Đêm nay có ai đang ngồi trên lầu cao. Hẳn phải than thở mà không dám nhàn nhã (Cr: THIVIEN.NET)
Lời thơ này hiển nhiên không thích hợp với thời hiện đại, nhưng bản thân nhạc khúc lại khá phù hợp với những người lính đóng quân nơi biên cảnh, cảm xúc mà nó chất chứa là không bao giờ thay đổi. Ban đầu Lê Hân định thổi nhạc khúc này trong tiết mục trứng màu ở biểu diễn thăm hỏi, nhưng vì sự xuất hiện của Lê Viêm và thời gian hệ thống thăng cấp tăng lên bảy ngày mà không thể thổi, bây giờ lại thổi cho Thẩm Uyển Như nghe.
《Quan San Nguyệt》vốn là khúc không dài, nhưng khúc phong cổ đại khí. Tiếng tiêu thanh u thể hiện trọn vẹn nỗi niềm của người lính nơi biên cương và trên chiến trường, mà cuối nhạc khúc “Cao lâu đương thử dạ, Thán tức vị ưng nhàn.” càng khiến người ta cảm nhận sâu sắc tình cảm của người nhà xa ở nơi đế quốc.
Âm thanh của ống tiêu u yết*, một khúc 《Quan San Nguyệt》, bị Lê Hân thổi như truy điệu. Truy điệu những chiến sĩ đã trấn giữ biên cương, mỗi người chúng ta đều lưu thủ tại đế quốc, sống yên ổn trong hàng phòng ngự bằng xương bằng thịt của các ngươi. Thế nhưng mỗi giờ mỗi khắc chúng ta đều lo lắng cầu nguyện và chờ mong các ngươi, cầu cho các ngươi có thể bình yên trờ về.
*U yết: sụt sùi; sụt sịt; thút thít (tiếng khóc).
Một khúc này, càng hung hăng chọc vào tim Thẩm Uyển Như. Nàng nhiều năm chưa lập gia đình, vẫn luôn cùng phụ thân Thẩm Phong ở tiền tuyến, một mình mẹ ở đế quốc chờ bọn họ trở về một năm vài lần. Mỗi lần nhìn thấy mẫu thân, nàng đều không nhịn được mà áy náy, bản thân để mẹ ở nhà chờ đợi nhiều năm, chịu đựng sự dày vò khi trượng phu cùng con gái ở nơi chiến trường. Mà mỗi một lần về nhà, mẹ đều mỉm cười, đón gió mừng bọn họ, thời điểm mỗi lần tiễn đi, mẹ lại ép tinh thần mạnh mẽ, không để bọn họ lo lắng vì mình.
Chỉ có lần này, lúc Thẩm Uyển Như phải trở về biên cảnh sau kỳ nghỉ, mẹ nhịn không được nắm lấy tay nàng, ôn nhu hỏi, chỉ một người đi thôi không được sao?
Thế nhưng Thẩm Uyển Như gạt tay mẹ ra, tiếp tục để mình bà ở lại nhà thương nhớ.
Đây là nỗi khổ của chiến sĩ biên cảnh bọn họ.
Mà hôm nay, một khúc 《Quan San Nguyệt》của Lê Hân, hoàn toàn đả động nội tâm Thẩm Uyển Như. Hắn thế mà có thể hiểu được tâm tình của mình, thế mà có thể diễn tấu ra âm nhạc như vậy.
Hai khúc đầu đều tương đối dài, kết thúc toàn bộ ba bài, Lê Hân đã thổi một tiếng rưỡi. Hắn buông ống tiêu, đứng trên đài cao, lẳng lặng ngóng nhìn Thẩm Uyển Như nơi xa. Có lẽ lấy thị lực 1.5 của cacbon Lê Hân căn bản không thấy rõ diện mạo Thẩm Uyển Như, hắn chỉ biết Thẩm Uyển Như ở nơi đó, cứ như vậy xa xa nhìn chăm chú.
Ngoại trừ muốn tẩy não, Lê Hân cũng thật sự muốn Thẩm Uyển Như bỏ đi thành kiến, chân chính hiểu con người của hắn.
Thẩm Uyển Như là người nhà của Nghiêm Sí, Lê Hân làm sao không hy vọng được nàng tán thành.
Cũng không phải sẽ trơ mắt nhìn quân nhân đế quốc đi tìm chết, nếu hắn thật sự biết có trùng dị hình ở biên cảnh tàn sát bừa bãi, thương tổn sinh mệnh các chiến sĩ, sao Lê Hân có thể bỏ mặc.
Chỉ là hắn cũng có ý riêng, đồng thời trợ giúp, Lê Hân hy vọng có thể bảo đảm an toàn cho mình.
Vì thế, hắn cần thuyết phục Thẩm Uyển Như.
Ngay lúc xuống sân khấu, Lê Hân nhận được thông báo từ hệ thống.
【Chúc mừng mức độ thuần thục ống tiêu của ký chủ đạt tới 100, nắm giữ hệ thống đạo cụ · tỳ bà, nhận được đạo cụ mới · cổ cầm, tặng 《 Nhập môn cơ bản về cổ cầm》, lĩnh ngộ khúc phổ 《Phụng Cầu Hoàng》. Mở ra không gian hệ thống đạo cụ, gửi hệ thống đạo cụ · ống tiêu, khi mức độ thuần thục của ba loại đạo cụ đạt tới 100, có thể tùy ý sử dụng các đạo cụ hệ thống ở mức độ thuần thục đã đầy, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng. 】