Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi
Chương 63
Không thể không nói uy lực của tổng nguyên tử yếu, cho dù Ai Duy Ngang sử dụng phi thuyền mẫu hạm hàng không đắt tiền nhất, tính năng ổn định bền chắc nhất, thế nhưng năng lực rắn chắc và phòng ngự vững của nó chỉ là đối với bên ngoài, không phải là bên trong. Vì vậy, Ai Duy Ngang cũng được tính là tổn thất nặng nề.
Vẫn chưa kịp gặp được địch đã tổn hại tám trăm trước, cục nghẹ như thế chiến đấu nhiều năm qua hắn chưa bao giờ gặp! Khi tiếng nổ vừa vang lên, Ai Duy Ngang hắn biết là tất nhiên địch đang đợi cơ hội này, cho nên hắn bất chấp thương thế của mình, nhất định phải để cho tất cả mọi người vào chiến đấu, bằng không sẽ là thất bại trong gang tấc!
“Báo cáo nguyên soái, phía trước xuất hiện quân địch, xin chỉ thị!” Đèn tín hiệu của Ai Duy Ngang chớp lóe, đó là báo động của máy dò xét phát ra.
“Còn chỉ thị gì nữa? Mau xông phá vòng vây, còn sững sờ đó làm gì!” Bây giờ Ai Duy Ngang đã bắt đầu có dự cảm không lành, phỏng chừng Ba Nhĩ Lạp tinh cầu đã không dùng được, nếu họ muốn tới thì sẽ không chờ tới bây giờ, hoặc là theo chân bọn hắn cũng bị phục kích, hoặc là lâm thời đổi ý.
Bây giờ Ai Duy Ngang thực sự hối hận, tại sao lúc trước không suy nghĩ kỹ một chút xem bố trí của mình còn sót gì không, càng hận lòng trả thù của mình, nếu hắn không nóng lòng trả thù cái người có gan dám giả mạo cấp dưới của mình, vậy thì hắn cũng không đến mức tức giận công tâm mà muốn dạy đời dằn vặt bọn họ để họ vào phi thuyền của hắn, tạo thành cục diện như vậy.
Nhưng bây giờ không phải lúc hối hận, bây giờ việc cần làm duy nhất chính là đột phá phòng tuyến của bọn họ để trở lại ổ của mình, về tới Lan Đặc tinh hệ thì mọi thứ đều sẽ khá hơn, trình phòng ngự của Lan Đặc tinh hệ từ trước đến nay rất nổi tiếng trong vũ trụ, nếu như hắn về, vậy thì kẻ địch muốn tấn công vào Lan Đặc tinh hệ, quả là si tâm vọng tưởng.
Nghĩ tới đây Ai Duy Ngang nhanh chóng hạ lệnh: “Tất cả mọi người tập trung công kích về phía ba giờ cho tôi, công phá phòng tuyến trực tiếp lui về Lan Đặc tinh hệ chúng ta!”
Người Lan Đặc tinh hệ không hổ là tinh anh chiến đấu, nhận được mệnh lệnh, tất cả mọi người nhanh chóng tập trung hỏa lực, bắt đầu tập trung công kích về phía ba giờ.
Khoa Nhĩ lái máy bay chiến đấu dành riêng cho anh, tiến về phía ba giờ. Ai Duy Ngang không hổ là nguyên soái giỏi nhất Lan Đặc tinh hệ, đối mặt với tình hình như vậy cũng có thể lấy tốc độ nhanh nhất ổn định lòng rồi bố trí kế hoạch chiến đấu, hướng về phía ba giờ yếu nhất mà công kích. Đáng tiếc tướng lĩnh khá hơn nữa cũng không chống nổi thiên thời địa lợi nhân hoà.
“Đội một, đội hai, đội bốn, đội năm mỗi bên chia nửa số người tiếp viện cho phía ba giờ.” Khoa Nhĩ mở kênh trò chuyện ra, sau khi ra lệnh, nhanh chóng bay đi.
Máy bay chiến đấu màu đen chi chít phóng ra đạn pháo, đối chiến với máy bay chiến đấu màu xanh nhạt phía trước.
Số lượng của máy bay chiến đấu màu xanh nhạt rõ ràng ít rất nhiều so với máy bay chiến đấu màu đen, thế nhưng đối mặt với tình hình như vậy, máy bay chiến đấu màu xanh nhạt cũng không nhường đường, mà là dũng cảm đọ sức.
Chiến đấu gay cấn, máy bay chiến đấu màu đen phát hiện máy bay chiến đấu màu xanh nhạt cho dù bị đánh trúng cũng không có việc gì lớn, thành viên có kinh nghiệm chiến đấu phong phú mau chóng nhận ra vì quân địch dùng máy bay chiến đấu đã qua gia cố, cho nên đạn pháo như thế đối với bọn họ mà nói không có chỗ hữu dụng.
“Đ* mẹ!” Mặc dù Ai Duy Ngang vẫn tự nói với mình phải tĩnh táo, nhưng nhìn quân địch chuẩn bị vũ khí hoàn hảo như vậy, Ai Duy Ngang liền không nín được giận, khuôn mặt hắn tái nhợt, may mắn là hắn còn giữ được lý trí, nếu chính hắn cũng loạn theo, vậy thì hắn toang rồi.
“Tất cả mọi người đừng sợ!” Ai Duy Ngang tỉnh táo trấn an lòng của tất cả các chiến sĩ: “Bây giờ chúng ta cần phải đánh bại phòng tuyến của bọn họ, đừng bị máy bay chiến đấu của họ dọa sợ, bọn họ ít người còn người chúng ta nhiều!”
Mặc dù được Ai Duy Ngang trấn an như thế một lúc, thế nhưng bao nhiêu sĩ khí vẫn bị đả kích, nhưng trong tình huống này, điều họ có thể làm chính là nghe theo chỉ huy, tranh thủ trở lại quê mình.
Thế nhưng rất nhanh thì chính Ai Duy Ngang cũng không còn cách nào trấn định, bởi vì bốn phía lại xuất hiện máy bay chiến đấu nhiều hơn, Ai Duy Ngang rõ ràng ý thức được lần này hắn toang thật rồi.
Hắn chinh chiến cả đời, thật không ngờ lại đến nước này, làm sao đi nữa thì hắn cũng không biết hắn sai ở chỗ nào. Hắn cũng là một thường dân, dựa vào quân công mà từng bước một bò đến trên vạn người, hắn hưởng thụ trong cuộc sống quyền lợi và sắc đẹp lớn nhất, bây giờ mọi thứ đều tan thành mây khói.
Hắn không thể bại mà lui về như thế, nếu như trở về, hắn nhất định sẽ bị phạt, lần này cơ hồ là mang hơn phân nửa binh lực của Lan Đặc tinh hệ, bây giờ vẫn chưa xuất chiến mà tự tổn hơn phân nửa, trở về khai báo điều này với quân đội? Cho dù tha cho hắn thì địa vị nguyên soái của hắn cũng khó mà giữ được.
Đã như vậy, chi bằng chết trận sa trường, ít ra còn có thể bảo vệ toàn bộ danh tiếng của mình. Ánh mắt của Ai Duy Ngang tối sầm lại, quyết định, bắt đầu hạ mệnh lệnh: “Tất cả mọi người nghe kỹ cho tôi!”
“Trận chiến lần này chúng ta hoặc là cố thoát ra, hoặc là chết trận sa trường.” Giọng của Ai Duy Ngang trầm trọng, lại nghiêm nghị: “Người Lan Đặc tinh hệ ta không đầu hàng, càng không có thua trận, chỉ có chết trận!”
“Nhớ kỹ chưa?!” Ai Duy Ngang rống to hơn hỏi.
Tất cả máy bay chiến đấu màu đen đồng thời lóe ra đèn sáng, ý bảo nhớ kỹ, cũng cho thấy đồng quy sinh tẫn.
Khoa Nhĩ vẻ mặt trang nghiêm, anh biết là quân địch định liều mạng đánh nhau. Có câu “Ai binh tất thắng*”, chính là để nói người như họ không để ý gì cả, người tài đã bị bức đến đường cùng là đáng sợ nhất, ngay cả chết họ còn không sợ, nói chi là có gì để đáng họ sợ nữa chứ?
*Ai binh tất thắng: Quân chịu đau thương tất sẽ thắng.
“Tất cả mọi người nghe cho rõ, chớ theo chân bọn họ mà tiếp xúc khoảng cách gần, trực tiếp sử dụng máy bắn tia sét laser mà công kích, từng đội từng đội dùng, dùng xong một đội thì lui xuống một đội, một đội khác lên.” Máy tia sét laser là vũ khí mới nhất mà mỗi máy bay chiến đấu đều trang bị, bởi vì giá chế tạo rất đắt, cho nên mỗi máy bay chiến đấu đều không trang bị nhiều, chỉ vẻn vẹn ba mươi phát.
Dưới tình huống bình thường, Khoa Nhĩ tuyệt đối sẽ không chủ trương cho các chiến sĩ tùy ý sử dụng máy bắn tia sét laser này, thế nhưng tình cảnh trước mắt xem ra không dùng không được, không có gì quan trọng hơn so với sinh mệnh của các chiến sĩ.
Toàn bộ vũ trụ đều lan tràn cảm giác như một loại khí xơ xác tiêu điều, máy bay chiến đấu màu đen bắt đầu tập trung lại, tự như là bảo kiếm ra khỏi vỏ, mà máy bay chiến đấu màu xanh nhạt cũng thay đổi đội hình, hình thành từng lớp từng lớp tường thành.
“Công kích!”
“Công kích!”
Khoa Nhĩ và Ai Duy Ngang gần như hạ lệnh cùng lúc, máy bay chiến đấu màu đen quả nhiên là liều lĩnh vọt tới trước, mà máy bay chiến đấu màu xanh nhạt thì đồng thời bắt đầu phát ra chùm sáng màu tím dày đặc, hầu như chỗ có một tia sáng đi qua sẽ có một đám máy bay chiến đấu màu đen rơi xuống, vì thời gian chiến đấu trôi qua nhanh vô cùng, cách mỗi ba mươi giây đồng hồ thì máy bay chiến đấu màu xanh nhạt sẽ thay đổi đội hình một lần. Theo đó chính là máy bay chiến đấu màu đen rối rít rơi bớt lại.
Khoa Nhĩ cũng không dùng máy bắn tia sét laser, anh chỉ dùng đạn pháo bình thường nhất, nhưng viên đạn pháo của anh chính xác rơi xuống chỗ vòng xoáy của máy bay chiến đấu màu đen, dẫn tới nổ mạnh.
Độ chính xác này, tinh tế ngoại trừ cha của anh Hách Nhĩ có thể tạm được ra, không có ai có thể trong chiến trường mà làm được điều này.
Máy bay chiến đấu màu đen đã tiêu hao hầu như không còn, có thể bay gần như không vượt qua trăm chiếc. Mà tinh tế bên này máy bắn tia sét laser còn không còn dư lại nhiều, tràng diện chiến đấu trong chốc lát lại lâm vào thế bí.
“Đầu hàng đi, Ai Duy Ngang.” Khoa Nhĩ mở quang não ra kết nối với Ai Duy Ngang, “Chỉ cần ông đầu hàng, tôi có thể suy xét mà tha cho thuộc hạ của ông.”
“Ha ha…” Ai Duy Ngang phát ra tiếng cười chói tai, tựa như nghe được chuyện buồn cười, mặt Khoa Nhĩ không chút thay đổi, chỉ im lặng chờ hắn cười đủ: “Cười đã chưa?”
“Không buồn cười à.” Ai Duy Ngang ngưng cười, khinh miệt nhìn Khoa Nhĩ: “Mày coi Ai Duy Ngang tao là ai hả? Mày coi Lan Đặc tinh hệ tao là cái gì? Lan Đặc bọn tao bại trận, nhỉ? Là chiến đấu chết hay là đầu hàng là bọn tao định đoạt, mày một thằng lông mọc chưa đủ, có tư cách gì mà quơ tay múa chân?!”
“Được rồi, không nói nhiều, quyết chiến đi!!” Ai Duy Ngang không cho Khoa Nhĩ phản ứng kịp liền đóng quang não.
Khoa Nhĩ biết trận chiến này tránh không được nữa.
Trận chiến bắt đầu một lần nữa, Khoa Nhĩ dẫn đầu phóng ra viên đạn pháo đầu tiên, dường như là một tín hiệu, tất cả máy bay chiến đấu màu xanh nhạt tập trung bắt đầu công kích, mà máy bay chiến đấu màu đen tuy cũng dũng mãnh thế nhưng hiển nhiên là không chịu nổi hỏa lực tập trung công kích nhiều như vậy, nhao nhao ngã xuống.
“Chiến tranh kết thúc.” Khoa Nhĩ nhàn nhạt nói, “Còn muốn giãy dụa vô ích sao? Đã như vậy…”
“Toàn thể tiến công, bắt sống Ai Duy Ngang!”
Thật ra cũng không cần tấn công, bởi vì chỉ còn lại có vài chiếc vây quanh một chiếc trong đó, tư thế bảo vệ.
Khoa Nhĩ không ra tay, bởi vì còn lại dường như không có khó khăn.
Mười phút sau, máy bay chiến đấu màu xanh nhạt bắt đầu bay lượn trên dưới trên chiến trường, kích động không thôi.
Đây là trận chiến lớn nhất thành công từ trước tới nay, không ai sánh bằng.
Bọn lính chỉ là đơn thuần chúc mừng thắng lợi của mình, mà các đại quý tộc thì càng rõ lần chiến tranh này bọn họ an bài bao lâu, bọn họ bỏ ra bao nhiêu, càng không người nào có thể biết.
Khoa Nhĩ có vẻ bình tĩnh nhìn bọn lính niềm vui hân hoan, thế nhưng đôi tay run run của anh lại tiết lộ nội tâm kích động của anh. Chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc, anh có thể trở về nhà.
Nhưng bây giờ còn phải chuyển giao hết tất cả công việc rồi anh mình mới có thể rời đi. Khoa Nhĩ kết nối với quang não của Paul, mới vừa kết nối Paul liền cười ha hả lớn giọng, Khoa Nhĩ vừa nhìn cái dạng này của Paul, biết là Paul cũng thành công, quả nhiên: “Ha ha, anh yêu Khoa Nhĩ ới, vừa định chuẩn bị báo cáo tin tốt cho cậu đó, bọn tôi đánh bầm dập đám tinh cầu hải tặc kia hết rồi, cho nên á, chúng ta có thể mở tiệc ăn mừng rồi! Ha ha ha ha ha…”
“Ừm, cùng vui cùng vui.” Khoa Nhĩ khó có được mà nở nụ cười, “Chờ chiến sự kết thúc, hoan nghênh cậu tới tinh tế, tôi và vợ tôi sẽ cùng mời cậu ăn cơm.”
“Hửm?” Paul lộ ra nụ cười méo xệch: “Đàn ông kết hôn rồi quả là không giống nhau a, chậc chậc, trước lãnh đạm bao nhiêu, bây giờ cũng biết cười rồi, còn có thể mời người ta ăn cơm nữa à.”
“Tới không?” Khoa Nhĩ không nhìn Paul cười xấu xa.
“Đương nhiên tới, khó lắm cậu mới mời tôi ăn cơm, sao lại không tới được chứ!” Paul mau chóng tỏ thái độ, đây chính là cơ hội khó được, chính hắn vẫn chưa được gặp vợ của Khoa Nhĩ nữa, không biết được là mỹ nhân như thế nào mới có thể bắt Khoa Nhĩ làm tù binh được.
“Ừm, nhớ là phải chuẩn bị tốt lễ gặp mặt cho đám con của tôi, hai phần!” Nói xong Khoa Nhĩ liền đóng quang não, bỏ lại Paul đờ đẫn.
“!!!” Đã nói sao mà Khoa Nhĩ lại có thể nhớ mà mời hắn ăn cơm, thì ra là muốn lễ gặp mặt của mình! //(ToT)// quả nhiên là mình quá ngây thơ rồi!
======================
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!