Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi - Chương 71
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi


Chương 71


“Vậy à?” Lai Lạp Uy Nhĩ sờ sờ khuôn mặt đứa con, cười dịu dàng: “Con nói với người ta chưa?”

“Nói xong rồi ạ, ba ba của Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng sẽ đi với tụi con mà, cha cứ yên tâm đi!”

“Vậy con đi với Đại Bảo Tiểu Bảo đừng đi lung tung, đừng để ba ba của Đại Bảo thêm phiền, biết chưa?” Lai Lạp lo lắng dặn dò, đối với con, hắn vẫn đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương, ngoài nghiêm khắc phải có trong học hành ra, mặt khác bất cứ là vật chất hay tình thương đều do hắn dùng hết khả năng để thỏa mãn, nhưng làm em bé nhất của ba đại quý tộc, không thể không nói cơ hồ không ai dám làm nhóc khó xử, gần như là cưng chìu dỗ dành, được cái là nhóc cũng không được sủng ái mà kiêu, ngược lại lòng dạ thiện lương, hoạt bát sáng sủa, nhất là rất thân với cặp sinh đôi của phủ Bái Đức Lỗ.

“Biết rồi mà, cha!” Đoàn Đoàn như một ông cụ non vỗ vỗ vai cha: “Con đã 9 tuổi rồi, không còn là con nít nữa!”

“Vậy là tốt rồi.” Lai Lạp bóp mũi nhóc, mỉm cười gật đầu: “Được lắm, nếu họ nói xuất phát tới, vậy giờ đã chờ ở sân cỏ rồi đấy!”

“Dạ, cha!” Đoàn Đoàn rất nghe lời mà chạy ra ngoài, vẫy chào cha: “Khỏi đưa con đi, con biết đường rồi!”

Lai Lạp mỉm cười nhìn đứa con chạy ra ngoài, quản gia chạy nhanh theo tiểu thiếu gia ra ngoài.

Nhìn con đi rồi, Lai Lạp thu vẻ mặt cười lại, trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, Đoàn Đoàn đã chín tuổi, thời gian nhanh quá, Lý Nhĩ Lai Đức rời đi đã chín năm rồi.

Hắn vẫn luôn cho là mình sẽ không quá khó chịu, có lẽ đa số là áy náy, nhưng chưa ba giờ nghĩ lại trống vắng như thế. Lúc vợ còn sống y vẫn đứng cạnh mình, bất ly bất khí, thậm chí bằng lòng dâng ra cái mạng vì mình, trên thế giới này ngoài vợ ra, cũng chỉ có người ấy không cầu hồi báo đợi bên cạnh mình, không oán hận, không có mắt toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình.

Đêm đó y bỏ thuốc hắn, hắn vẫn rất giận, nhưng thật không ngờ y lại muốn tự tìm đường chết, ngay lúc mình biết mạng không an toàn, nhưng phần cảm động kia lại bị dập tắt dưới cơn giận dữ. Đứa bé này yêu hắn, cho dù y mang thai, cũng là dáng vẻ thật cẩn thận sợ vẻ mặt chán ghét y của hắn, đề tài mà hắn không thích thì y chắn chắn sẽ không nói, dù có thứ muốn ăn lúc mang thai thì cũng ráng nhịn, không muốn khiến hắn thêm phiền.

Khi đó hắn một lòng nhớ tới vợ quá cố, luôn qua quýt với y, cho đến ngày sinh hôm ấy, tiếng kêu đau thảm thiết của Lý Nhĩ Lai Đức hoàn toàn đánh thức Lai Lạp, điều này làm cho hắn hiểu, bất kể là y yêu mình như nào, y cũng sẽ đau, mà hắn lại không chỉ làm cho cơ thể y đau, mà chủ yếu là làm y đau lòng.

Mình rốt cuộc là tàn nhẫn bao nhiêu, ép đứa bé đó bỏ đi? Mỗi khi Lai Lạp nghĩ đến sẽ trắng đêm khó ngủ, đau lòng, áy náy, cùng nhau xông lên đầu.

Càng nhớ, thì khuôn mặt của y càng mơ hồ. Lai Lạp không biết có nên tìm Lý Nhĩ Lai Đức không, nói cách khác là hắn sợ, hắn không biết sau khi hắn tìm y về rồi, Lý Nhĩ Lai Đức còn có thể yêu hắn không? Trải qua sự tủi thân và đau lòng, có lẽ y đã không muốn đối mặt với hắn lần nữa nhỉ?

Đoàn Đoàn là nhủ danh mà hắn đặt cho con, hắn nghe nói trước kia Lý Nhĩ Lai Đức hay đùa nói là nếu sinh con ra thì sẽ gọi là Đoàn Đoàn, cho nên hắn liền đặt tên này. Đoàn Đoàn, cái tên này rất hợp với dáng vẻ mới sinh của con, nho nhỏ be bé, sẽ khóc nức nở, cũng sẽ gào khóc lớn, sẽ vặn mông nhỏ từ từ học bước từng bước, cũng sẽ ủy ủy khuất khuất nhìn hắn mà kêu cha, mỗi một động tác của bé cũng giống như là tuyên dương sự tồn tại của hắn, mỗi một lần bé khóc đều sẽ chạm vào tim hắn. Hắn thương bé, càng ngày càng thương.

Hắn nhớ tới Lý Nhĩ Lai Đức, chàng trai ấy nhiều lần khát vọng đứa bé này, hắn biết, nhưng y lại quyết tuyệt rời khỏi Tiểu Đoàn Đoàn trên người y rớt xuống, lòng y có từng khóc chăng? Y có vì nhớ đứa bé này mà mỗi ngày mất ngủ chịu đựng sự dày vò không?

Lai Lạp dựa vào sô pha, tay che mắt mình. Chỉ có hắn biết, bàn tay hắn đã ướt lệ.

Đoàn Đoàn chạy như bay, đối với một đứa bé chín tuổi, Đoàn Đoàn được cha nuôi vô cùng tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà vì vận động mà nổi lên phấn hồng, vô cùng đáng yêu.

Quản gia trung thành canh cánh trong lòng thật cẩn thận hộ tống tiểu thiếu gia, đối với độc đinh của gia tộc Uy Nhĩ, quản gia có hơn một trăm mối lo, hận không thể ngày ngày đặt tiểu thiếu gia dưới mí mắt ông thì mới thấy an toàn, tiểu thiếu gia lớn lên đáng yêu như thế, thế giới bên ngoài lại nguy hiểm như vậy, bây giờ tiểu thiếu gia vẫn chưa có năng lực tự vệ đâu, nếu gặp cái gì nguy hiểm thật thì là chuyện khá đáng lo.

Cho nên về việc tiểu thiếu gia muốn đi ra ngoài, quản gia lo lắng khá nhiều! Nhưng nhìn tiểu thiếu gia vui vẻ như thế, quản gia đại nhân thật không đành lòng quấy rầy sự vui vẻ đó của bé, cho nên thầm nghĩ sẽ mặt dày đu theo.

Đợi lúc Đoàn Đoàn chạy đến sân cỏ, Trương Vũ và hai đứa con trai đã đứng trên sân cỏ đợi Đoàn Đoàn, Đại Bảo nóng vội, thấy Đoàn Đoàn chạy tới ngay lập tức đón, tuy rằng Đại Bảo mới mười tuổi, nhưng cơ thể đã bắt đầu cao lên, có cảm giác như thiếu niên nho nhỏ, tuy rằng trên gương mặt còn mang theo bụ bẩm, nhưng di truyền gen tốt của hai cha nên bây giờ hai nhóc đều đã được coi là một mỹ thiếu niên rồi!

Còn Đoàn Đoàn lại tương phản, tuy kém một tuổi, nhưng Đoàn Đoàn được cha nuông chiều, từ nhỏ ngoại trừ rèn luyện dị năng và sự nghiêm khắc của tộc trưởng Lai Lạp trong bài học ra, bình thường cơ hồ đều là nâng trong lòng bàn tay, từ tộc trưởng, quản gia, cho tới bọn người hầu đều vô cùng cưng chìu nhóc đáng yêu, đơn giản là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt. Trong hoàn cảnh như vậy, tất nhiên Đoàn Đoàn cũng giống tên bé, khuôn mặt tròn tròn, có lúm đồng tiền, cười rộ lên đơn thuần đáng yêu.

Trương Vũ nhìn hai thằng nhóc thành công gặp nhau, mỉm cười, gật đầu cúi người chào quản gia Già Nạp Lặc của Uy Nhĩ gia tộc. Quản gia Già Nạp Lặc không để lại dấu vết quan sát vị thiếu phu nhân của gia tộc Bái Đức Lỗ, âm thầm tán thưởng, quả thật là tuấn tú lịch sự, phong tư trác tuyệt, tất nhiên là diện mạo không đề cập tới, khí chất cũng thành thục ổn trọng, lại có một tia sức sống của người trẻ tuổi, nghe nói từ khi nhận việc làm ăn của gia tộc Bái Đức Lỗ, vị thiếu phu nhân trẻ tuổi này từ lúc từ vừa mới bắt đầu chưa quen thuộc lắm đến bây giờ ngạch lợi nhuận tăng vụt lên, có thể thấy được thiên phú, haiz, nếu là Lý Nhĩ Lai Đức phu nhân thì tốt rồi, lão quản gia âm thầm thở dài, đối với Lỗ gia tộc Lý Nhĩ Lai Đức sinh thiếu gia Đoàn Đoàn, lão quản gia cũng quen, lúc Bối Nhĩ phu nhân còn sống, đứa trẻ đó đã vào gia tộc Uy Nhĩ, đáng tiếc, nếu Lý Nhĩ Lai Đức phu nhân có thể trở về thì tốt rồi, nhìn Đoàn Đoàn thiếu gia tuy rằng cũng không tò mò và nhớ nhung gì với ba sinh bé, nhưng lão quản gia cũng rõ khát vọng của tiểu thiếu gia, nói cho cùng, máu đặc sinh nước, tình thân sao có thể tùy ý dứt bỏ được?

“Xin chào, thiếu phu nhân, đã lâu không gặp.” Già Nạp Lặc mỉm cười khéo léo tiếp đón.

“Chào ông, Già Nạp Lặc quản gia.” Trương Vũ nhẹ nhàng vuốt cằm, “Thoạt nhìn ông rất có tinh thần!”

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Đại Bảo đã dắt Đoàn Đoàn đi tới trước mặt Tiểu Bảo, ba thiếu niên nho nhỏ rất lễ phép không quấy rầy ba ba nói chuyện với người khác, chỉ là ba đôi mắt to nhìn chằm chằm hai người lớn, Trương Vũ vừa quay đầu liền thấy hai con trai bảo bối và Đoàn Đoàn tội nghiệp nhìn, Trương Vũ xấu hổ cười, sờ mũi một cái, quay đầu nhìn Già Nạp Lặc quản gia: “Bất tri bất giác đã nói nhiều với ông rồi, Già Nạp Lặc quản gia, tôi với ba đứa trẻ này đi ngay đây, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Đoàn Đoàn, cho nên đừng lo quá!”

“Thiếu phu nhân đi cùng, tất nhiên là tôi yên tâm.” Già Nạp Lặc quản gia đỏ mặt già, thiếu phu nhân này thật đúng là sắc bén, vậy mà lại nhìn ra sự lo lắng của ông! Haiz, bị thiếu phu nhân của gia tộc Bái Đức Lỗ nói thế, Già Nạp Lặc quản gia cũng không tiện nói ra yêu cầu ông cũng muốn đi với tiểu thiếu gia, đành phải phẫn nộ nhìn tiểu thiếu gia theo một lớn hai nhỏ của tộc Bái Đức Lỗ ngồi vào xe huyền phù tiêu sái rời đi, bỏ lại quản gia đại nhân thê lương trong gió vung khăn tay nhỏ, vô cùng xoắn xuýt.

Trương Vũ thật đúng là không nghĩ nhiều, ở Trung Quốc, đây cũng coi như nói ân cần thăm hỏi bình thường, cho nên không có ý mà mang ba nhóc đi luôn.

Lúc tới khu vui chơi Trương Vũ cũng không làm kinh động người phụ trách liên quan, với cậu mà nói, tiếng ồn ào chói tai thì mới là khu vui chơi, để bọn nhỏ tiếp xúc nhiều với thế giới bình thường cũng là một sự rèn luyện cũng là khác.

Đại Bảo Tiểu Bảo và Đoàn Đoàn ba nhóc không kịp nhìn tất cả khu vui chơi, có quay ngựa gỗ trên không, cũng có cơ giáp cao lớn bay ngút trời bay múa xoay quanh không trung, còn có thật nhiều con rối chạy tới lui trên mặt đất, quả thực tựa như vào khu vui chơi trong mơ vậy, thiệt nhiều bạn nhỏ cười vui theo ba mẹ dắt tay nhau đi tứ phía khu vui chơi tìm trò chơi.

Đoàn Đoàn hâm mộ nhìn những người bạn nhỏ chung quanh, tuy rằng cha đối tốt với bé lắm, nhưng xuất phát từ một người cha ấm áp khác thì cha cũng không nhồi nhét được.

Rất nhiều lần Đoàn Đoàn đều mơ thấy ba ba đưa tay về phía bé, ba rất ấm áp, sẽ nhẹ nhàng ôm bé gọi bé là cục cưng bé bỏng, cũng sẽ hôn trán bé, nhìn bé học, lau mồ hôi cho bé.

Cảnh trong mơ chính là cảnh trong mơ, tuy tốt đẹp nhưng cũng chỉ là ảo ảnh, hoa trong gương trăng trong nước.

Mộng càng tốt đẹp, thì Đoàn Đoàn cũng càng mất mác, nhưng bé không dám hỏi cha là ba bé rốt cục là đi đâu, vì bé thấy sự thương tâm và hối hận trong mắt của cha, bé không biết giữa cha và ba có ân oán gì mà không nói rõ được cũng không tả rõ được, nhưng bé biết cha chắc chắn là yêu ba ba, vậy ba ba thì sao? Đoàn Đoàn không dám hỏi, bé cũng không muốn cha buồn.

Cha tự nói với bé, ba ba yêu bé, lúc bé chưa ra đời, ba đã lấy tên Đoàn Đoàn cho bé, bé rất thích nghe cha kể về chuyện của ba ba, nhưng cha cũng không nói, lúc nhắc tới ba ba, cha cứ luôn có vẻ hoài niệm thương cảm và hối hận, rồi mới ngơ ngẩn mà ngồi cả buổi trưa.

Ông quản gia không nói ba ba thế nào, chỉ nói là ba bé là một người đàn ông tài hơn người, là một nhà bào chế thuốc vô cùng vĩ đại, chuyện khác cũng không nói gì, vô luận bé năn nỉ ra sao, ông quản gia cũng chỉ thở dài, sờ sờ đầu bé: “Tiểu thiếu gia, con chỉ cần nhớ kỹ là ba ba con rất yêu con và cha con là được.”

Khi đó, bé cũng rất tức giận và cũng rất buồn, tại sao ba ba yêu bé mà lại không ở cùng bé chứ, còn bỏ đi nữa? Có phải là cha và ông quản gia đều gạt bé không? Đoàn Đoàn không nghĩ ra được.

“Có chuyện gì thế, Đoàn Đoàn?” Trương Vũ đi đi thì liền phát hiện Đoàn Đoàn không yên lòng, theo ánh nhìn của Đoàn Đoàn, một cô bé được ba ba bế, mẹ cô bé thì lại trách cô bé rồi lau miệng cho cô, mặc dù là người phụ nữ đó trách, nhưng không biết cô bé nói gì, liền làm cho mẹ cười, mẹ cưng chìu búng trán cô, hai mẹ con hỗ động rất là dịu dàng. Trương Vũ thở dài, đứa bé này tám phần là muốn ba sinh của nó.

Trương Vũ ôm lấy Đoàn Đoàn, hôn mặt Đoàn Đoàn một cái: “Được rồi, bé đáng yêu, chúng ta phải đi chơi, vui vẻ lên nào!”

“Dạ chú.” Đoàn Đoàn cố cười, “Thả con xuống, để người khác thấy thì không ổn lắm đâu ạ!”

“Xấu hổ hả?” Trương Vũ nhếch mày trêu chọc Đoàn Đoàn, nhưng vẫn thong dong thả Đoàn Đoàn xuống, Đại Bảo và Tiểu Bảo thì lại đứng một bên nhìn ba mình lộ ra nguyên hình bắt đầu chà đạp Đoàn Đoàn, thở dài trong lòng, cha à, hình tượng của ngài!

J: Mọi người thông cảm cho mình nhé, bài tập mình làm không kịp nên mình up chương không đều được. Thân <3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN