Tinh Tế Chi Nuôi Nhãi Con Nhặt Rác Thải
Chương 52: Vảy
Editor Milley
Dưới lòng đất sâu thẳm và tăm tối, công việc khai quật vẫn đang tiến hành, trong lối đi giống như mê cung sẽ có những khúc quanh co, thỉnh thoảng sẽ có vài ngã đường, tiếp tục chia thành nhiều hướng, tùy ý chọn một phương hướng, đến cuối đường sẽ thấy năng lượng khoáng thạch liền đi phía trước đào.
Tiếng ồn nhỏ của máy móc không ngừng phát ra, thỉnh thoảng sẽ có vài viên đá nhỏ trên vách đá rơi xuống, Thời Nguyên thuận tay lắp vững một thiết bị gia cố vào đó, dù sao mạng nhỏ quan trọng.
Này là lần thứ ba hạ quặng, dưới sự trợ giúp của máy thu thập tự động, cộng thêm Dị và bản đồ hệ thống có thể phát hiện nơi nào có nhiều khoáng thạch, Thời Nguyên mỗi một lần xuống dưới đều thu hoạch không tồi, đến bây giờ tổng đã có hai mươi vạn nguồn năng lượng điểm.
Tuy rằng là quặng tinh, nhưng khoáng thạch cũng không có nhiều, cũng rất ít khu vực dày đặc, bất quá chỉ cần tiếp tục đào xuống, một trăm vạn thực mau là có thể tới tay, Thời Nguyên mỗi một ngày đều đặc biệt nhiệt tình, tới thời gian ngủ nếu không phải Dị trực tiếp mang hắn tiến vườn gieo trồng, hắn phỏng chừng tới khuya mới đi ngủ, nằm mơ cũng đều là một đống khoáng thạch lớn.
Dị đã rời khỏi đây vài giờ trước, Thời Nguyên cũng không nói gì, chỉ bảo y chú ý an toàn, rồi một mình ở bên này vừa đào vừa chú ý đến động tĩnh của máy thu thập, phía trước còn đụng tới mấy tên thú nhân khác, may mắn thay có hệ thống nhắc nhở, trước đem máy thu thập thu vào, thú nhân gặp phải khu vực này đã có chủ, cộng thêm năng lượng biến động không quá lớn, cũng không có phát sinh xung đột với Thời Nguyên, thậm chí có những người thân thiện gật đầu với hắn liền rời đi.
Dừng lại nghỉ ngơi một hồi, liền xoay người đi máy thu thập bên kia đem khoáng thạch thu vào ba lô, Thời Nguyên nhìn thời gian, phỏng đoán đợi một chút Dị khả năng liền tới đây, nhìn xung quanh không thấy ai, Thời Nguyên liền lắc mình vào vườn gieo trồng, đem canh hầm ở trên lửa bỏ xuống, đã qua tám tiếng, từ buổi sáng tới giờ vẫn luôn hầm.
Nhấc cái nắp lên, một cổ mùi thơm nồng nặc bay ra, đây là canh thuốc được hầm dựa theo công thức của hệ thống cung cấp, bọn họ mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, dù có máy móc trợ giúp, nhưng thể lực vẫn tiêu hao nhanh như cũ, cho nên bát canh này là bổ dưỡng thân thể, bên trong được cho ít thuốc, sau khi trung hòa thuốc có mùi nhẹ, không khó chịu, múc một thìa nếm thử, độ mặn vừa phải, vì muốn giữ ấm, Thời Nguyên trực tiếp đem nồi bỏ vào ba lô, bỏ vào dạng gì thì lấy ra dạng đó, chỉ chờ Dị về ăn cơm là được.
Đem các nguyên liệu nấu ăn lúc trước chuẩn bị tốt đều bỏ vào nồi, so với việc mua cơm ở thương thành, Dị thích hắn làm hơn, dù sao tự nấu cơm cũng rẻ nữa, muốn ăn cái gì hay không muốn ăn cái gì liền có thể bỏ vào bên trong tùy theo ý của bọn họ, so việc mua sẵn muốn tốt hơn nhiều, Thời Nguyên chỉ cần có thời gian liền sẽ nấu cơm, đương nhiên món canh sau mỗi buổi sáng tỉnh dậy đều sẽ được hầm lại, vì để thỏa mãn khẩu vị của Dị, cơ bản đều là canh thịt, dù sao tiểu nhãi con kén ăn kia không có thịt liền không vui.
Làm hai món chay, hai món mặn và hai con cá, không dùng đĩa để đựng đồ ăn, bởi vì sức ăn của Dị rất lớn nên làm nhiều, hắn trực tiếp dùng tô sứ, Thời Nguyên bảo hệ thống cấp Dị phát ra tin nhắn, nói hắn đã làm cơm xong, Dị lần này trả lời tin nhắn rất nhanh, Thời Nguyên ra vườn gieo trồng, máy thu thập còn đang cần cù làm việc chăm chỉ, chung quanh cũng không có người tới.
Trong lúc canh chừng máy thu thập thu hoạch không nhiều lắm đem khoáng thạch bên trong lấy ra, Dị liền tới đây, tiểu nhãi con mười tám tuổi sinh ra đã cao lớn, thuộc vào loại có da có thịt, chân dài dáng người tỉ lệ hảo, tướng mạo càng là ngàn dặm mới tìm được một.
Quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh sáng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt hoàn mỹ của Dị, ánh mắt hai người giao nhau, không biết có phải vì ánh sáng hay không, mà khuôn mặt tảng băng vô cảm kia nhu hoà đi xuống, thiếu niên nhìn hắn vô cùng chuyên chú.
Thời Nguyên ngơ ngác nhìn Dị đi tới, trong đôi mắt cực kỳ xinh đẹp kia, tựa hồ đựng đầy loại tâm tình nào đó, chuyên chú nghiêm túc nhìn hắn, không hề che dấu.
Tâm nổi như trống, Thời Nguyên trợn mắt lên như che dấu đi, chỉ nghĩ mình bị ảo giác, thậm chí cảm thấy xấu hổ vì mình đã suy nghĩ miên man như vậy, thật là tội lỗi.
“Làm sao vậy?”
Thanh âm từ tính lạnh lùng của Dị vang lên, Thời Nguyên nghe vào trong tai cảm thấy không dễ nghe, càng lớn càng đẹp, ngay cả thanh âm đều có vị nam nhân như vậy, vui vẻ cùng đứa nhỏ của hắn đối diện tầm mắt, Thời Nguyên đem hổ thẹn lúc trước ném tại sau đầu.
“Ăn ở bên ngoài hay là bên trong, đều đã làm xong, ở ba lô trực tiếp lấy ra là được,” Thời Nguyên vừa nói vừa thu khoáng thạch trong rương, nhanh chóng thu khoáng thạch không nhiều lắm xong từ phía sau máy thu thập nhảy xuống.
Hai người cách đến gần, Thời Nguyên bỗng nhiên phát hiện y lại cao lên, trước kia so với hắn chỉ cao non nửa đầu, hiện tại lại hướng lên trên, này chắc khoảng mét chín đi.
“Lại cao thêm?” Thời Nguyên bắt y đứng thẳng, theo bản năng duỗi tay ở đỉnh đầu Dị cùng đỉnh đầu mình khoa tay múa chân một chút, ngẩng đầu biên độ cũng lớn, xác nhận Dị thật sự cao lên.
“Chờ làm xong lại mua quần áo cho ngươi,” Thời Nguyên cúi đầu xem tay áo cùng quần Dị, so với trước đây ngắn hơn một đoạn, chờ làm xong còn phải cho y mua thêm mấy bộ quần áo.
“Ừ,” Dị mở miệng nói, từ âm nhàn nhạt, thuận tiện nắm tay Thời Nguyên, lắc mình vào vườn gieo trồng.
“Ta còn chưa có thu máy thu thập a,” Thời Nguyên bị kéo vào vội vàng nói.
“Không cần lo lắng, có ta,” Dị để Thời Nguyên ngồi ở trên ghế, y từ ba lô đem đồ ăn lấy ra, trước cấp Thời Nguyên múc một chén canh, còn cẩn thận thổi thổi mới đưa qua.
“Về sau còn có cao thêm không?” Thời Nguyên uống một ngụm canh hỏi, thanh âm lộ ra ôn nhuận, dù sao đứa nhỏ chỉ mới mười tám tuổi, còn có thể tiếp tục cao.
“Ừ, còn sẽ cao nữa, bất quá hình người sẽ không quá cao,” Dị cúi đầu nghiêm túc nhặt xương cá, đem thịt cá phóng gần chỗ Thời Nguyên, y cầm chiếc đũa tư thế thực ưu nhã, ăn tương đối cũng lịch sự văn nhã, tóc dài thúc ở sau đầu, nếu như mặc một thân áo dài mà nói, liền cùng quý công tử ngày xưa giống nhau.
Thời Nguyên vừa ăn vừa nghĩ, vẫn là loại quý công tử cực kỳ tuấn mỹ này, ai có thể nghĩ đến, nửa năm trước người đẹp như vậy lại là một đứa nhỏ gầy gò đen nhẻm, cuộn thành một cục, ngủ nép ở trong vòng tay hắn, nhưng manh, thật sự rất manh, tất nhiên, cũng chỉ có Thời Nguyên mới có thể nghĩ đứa nhỏ vừa đen lại gầy này là manh.
“Vậy ngươi gần đây chân có bị rút gân hay bệnh trạng nào khác không?” Thời Nguyên gắp một khối thịt cá mềm chậm rãi nhai, cùng Dị như vậy ở chung đã quen, có đôi khi là do hắn nhặt xương, về sau lại, trên cơ bản đều là Dị làm hết.
“Không có,” Dị động tác dưới tay dừng một chút, nếu y nói chân đau giống cái có thể hay không cùng y ngủ, chính là đã trả lời rồi, lại không thể sửa lại lời, mím môi, Dị đem miếng xương cá cuối cùng nhặt sạch sẽ sau đem đĩa đẩy qua đi.
“Ngươi cũng ăn chút, thân thể ngươi đang phát triển, ăn cá tốt,” Thời Nguyên cấp Dị gắp mấy khối thịt cá, biết đứa nhỏ này không thích món chay, vì y dinh dưỡng cân đối, lại gắp mấy gắp rau dưa qua đi, nhìn Dị ngoan ngoãn ăn, Thời Nguyên lộ ra cái cười nhạt.
Cơm nước xong sau, hai người lại ở bên ngoài đào hơn hai giờ, trên đường còn thay đổi địa phương, mệt đến không thở được, Thời Nguyên cùng Dị mới vào vườn gieo trồng.
Tắm rửa xong Thời Nguyên ghé vào trên giường, mệt thì mệt, nhưng tinh thần còn có chút phấn khởi, mỗi ngày đều có rất nhiều nguồn năng lượng điểm thu vào, có thể không vui sao, mở ra ba lô giao diện, nhìn đến chính mình có hai mươi mấy vạn nguồn năng lượng điểm, Thời Nguyên cười có chút ngốc, đôi mắt đều cong lên.
“Kẽo kẹt” một tiếng cửa đã bị đẩy ra, Thời Nguyên quay đầu nhìn lại, đôi mắt đột nhiên liền mở to, Dị nửa người trên trần trụi tiến vào, tắm rửa xong còn chưa có lau khô, bọt nước theo y đi lại, chảy xuôi theo khuôn ngực rắn chắc rộng lớn của y, lướt qua cơ bụng tám múi săn chắc, rồi ẩn vào khăn tắm vây quanh thân dưới.
Còn có nhân ngư tuyến đẹp gợi cảm a, Thời Nguyên bỗng nhiên liền có chút hâm mộ, hắn ngồi dậy xem bụng của mình, áo ngủ chống đỡ nhìn không ra, nhưng ở phía dưới quần áo là một mảnh phẳng lì, không nói nhân ngư tuyến, sáu khối cơ bụng đều không có.
“Làm sao vậy?” Thời Nguyên hâm mộ nhìn cơ bụng tám múi cùng nhân ngư tuyến của Dị vài lần.
“Mua quần áo,” Dị ngồi bên cạnh Thời Nguyên, một cổ hơi thở giống đực mãnh liệt liền vây quanh Thời Nguyên.
Tắm rửa xong lộ ra hương vị ở trên người Dị đặc biệt dễ ngửi, hơi thở thuộc về Dị chui vào chóp mũi Thời Nguyên.
“Hảo, mua cho ngươi” Thời Nguyên cười một cái, lúc này mới nhớ tới quần áo của Dị có chút không thích hợp, hắn mở ra thương thành, đánh giá đại khái kích cỡ Dị, không chỉ mua mấy bộ bình thường, mà còn mua cho y vài bộ quần áo lao động, chính hắn cũng có, loại quần áo này có tính chống ăn mòn, rất thích hợp để mặc đi đào quặng.
Nghĩ đến thời điểm ăn cơm chính mình hiện lên ý niệm, Thời Nguyên ở thanh tìm kiếm lục soát áo choàng dành cho nam, coi trọng một kiện áo choàng màu đen chỉ vàng, kiểu dáng cổ điển, có loại cảm giác thấp điệu xa hoa, lặng lẽ cười một cái, Thời Nguyên trực tiếp liền mua.
“Tới, thử cái này xem,” trong mắt Thời Nguyên sáng lên một tia chờ mong, nóng lòng muốn xem Dị mặc vào là bộ dáng gì.
Dị nhìn nhìn Thời Nguyên, trầm thấp nói, “Hiện tại liền thay?”
“Đúng vậy,” Thời Nguyên vui sướng gật đầu, hắn rất muốn thấy Dị trong bộ áo choàng.
Đứng dậy, tay đáp ở bên hông khăn tắm, Dị mím môi, vành tai đỏ lên, bất quá giống cái yêu cầu y cự tuyệt không được.
Phản ứng lại đây sau, hình ảnh trước mắt làm Thời Nguyên nhanh chóng dời đi tầm mắt, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi như thế nào không mặc quần lót!!!”
“Trước kia không vừa người,” Dị lỗ tai hồng hồng nói, lấy áo choàng trong tay Thời Nguyên đi.
“Ta hiện tại liền mua cho ngươi,” Thời Nguyên xoay người, mở ra thương thành mua đại quần lót nam cỡ lớn, kích cỡ này hẳn là có thể đi.
So với một chút trước đây nhìn thấy, Thời Nguyên cảm thấy hẳn là có thể mặc, bất quá gương mặt thật nóng, đem một chồng khoảng mười mấy cái quần lót kia hướng phía sau đưa qua.
“Đồ mới mua phải giặt sạch trước mới có thể mặc vào, đợi lát nữa nhớ đem mất thứ này đều giặt sạch, hong khô một chút sáng ngày mai liền có thể mặc, đêm nay, đêm nay tạm thời để như vậy.” Thời Nguyên dặn dò Dị, trong lòng không ngừng vì chính mình mà tẩy não, trước kia bị thương đều là do hắn mỗi ngày giúp cởi quần mặc quần còn có bôi dược, lại không phải chưa từng thấy qua, như thế nào hôm nay mặt liền đỏ, thật không có tiền đồ!
“Hảo,” Thanh âm của Dị vang lên.
Dưới sự cố gắng của hắn điểm ngượng ngùng ở trong lòng Thời Nguyên cũng tiêu tán đi, chuyển sang thoải mái, trước mắt xuất hiện một mỹ nam mặc áo choàng màu đen, Thời Nguyên cảm thấy trái tim mình như bị đánh trúng, này cũng quá soái đi.
Mắt không chớp nhìn mỹ nam tử cao lớn, Thời Nguyên nhìn hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, ánh mắt sáng lấp lánh: “Tới, lại đây.”
Dị thuận theo hướng trước người hắn đi đến, cách thật sự gần.
Từ trong ba lô lấy ra mặt nạ trước kia hắn mua cho Dị, Thời Nguyên đứng ở trên giường, một tay đặt nhẹ ở sau ót Dị, đưa mặt nạ cho y đeo lên.
Nụ cười trên mặt không ngừng nở nụ cười, Thời Nguyên gần như không chịu nổi mà hôn lên khuôn mặt của người đàn ông xinh đẹp bí ẩn đeo mặt nạ, làm sao mà đứa con nhỏ của hắn lớn lên lại đẹp như vậy.
Thời Nguyên đứng ở trên giường cao hơn so với Dị một chút, hắn vừa lòng nhìn Dị từ trên xuống dưới, hai người cách đến cực gần, hơi nghiêng đầu một chút, tầm mắt liền rơi xuống bên gáy Dị, Thời Nguyên “Di” một tiếng, làn da nơi đó có vẻ không giống nhau a, như thế nào là kim sắc.
Vừa định nhìn kỹ lại thì, Dị lại lùi về phía sau, không cho Thời Nguyên nhìn rõ.
Đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại, Thời Nguyên nhìn thiếu niên rõ ràng đang che dấu điều gì đó, nghiêm nghi nói: “Lại đây.”
Dị do dự nhưng không có động.
“Lại đây!” Thời Nguyên nói một lần nữa, hiển nhiên có chút sinh khí, hắn sợ Dị không biết ưu tiên nặng nhẹ, tình trạng thân thể như thế nào cũng không biết nói với hắn, đến lúc đó chậm trễ thì làm sao bây giờ.
Nghe ra giống cái sinh khí, Dị lúc này mới đi tới mép giường.
Duỗi tay đem mặt nạ vướng víu gỡ xuống, Thời Nguyên cẩn thận vén tóc Dị lên nhìn nhìn bên gáy y, một khối vảy nhỏ kim sắc xuất hiện ở trên da, duỗi tay sờ sờ, cứng ngắt.
Giống cái ghé vào đầu vai y, hô hấp đánh vào làn da bên gáy, Dị nhất thời nhớ tới tư vị ngọt ngào mềm mại của đôi môi giống cái.
“Xoay người lại,” Thời Nguyên chỉ huy Dị, sau khi ngoan ngoãn xoay người sau, hắn duỗi tay đem áo choàng trên người Dị cởi xuống, còn chưa kịp cởi ra thì Dị đã túm chặt quần áo, Thời Nguyên nhẹ nhàng dỗ y, “Ngoan, buông tay, để ta nhìn.”
Quả nhiên, phía sau lưng Dị xuất hiện một tảng vảy kim sắc lớn, Thời Nguyên chau mày, nhanh chóng gõ hệ thống, kêu nó nhìn xem là chuyện như thế nào.
Đồng thời cũng không quên mở miệng hỏi Dị: “Có đau hay không? Được bao lâu rồi? Như thế nào không nói cho ta?”
Hèn gì tên tiểu tử này từ khi vào cửa thì đã đối mặt với hắn, đem phía sau lưng dấu đi, thời điểm cởi khăn tắm cũng là đối mặt với hắn, hóa ra đây chính là nguyên nhân, Thời Nguyên bắt đắc dĩ xoay người Dị lại, ở trên mặt y véo véo.
“Không có việc gì,” Dị kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Thời Nguyên, “Hai ngày trước xảy ra chuyện, chưa kịp nói.”
“Thật sự không đau?” Thời Nguyên tay ở trên mặt Dị xoa xoa, nơi đó bị hắn véo hiện một chút vệt đỏ, “Ta kêu hệ thống giúp ngươi giám định một chút.”
Dị đã sớm nhận thấy được loại dò xét này, đem quá trình rà quét chuyên sâu chặn lại, không có làm hệ thống thành công, đồ vật không biết này tựa hồ đang thu thập y hết thảy, nếu là giống cái y hoàn toàn sẽ không làm điều đó, nhưng đồ vật kia rõ ràng có tư duy của riêng mình, cùng giống cái quan hệ phụ thuộc, lại không phải một bộ phận của giống cái.
“Là bởi vì năng lượng,” Dị giải thích nói, “Hấp thu đủ năng lượng, ta sẽ phát sinh một ít biến hóa, không phải chuyện xấu.”
Nói không chừng là loại biến hóa có chút khác thường, trong lòng ẩn ẩn có loại cảm giác muốn đột phá gì đó, nhưng lại không chắc chắn.
【 Vô pháp tiến hành rà quét chuyên sâu 】
【 Căn cứ theo bệnh trạng của người sở hữu đệ nhị quyền hạn cùng thể chất bối cảnh tới xem, hẳn là dạng tiến hóa nào đó, hoặc có thể gọi là lần thứ hai phát dục 】
Hệ thống cũng biết Dị không có thú hình, Thời Nguyên có chuta kinh ngạc khi nghe thấy câu trả lời này: “Tiến hóa? Lần thứ hai phát dục?”
Thời Nguyên buột miệng thốt ra, nghe thấy này hai từ này Dị ánh mắt khẽ nhúc nhích, y hoàn toàn có thể lý giải được hàm nghĩa của hai từ này, trong lòng càng thêm khẳng định phỏng đoán nào đó.
Bản dịch phèn lòi này chỉ xuất hiện duy nhất tại Wattpad.
-Hết chương 42-.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!