Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Tinh Tế Đệ Nhất Dục Nhi Sư


Chương 31


Edit: Vân Tích

Beta: Dạ

***

Sở Du Nhiên nhanh chóng bọc đám chuột đồ chơi lại, giấu vào trong không gian của mình, tâm tình vui sướng như thu hoạch được toàn bộ bảo vật trên thế giới! Không ngờ Wales khi còn bé cũng là một ấu tể nghịch ngợm như vậy. Cậu quyết định, khi Wales quay lại sẽ cho y xem những chiến lợi phẩm này, nhìn gương mặt tuấn tú kia biến sắc nhất định sẽ cực kỳ thú vị!

Dựa vào những món đồ này, Sở Du Nhiên cũng dễ dàng xác định được thân phận của Panda, có thể lấy được đồ chơi của Wales khi còn bé, ngoại trừ Thủ tướng đại nhân Banksy thì còn ai khác được.

Chỉ là, sao ông ấy lại muốn đưa cho cậu mấy món đồ này nhỉ? Để sưởi ấm tình yêu sao?

Lúc này, trong phủ Thủ tướng, Thủ tướng đại nhân Banksy không ngừng đi loanh quanh trong rừng trúc, cau mày. Mà thấy trượng phu bộ dạng lo lắng như vậy, Thủ tướng phu nhân bất đắc dĩ nói: “Thân ái, nghe em nói này, anh không thể ngồi yên một chỗ sao? Xoay tới xoay lui làm em chóng cả mặt.”

Banksy đại nhân dừng bước, thở dài thườn thượt, ai oán nói với thê tử: “Bệ hạ thật không ra gì! Ấu tể đã sắp chào đời còn không chịu cử hành hôn lễ, như thế thực quá đáng, hơn nữa, vương hậu mang thai mà còn dám rời khỏi đế tinh lâu như vậy, thật sự không thể tha thứ được! Nàng phải biết, thời điểm ấu tể còn chưa thành hình, rất cần có mùi vị của phụ thân bên cạnh, như vậy mới có cảm giác an toàn! Ta đã gửi báo cáo cho y hai ngày trước rồi, sao y vẫn chưa về a?”

Thủ tướng phu nhân dở khóc dở cười, “Không phải ông đã đem đồ chơi của bệ hạ khi còn bé bảo Panda mang đi rồi sao, còn bảo Vic mang theo đồ ăn dưỡng thai nữa. Ông đừng lo lắng quá, ấu tể hoàng thất có ai sinh trưởng nhàn hạ, ngay cả Dillow bé bỏng không phải cũng do dịch dinh dưỡng lỏng nuôi bảy năm ư. Chẳng phải lúc lớn lên, nhóc con đó vẫn khỏe mạnh như thường sao.”

Banksy đại nhân vỗ bàn, “Hết thảy phải lấy ấu tể hoàng thất làm trọng! Đây là thiết quân luật của đế quốc! Hừ, nếu y không chịu về, ta sẽ giả bộ lâm trọng bệnh, đòi đi hầu hạ tiên hoàng và thân vương điện hạ!”

Thủ tướng phu nhân lẳng lặng nhai hạt dưa, không còn gì để nói.

—————–

Sở Du Nhiên “bị” mang thai vẫn không hề biết chuyện, chờ đến lúc cậu biết, muốn treo cục than quả bàng bé lên đánh cho một trận tơi bời thì đã trễ, toàn bộ đế quốc đều biết chuyện cậu mang thai.

Hơn nữa, quà của Archer và Caly đưa cậu khiến cậu không còn lời gì để nói, tất cả đều là đồ cho em bé, đây rốt cục là cái quỷ gì vậy?!

Lễ vật của khách là tâm ý, Sở Du Nhiên cũng không tiện trả lại, chỉ có thể nhận hết. Đến khi bọn nhỏ chuẩn bị về nhà, Sở Du Nhiên rốt cục cũng nhớ ra có thể dùng vật gì để đáp lễ – chính là dấu móng được điêu khắc cẩn thận kia. Lần đó bị phủ công tước Zarro làm ầm ĩ một trận, khiến cậu quên tiệt mất đã đem mấy tác phẩm này bỏ vào trong nút áo không gian.

Bọn nhỏ lần lượt nhận dấu móng của mình, vô cùng hài lòng. Dillow thoạt nhìn cũng rất cao hứng. Sở Du Nhiên thấy nhóc vui vẻ, liền bấm chụp không ít hình, đến buổi tối gửi từng cái một cho Wales: Dillow rất vui vẻ, rất thỏa mãn.

Lần này, Wales hồi âm rất nhanh: Rất tốt!

Sở Du Nhiên không ngờ đối phương lại đang rảnh, cho nên nhanh chong nắm bắt cơ hội, nói: Anh bây giờ sao rồi? Nhất định phải chú ý giữ an toàn.

Wales: Ta rất khỏe, chờ ta về.

Sở Du Nhiên đánh chữ “được”, sau đó lại cảm thấy không ổn, liền xóa đi, xóa xong thì nghĩ nếu trực tiếp kết thúc ở đây thì hơi lạnh nhạt. Đang lúc cậu xoắn xuýt chưa biết trả lời sao, Wales gửi tin đến: Suy nghĩ kĩ chưa?

Sở Du Nhiên bị nghẹn một chút, rõ ràng đã nói cho cậu thời gian suy nghĩ, thế nhưng bộ dạng gấp gáp của đối phương chẳng khác nào bức hôn cả.

Nghĩ tới khuôn mặt người kia bây giờ chắc hẳn đang nghiêm nghị, tựa như trao đổi việc quốc gia đại sự, Sở Du Nhiên không nhịn cười được, đáp lại: Chờ anh về sẽ nói cho anh biết.

Wales ngay sau đó bèn gửi: Nhớ em, muốn nhìn thấy em.

Sở Du Nhiên hai má đỏ hồng, người này cũng thật là, luôn luôn có thể ra vẻ đứng đắn mà trêu chọc cậu. Ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài, Sở Du Nhiên xoay lưng lại, sau đó tự chụp chính mình, phía sau là bóng đêm đầy sao. Gửi cho Wales xong, Sở Du Nhiên nằm nhoài lên bệ cửa sổ, hai tai đỏ chót.

Ở phía bên kia, Wales nhìn bức ảnh trong quang não: khuôn mặt xinh đẹp của sở Du Nhiên ánh hồng nhạt, con ngươi đen bóng ướt nước, câu hồn đoạt phách. Khóe miệng y cong lên, ngón trỏ thon dài vuốt ve vị trí đuôi mắt Sở Du Nhiên, nhẹ nhàng ấn một cái, ánh mắt si ngốc nhìn bức ảnh, mang theo dịu dàng chưa ai từng thấy.

Sở Du Nhiên thấy Wales không tiếp tục gửi tin, nghĩ thầm có lẽ đối phương lại bận, bèn bỏ quang não xuống rồi đi tắm. Sau đó cậu ôm Dillow, nhắm mắt lại, khóe miệng không tự chủ được mà cong thành nụ cười mãn nguyện.

Dillow bởi vì ban ngày chơi đùa nhiều, nên ngủ từ sớm. Nửa đêm nhóc con muốn đi vệ sinh, đột nhiên nghe thấy trên ban công phía ngoài cửa sổ kêu tích một tiếng. Lỗ tai báo nhỏ nhạy bén, trong nháy mắt liền dựng đứng lên. Toàn thân đen bóng khiến nhóc dễ dàng ẩn giấu trong bóng tối, đôi con ngươi màu lam sáng quắc lạnh lùng. Cứ như thế, báo nhỏ đứng bất động chờ đợi.

Thời khắc này, Dillow hoàn toàn không giống như một ấu tể mới hơn ba tuổi, mà phảng phất khí thế của gã thợ săn, kiên nhẫn quan sát con mồi xông vào lãnh địa của mình.

Đúng lúc này, một vệt bóng đen nhẹ nhàng nhảy lên ban công, khéo léo không chạm vào dây báo động mắc ngoài cửa sổ. Trong đêm đen kịt, con ngươi nhạt màu mở to nhìn vào chỗ Dillow trốn, đáy mắt lóe lên tia nhìn xem thường. Trong con mắt của Dillow, đối phương chỉ đơn giản chạm nhẹ vào cửa sổ thủy tinh, hoàn toàn không để sự tồn tại của nhóc vào mắt.

Dillow tức đến nỗi dựng hết lông! Dám xem thường nó? Được lắm!

Vốn ngủ rất nông, Sở Du Nhiên nghe thấy tiếng động, liền mở mắt ra, phát hiện báo nhỏ biến mất. Sợ nhóc con gặp chuyện không may, Sở Du Nhiên để nguyên chân trần chạy ra ngoài. Ngay tại cửa phòng ngủ, cậu đối mắt với một đôi mắt nhạt màu.

Sở Du Nhiên có chút mê man dựa vào tường.

Lúc này, Dillow vung móng vuốt, bên trong ngưng tụ một quả cầu vàng rực, ném về phía cửa sổ. “Oành” một tiếng, cửa sổ thủy tinh bị bể, đồng thời tiếng còi báo động vang lên giữa đêm. Sở Du Nhiên bị đánh thức, người kia tức tốc biến mất. Cậu không kịp nghĩ nhiều, vội vã chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, đã không còn thấy bóng sinh vật kỳ bí kia nữa.

Ngay sau đó, đội bảo vệ ào ào chạy tới. Sở Du Nhiên bóp trán, để bọn họ điều tra một lát cơ thể mình, chuyện còn lại đợi ngày mai sẽ xử lý tiếp. Sau đó cậu ngã xuống giường, cảm giác cả người cực kì mệt mỏi. Dillow lo lắng cọ cọ người Sở Du Nhiên, lại bị cậu vuốt ve sống lưng, dịu dàng ôm vào lòng, cười an ủi: “Không sao, thầy chỉ hơi mệt thôi. Ngủ đi, ngày mai sẽ ổn.”

Dillow nằm sấp bên cạnh Sở Du Nhiên, dựa vào cậu thật gần. Nhóc muốn đảm bảo chỉ cần Sở Du Nhiên có động tác gì thì mình có thể tỉnh lại thật nhanh.

—————

Trong một gian ký túc trong trường, một con hồ ly màu xám bò vào theo lối cửa sổ, sau đó ngã lăn quay xuống đất, phun ra một cục máu tụ.

Phòng này không bật đèn, nhưng trong bóng tối, có thể thấy một người đang ngồi trên ghế salon, vóc người cao lớn, hắn co chân lên, cả người tỏa ra sự ôn hòa. Nhìn hồ ly mệt nhọc nằm trên mặt đất, hắn khẽ cười, giọng nói dịu dàng, lại làm cho hồ ly kia run rẩy cả người: “Rika, thân thủ của ngươi dường như tệ hơn trước nhỉ?” Elton bật đèn, chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất, hai mắt mỉm cười nhìn con hồ ly đang nằm rạp dưới chân mình.

“Thuộc hạ không ngờ bị con báo nhỏ kia phát hiện, còn đám ám vệ kia, thực sự rất lợi hại, cũng may thuộc hạ đã kịp xóa được ký ức lúc chiến đấu ra khỏi đầu hắn, cho nên không bị bại lộ hành tung.” Hồ ly màu xám vội vàng giải thích, nhưng Elton không quan tâm. Hắn cắt ngang, hỏi ngay: “Sở Du Nhiên thế nào?”

Hồ ly nằm trên mặt đất muốn biến thành người, nhưng vì bị thương quá nặng mà không còn sức lực để biến thành, chỉ có thể duy trì hình thú, thở ra từng câu: “Tinh thần lực của người này quá cao, thuộc hạ thất bại.”

Elton hơi nheo tròng mắt màu xám, hắn nhìn ra được Rika đã bị phản trả vô cùng nghiêm trọng. Tinh thần lực của giống cái đối với hạch dị năng của giống đực tựa như con dao hai lưỡi, vừa có thể bảo vệ, vừa có thể là đòn trí mạng. Đặc biệt vào thời điểm hai người kết hợp, nếu như giống cái muốn phản kháng, sẽ trực tiếp tấn công vào hạch dị năng của giống đực, thậm chí có thể phá nát hạch dị năng, khiến giống đực kia lập tức chết. Sở Du Nhiên khác xa tên Josh rác rưởi kia, tinh thần lực của cậu quá cao, ngay cả ám thị tinh thần cũng miễn dịch. Chính bởi vì tinh thần lực có khả năng mạnh mẽ như thế, cho nên mặc dù thèm nhỏ dãi Sở Du Nhiên, Elton cũng không dám dùng vũ lực cưỡng ép người này.

Nhìn kẻ đang quỳ dưới chân, Elton che giấu thất vọng trong ánh mắt, bình tĩnh căn dặn: “Chỉ có thể thực hiện kế hoạch thứ hai. Nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Sở Hồng Vũ.”

Rika mệt mỏi gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ!”

“Đi trị thương đi.”

“Tạ ơn điện hạ.”

Trong lúc Sở Du Nhiên còn ngủ mê mệt, một âm mưu không tiếng động đã mở màn, mà chủ mưu của mọi kế hoạch, chính là người quen của Sở Du Nhiên – bạn học cũ, Elton. Mà người bị bao phủ trong toàn bộ kế hoạch, lại không hề hay biết. Bởi vì Sở Du Nhiên hoàn toàn không chịu tác động của ám thị tinh thần, chỉ thấy đêm đó ngủ rất ngon.

Sáng thứ hai, như thường lệ cậu rời giường, sau đó cùng Dillow liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều cảm thấy tối qua dường như mơ cùng một giấc mộng. Cậu cũng hỏi đội bảo vệ tình hình, nhưng chưa có bất cứ tiến triển nào, không phát hiện ra kẻ khả nghi đột nhập, còn nếu là nhân viên nội bộ, thì cần sắp xếp thời gian để kiểm tra.

Sở Hồng Vũ tự mình chạy tới, kiểm tra dấu vết còn lại, sắc mặt lạnh lùng.

Sở Du Nhiên lo lắng nói: “Đội bảo vệ không phát hiện dấu vết xâm nhập từ bên ngoài. Bọn họ hẳn cho rằng Dillow nửa đêm nghịch dại, không cẩn thận chạm tới máy báo động, thái độ vô cùng tiêu cực.”

Sở Hồng Vũ sờ vào vị trí Dillow đánh ra khối cầu dị năng, sắc mặt càng lúc càng nghiêm nghị.

Sở Du Nhiên càng lo lắng: “Có phải cha nhìn ra điều gì bất thường không?”

Sau đó, Sở Hồng Vũ trả lời bằng cách nhấc chân sau của Dillow, túm ngược lên, thở dài nói: “Hạt giống tốt, so với thúc thúc ngươi khi bằng tuổi thì thông minh hơn nhiều.”

Bị túm ngược lên, Dillow quay đầu muốn cào mặt Sở Hồng Vũ, tức giận dựng lông. Chưa từng có ai dám đối với nhóc như thế, ngay cả thúc thúc ngu xuẩn cũng không dám túm ngược nhóc! Ấu tể đệ nhất đế quốc sao có thể nuốt trôi cơn giận này, chờ lát nữa sẽ cào chết lão!

Mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, Sở Du Nhiên đỡ trán nhìn hai người: “Cha chỉ nhìn ra mỗi vậy thôi sao? Đi đi, không phải cha còn có hội nghị ư, vua đến muộn à, ngài mau nhanh lên!”

Sở Hồng Vũ cười, vứt Dillow lên ghế salon, nhìn nhãi con thở hổn hển tức tối, ông vỗ tay một cái, giải thích: “Xung quanh ngươi luôn có người bảo vệ của thằng nhãi kia, ta đã hỏi hắn rồi, đêm qua hắn không phát hiện chuyện gì bất thường. Con trai ngốc, tối qua con chắc là không phải con bị mộng du chứ?”

Sở Du Nhiên nhíu mày, mộng du? Không thể nào! Cậu và Dillow không thể cùng mộng du.

Sở Du Nhiên chưa kịp phản bác, Dillow đã nhảy dựng lên, nhóc tức giận đập móng: “Hắn trừng ta! Hắn dám trừng ta!”

Sở Du Nhiên vuốt cằm, ý là cha xem, chứng cứ thuyết phục bao nhiêu. Tên tiểu tử Dillow này thù dai lắm, sau này chỉ cần cặp mắt kia còn xuất hiện, nhất định nhóc liếc mắt một cái có thể nhận ra.

Sở Hồng Vũ nhíu nhíu mày, trầm tư một lát rồi nói: “Con đưa Dillow tới trường đi, ta đi một lát sẽ về.”

Sở Du Nhiên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN