Tô Kiều lấy thịt quái ngư lúc trước hong khô, cắt một miếng lớn, rửa sạch, sau đó bắt đầu bày dụng cụ, đem một nồi nước, bắt đầu hấp cá.
Trong túi đồ của Tô Kiều vẫn còn dịch dinh dưỡng màu xanh làm vị chua trước đó, trong khi không có dưa chua, thì loại dịch dinh dưỡng đắt đỏ giá 50 đá năng lượng một phần này liền bị trở thành đồ gia vị.
Thế nhưng vì dịch dinh dưỡng cũng là sản phẩm được tinh chế từ thịt dị thú, vị thô ráp hơn, hơn nữa phóng xạ chưa được xử lí sạch sẽ, vì vậy Tô Kiều quyết định hôm nay sẽ thực hiện chế biến lại dịch dinh dưỡng.
Cô dùng sách tranh hấp thu phóng xạ trong dịch dinh dưỡng, sau đó cho thêm một chút nước ép cỏ, đặt vào trong nồi hấp chung với cá.
Món thứ nhất được chuẩn bị kỹ càng, Tô Kiều bắt đầu xử lí món thứ 2, thịt kho tàu, tuy rằng không biết đầu bếp cao cấp ở Tử tinh làm sao để nấu món này.
Thế nhưng mỹ thực ở cổ địa cầu có thể nói là bác đại tinh thâm, thịt kho tàu có thể xem như là một món ăn nổi danh nhất.
Kiếp trước, thịt kho tàu chính là món tuyệt nhất mà Tô Kiều làm, cô và bà mỗi khi gặp phải chuyện vui, đều sẽ kho một nồi vừa thơm vừa mềm, vừa vào miệng liền tan ra.
Xem như đây chính là món chính, tuyệt đối có thể đánh bại món thịt kho của tinh tế.
Lúc trước khi chia thịt, Tô Kiều cố ý muốn phần thị mông, vì thịt ba chỉ nơi này chính là thịt ngon nhất, ba tầng thịt đầy đặn, đều nhau làm thịt kho tàu là cực phẩm.
Lấy thịt ba chỉ từ tủ lạnh, rửa sạch, rã đông, cắt thành khối, lấy bếp và chảo sắt ra, Tô Kiều múc một muỗng mỡ heo bỏ vào chảo làm nóng, sau đó đem thịt đã cắt vào nồi đảo đều.
Lồng phòng hộ của người tinh tế quá quý giá, vì vậy đất đai ở đây được sử dụng rất khéo léo, kí túc xá tập thể diện tích có hạn, lại không có nhà bếp, Tô Kiều chỉ có thể ngồi trên mặt đất chuyên tâm làm cơm.
Tả Dật vốn đang cùng thập Nhất nói chuyện, rất nhanh liền ngửi thấy mùi cá hấp, mùi hương này mang theo một mùi vị tươi mới khó hình dung, còn hòa lẫn hương vị của thịt cá, đợi đến khi Tô Kiều đảo thịt ba chỉ trong chảo sắt, toàn bộ kí túc xá đã bị bao quanh vây bởi một hương vị bá đạo không thể chối từ.
Thịt lợn rừng ở tinh tế chất thịt cực kì tốt, cho dù không có nước tương làm gia vị nền, mùi vị đặc biệt của thịt vẫn tản mát ra, Tô Kiều xào thịt một lượt, miếng thịt đã được nhuộm màu vàng óng, lúc này mới đổ nước đã được hấp thu hết phóng xạ, bắt đầu hầm nhỏ lửa.
Đậy xong nắp nồi, Tô Kiều ngầng đầu xoa mồ hôi trên trán, sau đó liền thấy 3 đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô, ngay cả Thập Nhất sắc mặt trắng bệch vì đau đớn đang nằm trên giường cũng không tự chủ được mà ngồi dậy, trong mắt lóe ra ánh sáng khát vọng.
Tô Kiều đột nhiên bị nhìn chằm chằm như vậy, “Có thể phải đợi một chút mới có thể ăn, còn có 2 món chưa làm đâu.
”“Còn nữa sao?” Âm thanh Thập Nhất kích động, vành mắt nhanh chóng ửng đỏ.
“Đúng rồi, ước chừng phải đợi thêm 20 phút.
” Tô Kiều ước chừng thời gian, chỉ có thịt kho tàu là tốn thời gian nhất.
Nói xong cô khẽ cười, tiếp tục làm cơm.
Món thứ 3: Trứng hấpTô Kiều đã dùng máy đo lường, kiểm tra ba cái trứng gà mà Đầu trọc đưa cho mình.
Trứng gà rừng ở tinh tế đều to như trứng đà điểu, một quả phải nặng hơn 2 kí, Tô Kiều tất nhiên muốn nhịn ăn, vốn định đem nhứng quả trứng này ấp thử, xem có thể ấp nở gà con hay không, nuôi được liền có thể có gà để tiếp tục đẻ ra trứng gà không ngừng.
Có điều, chuyện gấp phải được ưu tiên, cô vẫn lấy ra một quả trứng, trứng lớn như vậy không thể ăn hết tất cả, cô dự định sẽ hấp một bát cho Thập Nhất ăn, còn lại đều giữ cho Tô Lý làm lương thực, trứng gà đối với trẻ con là một món bổ sug dinh dưỡng.
Ba cái trứng gà luôn được Tô Kiều mang theo trong túi đồ, sớm đã được sách tranh hấp thu hết phóng xạ, tỏa ra ánh sáng êm dịu lộng lẫy.
Tô Kiều rửa sạch trứng gà, nhẹ nhàng dùng dao đục môt lỗ trên vỏ trứng, lập tức nghe được một mùi thơm nhẹ tỏa ra, màu vàng nhạt của lòng trứng bắt đầu chảy ra.
Tô Kiều vội vàng dùng bắt gốm đựng dịch trứng, lấy được ¼ trứng thì bát gốm đã đầy.
Cô nhanh đem phần trứng còn lại đem cất vào tủ lạnh, sau đó đem bát trứng đánh đều, bỏ thêm chút nước và muối, đặt trong nồi bắt đầu hấp.
Nhìn động tác thành thạo của Tô Kiều, cách làm mỗi món bọn họ đều chưa từng thấy qua, tâm tình Tả Dật không thể dùng hai chữ khiếp sợ để hình dung, đặc biệt là đối với mùi hương mê người đang tràn ngập khắp phòng.
Tả Dật chăm chú nhìn Tô Kiều, Lãnh Diệu cũng nhàn nhạt cười nói: “Thiếu tá, đợi mấy người nếm được món ăn do Tô Kiều làm, thì sẽ biết thế nào là mỹ vị chân chính!”Nội tâm Tả Dật đã vô cùng chờ mong, nhỏ giọng : “Chiến đội mấy người đào ở đâu ra được nhân tài như vậy?”Người cùng Hắc Long ngang tay trong đợi kiểm tra trước cũng chính là cô gái nhỏ này nhỉ?“Một thuộc hạ dưới cấp của tôi tiện tay nhặt được, cái này có thể gọi là vận may nhỉ.
” Lãnh Diệu cười nhạt, tên Trọc kia đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, là một tên đại xui xẻo, tùy tiện làm một nhiệm vụ lại có thể nhặt được Tô Kiều, khiến cho bọn họ cũng được hưởng lợi theo.
Nghĩ tới thịt kho tàu và thịt nướng tối quá, Lãnh Diệu nhất thời cảm thấy mỗi ngày đều uống dịch dinh dưỡng thật sự là hành vi tự ngươc mà.
“Thiếu tá, thơm quá, thì ra Tô Kiều thật sự là đầu bếp cao cấp Tử tinh, tôi còn tưởng rằng mọi người đang an ủi mình đấy.
” Thập Nhất kích động nói, ngửi được mùi hương này thì cảm giác cái gì cũng không sợ.
“Ừm” Tả Dật khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai Thập Nhất, đang muốn nói gì đó khi nhìn thấy hai chân của hắn lại nghẹn ngào.
“Sao lại thơm thế này?”“Lão Thất, không phải nói thiếu tá tới sao?”“Thật TM thơm, đầu lưỡi của tôi cũng không nuốt vào được.
”Trước cửa truyền tới một đợt ồn ào, lập tức ba, bốn quân binh mặc quân trang, đầu trọc chui vào như ong vỡ tổ, đang muốn đồng loạt cúi chào thiếu ta, sau đó liền nhìn thấy Tô Kiều mặc đồng phục chiến đấu màu đen đang làm cơm, nhất thời ngạc nhiên, âm thanh lập tức câm bặc, sững sờ nhìn cô.
“Thiếu tá, ngài đến rồi.
”“Tiểu Thập Nhất, hôm nay có khá hơn không?”“Thiếu tá, đây là đầu bếp cao cấp ngài mời tới sao?”Mọi người mồm năm miệng mười thay nhau hỏi, chen tới trước giường Thập Nhất, đưa cổ ngó Tô Kiều làm cơm.
Người nhiều, liền náo nhiệt, khí sắc của Thập nhất cũng tốt hơn, ngây ngô cảm thụ quan tâm của chiến hữu, hau chân bị cắt cũng không cảm thấy đau.
“Lão Ngũ, trước kia ở nhà Thượng tướng chú đã ăn thịt kho như thế nào?” Tả Dật hỏi một câu, mọi người trong nháy mắt liền đẩy Lão Ngũ bị điểm danh ra.
Bị đá ra, Lão ngũ thu lại nụ cười, lập tức đứng thẳng, báo cáo, “Báo cáo thiếu tá, khi tôi ở nhà thượng tướng ăn thịt kho là thịt dê, thịt được kho kĩ, nước thịt cũng đậm thành màu trắng, ăn rất ngon, nhưng mà…”“Nhưng sao?”Lão Ngũ gãi gãi cái đầu trọc, cười hắc hắc.
“Đó là luôn cảm thấy có mùi lạ, sau khi ăn xong tôi có uống 2 viên thuốc giải phóng xạ, còn hơi chướng bụng, không có mùi thịt như hôm này, Thiếu tá, thịt đang nấu là thịt gì ? Làm người thèm đến thắt ruột.
”“Thịt lợn rừng kho, mùi vị tuyệt đối không kém thịt dê.
” Tô Kiều cười nói.
Biết được đầu bếp cao cấp làm là thịt dê, cô liên an tâm, thịt dê bản thân đã nặng mùi, lại thêm xử lí phóng xạ không sạch, khẳng định mùi vị càng thêm nặng, cho dù có hầm nát cũng không thể có được mùi vị như thịt kho tàu.
“Thịt lợn rừng ? Mùi vị thịt lợn rừng ở căn tin chúng ta rất nặng phải không? Chuyện này sao lại không nghe được?”“Đúng rồi, thơm quá, còn có mùi cá.
”Mọi người đều dài cổ, cố sức ngửi mùi thơm, mỗi người đều hai mắt phát sáng nhìn Tô Kiều.
Em gái nhỏ có thể làm cơm? Lại còn rất đáng yêu, đã thế còn là chiến đội Tham Lang ? Em gái này mạnh thật.
“Cũng không phải làm cho mấy người ăn, hưng phấn cái gì.
” Tả Dật hừ lạnh một tiếng, bốn năm tên liền lập tức yên lặng đáng sợ.
“Ha, cùng ăn đi, nhiều thức ăn như vậy, tôi cũng ăn không hết.
” Thập Nhất cười ngây ngô.
Ánh mắt mọi người sáng lên, nhưng khi thấy thân thể Thập Nhất bởi vì chịu đựng phóng xạ cao, không thể không cắt hai chân, nhất thời không nói được câu gì, tàn nhẫn vỗ đầu chính mình, thầm mắng bản thân không phải người.
“Tiểu Thập Nhất, chú ăn là tốt rồi, chúng tôi không đói bụng.
”“Đúng, Thập Nhất, vết thương của chú hôm nay có đau không?”“Lão Ngũ, đi lấy nước nóng đến đây, chúng ta đổi thuốc cho Thập Nhất.
”Nhất thời lấy nước nóng, thay thuốc, mọi người đều nhanh chóng làm việc.
.