Tinh Tế Trúc Mã
Chương 18
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã hết một tháng hè, cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật của Celtic. Tối nay, đại sảnh nhà Welfen nườm nượp người. Các khách mời của buổi tiệc không ít thì nhiều cũng là có tiếng trong giới thượng lưu trong quân đội.
Thường thì Celtic chẳng bao giờ làm quá lên thế này. Vào ngày sinh nhật mình, y sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ với gia đình và những người thật sự thân thiết, rồi ăn mì dương thọ do chính tay Dương đặc biệt làm. Y thấy như vậy còn thích hơn là những chủ đề nhạt nhẽo muôn thuở của các cô cậu ấm.
Vì vậy mục đích chủ yếu của bữa tiệc này là cái khác. Celtic vừa cài cúc áo sơ mi vừa mỉm cười thỏa mãn nghĩ đến lễ đính hôn này sẽ tuyên bố cho toàn thiên hạ biết Dương chính là người của y, bất cứ ai cũng không thể chạm vào cậu.
Lúc này, Mạc Dương đang thay đồ ở một phòng khác. Chiếc gương lớn trên tường phản chiếu một cậu thanh niên anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh lược hiển chút non nớt tuổi trẻ, mày rậm mắt to đen láy linh động. Dáng người cao ngất, cường tráng được ôm trọn trong bộ suit ba mảnh(*)màu xám, bên trong là chiếc sơ mi trắng thắt thêm một chiếc cravat đỏ nhung.
Chỉnh trang hoàn tất, tay cậu đang định đóng hòm quần áo lại thì ngừng lại giữa chừng. Bên trong có một chiếc hộp gỗ dài, mà hai tuần trước cha hẹn ra ngoài đưa cho cậu. Theo như cha nói thì là “của hồi môn”, theo như cậu thấy thì là lôi kéo lại chút tình cảm vì lo sợ cậu trả đũa Mạc gia.
Trên thực tế, Mạc Dương chẳng hề có ý định đó. Nhưng dù sao thì cậu vẫn nhận cho cha vui lòng. Hơn nữa bên trong cũng là thứ tốt: Song Long Phiên Vân kiếm, là một đôi kiếm có thể biến ảo mọi kích cỡ, người dùng cũng được mà cơ giáp cũng không vấn đề.
Song thứ cậu quan tâm nhất trong chiếc hộp gỗ này chính là kỷ vật của mẹ cậu để lại. Nhìn qua thì là một chiếc nhẫn bạc cũ tầm thường, nhưng bên trên lại ẩn chứa những đường vi mạch số liệu. Mạc tìm mọi cách mà vẫn không tài nào khám phá ra. Mà nó mở được ra dễ như thế thì nó đã sớm rơi vào tay cha cậu, chứ không có chuyện đưa đến tay cậu.
“Cốc, cốc” Đang miên man suy nghĩ, cậu bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cậu vội vàng đóng lại chiếc hòm, miệng hỏi vọng ra ngoài:”Ai đấy?”
“Tôi đây. Cậu chuẩn bị xong chưa?”Bên ngoài là giọng Celtic. Mạc Dương còn chưa kịp trả lời y liền mở cửa đi vào.
Hôm nay, Celtic vận một bộ suit màu xanh da trời thanh lịch, thắt cravat kẻ sọc trắng bạc, ngực áo cài một bông hồng trắng tao nhã. Mái tóc vàng bạch kim mềm mại được trải chuốt gọn gàng lộ ra cái trán trắng nõn, cao cao. Bộ quần làm nổi bật lên dáng người thon dài, rắn chắc nhưng lại không thiếu lịch lãm. Trông y tỏa sáng như một vị bạch mã hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích xa xưa.
Thấy Mạc Dương há miệng nhìn mình đến ngây người, Celtic trong lòng thỏa mãn khôn cùng. Y híp mắt nhìn cả người Mạc Dương từ trên xuống dưới một lượt, thật muốn làm bộ quần áo kia có thể ôm sát từng thớ da thịt trên người Dương. Mạc Dương bị cái nhìn đăm đăm của người yêu làm cho xấu hổ. Hai bàn tay cậu ở sau lưng vân vê ngón tay cho thấy sự bối rối của cậu, má đỏ hây hây, hai mắt đầy mong chờ nhìn Celtic hỏi:”Cậu thấy tôi mặc như thế này có được không?”
“Vẫn chưa được.”Lời Celtic thản nhiên đáp như đẩy cậu từ trên cao xuống vực sâu thăm thẳm. Cậu ỉu xìu cúi gục đầu xuống. Trong đầu nghĩ đủ mọi giả thiết rằng do mình quá xấu xí, thô kệch nên không được lòng y.
Còn trong mắt Celtic hiện tại thì Dương giống hệt như một con chó to đáng yêu. Lúc đầu vẫy đuôi, hai mắt sáng ngời nịnh chủ đợi xoa đầu, lúc sau thì cụp đuôi ỉu xìu. Celtic có thể tưởng tượng ra đôi tai lông xù của cậu đang cụp xuống đầy thất vọng.
Celtic bật cười, tiến đến chỗ cậu, hôn trán cậu một cái, tay nhẹ nhàng nhéo má cậu một cái:”Nghĩ ngợi linh tinh gì đấy. Trong mắt tôi, cậu mặc cái gì chẳng đẹp. Chẳng qua hôm nay tôi nghĩ người yêu của tôi nên rực rỡ hơn nữa….”Nói rồi, tay phải y vươn ra ngắt bông hồng nhung trên bàn, cẩn thận cài vào ngực áo cậu. Y vòng ra sau lưng cậu, vuốt phẳng ngực áo cậu trước gương, rồi ghé vào tai cậu thì thầm, ánh mắt lại hướng về gương nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu bên trong”…Đó, chính là như vậy…Tôi cá là những tên hùng nam khác sẽ phải ganh tị khi tôi có được một vị hôn phu anh tuấn, lộng lẫy như thế này.”
Khuôn mặt Mạc Dương phản chiếu trong gương lúc này đã đỏ thẫm như đóa hồng trước ngực. Cậu ngượng ngùng không biết nói gì, tay chân cũng chẳng biết để đâu, cậu chỉ biết một điều trong lòng cậu đã sớm bị ngọt ngào lấp đầy. Thấy cậu quẫn bách vậy, Celtic cũng không tiếp tục trêu đùa cậu.
“Thôi chúng ta đi nào.” Y ôm eo cậu thúc giục.
Vừa ra đến sảnh chính, cậu liền cảm thấy mọi ánh mắt đổ dồn về hai người, nhưng cậu lại không hề cảm thấy áp lực chút nào bởi vì bên cạnh có Celtic nắm tay cổ vũ cậu.
Sau màn giới thiệu cùng tuyên bố chính là màn tiệc rượu muôn thuở của các quý tộc. Chính trong bữa tiệc này cũng khơi dậy đủ loại chủ đề của giới thượng lưu. Mạc Dương xuất thân từ gia đình trung lưu nên cũng rất ít khi được trực tiếp tham gia những đề tài này. Nhưng điều khiến cậu cảm thấy khó xử nhất chính là những quý tộc này cứ tìm đủ cách để nói móc cậu.
Chẳng là sau khi chuyện đính hôn của hai người phát tán ra khắp các trang báo. Thì một tuần sau liền có vài tay săn tin tìm ra bí mật của cậu, thế là tin tức lập tức bị phát tán với đủ các loại suy đoán, nhưng nói chung đều đại để ý là Celtic lãnh cảm với ca nhi, Mạc Dương cũng lợi dụng hình thể của mình giả làm hùng nam để tiếp cận Celtic với mục đích trục lợi. Họ đoán rằng Celtic không biết sự thật rằng người yêu mình là ca nhi, nên nếu sự thật này không được phơi bày ra, thì đến lúc hai người lỡ có con thì Mạc Dương sẽ lấy làm cớ để y không bỏ được..v.v…Nói chung đọc xong tình tiết cẩu huyết bịa đặt này, Celtic lập tức tắt phụp màn hình WS. Y mặt mày sa sầm, không khí xung quanh cũng hóa thành đám mây đen u ám.
Mấy tên nhà báo nói mò chết giẫm này không những nói xấu Mạc Dương của y, lại còn xuyên tạc “năng lực” lẫn tình yêu của y dành cho lão bà, thật không thể chấp nhận được!
Tướng quân Brett như đã hứa với Mạc Phùng, thì đã thuê người viết một bài báo nói rằng Mạc Dương vì muốn duy trì võ học của Mạc gia nên mới che giấu thân phận mà theo cha học võ, bài viết có cha con Mạc Dương kiểm chứng. Nói như vậy tuy không đúng với sự thật phũ phàng, nhưng nó vừa khen ngợi Mạc Dương hiếu thảo lẫn có ý chí vươn lên bất chấp rào cản xã hội, lại vừa không làm mất mặt thông gia.
Celtic cũng thu một bài phỏng vấn đính chính rằng y đã sớm biết chuyện này và tình cảm của y dành cho cậu, dù cậu là ai đi chăng nữa, cũng không bao giờ đổi thay. Nghe xong làm bao nhiêu con em quý tộc phút trước còn hớn hở thừa cơ gả cho quý công tử nhà Welfen phút sau ghen tị Mạc Dương tốt số.
Như vậy về cơ bản là mọi sự đã êm xuôi, nhưng những quý cô quý cậu là fan não tàn của Celtic thì vẫn không chịu chết tâm. Ngay khi hai người rời khỏi bục để tham gia vào tiệc rượu, thì đám người trong bữa tiệc liền chia làm hai phe ồ ạt tiến lên mời rượu hai người. Tuy nhiên nếu bên Celtic thì là những quý tộc bậc cha mẹ đang ra sức mời chào gả con cho y, thì bên này Mạc Dương bị những cô cậu ấm liên tục dùng lời lẽ đả kích, chê bai cậu:
“Aiya, Mạc thiếu gia cường tráng khỏe mạnh thế này chắc thiếu gia Welfen chắc làm lụng phải xoay sở vất vả lắm nhỉ? Ha ha..”
“Thiếu gia Welfen khẩu vị thật nặng.”
“Mạc thiếu gia không phải hùng nam thật là phí của trời mà ha ha ha…”
“Mạc gia là nhà nào vậy?….Võ cổ truyền á? Cái đó còn tồn tại à? Có giống mấy cụ già tập dưỡng sinh ở quảng trường không nha?
…………
Mạc Dương nghe thế cũng chỉ đành im lặng mà cười trừ, rồi nhanh chóng tìm cách trốn ra khỏi đám đông. Cậu nhìn quanh tìm bóng dáng của Celtic. Nhưng thấy y đang bị đám đông vây khốn, đành bóp trán lắc đầu đi ra ngoài vườn hít thở không khí.
Nhìn vườn hoa xinh đẹp chìm trong bóng tối chỉ còn ánh sáng trắng nhàn nhạt hắt ra từ ánh đèn neon, Mạc Dương trong lòng mờ mịt. Dù cậu tin tưởng vào tình cảm của Celtic nhưng mà áp lực khi có người yêu gia thế, điều kiện đều tốt là điều không thể tránh khỏi.
Chỉ có tình cảm chân thật của Celtic là thứ duy nhất giúp cậu không bị lung lay. Hiện tại, ngoài thực lực cậu không còn thứ gì khác để chứng tỏ bản thân mà tự tin đứng bên Celtic. Mạc Dương đầu mải nghĩ làm sao để trở thành cường giả, chân không biết từ lúc nào đã đi được một quãng dài, xung quanh vắng lặng, không còn nghe thấy tiếng cụng ly, tiếng nhạc lẫn tiếng người trò chuyện rì rầm. Trước mặt cậu chỉ còn mặt hồ nước đen vẩy bạc ánh trăng lấp lánh, tiếng cá lội nước, cùng tiếng cây cối xào xạc. Mạc Dương hít một hơi sâu cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, nhưng đi lâu như vậy sẽ khiến Celtic lo lắng mất, cậu nên quay về thôi.
Đúng lúc này đột nhiên cậu nghe thấy tiếng động từ trong bụi rậm. Mạc Dương theo phản xạ tay chân chuyển sang tư thế phòng thủ, nheo mắt quát:”Ai?”
“A, bình tĩnh, bình tĩnh là em đây.”Thật bất ngờ là người bước ra từ trong đó không ai khác chính là Felix.
Mạc Dương thấy Felix chân yêu tay mềm nên cũng buông xuống chút đề phòng. Tuy nhiên không hiểu người này đến đây để làm cái gì, rõ ràng cậu ta thích Celtic. Mạc Dương còn chưa kịp nói gì Felix đã mở lời trước:”Chúc mừng anh nhé! Anh thật hạnh phúc khi có vị hôn thê tuyệt vời như anh Celtic.”
Mạc Dương cười khổ, rõ ràng là lời chúc nhưng không hiểu sao lại nghe đầy mùi thuốc súng:”Cảm ơn em. Sao em lại ra đây?”
Felix phùng má chớp mắt đáng yêu chu môi nói:”Trong kia ồn quá, em ra đây thở tí. Mấy tên hùng nam đó thật vô duyên, rõ ràng em không thích họ mà cứ bám lấy em. Nhiều lúc thật ước có ngoại hình như Mạc ca, làm ca nhi thoải mái hơn hẳn, không lo bị ai quấy nhiễu.”
Mặc dù lúc Felix nói tạo ra vẻ mặt rất xinh xắn có thể khiến bao hùng nam đứng tim, nhưng thật sự thì những lời cậu phun ra thì lại không dễ thương chút nào. Đây là đang cố tình mỉa mai cậu à? Mạc Dương hiểu ý cũng không chấp với cậu, đành cười trừ mà đánh trống lảng sang:”Thế em ở đây đi, anh về trước.”
Còn chưa kịp đi thì cậu liền nghe thấy Felix nói một câu làm cậu đứng người:”Dương ca sao không nhường Celtic ca ca cho em nhỉ?”
Mạc Dương ngoái cổ lại vừa mới “Cái gì cơ?” một câu thì cổ bỗng đau xót, người cậu mềm nhũn, ngã vật xuống đất.
Cậu trợn mắt kinh ngạc nhìn Felix cười tươi như thiên sứ nói:”Dù sao hai người mới chỉ đính hôn thôi mà, hì hì, em cảm thấy em nên giúp Celtic ca ca nhìn rõ hơn ai mới là người thực sự xứng đôi với anh ấy.”
Nói xong cậu thiếu niên niên mỹ lệ tựa tiếu phi tiếu, móc ra ba viên thuốc hình tròn màu trắng không xác định, cạy miệng Mạc Dương ra rồi cưỡng ép đổ vào miệng cậu….
———————————————————————————————————————
(*)Suit 3 mảnh: một bộ bao gồm một suit jacket (áo khoác ngoài), quần âu với một áo gilet (hay còn gọi là vest) bên trong. Giải thích thế này chắc hơi thừa, cơ mà thôi ta cứ để đâu biết đâu có ai không biết thì sao:3 Ahihi. Có j m.n search hình trên gg cho dễ hiểu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!