Tinh Tế Trúc Mã
Chương 4
Nora chống tường lồm cồm bò dậy, một đầu tóc gọn gàng bỗng chốc đã thành tả tơi, trang điểm trên mặt cũng không giấu được một bên má sưng đỏ, khóe miệng tím bầm, trông rất đáng thương. Khi Nora nhìn rõ kẻ tấn công mình là ai thì mắt trợn lên, gầm gừ.
“Tên ẻo lả nhà Welfen kia!! Sao ngươi dám đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của ta hả?!!!”
Nói xong đổi mục tiêu lao về phía Celtic. Mạc Dương thấy vậy định tiến lên bảo vệ Celtic thì tự nhiên bị y cản lại. Chỉ thấy Celtic nhẹ nhàng giơ chân, khi Nora vừa tới liền đạp vào đầu Nora một cái. Nora ngã bẹp xuống đất, tư thế cứ phải gọi là không được xinh đẹp cho lắm.
Nora tóc tai rối bù, bật dậy không còn quan tâm đến hình tượng nữa đanh đá mắng loạn:
“Tên trời đánh kia!!! Mắc mớ gì ngươi đánh ta?”
“Hừ! Cái tên ngựa đực bất nam bất nữ nhà ngươi đừng hòng đụng một ngọn tay nào lên Dương.”
“Hừ tên nhạt nhẽo như ngươi thì biết gì chứ, đây là thẩm mỹ!! Là thẩm mỹ đó?! Với lại giá trị đích thực của một thằng hùng nam không nằm ở quần áo, biết chưa?! Mà từ đã ngươi vừa nói Dương? Oh mỹ nhân hóa ra em tên Dương sao? Tên cũng đẹp như người nha”
Biểu cảm trên mặt Nora lập tức đang từ tức giận quay ngoắt 180 độ sang chế độ tán tỉnh, liếm môi nháy mắt với Mạc Dương đầy gợi tình. Đáng tiếc do bị Celtic vật lộn nên giá trị nhan sắc giảm còn một nửa, nên cũng không đạt hiệu quả như mong muốn cho lắm, tất nhiên chưa kể đến hệ thống phòng thủ miễn dịch tất cả trừ Celtic của Mạc Dương.
Mạc Dương hắc tuyến =.=” lùi lại nấp sau lưng Celtic “…” Ai hãy trả tên này về hành tinh mẹ đi!
Celtic lúc này nếu tinh tế quan sát có thể thấy trên cổ y đã nổi gân xanh, khí lạnh lan tỏa đông cứng những người xung quanh. Y lạnh lùng quát:
“Lăn!”
Nora thấy Mạc Dương nấp sau lưng Celtic, tỏ vẻ không vui rồi đột nhiên cười hì hì đầy nguy hiểm:
“Nếu ngươi thích ngáng chân ta đến vậy thì ta không đáp trả cũng không phải phép.” Rồi nhanh như chớp rút hai khẩu súng lục từ dưới váy quân phục ngắm về phía Celtic,”Ha ha, để xem súng của ta nhanh hơn hay ngươi nhanh hơn nào?”
Celtic mặt không biến sắc, vẫn lạnh lùng nhìn Nora.
Mạc Dương lo lắng, cậu tin khả năng của Celtic nhưng ở cự ly gần như vậy, Nora lại là một xạ thủ giỏi. Ở trong cự ly gần và hẹp thế này, Mạc Dương sợ Celtic sẽ bị thương. Dù rằng cậu rất vui khi Celtic bảo vệ mình như vậy, a a a, đây không phải lúc nghĩ chuyện vớ vẩn như vậy.
Mạc Dương định tiến lên ngăn cản thì bất ngờ một cái gì đó xoẹt qua bên người cậu, bắn đập vào trán Nora khiến cậu ngã ngửa về phía sau.
“Trời ạ, mấy tên ranh này, mới buổi học đầu đã náo loạn rồi.”
Mọi người cùng quay lại nhìn về phía bục giảng. Trên bục giảng là một nam nhân khoảng 30-35 tuổi, khuôn mặt trông hiền hòa, dễ mến, nhưng Mạc Dương có thể cảm thấy mùi máu tanh tỏa ra từ khí thế của người này, trung tá à, chắc người này cũng đã có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường rồi.
“Ngơ ngác cái gì về chỗ đi!” Mọi người giật nảy mình lục tục về chỗ ngồi của mình, đứng nghiêm đặt tay trên trán chào theo chuẩn nghi thức quân đội.
Thầy giáo nhìn qua một lượt, gật đầu hài lòng, đáp lễ.
“Quả nhiên lớp G1-A có khác, ý thức rất tốt. Mà này, cậu kia!” Ông thầy chỉ chỉ Nora”Trong trường cấm cho sử dụng vũ khí nghe chưa? Lần này tôi tha lần sau kỷ luật đấy nhé! Aizz bọn nhãi các cậu thời nay thật manh động mà!”
“Đã rõ.”Nora phụng phịu.
“Trước hết tôi xin giới thiệu, tôi tên Trần Khải là giáo viên chủ nhiệm của các em, đồng thời là một trong các huấn luyện viên cơ giáp của các em. Mấy đứa cứ gọi tôi là lão Khải cho thoải mái.” Lão Khải cười rồi nói tiếp.
“Về buổi học hôm nay của chúng ta, chắc các em cũng được các đàn anh đàn chị phổ biến trước cho rồi, bài học hôm nay của chúng ta là làm quen và lập tổ đội 7 người của mình. Tôi nhắc trước là việc xếp đội này rất quan trọng, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới kết quả học tập và thậm chí là sự trưởng thành của các em. Sau khi lập nhóm xong các em phải gửi danh sách các thành viên cho tôi trước 8h tối nay, tôi cũng sẽ gửi cho các em chương trình học qua mail. Được rồi, có ai có câu hỏi gì không nào?”
Cả lớp im lặng tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy chúc các em may mắn tìm được chiến hữu lý tưởng.”
Nói xong lão Khải tay cắm túi quần tay ôm bao tài liệu ung dung đi ra ngoài.
Lúc này mọi người bắt đầu, nhốn nháo đứng dậy, đi lại trong lớp tìm đội cho mình. Nhiều người biết tiếng của Celtic và Mạc Dương tuy muốn lân la làm quen nhưng nghĩ đến năng lực của mình lại nhìn Celtic mặt than cùng Mạc Dương trầm mặc, tự giác đi tìm người khác. Riêng Duke thì chạy lại chỗ Mạc Dương và Celtic hỏi:”Dương, cậu đã tìm được ai khác chưa?”
“Ừm… Thực ra hôm qua tôi với Celtic định thử mời Nora. Nhưng mà… Sáng nay cậu thấy đấy…”Mạc Dương vuốt mũi khó xử, Celtic khoanh tay ngồi bên cạnh mặt đen sì.
“Ừ… Tôi không thích cậu ta lắm dù ta rất mạnh.”
“Hửm? Cậu từng đấu với cậu ta rồi sao?” Mạc Dương nghe được từ trọng điểm.
“Ừm… Có thể coi là như vậy.” Thấy Duke có vẻ như có điều gì khó nói cũng không gặng hỏi nữa.
“Hey! Các cậu còn đang thiếu người đúng không?”
Mạc Dương ngẩng đầu. Cậu ngạc nhiên khi thấy có một cô gái, có đôi mắt đầy quyến rũ, đôi môi đỏ mọng gợi cảm cùng với mái tóc đỏ bồng bềnh như lửa. Nàng mặc một thân quân phục trắng tinh với quần âu bên dưới y hệt nam giới, chỉ khác bộ đồ của nàng ôm sát người, càng làm nổi bật dáng người nóng bỏng cùng bộ ngực căng đầy, và kèm theo là một đôi bốt cao gót màu đen.
Nhìn cô gái Mạc Dương lại nghĩ đến Nora, thở dài vuốt mặt, thế giới này đảo điên rồi, người cần mặc váy thì không mặc, người không cần thì cứ mặc. (Nora: Đã bảo rồi, đây là thẩm mỹ! Thẩm đó!)Sau cậu điều chỉnh tinh thần, mỉm cười với cô gái:
“Đúng vậy, cậu là Tina đúng không? Tôi vẫn nhớ cậu từ hồi kiểm tra chỉ số tinh thần lực, tinh thần lực của cậu thật đáng kinh ngạc!”
“Là sao?” Celtic nhướn mày hỏi.
“Để tôi tự giới thiệu, tôi là Tina Rex, hiện tại tôi đang dùng cơ giáp Dolphin.”
“Dolphin?! Ý cậu là cơ giáp Dolphin có khả năng quan sát và do thám mạnh nhất hiện nay trong vòng bán kính 200 dặm? Hơn nữa muốn điều khiển nó phải có chỉ số tinh thần lực cực cao, trên 3000, mà cho tới giờ chỉ có 4 người ở Đế quốc vượt qua được ngưỡng đó. Cậu nói thật hay đùa vậy?”Duke kinh ngạc hỏi.
“Duke, cái đó thì cậu không cần phải lo, chỉ số tinh thần của cậu ta là 4000 cơ.” Mạc Dương bình tĩnh cười nói.
“4000??!” Duke trợn mắt há hốc mồm, Celtic tuy không biểu hiện rõ ràng như Duke nhưng trong mắt cũng lóe lên tia kinh ngạc.
“Đúng vậy, hiện nay tôi vẫn đang cố gắng rèn luyện thể lực cho phù hợp với lượng tinh thần lực vẫn đang tăng đều của mình. Tất nhiên so với các cậu vẫn chưa là gì, nhưng mong được các cậu giúp đỡ.”
“Không sao, tôi thấy cậu cũng rất tuyệt mà. Khả năng của cậu giúp ích rất nhiều trong việc tìm ra vị trí của kẻ địch.” Duke cười sang sảng nói.
Tina cũng mỉm cười vỗ vai Duke,”Cảm ơn.”
“Con bò sữa kia, ai cho phép cô chạm vào Duke của tôi hả?!” Đột nhiên, Nora đã chỉnh trang lại bản thân từ đâu chui ra đẩy Tina ra, nhào vào ngực Duke. Thấy cậu ta biểu cảm của Duke chuyển hết từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang xanh, đa dạng sắc màu.
Tina giận tái mặt,”Tên nhân yêu kia, ngươi nói cái gì cơ?”
Nora quay sang nhìn bờ ngực đầy đặn của Tina, mặt đầy ghét bỏ. Sau quay ra dụi đầu vào bờ ngực cường tráng của Duke, mặt đầy thỏa mãn. Tina căm tức đỏ mặt giậm chân cộp cộp, sau xoay người ôm mặt, lẩm bẩm tự thôi miên bản thân,”Không chấp với nhân yêu. Nói chuyện với nhân yêu sẽ lây bệnh. Nói chuyện với nhân yêu sẽ lây bệnh…”
Mạc Dương “…” Tên Nora này đúng là có khả năng làm người khác phát điên.
Bỗng Nora quay lại cầm tay Mạc Dương “Mỹ nhân, liệu tôi có vinh dự được cùng đội với em không?”
Nhưng cầm chưa được bao lâu thì bị Celtic chặt phăng ra, Celtic mặt băng sương nhìn Nora đang xoa cổ tay căm tức nhìn mình, nghiến răng nói.
“Đừng mơ.”
“Hừ, Duke cậu cũng muốn tôi vào đội đúng không?”Nora quay sang la liếm Duke ngón tay vờn vờn trên ngực Duke. Duke ngượng ngùng quay đi, lảng tránh trả lời.
Nora thấy vậy phùng má giận dỗi, nói,”Duke, cậu thất hứa. Chẳng lẽ cậu đã quên ước định của chúng ta rồi: Kẻ nào thua thì sẽ phải…” Nhưng chưa kịp nói hết đã bị Duke bịt miệng, Duke hoảng hốt nói:”Rồi rồi tôi cũng muốn cậu vào đội, vậy được chưa?”
Kẻ thua? Mạc Dương cảm thấy mình vừa hiểu ra cái gì đó.
Nora lon ton định đến gần Mạc Dương thì bị Celtic ôn thần giơ tay ngăn cản.
“Nói gì thì nói, chớ có động tay động chân.”
Nora xầm xì lùi lại, tỏ vẻ đáng yêu nũng nịu nói: “Mỹ nhân, em thử suy xét lại được không? Tôi là xạ thủ xếp hạng cao nhất cái lớp này đó. Chẳng phải nhóm em cũng đang thiếu xạ thủ sao.”
Mạc Dương suy nghĩ, cậu ta nói cũng đúng. Sau quay sang nhìn Celtic thăm dò ý kiến, thì thấy Celtic mặt đen sì rét run biểu hiện: cậu dám nói đồng ý thử xem, Mạc Dương dù kiêng dè nhưng nghĩ đến lợi ích nhóm vẫn tiến đến bên tai Celtic thì thầm: “Celtic, tôi thấy cậu ta nói cũng không sai, cho cậu ta vào có lợi hơn cho nhóm chúng ta mà. Cùng lắm thì coi cậu ta như không tồn tại là được.”
Celtic mặt vẫn đen sì nhưng sau một hồi im lặng hàn khí đã yếu bớt hơn tí, lạnh nhạt nói,”Tùy cậu” Tỏ vẽ đã thỏa hiệp.
Mạc Dương cười ôn nhu quay sang nhìn Nora mặt lại nghiêm túc, “Tôi đồng ý cho cậu vào nhóm nhưng với điều kiện cậu phải xem lại thái độ của cậu với mọi người. Với lại, đừng gọi tôi là “mỹ nhân”, hay xưng hô với tôi kiểu đó. Tôi là hùng nam. Cậu đang xúc phạm tôi đấy.” Mỹ nhân gì chứ? Cậu thật không hiểu nổi thẩm mỹ của Nora, một nam nhân da dày thịt thô như cậu thì mỹ chỗ nào chứ. Muốn nói đến mỹ nhân phải nói đến Celtic mới phải. Nghĩ đến đó, cậu liếc trộm y, đỏ mặt trong lòng.
Nora khi nghe đến Mạc Dương nói mình là hùng nam. Mắt trợn tròn định nói cái gì đó “Nhưng mà…” Mạc Dương tưởng cậu định cãi cố, khoanh tay, mày cau lại nghiêm nghị đe dọa. Thấy vậy, Nora cũng không nói tiếp nữa mà bĩu môi, “Dương Dương đáng ghét, không chơi với cậu nữa.”
Mạc Dương thấy Nora học ngoan, gật đầu không nói gì nữa, rồi lại nhìn đến hai người khác đang tiến đến chỗ bọn cậu. Một người nam nhân anh tuấn cao tầm 1m80, dáng người tinh tráng, mắt bạc mày kiếm, mái tóc trắng vuốt ngược về sau, nhưng vẫn bỏ sót vài sợi ngắn rơi hai bên trán. Người còn lại cao bằng Mạc Dương nhưng đang rụt rè nấp sau lưng thanh niên tóc bạc kia. Dáng người cậu ta gầy gầy, mái tóc đen lòa xòa trước trán làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn thanh tú với đôi mắt vàng lục. cậu nấp sau vai người kia nhưng do chiều cao quá chênh lệch nên trông hình ảnh có chút hài hước.
Mạc Dương nhìn thấy màu tóc và màu mắt kì lạ của hai người thì ngạc nhiên, cậu hỏi:
“Hai cậu là người thú?”
Thanh niên tóc trắng gật đầu, “Đúng vậy, tôi là Simon, người sói.” Chỉ chỉ người sau lưng,”Còn cậu ấy là Thanh Y, người rắn.”
Mạc Dương quan sát thấy những người xung quanh đang nhìn hai người này vẻ mặt đều có vẻ kiêng kị, liền hiểu ra, hai người này chắc vì thân phận nhạy cảm nên không nhóm nào dám nhận, Đế Quốc và Liên Minh tuy mấy năm nay đang cải thiện quan hệ hai nước nhưng thực tế thì vẫn đang có chút căng thẳng.
“Hai cậu muốn vào nhóm chúng tôi?”Mạc Dương hỏi.
“Ừ. Tôi biết các cậu sẽ nghi ngờ tôi là người Liên Minh gài vào linh tinh gì gì đó, nhưng các cậu không cần lo bọn tôi là trẻ mồ côi lớn lên ở Đế Quốc, có giấy chứng nhận là người Đế Quốc đàng hoàng.” Simon cười khổ giải thích.
“Ừm. Vậy khả năng của hai cậu là gì?”Mạc Dương và Celtic liếc nhìn nhau, hai người khẽ gật đầu. Mạc Dương hỏi tiếp.
“À sở trường của tôi của tốc độ, còn của Thanh Y bình thường cậu ấy hơi nhút nhát nhưng cũng khá lắm đó. Cậu ấy có biệt tài độn thổ ẩn nấp.” Simon cười tự tin giới thiệu.
Khả năng của hai người này xem ra rất hợp cho việc tập kích và ám sát. Mạc Dương ngẫm nghĩ rồi gật đầu hài lòng. Cậu mỉm cười bắt tay Simon.
“Vậy tốt rồi, hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Lúc này mọi người không để ý, Tina đang đứng một góc quan sát các chàng trai, rồi xoa cằm mỉm cười đầy ẩn ý, miệng lẩm bẩm:
“Trời ơi, thật nhiều hint quá mà. Thiên đường mỹ cường là đây. Oa oa tí về phòng phải kể với Lina mới được, há há.”
Vậy là tiểu đội 7 người chính thức tề tựu (ノ≧∀≦)ノ*tát hoa*
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!