Tinh Tế Trúc Mã
Chương 6
Mạc Dương lau khô người xong, nhớ ra lúc vào quên mang theo quần áo, cậu khẽ nhíu mày. Vừa rồi, khi Celtic mới nhìn quét toàn thân cậu một chút thôi, cậu đã cảm thấy toàn thân tê dại, ấn ký dưới háng lại bắt đầu nóng lên.
Hy vọng giờ Celtic không ngồi ở phòng khách, không thì cậu sợ giờ mà Celtic nhìn mình thêm chút nữa thôi, dục vọng khó khăn lắm mới tiêu đi của cậu lại trỗi dậy thì quá mất mặt.
Mạc Dương ló đầu ra ngoài, nhìn khung cảnh Celtic đang ngồi tao nhã đọc sách trên ghế, thỉnh thoảng nhấp cốc trà ấm, bình thường thì cậu sẽ không bỏ lỡ mỹ cảnh này, nhưng hôm nay thì cậu chỉ cảm thấy mình xui xẻo, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Cậu tự hỏi làm sao để có thể chạy băng qua đây về phòng mình nhanh nhất.
Cậu nhẹ nhàng bước bước đầu tiên ra khỏi cửa phòng tắm. Celtic vẫn đang đọc sách. Bước bước thứ hai. Celtic vẫn chăm chú đọc sách. Cậu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tự an ủi bản thân rồi bước nhanh về phía phòng mình.
Nhưng khi cậu vừa mới tiến đến gần cửa phòng, đột nhiên bằng trực giác nhạy cảm của người luyện võ, cậu cảm nhận thấy một tầm mắt nóng bỏng đang chạy từ thắt lưng xuống mông cậu.
Cậu thót tim quay lại nhìn, Celtic vẫn ngồi đó an tĩnh nhìn sách. Chắc chỉ là ảo giác thôi. Mạc Dương mày đừng ảo tưởng nữa, làm gì có chuyện Celtic nhìn mày dung tục như vậy. Cậu lắc đầu xua đi những ý nghĩ kia rồi đi vào phòng.
Ở trong phòng khách, Celtic đang ngồi ngẩn người nhìn cửa phòng Mạc Dương, nếu để ý sẽ thấy trang sách của y từ lúc Mạc Dương đi ra vẫn dừng tại một điểm. Đôi mày thanh tú bỗng nhăn lại thành một đoàn, y phiền muộn vò tung mái tóc tơ mềm mại, rồi ngửa đầu ra sau, mê mang nhìn trần nhà, y khẽ thở dài:
“Không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa đây…”
————————————————————————-
Celtic thích Mạc Dương.
Đúng vậy. Y đã biết điều đó ngay từ lần đầu tiên gặp cậu. Lúc đầu thì là thích mùi hương độc hữu của cậu, về sau thì thích cả sự ôn nhu sâu trong lớp vỏ mạnh mẽ, chín chắn của cậu, rồi thích mọi biểu cảm của cậu, cho đến thích dáng vẻ dã tính của cậu luyện võ. Không biết từ lúc nào Celtic đã thích hết tất cả mọi thứ của Mạc Dương.
Celtic cảm giác Mạc Dương cũng thích mình.
Nhưng đó chỉ là trực giác. Celtic biết Mạc Dương hay trộm nhìn y khi y (giả vờ) không để ý, rồi tự đỏ mặt. Thế nhưng Mạc Dương lại chẳng bao giờ mở lòng với y. Mạc Dương người này, nhìn qua thì thấy là người hòa đồng, dễ nói chuyện, thực ra lại rất kín đáo, sâu sắc. Cậu luôn giấu diếm y rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như cậu không kể cho y chuyện mấy “fan cuồng” của y hay ngầm tìm cậu gây sự. Hay là lý do tại sao từ lần đầu gặp cậu, y lúc nào cũng thấy cậu bị thương. Tuy chỉ là xây xát nhỏ, nhưng lúc nào cũng có. Cho tới một ngày, khi y đang trên đường đi mua sách về, lúc xe tư nhân của y đi ngang qua nhà Mạc gia, y bắt gặp cậu đang chân trần ngồi trước cửa nhà, trên người vẫn mặc nguyên bộ võ phục mỏng manh.
Lần đầu tiên, y thấy Mạc Dương bị thương nặng như vậy. Cả người đầy vết bầm tím, khuôn mặt tím tái không rõ vì lạnh hay vì điều gì. Nhìn hình bóng cậu thẫn thờ ngồi bệt nơi đó, Celtic cảm thấy tim đau thắt lại từng cơn.
Y vội vàng chạy xuống choàng áo lên người cậu. Bất chấp sự kinh hoảng, xấu hổ của cậu mà kéo cậu về nhà y trị thương. Sau đó, Celtic liên tục hỏi Mạc Dương hôm đó rốt cuộc có chuyện gì? Rồi vết thương của cậu là do đâu? Nhưng Mạc Dương vẫn kiên quyết không hé răng nửa lời. Mãi đến khi Celtic đe dọa sẽ từ mặt bạn bè với cậu, Mạc Dương mới chịu kể.
Cuối cùng bằng cách ép buộc mà y không thích cho lắm, y cũng biết được chuyện gia đình của Mạc Dương. Biết thêm được rằng, mẹ kế của cậu không thích cậu nên thường hay bắt nạt, đánh mắng cậu, cha cậu biết nhưng nhắm mắt làm ngơ. Cậu né đòn bà ta không đánh được, thì lại khóc lóc ăn vạ cha Mạc Dương. Cha Mạc Dương lại hùng hổ đánh cậu.
Đến khi cậu lớn hơn, da dày nàng ta đánh không lại nữa, thì luôn ngấm ngầm thuê người đến đánh, nhưng Mạc Dương đâu phải kẻ yếu đuối gì nên vẫn giải quyết nhanh gọn. Tuy nhiên, bởi vì số lượng chúng đông, lại hay giở thủ đoạn, nên chung quy vẫn có xây xát.
Còn hôm đó là do đứa em trai cùng cha khác mẹ của cậu, gây sự với cậu, trong lúc vô ý, Mạc Dương lỡ tay làm nó bị thương. Cha cậu biết nên mới bị đánh thành như vậy, còn bị đuổi ra khỏi nhà.
Mạc Dương kể xong, vẻ mặt còn cười ôn nhu bảo với y không cần phải lo, cậu tự giải quyết được. Lúc đó, Celtic cảm thấy bản thân thật quá thất bại. Y đã không bảo vệ được Mạc Dương, không thể là người mà Mạc Dương có thể tin tưởng mà đặt hết tình cảm vào.
Tất cả những gì y có trừ bỏ cái mặt đẹp mã với năng lực bản thân này ra, còn lại đều là danh vọng hư vô, thứ dựa hơi vào danh tiếng của cha và gia tộc Welfen. Không có cái gì có thể đảm bảo cho tương lai của Mạc Dương. Khi ấy, y đã ôm trầm lấy Mạc Dương, hứa với cậu rằng:
“Mạc Dương, tôi sẽ trở nên mạnh hơn nữa, sẽ có được quyền lực cao hơn nữa, tôi sẽ cùng cậu lên đỉnh cao ấy với tôi, để người người biết đến cậu không phải dưới cái danh người nhà Mạc gia nữa mà là Mạc Dương, biết đến cậu là người quan trọng của Celtic Welfen này, bất khả xâm phạm!”
Và khi y có được tất cả những thứ đó, y mới có thể thẳng lưng mà nói với Mạc Dương rằng y yêu cậu, khiến cậu hoàn toàn yêu mình chứ không còn chỉ là thích cái diện mạo và ngưỡng mộ tài năng đơn thuần nữa.
….
“Celtic! Celtic!”
“!!” Bất chợt nghe thấy tiếng Mạc Dương, Celtic giật mình thoát ra khỏi dòng hồi tưởng. Y quay sang nhìn cậu. Những tia nắng xuyên qua tán lá, chiếu lên mái tóc nâu của cậu, khiến cậu trông càng sáng sủa hơn, hiện ra ngũ quan rõ nét anh tuấn, làn da mạch sắc bị từng con thoi ánh sáng chiếu vàng trông như một miếng mật ong ngon lành.
“Đang nghĩ gì mà thất thần vậy?” Mạc Dương sóng mắt ôn nhu nhìn y.
“Không có gì. Nhớ lại mấy chuyện cũ thôi.” Celtic nhìn xa xăm về phía trước. Hai người đang đi dạo khu hoa viên. Khung cảnh nắng chiều dịu dàng nhuộm vàng bãi cỏ xanh tựa như khung cảnh của cái ngày 7 năm về trước ấy.
“Đã 7 năm rồi nhỉ? Thật hoài niệm.” Mạc Dương mỉm cười, trong mắt ánh đầy vui vẻ. Và cũng đã 2 năm kể từ cái lời hứa ấy. Lần đó cậu quá ư hạnh phúc, bởi vì Celtic nói cậu là người quan trọng của y. Không biết cái từ “người quan trọng” ấy ý nghĩa là gì, nhưng cũng đủ làm cậu sung sướng.
“Ừ, ngôi trường này sẽ là nơi khởi điểm của chúng ta…” Celtic tay phải nắm chặt lấy tay trái của cậu, vẻ mặt đầy quyết tâm nói “… là nơi tôi sẽ bắt đầu thực hiện lời hứa của mình với cậu.”
Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay người kia truyền đến, Mạc Dương cảm thấy hốc mắt hơi cay, cậu quay sang mỉm cười dịu dàng nói đùa với Celtic,”Tôi sẽ kèm ở bên giám sát cậu đấy. Đừng thất hứa không là coi chừng tôi đấy.”
Nói rồi cả hai cùng bật cười, nhìn nhau ánh mắt đong đầy những tình cảm sâu xa.
Tuy nhiên, mấy lúc như thế này ông trời cẩu FA hay chướng mắt mấy cặp đôi ân ái mà phá cho bằng được. Celtic mặt tức tối, nhìn cô gái do chạy quá nhanh mà vấp chân ngã nhào, Mạc Dương thấy thế đành phải buông tay Celtic chạy lên đỡ. Đã vậy, lúc cô ta ngẩng mặt lên nhìn Mạc Dương, hai mắt còn lấp lánh ánh sao, khiến Celtic tức giậm chân.
Mạc Dương nhìn thấy mặt cô gái thì ngạc nhiên, “Tina?” Nhưng hình như không đúng lắm, cô gái này tuy có khuôn mặt giống hệt Tina, nhưng đôi mắt âm nhu hơn Tina, mái tóc màu vàng óng còn Tina thì đỏ rực. Hơn nữa là, khụ khụ, ngực không được nở nang như Tina.
Cô gái chưa kịp trả lời Mạc Dương thì xa xa có tiếng gọi của Tina vang đến:
“Lina! Em đây rồi! Lại hậu đậu vấp ngã rồi! Chị đã bảo để chị đi mua cho rồi!” Tina vội vàng đến chỗ cô gái, phủi bụi dưới váy cho cô. Nếu không phải vì màu tóc và khí chất khác nhau, Mạc Dương thiếu chút nữa nghĩ rằng Tina phân thân làm hai rồi. Sau đó Tina quay sang mới nhận ra sự tồn tại của Mạc Dương và Celtic, cô kêu lên:
“A! Mạc Dương, Celtic hai người sao lại ở đây?”
Mạc Dương cười sau quay sang nhìn Celtic:”Bọn tôi đi dạo chút thôi!” Ơ ủa? Sao mặt Celtic lại đen sì thế kia. Mạc Dương bắt đầu luống cuống, cậu nói gì sai sao? Hay Celtic không muốn người khác biết hai người đi cùng nhau. Quả thật, hai hùng nam nắm tay nhau đi dạo với nhau ở chỗ thế này thật kỳ ha.
Thấy Mạc Dương ỉu xìu. Celtic vội thu liễm hàn khí lại, quay sang nói với Tina:
“Bọn tôi đi loanh quanh trường chút để làm quen với trường. Cậu sao, Tina?”
Mạc Dương cứ khi nào thấy y giận là hầu như lại đổ hết lỗi cho bản thân, Celtic khẽ thở dài trong lòng, lão bà nhạy cảm quá biết phải làm sao?
“Tôi với Lina cũng vậy. À quên giới thiệu với các cậu, đây là Lina, em gái song sinh của tôi.”Tina vỗ vai Lina,”Đây là bạn cùng lớp của chị, Celtic và Mạc Dương.”
Lina khi thấy rõ Celtic, thì há miệng ngơ ngác không thốt lên lời, mắt nhìn y còn lấp lánh hơn cả lúc nhìn Mạc Dương. Đến khi Tina vỗ vai mới tỉnh lại, mặt đỏ bừng bừng lắp bắp:
“Xin… Xin Chào…”
“Hai cậu là dị trứng à?”Mạc Dương thắc mắc.
“Ừ. Với lại em ấy cũng yếu từ bé nên bọn tôi không học cùng hệ Cơ giáp.”Tina xoa đầu Lina ra dáng chị gái, “Thôi bọn tôi đi đây, mai gặp nhé.”
“Ừ mai gặp.” Mạc Dương mỉm cười.
Celtic và Mạc Dương lại đi tiếp, hai người vừa đi vừa tán dóc vui vẻ.
Ở một gốc cây to đằng xa, ló ra hai cái đầu, ta có thể nhận ra đó là hai chị em Tina mà chúng ta tưởng chừng họ đã đi xa từ lúc nãy rồi, nhưng thực ra họ đang nấp sau cây trộm nhìn hai chàng trai. Tina cười khúc khích:
“Lina họ đẹp trai nhỉ?”
“Vâng.”Lina gật đầu cùm cụp. Biết tên hai anh ấy rồi, bây giờ phải lên kế hoạch cưa thôi, Lina nắm tay quyết tâm. Ai nha mà chọn anh nào bây giờ nhỉ? Celtic đẹp như thiên thần nhưng có vẻ hơi khó gần. Thôi anh Mạc Dương đi, không những đẹp trai mà còn ôn nhu.
“Lại còn đẹp đôi nữa chứ. Đã thế lại còn thanh mai trúc mã. Vừa nãy em không thấy, chứ chị còn thấy họ nắm tay nhau cả một đoạn dài.” Tina phấn khích kể tiếp.
“?!!”Lina vẻ mặt như bị sét đánh “Tina, chị… chị vừa nói… nói cái gì cơ?”
“A, em không thấy sao, hint rõ rành rành thế mà, họ là một cặp đó.” Tina không nhận ra sự bàng hoàng của em gái, tiếp tục hào hứng ship.
“Oa, Lina em sao vậy, tụt huyết áp à?”
Lina đang yên đang lành bỗng nhiên mắt trợn tròn, miệng co giật, người run lẩy bẩy, khuỵu xuống. Tina vội vàng ôm lấy em gái lo lắng. Chưa kịp đưa em gái đến phòng y tế, thì bỗng Lina lăn đùng ra đất, ôm mặt gào khóc:
“5555555, tại sao nam nhân tốt lại yêu nhau hết thế này? 555555 thế giới này thật tàn nhẫn TTATT”
Tina “…”
——————————————————
Tiểu Sa: Srr các thân ái, chap này tự nhiên bị mắc ở đoạn suy nghĩ của Celtic. Đôi khi chỉ muốn hai đứa huỵch toẹt nói luôn. Cơ mà như vậy lại không có cẩu huyết. Không có cẩu huyết thì ta ko chịu được =w= Thế là lại giải mãi hnay mới xong nạ. Hy vọng các ty tiếp tục ủng hộ nha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!