Tinh Tế Tu Yêu - Chương 19: Không Quen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Tinh Tế Tu Yêu


Chương 19: Không Quen


Giống như các loại phim ảnh hay trình chiếu từ 3000 năm trước, sau khi mọi chuyện đã giải quyết xong rốt cuộc cảnh sát cũng đã đến a.Lúc này nhóm thú bảo hộ đều tự giác lui ra sau, quân bộ đội cứu viện rốt cục lững thững chạy đến.

Kỳ thật quân đội đến muộn vì họ còn phải tập kết, mà liên minh cũng vì hệ thốnglàm việc của quân đội rất tệ trong việc này nên mới thiết lập hình thức phát tín hiệu cầu cứu đến các chiến sĩ cơ giáp để kịp thời cứu trợ. Quân đội bắt đầu cứu hộ,thống kê thương vong cùng an bài nhóm lữ khách trở về tinh cầu họ cư trú.

Còn Hoa Thiên Vũ cùng Dịch Trạch, bọn họ đều rời khỏi cơ giáp, bắt đầu tìm kiếm.

Hành tinh B-17 không thích hợp để nhân loại cư trú, nhưng vẫn tồn tại dưỡng khí nên thân thể cường tráng của dị năng giả sẽ không bị ảnh hưởng lớn.

Dịch Trạch thấy Hoa Thiên Vũ cũng đang tìm đồ vật gì đó, liền lạnh lùng hỏi: “Báo tử đâu?”

Báo tử? Hoa Thiên Vũ nhíu mày: “Chưa thấy qua.”

“Ngươi mang ra từ khu cảnh quan.”

Hoa Thiên Vũ ngẩng mạnh đầu: “Ngươi? Không phải là 1 con mèo sao?”

“Hắn ở đâu?”

“…”

Hoa Thiên Vũ không biết trả lời thế nào, tình huống lúc ấy hắn rõ ràng nhìn thấy con mèo nhỏ bị vứt trên mặt đất nhưng hiện tại lại tìm không thấy, vậy khả năng duy nhất có thể xảy ra là lúc bọn họ đánh nhau mèo nhỏ bị liên lụy đến thi cốt cũng không giữ được. Rất có thể…, đại chiêu của Hoa Thiên Vũ tuyệt đối có thể làm cho mèo nhỏ thi cốt vô tồn.

“Ở đâu?” trong thanh âm của Dịch Trạch dẫn theo một tia âm lãnh.

Hoa Thiên Vũ cũng không sợ uy áp của Dịch Trạch, nhưng là hắn sai, nên hắn mang mọi chuyện xảy ra tỷ mỉ kể lại 1 lần chỉ trừ đoạn đối thoại cùng Mạnh Hoài.

Sắc mặt Dịch Trạch càng ngày càng khó coi, sau khi quân đội đã sơ tán tất cả mọi người khỏi tinh hạm, chỉ huy điều người đem tinh hạm về sửa chữa.

Tinh hạm bị nhấc lên, chỉ huy phát hiện phía dưới tinh hạm có dị biến khác thường, vội vàng sai người dừng lại, hắn chui vào tinh hạm, chỉ chốc lát sau ôm ra một người, một người toàn thân xích / lỏa đang nằm hôn mê.

Hắn rất xinh đẹp, kỳ thật nói chính xác phải là thanh tú, nhưng không hiểu sao khuôn mặt thanh tú lại xuất hiện một loại cảm giác yêu diễm, khiến người ta không khỏi cho rằng có lẽ cuộc đời này đây sẽ là người xinh đẹp nhất mà mình được gặp, minh tinh gì đó thật không thể nào so sánh cùng a!

Mỹ nhân trong ngực không mặc quần áo, mà quân nhân lại là người không cố kỵ nam nữ, tuy rằng hắn thực không có chút tà niệm nào nhưng hắn vẫn hy vọng đoạn đường này giá mà có thể dài thêm một chút, hắn có thể ôm người này lâu hơn 1 chút.

Đáng tiếc dù sao đường đi cũng rất ngắn, hắn ôm người ra, cởi quần áo che kín người nọ. Người này tuổi còn rất nhỏ, bất quá chỉ là bộ dáng của 1 thiếu niên, cao khoảng 1m75, quân nhân cao chừng một thước 9, quân phục rộng thùng thình che đến đùi thiếu nên chặn kín bộ vị mấu chốt, lại càng dễ khiến người ta phun trào.

Tại sao lại xuất hiện 1 thiếu niên hôn mê ở đây? Đây nhất định là lữ khách trên tinh hạm, chỉ huy quân đội tên Hứa Chí Viễn đã kiểm kê nhân số cùng số người thương vong rồi.

Mặc kệ như thế nào đều phải đem người trở về rồi mới tra xét số người mất tích trên 200 tinh cầu kia, không chừng có thể phá một án mất tích, mà không chừng sẽ có một hồi diễm ngộ.

Thật sự không phải Hứa Chí Viễn háo sắc, nhưng mà thiếu niên lại khiến tâm hắn động không thôi, lúc ôm người vào trong ngực trái tim Hứa Chí Viễn cũng vì thế mà đập lợi hại.

Hứa Chí Viễn bị sắc đẹp mê muội lúc này đã quên một câu ngạn ngữ, cái gì khác thường thì đều có vấn đề!

Bên kia Dịch Trạch cũng đang vô cùng hốt hoảng, lúc hắn nghe được Hoa Thiên Vũ nói nãi báo có khả năng đã thi cốt vô tồn trong trận chiến vừa rồi, nội tâm vẫn luôn bị áp lực thô bạo khắc chế cuối cùng bùng phát, nãi báo của hắn!

Trong ánh mắt hiện lên một tia sáng lạnh, trong lòng bàn tay Dịch trạch, năng lượng hội tụ hình thành 1 quang cầu màu đen xuất hiện. Hoa Thiên Vũ rùng mình, loại này năng lượng này, loại dị năng này, hắn chưa từng gặp qua!

Dù trong trận chiến vừa rồi Hoa Thiên Vũ đã sớm bị ép khô khí lực, thì hắn vẫn miễn cưỡng ngưng tụ 1 tia điện quang kiếm trong lòng bàn tay, đứng đối diện với Dịch Trạch.

Dịch Trạch vừa sử dụng dị năng thì thiếu niên bị Hứa Chí Viễn ôm vào trong ngực đột nhiên mở mắt ra, làn tóc đen cùng đôi mắt đồng dạng hiện lên một tia yêu dị, tim Hứa Chí Viễn đập càng nhanh, nếu như vừa rồi chỉ là tiểu tiểu tâm của hắn rung động, thì hiện tại chính là tim đập như pháo nổ!

Người thiếu niên vốn chỉ mang nét thanh tú, nay có thêm đôi mắt phượng mở to, mang lại vô hạn phong tình.

Đôi mắt đẹp lóng láy trong suốt nhìn Dịch Trạch cách đấy không xa, ngay lúc Dịch Trạch và Hoa Thiên Vũ sắp đánh nhau thiếu niên đột nhiên chạy lại ôm chầm lấy Dịch Trạch…

Cái mình ôm có phải cái đùi không!

Trong lòng Thanh Dương thực nghi hoặc, chẳng phải hắn trực tiếp nhào vào lòng Dịch Trạch sao? Như thế nào lại ôm lấy đùi người kia? Chân người này biến dài thành như vậy khi nào? Hắn làm thế nào chỉ dùng hai cái chân sau là có thể chạy tới?

Hắn ngơ ngác nhìn 2 bàn tay của chính mình… cánh tay? Chăng phải để hóa thành hình người cần phải tu thành yêu đan sao?

Bên trong đan điền có thêm 1 hình bán cầu, này… Yêu đan? Á @@ sao lại chỉ có 1 nửa nội đan a!

Bất quá Thanh Dương cũng không để ý đến vấn đề này, tóm lại hắn muốn ôm Dịch Trạch cái đá, nếu không Dịch Trạch biết mình tự tiện rời núi giả hắn nhất định sẽ sinh khí!

Hắn cọ cọ lên mặt Dịch Trạch, ngẩng đầu muốn dùng ánh mắt đáng thương để Dịch Trạch hết sinh khí.

Nhưng mà, trả lại hắn là một đôi mắt lạnh như băng mắt.

Trong ánh mắt có phẫn nộ, bi thương, chán ghét, duy độc chỉ không có ấm áp.

Thanh Dương ôm đùi Dịch Trạch đùi ngẩn người 1 chút, sợ hãi, quyết định ôm chặt không buông ra.

Ai biết lúc này hắn lại nghe thấy một thanh âm băng lánh: “Lăn.”

Giây tiếp theo Thanh Dương bị người ta đá văng ra, thật sự là lăn a lăn vài vòng.

Bất quá hắn lại lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía Dịch Trạch. Không quan hệ, Dịch Trạch hiện tại không biết chỉ cần hắn hảo hảo giải thích là được. Hắn bây giờ có thể nói chuyện, Dịch Trạch ở cùng hắn một chỗ lâu như vậy, thiệt nhiều chuyện chỉ có hai người bọn họ mới biết, chỉ cần hắn nói ra là được!

Hắn lần này hắn lại ôm lấy cánh tay Dịch Trạch, há há miệng, lại không phát được ra âm thanh.

Thanh Dương trợn tròn mắt, liều mạng muốn mở miệng, nhưng hắn càng lo lắng, thì lại càng không thể nói.

Cho dù hắn hấp thụ được 1 nửa năng lượng ở mỏ khoáng nhưng yêu đan của hắn cũng mới chỉ hình thành được 1 nửa. Phải biết một người bình thường tu thành nội đan cần cả 1 quá trình dài đằng đẵng và biết bao gian khổ, biết bao nhiêu người chính là không vượt qua được quá trình này nên bị tụt lại phía sau không thể đi vào con đường tu chân. Hắn mới hấp thụ một chút năng lượng như vậy cho dù là năng lượng thạch của cả 1 mỏ khoáng, cũng không đủ ngưng tụ thành yêu đan.

Nhưng mà lúc ấy hắn lại rất nóng vội, khiến cho yêu đan chỉ hóa bán hình.

Cho nên, hắn dù có được hình người, cũng không hoàn mỹ. Ít nhất, hiện tại hắn không thể nói được.

Hắn nói không nên lời chỉ có thể bất lực mà nhìn Dịch Trạch, lại lần nữa bị người ta đẩy ra. Lúc này đây Dịch Trạch thật không lưu tình, đánh bay Thanh Dương ra ngoài, may mà Hoa Thiên Vũ cùng Hứa Chí Viễn đúng lúc đỡ được hắn.

Dịch Trạch đã sắp phát điên rồi, ánh mắt hắn chậm rãi biến thành màu đỏ, tưởng như muốn giết chết Hoa Thiên Vũ, giết chết tên ngu xuẩn này đã chạy đi cứu người, nếu không có bọn họ, nãi báo cũng sẽ không chạy đến địa phương nguy hiểm này! Hắn còn giết chết kẻ ngu xuẩn chạy đến muốn ôm hắn, hắn muốn giết chết hết tất cả mọi người!

Nhưng.. hắn càng muốn giết chết chính mình, là hắn đem nãi báo để ở nơi đó, là hắn làm cho bọn họ thất lạc nhau!

Trong tâm Dịch Trạch, từ khi biết nãi báo có sóng điện não cùng nhân loại giống nhau, từ khi nhìn thấy linh hào trên mạng, thì báo tử với hắn mà nói đó không chỉ là 1 sủng vật, đó là…

Đó là người nhà duy nhất của hắn a!

Dịch Trạch nắm chặt nắm tay, đi về phía tinh hạm,, đột nhiên bộc phát một tiếng rống cực độ đau xót bi ai:

“A —— “

Một quyền đánh vào tinh hạm nguồn năng lượng hắc ám thật mạnh xuất hiện trên không trung, bao phủ một nửa tinh hạm.

“Oanh!”

Sau tiếng vang trên mặt đất chỉ còn lại 1 nửa cái tinh hạm.

Đây chính là tinh hạm có thể trở hàng trăm người! Mà đối phương cũng không điều khiển cơ giáp, đây chính là lực lượng dị năng đơn thuần của hắn!

Quân đội vốn nên lập bắt Dịch Trạch nhưng hiện giờ họ chính là mắt mở trừng trừng mà nhìn Dịch Trạch hủy đi tinh hạm, sau khi đi lên cơ giáp màu đen tựa bóng tối biến mất tại không trung.

Thanh Dương nhìn bóng dáng Dịch Trạch đi xa, trái tim chậm rãi trở lên lạnh lẽo.

Hắn… Không nhận ra.

Đích xác, làm sao có thể nhận ra được.

Bộ dạng của linh hào chính là bộ dạng của hắn ở thế giới cũ, mà thời điểm hóa yêu hắn đã lựa chọn bộ dáng cho riêng mình, không thể lựa chọn lại, không thể thay đổi. Dù tương lai hắn có trở lên vô cùng cường đại cũng chỉ có thể biến ra bộ dáng thế thân, cũng không phải bộ dáng chân chính của hắn.

Dịch Trạch…

Thanh Dương nhìn theo phương hướng Dịch Trạch biến mất, nắm chặt nắm tay.Dịch Trạch là thân nhân duy nhất của hắn ở thế giới này, hắn sẽ không bao giờ để người kia biến mất.Hắn! Hắn phải về hành tinh Dorset, phải tìm được Dịch Trạch, đứng ở trước mặt người kia, nói cho hắn biết, ta chính là tiểu nãi báo của ngươi.

Nhưng mà chương trình học năm nhất của đại học St.Tres dạy theo hình thức phong bế, 1 lần là đóng cửa đến nửa năm. Thậm chí ngay cả người nhà đến thăm cũng cần làm đơn chờ phê duyệt mới được gặp mặt, hơn nữa muốn gặp cũng phải được sinh viên đồng ý.

Haizz.. Để Dịch Trạch liếc mắt một cái, so với lên trời còn khó hơn.

Thanh Dương đứng ở trước cửa đại học St.Tres, âm thầm hạ quyết định.

Quan tâm đến người nhà và biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh là 2 đặc điểm của hắn, hắn tuy tùy ý, nhưng hắn có chấp nhất của riêng mình. Lúc trước là hắnkém cỏi mới không lưu lại được Thanh Đới còn làm hại thân thể chính mình bịtẫn hủy, lưu lạc tại dị thế xa lạ. Lúc đây, hắn tuyệt đối sẽ không để Dịch Trạch cứ như vậy trở thành người xa lạ.

Một tháng sau.

Trong lúc Dịch Trạch đang thay quần áo thì Hoa Thiên Tề lúc này là bạn cùng ký túc xá nhìn tượng gỗ nhỏ trước ngực hắn rồi hỏi: “Đây là cái gì? Trước kia khôngthấy ngươi đeo bao giờ.”

Dịch Trạch cúi đầu nhìn tượng gỗ, ánh mắt dần trở lên ảm đạm, hắn nắm chặttượng gỗ nãi báo được điêu khắc cực kỳ tinh tế, đây là do hắn vừa mới khắcxong.

“Một kỷ niệm.”

Kỷ niệm về người thân của ta.

Tiểu trăm khoa 1: bài này đặt ra, thập cấp thánh thú là có thể hóa thành người khếước thú, bởi vì từ thú đến người, gien phải biến, gien cấp bậc phải đề cao. Thanh Dương hiện tại mới vừa biến hóa, vẫn là thực yếu, nhưng là hóa yêu sau huyết mạch sẽ phát sinh thay đổi, hơn nữa đặt ra là khếước thú trời sinh liền phân cấp bậc, vô pháp tái tiến hóa. Nhưng hóa yêu sau khếước thú là có thể tiến hóa, cho nên, thục cường thục yếu vừa xem hiểu ngay. Nhún vai, cho dù là thập cấp thánh thú, mới vừa sinh ra kia phỏng chừng cũng là đánh không lại cao cấp thành niên kỳ khếước thú. Nhưng chúng nó vẫn là không dám nhạ còn nhỏ kỳ thánh thú, huyết thống ở đâu bãi đâu.

Tiểu trăm khoa 2: vẫn là bài này đặt ra, tu thành yêu quái liền đại biểu trong cơ thể có yêu đan, có yêu đan vẫn không được năm? Trong mắt của ta, có nội đan liền đại biểu chúng ta yêu quái từ còn nhỏ kỳ đến trưởng thành kỳ, cho nên Thanh Dương hình người là thiếu niên.

PS: có quan Hoa Thiên Vũ, ta muốn nói vài câu. Là Thanh Dương trước cong nhân gia một móng vuốt, Hoa Thiên Vũ đem hắn chộp vào trên tay phòng ngừa hắn tái tác quái, lúc này nghe được cảnh báo, dưới tình thế cấp bách thượng cơ giáp, đều nhanh bay mới nhìn thấy cầm trên tay một cái miêu, như thế nào cũng không có thể trở về phóng miêu đi? Mạng người quan trời ạ! Hắn có thể nghĩ đến đem Thanh Dương đuổi về tinh hạm đã là đạt đến một trình độ nào đó, chủ yếu kia lưỡng bán tàn không cấp lực, trực tiếp cấp ném kia. Ta hiểu được đại gia, lý trí thượng có thể hiểu được, nhưng tình cảm thượng vô pháp tha thứ thương tổn tiểu nãi báo người.

Còn có Dịch Trạch, vì cái gì hắn không lấy Hoa Thiên Vũ cho hả giận. Bởi vì, trong mắt của ta, hắn là một cái lạnh lùng nhưng lãnh tĩnh người, hắn tuy rằng lãnh tình nhưng cũng không sẽ lạm sát kẻ vô tội, chuyện này hắn biết rõ Hoa Thiên Vũ có sai nhưng cũng không thể gánh vác toàn bộ trách nhiệm. Lúc ấy nếu hắn đối Hoa Thiên Vũ ra tay, như vậy nhất định sẽ khó có thể thu tay lại, cho nên hắn chỉ có thể nhẫn nại. Hơn nữa Hoa Thiên Vũ là Hoa Thiên Tề ca ca, vô luận như thế nào hắn cũng không thể giết Hoa Thiên Vũ. Về phần Hoa Thiên Tề cùng Dịch Trạch chi gian có cái gì gút mắt, về sau sẽ nói. Bất quá, nhất định là bụi thường thuần khiết hữu tình, một chút ái tình đều mộc có, Dịch Trạch yêu chỉ có tiểu báo tử.

Cuối cùng, vì cái gì Dịch Trạch không biết Thanh Dương. Bởi vì, tiểu báo tử muốn đảo truy! Nếu không hắn có thể lái được khiếu sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN