Tinh Tế Tu Yêu - Chương 25: Gió Nổi Lên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Tinh Tế Tu Yêu


Chương 25: Gió Nổi Lên


Cũng trong đêm đó, có một người đang tinh tế nghiên cứu tàn tích của tinh hạm trong tay.

“Đây là tinh hạm nằm trên hành tinh B-17, người kia chỉ sử dụng 1 chưởng để phá hủy nó thành như thế này?” thanh âm hắn thực lãnh, mang theo chút âm trầm, nghe không ra người này niên kỷ bao nhiêu.

“Dạ.” một người phía sau cúi thấp đầu, nhìn không rõ mặt.

“Là ai làm?”

Người phía sau trả lời: “Không xác định được, chỉ biết là hắn điều khiển một cơ giáp màu đen, tại thời điểm tại hành tinh Dorset thu được thư cầu cứu, lúc ấy trên hành tinh Dorset có hơn 10 chiến cĩ cơ giáp trên cấp 3 có cơ giáp màu đen, chúng ta có thể tra xét từ điểm này?”

“Quân cứu viện bên kia không ghi lại hình ảnh sao?”

“Có, nhưng đã bị phá hủy?”

“Ai làm?” Người nọ nhăn mày.

“Không xác định được, nhưng toàn bộ dụng cụ có chức năng ghi chép của quân cứu viện đều xảy ra sự cố, có thể là có người không muốn người khác biết được tình hình thực tế lúc đó.”

“Đi thăm dò! Vô luận dùng cách gì cũng phải tra ra kẻ dùng cơ giáp màu đen đó!” Người nọ vỗ một chưởng lên bàn, cái bàn vốn được làm bằng chất liệu cực kỳ cứng rắn lập tức vỡ vụn.

“Dạ.”

Trong phòng chỉ còn lại một người, người nọ cầm 1 mảnh tàn tích của tinh hạm trong tay, đi đến phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Mười mấy năm trước cũng là 1 buổi tối như vậy, 2 mảnh trăng khuyết, tuy không sáng ngời nhưng đủ để mọi người thấy rõ đêm đó đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra.

“Phệ thiên…” Người nọ lẩm bẩm hai chữ, lòng bàn tay nắm chặt mảnh tàn tích.

Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến đến, chính là đến sớm hơn so với tưởng tượng của hắn quá nhiều thôi. Hài tử kia, bất quá chỉ ngắn ngủn mười mấy năm đã trở lại sao? Quá sớm. Nếu hắn tìm được người này, hắn nhất định sẽ bẻ gẫy đôi cánh người kia, làm nó vô pháp gương đôi cánh đen đó nữa.

Hắn nên làm như thế nào? giống đêm đó lại một lần nữa lựa chọn phản bội, đem đôi cánh đen nguy hiểm đó toàn bộ nhổ xuống, đổi lại phú quý cùng vinh hoa, cùng với mười mấy năm ngủ không an giấc? Hay là…

Hắn vẫn đứng phía trước cửa sổ cho đến khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi cả 1 mảng lục địa.

Cánh tay thong thả chạm vào thông tấn khí ở cổ tay, quang bình xuất hiện 1 người nghiêm khắc chào hắn bằng nghi thức quân đội: “Trình Khang thượng giáo.”

Trình Khang nắm chặt nắm tay, rồi chậm rãi buông lỏng ra, giãy dụa 1 lát, dứt khoát nắm chặt nắm tay.”Ta sẽ đi hành tinh Dorset, ngươi giúp ta an bài một chút.”

Chỉ 1 chớp mắt nhưng thời điểm hắn nói ra câu kia dường như gông cùm xiềng xích trói buộc trong lòng hắn mười mấy năm rốt cục được gỡ xuống, có một số việc, sớm muộn gì rồi cũng sẽ đến.

Nhưng mà Trình Khang không biết rằng, hắn đứng ở trước cửa sổ một đêm, có người âm thầm quan sát hắn một đêm.

Ngoài cửa,người vốn nên nghe mệnh lệnh của hắn đi điều tra Dịch Trạch sau khi Trình Khang quyết định đi hành tinh Dorset, lặng lẽ ly khai. Một chốc lát sau hắn xuất hiện tại vùng ngoại ô, dùng tay nhu nhu khuôn mặt cương nghị phổ thông, xoa nhẹ trong chốc lát mặt dần dần biến hình, đó là 1 khuôn mặt anh tuấn nhưng không trương dương, bộ dáng nhìn cũng rất thuận mắt.

Hắn bắt đầu khởi động thông tấn khí, loại thông tấn khí này khác hẳn với thông tấn khi liên minh phát cho người dân, là loại hàng lậu chuyên bắt trộm tín hiệu để liên hệ, hoàn toàn sẽ không bị quân bộ nghe trộm. Đáng tiếc liên hệ 1 hồi lâu nhưng vẫn không có người tiếp nhận, Dịch Trạch từng nói với hắn sẽ biến mất một đoạn thời gian, chẳng lẽ người kia đã ngốc ở vị trí an toàn nào đó?

Hà Thành Hâm nhăn mặt, thiếu chút nữa đem thông tấn khí đập nát. Chẳng phải gian thương kia từng nói tín hiệu của thông tấn khí này có thể vượt qua được mọi che chắn sao? Như thế nào lại không liên lạc được với Dịch Trạch?

Rơi vào đường cùng Hà Thành Hâm chỉ có thể nhắn lại Dịch Trạch: “Uy uy! Cá đều đã cắn câu rồi ngươi còn chạy đi đâu? Ngươi nháo ở hành tinh B-17 làm gì? Kế hoạch? Ngươi vất kế hoạch đi đâu rồi? Ngươi muốn chính mình bị bắt sao? Ngươi biết ngươi gây ra đại phiền phức không? Làm hại ta phải bỏ bao nhiêu tiền tìm tên gian thương kia lẻn vào quân cứu viện xóa băng ghi hình? Ngươi lập tức chuyển tiền cho ta, gửi đến tài khoản xxx, nếu không đừng nghĩ ta sẽ giúp ngươi giám thị Trình Khang nữa!”

Hắn cân nhắc nửa ngày, nhớ tới khuôn mặt lãnh khốc của Dịch Trạch nhịn không được run rẩy thân mình 1 chút, đem mấy lời cằn nhằn định nói nuốt vào trong bụng, đổi thành: “Dịch Trạch, sự việc trên hành tinh B-17 ta đã giúp ngươi dọn dẹp, Trình Khang không biết là ai làm, bất quá hắn lập tức đi hành tinh Dorset, ngươi yên tâm, ta sẽ theo sát hắn. Đúng rồi, tên gian thương kia lại lừa của ta không ít bạc, ách… Không nhiều lắm, ách… 2 ta còn tính toán chi li với nhau làm chi!”

Nói xong hắn đem tin nhắn gửi đi, một bên vừa phát tin một bên lau nước mắt.

Một ngàn vạn điểm tín dụng a! Dịch Trạch ngươi nhất định phải chủ động hỏi để trả ta tiền a!

Rất đáng thương, rõ ràng hắn hợp tác cùng Dịch Trạch, như thế nào hiện tại lại giống như hắn làm việc cho lão đại a? Bất quá…

Nhớ tới cách làm việc của hồng hồ tử và khi Dịch Trạch lật đổ người kia, Hà Thành Hâm nuốt nuốt nước miếng, đem bất mãn trong lòng ép xuống. Trong mắt những người này, nhân tình đạo nghĩa chỉ là hư không, ai có sức mạnh người ấy là lão Đại!

Cho dù hồng hồ tử đã chết, nhưng những ký ức về thời gian đó vẫn ăn mòn tâm trí họ. Hà Thành Hâm biết mình vô luận như thế nào cũng không có khả năng có lại sinh hoạt giống như quá khứ, ước mơ hướng tới tốt đẹp vì sinh tồn trong hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé đã bị tiêu ma hầu như không còn. Có đôi khi hắn không thể không bội phục hồng hồ tử, người này từ nhỏ đã làm vô số chuyện xấu, mà cả đời còn đem làm chuyện xấu trở thành sự nghiệp cẩn trọng mà phát huy, việc tốt duy nhất hắn làm chính là nhặt vài cái hài tử bọn họ về ngược chơi, cuối cùng còn bị chính món đồ chơi của mình đùa chết.

Quả nhiên người không nên làm những việc ngoài phạm vi chuyên môn của mình, nếu hồng hồ tử không phạm sai lầm này hắn còn có thể làm ác nhân khỏe mạnh sống thêm vài chục năm nữa, vậy mà vừa thu vài hài tử là bị giết chết, ai nói làm việc tốt sẽ có hảo báo a? Lại nói Trình Khang, người như thế trời sinh đã là kẻ bán đứng người khác, Hà Thành Hâm còn tưởng rằng lần này hắn sẽ báo lên tin tức của Dịch Trạch, chẳng phải hại người lên chức là chuyên môn của hắn sao? Không nghĩ tới lần này đột nhiên hắn lại có lương tâm, không báo lên còn nói muốn đi hành tinh Dorset! Hà Thành Hâm cảm thấy, nếu lần này Trình Khang bán đứng Dịch Trạch toàn tâm toàn ý dựa thế lực bên kia, làm không tốt còn có thể nhặt được lại cái mệnh. Hắn lại làm như thế này có khác gì cố gắng lấy lòng cả 2 bên sao? Dịch Trạch khẳng định sẽ không bỏ qua hắn, mà bên kia biết hắn ăn cây táo, rào cây sung như vậy cũng sẽ không cho hắn đường sống, thật sự là tự tìm tử lộ.

Cho nên mới nói, lương tâm là 1 thứ cực kỳ không tốt.

Hà Thành Hâm lắc lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

Ba phút đồng hồ sau…

“Ai nha ai nha, mặt như thế nào trở nên xấu như vậy?” Hà Thành Hâm vội vàng nhu nhu trên mặt, chỉ chốc lát sau lại khôi phục bộ dáng tươi cười, đem tất cả âm u giấu dưới lớp mặt nạ.Nếu như nói Dịch Trạch là dựa vào lãnh khốc cùng thực lực mà sống sót, như vậy Hà Thành Hâm chính là dựa vào mặt nạ cầu sinh. Hắn luôn luôn dùng mặt nạ, mang lâu, ngay cả diện mạo chân thực của mình như thế nào cũng còn không nhớ..

“Ân… Gian thương ở tại hành tinh Dorset, Trình Khang cũng đi nơi đó, Dịch Trạch cũng ở tại nơi đó, ta cũng cần đến nơi đó a?” Hà Thành Hâm vừa đi vừa suy nghĩ, “Lần này nên đổi khuôn mặt nào đây?”

Hôm nay tâm tình Dịch Trạch cực kỳ không ổn, trực giác được tôi luyện nhiều năm sau khi làm bạn với Dịch Trạch nói cho Hoa Thiên Tề như thế!

Tuy rằng tên kia vẫn giữ bộ dáng băng sơn ngàn dặm như hằng ngày, tuy rằng khuôn mặt vẫn nam tính chết người như cũ, tuy rằng vẫn là bộ dángtrầm mặc ít lời như bình thường, nhưng Hoa Thiên Tề chính là dựa vào trực giác nhạy bén của mình để nhận ra Dịch Trạch hôm nay tâm tình thực… Quỷ dị.

Chắc chắn, là quỷ dị.

Nói tên kia vui vẻ, thì thật dung có chút vui vẻ, từ việc hôm nay hắn không mở miệng châm chọc Hoa Thiên Tềlà có thể nhìn ra, tâm tình Dịch Trạch hôm nay tốt đến không ngờ; nói hắn buồn bực, thì thật là có chút buồn bực, nhìn áp suất thấp hắn tỏa ra xung quanh người mà xem, ai thấy mà không run rẩy chứ; nói hắn phẫn nộ, có lẽ cũng có điểm phẫn nộ, chính là tại sao một người lại có tâm trạng vừa cực hạnh phúc vui sướng lại vừa phẫn nộ buồn bực chứ?

Cho nên, chỉ có thể dùng từ quỷ dị để hình dung mà thôi.

Hoa Thiên Tề nhìn tên bảo vệ cùng đại phì miêu dưới tầm mắt Dịch Trạch đang run lẩy bẩy, thở dài 1 hơi lại nghĩ nghĩ, quản hắn quỷ dị hay không quỷ dị, chỉ cần không phải đối với hắn là được! Việc không liên quan mình, lo lắng cũng chả được. Phì miêu, ngươi tự cầu phúc đi.

Lúc này trong lòng đại phì miêu đang âm thầm đổ huyết a, là nó true chọc đến ai a? Nó bất quá chỉ làm nũng với chủ nhân vài cái cầu được thêm vài con cá nha, như thế nào tự nhiên lại biến thành như vậy? Nó thật đáng thương a, đã sợ đến mức gầy xuống cả 1 vòng rồi!

Phì miêu đang tại buồn bực thì bị người nhéo cái cổ xách lên, Dịch Trạch dùng ánh mắt xem xét tìm tòi mà nhìn đại phì miêu.

Đêm qua tất cả đều vô cùng chân thật, cũng vô cùng hư ảo, khiến hắn phân không rõ kia rốt cuộc là mộng hay là hiện thực. Hắn chỉ biết là tiểu nãi báo xuất hiện, làm nũng, còn làm ra 1 vài hành động đáng ngờ sau đó bỏ chạy, còn biến thành đại phì miêu này!

Dịch Trạch nhìn nhìn xoay xoay phì miêu mấy vòng. Chẳng lẽ tối hôm qua tất cả là do phì miêu này làm? Chẳng lẽ con mèo này có lá gan lớn như vậy dám đi đùa giỡn hắn? ánh mắt Dịch Trạch miết hướng môngcủa phì miêu, trong lòng dâng lên một tia chán ghét.

Hắn còn nhớ rõ cảm giáctối hôm qua, đệm thịt mềm mềm của tiểu nãi báo cào cào mặt hắn, ánh mắt đen láy tiểu nãi báo, còn có tiểu nãi báo cư nhiên còndùng tiểu mông lưu lại chút xúc cảmgiữa hai chân hắn, kia toàn bộ đều là thật sự!

Dịch Trạch tùy tay đem đại phì miêu bỏ qua, con mèo đáng thương được tự do lập tức trốn đi, nó mặc kệ, nó muốn đi làm mèo hoang, tìm kiếm tự do thuộc về chính mình!

Suy nghĩ nửa ngày vẫn không thông suốt được, Dịch Trạch lấy ra bảng lưu trữ viết vài thông tin chủ chốt.

hành tinh số 5, thi thểliệt báo, nãi báo, lên mạng, sóng điện não, linh hào, năng lượng thạch, hành tinhB-17, rời đi, lần thứ hai xuất hiện vào buổi tối…

Dịch Trạch suy nghĩ gắn kết từng sự kiện liên tiếp giữa các từ mấu chốt trên, nhưng mạch suy nghĩ đến hành tinh B-17 thì bị gián đoạn. Hắn tin tưởng tiểu nãi báo không chết, tất cả những gì xảy ra vào tối hôm qua cũng không phải giả dối.

Vậy, rốt cuộc tại hành tinh B-17 đã xảy ra chuyện gì khiến nãi báo mất tích, sau đó lại có thể vượt qua quãng đường giữa hành tinh B-17 để đi tới Dorset, không có cơ giáp không dung tinh hạm? Dịch Trạch suy tư hồi lâu, cuối cùng vẽ 1 cái vòng tròn xung quanh từ năng lượng thạch, nếu như ở hành tinh B-17 có quan hệ gì cùng nãi báo thì chỉ có thể là nơi tinh hạm hạ cánh chính là khu mỏ năng lượng thạch, nghe nói sau khi sự việc đó xảy ra máy móc đo đạc được nguồn năng lượng thạch đã bị giảm mất 1 nửa, đã bị người ai đó nhanh tay lấy đi rồi chăng? Dịch Trạch đánh 1 dấu chấm hỏi cạnh từ năng lượng thạch.

Mà ngày hôm đó tiểu nãi báo lại có những hành động khác thường đối với hắn? Cái loại hành động này, nhìn như thế nào cũng giống như động vật đang tìm bạn tình? Mà nãi báo nhà hắn lại rất có linh tính, cũng không phải không có khả năng nãi báo bỏ chạy vì nó cảm thấy thẹn thùng. Dịch Trạch lại vẽ them 1 vòng tròn lên 2 chữ linh hào, bên cạnh còn lưu lại 1 dấu chấm than. Hắn tin tưởng nãi báo hiểu ý nghĩa của 2 từ linh hào, nếu không sẽ không dung nó làm võng danh? Còn làm ra hành động như vậy.

Bất quá… Linh hào sao? Dịch Trạch nhớ lại hành động ngoài ý muốn tối hôm qua của nãi báo,, cũng không có cảm giác chán ghét hoặc là kháng cự, ngược lại còn thấy có chút vui sướng. Hắn, cũng không chán ghét loại cảm giác này.

Cuối cùng Dịch Trạch vẽ 1 dấu chấm lửng giữa hành tinh B-17 và xuất hiện lần thứ 2 vào buổi tối, rốt cuộc giữa 2 chi tiết này đã thiếu thông tin gì? Tại sao nãi báo mất tích, tại sao nãi báo có thể đến được hành tinh Dorset.

Dịch Trạch cảm thấy chính mình đã xem nhẹ chuyện trọng yếu nào đó, chuyện này hẳn là nằm tại góc kín nào trong trí nhớ hắn mà vô luận hắn làm như thế nào đều không thể nhớ ra.

Dịch Trạch đau đầu, Thanh Dương cũng đau đầu, bất quá việc làm hắn đau đầu không giống Dịch Trạch, mà là…

Thiếu niên trong gương kia tại sao lại có 2 lỗ tai mao nhung nhung dựng thẳng kia, còn ở mông thì mọc ra 1cái đuôi màu trắng a…

Sư tổ, hắn muốn biến mất 1 lần nữa! Này còn không bằng cho hắn làm báo luôn a!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN