Tinh Tế Tu Yêu - Chương 31: Đơn Phương Yêu Mến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Tinh Tế Tu Yêu


Chương 31: Đơn Phương Yêu Mến


Từng đợt sóng cuộn trào trong nội tâm Dịch Trạch như bài sơn đảo hải, có vui sướng, tự trách, có nhu tình, thương tiếc, lại có chút oán giận, lo được lo mất. Tình cảm căng tràn sớm đã vượt qua mọi khả năng thừa nhận của hắn. Từ nhỏ tới giờ, hắn chưa bao giờ được nếm trải nhiều loại tâm tình đến như vậy, trong ký ức của hắn, ngoài máy móc thì chính là máy móc, rồi còn có nhiều lần thực nghiệm, có lẽ hắn cũng từng khóc từng cười nhưng dù hắn kêu gào khóc lóc như thế nào, cười hay mỉa mai cũng không có ai để ý đến hắn…, dần dần hắn quên cách khóc, quên cách cười như thế nào. Lần duy nhất hắn được hưởng sự ôn nhu chính là trong cái đêm mười lăm năm trước, nhưng nếu như ẩn sâu sau vỏ ngoài ôn nhu lại chính là hiện thực tàn khốc thì hắn tình nguyện không cần cái loại ôn nhu sớm nở tối tàn này.

Sau khi giành lại được tự do, hắn muốn một lần nữa tìm lại tình cảm trong trái tim mình, muốn thử cái cảm giác gia đình, muốn sống như 1 người bình thường. Nhưng hắn đã sống hai mươi năm khuyết thiếu tình cảm rồi, hắn đã quên mất ôn nhu là gì rồi. Cho nên hắn nhặt thứ duy nhất làm nội tâm hắn dao động về – tiểu nãi báo, hắn đối xử thật tốt với nãi báo, để an ủi 1 phần tình cảm đã mất mát của mình.

Nhưng cuối cùng mọi thứ lại không theo suy tính của hắn. Tình cảm mãnh liệt đã dùng 1 phương thức khác để thể hiện.

Dục vọng trào ra như hồng thủy vỡ đê khiến hắn có chút không thở nổi, dường như toàn bộ tình cảm đã dùng 1 phương thức khác rót vào trong cơ thể hắn, tràn ngập từng tế bào, từng chút từng chút ăn mòn trái tim hắn. Tuy vẫn còn quá nhiều chuyện chưa được sáng tỏ, nhưng có sao đâu, sau này bọn họ còn có rất nhiều thời gian. Dịch Trạch rất đơn giản cũng rất thực tế, cứ chiếm lấy người này trước đã, những việc khác sẽ giải quyết sau.

Dịch Trạch nhanh chóng thoát quần áo cho Thanh Dương rồi vươn tay vuốt ve da thịt của người này, thật nhẵn nhụi non mịn như da lông tiểu nãi báo khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay. Bóng đêm càng ngày càng mờ ảo, không khí càng lúc càng ám muội.

Nhưng mà Thanh Dương lại thuần 1 tên đầu gỗ ngu ngốc nên ngươi đừng hy vọng hắn sẽ nhận ra cái gì không khí ám muội ở đây.

Dịch Trạch nhận ra hắn rồi, hắn không cần phải dấu giếm nữa, khi còn là nãi báo hắn không thể nói được, khi là Thanh Dương hắn lại không dám nói, giờ thì hắn có thể thoải mái nói chuyện rồi.

“Ngươi quả nhiên là luyến thú nghiện.” Lúc Dịch Trạch đang sờ cái đuôi Thanh Dương thì nghe thấy tiếng nói như vậy vang lên.

Thân thể hắn thoáng chốc cứng đờ, gần như nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: “Tôi vẫn muốn hỏi em, là ai nói với em như vậy?”

“Vạn độ huynh nói cho ta biết, trên diễn đàn cũng có rất nhiều người nói như vậy.” Thanh Dương thừa dịp Dịch Trạch dừng lại động tác nhanh chóng ngồi dậy mặc lại quần áo vừa bị cởi ra.

“Sau này ít lên mạng, trên đó dễ nhiễm mấy thói xấu.” Dịch Trạch nhanh tay lẹ mắt mà đoạt lấy quần áo, lần thứ hai đem người khóa vào trong ngực.

“Nhưng mà mấy thứ trên đó nói đều là sự thực, chính ta đã kiểm tra cũng tận mắt trông thấy.” Thanh Dương giãy dụa không được đành thành thành thật thật rúc vào trong ngực Dịch Trạch, dù sao thời điểm hắn còn là tiểu nãi báo, hắn đã quen như vậy. Nhưng mà hiển nhiên, hắn còn chưa liên hệ giữa lý thuyết và thực tế nên căn bản không ý thức được con thú mà Dịch Trạch luyến ái là hắn. Không phải Dịch Trạch cũng cười với phì miêu sao? Vậy chắc hẳn là cứ là thú là được đi, hiện tại hắn còn sờ tới sờ lui trên thân mình nhất định là do lỗ tai với cái đuôi này.

Dịch Trạch nghiến răng càng lợi hại hơn: “Em nhìn thấy cái gì?”

Thanh Dương mang mũ giáp trong phòng Dịch Trạch lên đầu: “Ngươi chờ một chút.”

Nói xong không đợi Dịch Trạch đáp lại liền trực tiếp lên mạng mặc kệ dục vọng còn đang bừng bừng của Dịch Trạch.

Em ấy cư nhiên dám! Em ấy không phải là thích mình sao? Chẳng phải lúc còn là báo tử, em ấy còn chạy lại gần mình cầu hoan sao? Vậy hiện tại em ấy đang làm cái gì? Khó khăn lắm mình mới quyết định bính người này, chẳng phải em ấy nên vui vui vẻ vẻ sáp lại để mình âu yếm sao?

Vài phút sau Thanh Dương rời mạng mang mũ giáp đội lên đầu Dịch Trạch: “Ta đem “Mắt thấy vi thực” cho ngươi xem.”

Mũ giáp của Dịch Trạch cũng không buộc định người sử dụng, tài khoản gì cũng có thể đăng nhập. Thanh Dương lúc trước tuy rất khiếp sợ trước đống tài liệu đónhưng vẫn không quên lưu lại tài liệu trong thư viện của mình giờ thuận tiện lấy ra cho Dịch Trạch xem. Về cơ bản thì thư viện cá nhân cũng không buộc định với hệ thống hay mũ giáp mà buộc định với tài khoản người dùng, tinh thần lực của người dùng càng cao thì không gian thư viện càng lớn.

Dịch Trạch đeo mũ giáp chưa được mấy chục giây liền mạnh mẽ thoát tuyến, một tay kéo mũ giáp vất xuống đất sau đó hung hăng đặt Thanh Dương lên giường, đè áp thân người này xuống giận dữ nói: “Lúc không ở gần tôi em đều xem những thứ này?”

Thanh Dương cũng không sợ hãi khi thấy Dịch Trạch sinh khí, rõ ràng Dịch Trạch chỉ cần hơi hơi tức giận cũng có thể khiến Hoa Thiên Tề và phong hồ lạnh run thậm chí muốn đào cái hố mà chui xuống, nhưng mà hắn thì chưa bao giờ sợ Dịch Trạch tức giận. Hắn cũng không rõ vì sao, chỉ là hắn tin tưởng người này, bất cứ lúc nào người này cũng sẽ không thương tổn hắn.

Nói trắng ra chính là ngươi luyến tiếc ta, ngươi yêu ta nên ngươi không thể làm tổn thương ta được!

Hắn phi thường thản nhiên mà gật gật đầu: “Ta cảm thấy họ nói rất đúng nha. Ngươi xem, thời điểm ta là báo tử ngươi cực kỳ tốt với ta, ta mới vừa biến thành người ngươi liền đá ta một cước, à không, là 2 cước. Ta chạy tới tìm ngươi ngươi cũng không liếc mắt nhìn ta một cái, lại còn cười với đại phì miêu kia!”

Nhắc đến đại phì miêu trong long Thanh Dương nổi lên 1 phen phẫn hận rồi tiếp tục nói: “Ta biến thành báo tử đi tìm ngươi ngươi lại tốt với ta rồi còn hôn môi ta, sau đó khi ta có lỗ tai và đuôi thì ngươi lại đối xử tốt với ta.”

Hắn dùng vẻ mặt lên án mà nhìn Dịch Trạch, 1 núi bằng chứng như thế ngươi còn dám chối sao?.

Dịch Trạch nhăn nhăn mày, hắn vươn tay nắm cằm Thanh Dương nhưng lại không nỡ dùng sức chỉ có thể làm bộ 1 vẻ mặt ác khí nói: “Đêm hôm đó em làm vậy là muốn kiểm tra tôi có phải luyến thú nghiện không?”

Thanh Dương gật đầu: “Đúng vậy, tuy rằng không biết vì sao giờ phản ứng của ngươi không thích hợp?chẳng lẽ ngươi không phải loại đó”

“Loại? Ai dạy em!” Cư nhiên còn dám gật đầu!

“Vạn độ…” chỉ ta đi hỏi diễn đàn.

Thanh Dương còn chưa nói hết câu đã bị Dịch Trạch hung hăng dung đôi môi ngăn chặn cái miệng nhỏ của hắn.

Kỳ thật Thanh Dương sử dụng vòng thanh khí để nói chuyện nên cái việc bịt mồm gì gì đó đâu có tác dụng gì đâu

Nhưng Thanh Dương vẫn im miệng, bởi vì hắn giật mình hoảng hốt a, Dịch Trạch thế nhưng đem đầu lưỡi vói vào miệng hắn dây dưa.

Đầu ngón tay nóng bỏng vói vào trong quần áo xoa cái mông Thanh Dương, đầu lưỡi tham nhập trong miệng điên cuồng đoạt đi hơi thở của hắn. Dịch Trạch quyết định không muốn nghe Thanh Dương nói cái gì nữa trước hết cứ làm đã, hắn mơ hồ cảm nhận được những gì Thanh Dương muốn nói tiếp theo nhất định làm hắn càng thêm giận dữ.

Trong tiềm thức của hắn thật ra cũng đã hiểu, cái suy nghĩ nãi báo làm ra hành vi cầu hoan với mình chỉ là tự mình đa tình mà thôi. Mà thảm thương nhất là người này dùng 1 lúc 2 trạng thái người và báo đã thành công câu dẫn hắn, khiến hắn từ 1 kẻ cao cao tại thượng gắng gượng chấp nhận rằng mình yêu thích người kia, xong lại phát hiện ra hóa ra mình chỉ là kẻ đơn phương!

Tiểu báo tử khiêu khích hắn chỉ vì muốn xác định xem hắn phải kẻ biến thái không!

Dịch Trạch cuồng nhiệt tác cầu, lửa nóng tại môi lưu lại trên người Thanh Dương 1 chút xuyến cảm, hắn dịch môi kề sát tai Thanh Dương dùng giọng nói khàn khàn lại vô cùng khêu gợi thấp giọng nói: “Ngươi phải biết, chính mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật, ta không phải là luyến thú nghiện, chính ngươi tự thể nghiệm một chút đi.”

Dịch Trạch nhận, hắn chính là luyến thú nghiện, vấn đề là hắn chỉ luyến ái 1 mình tiểu nãi báo của hắn.

Thể nghiệm? Thể nghiệm cái gì? Thân mình Thanh Dương cương cứng không dám động đậy, khi một đám hình ảnh ở đâu đó chợt ào ào tuôn ra trong đầu hắn thì bàn tay to của Dịch Trạch đi tới kẽ mông hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn ngay tại lối vào.

“Ta mặc kệ em nghĩ như thế nào, là em đốt lửa vậy em tự mình phụ trách đi.” Âm thanh bá đạo lại vang lên bên tai khiến toàn thân Thanh Dương tê dại, giống như bị điện giật vậy, tâm nhói lên 1 chút hắn không hiểu vì sao mình lại cảm thấy đau nhưng…

Một ngón tay hơi hơi tham nhập vào trong cơ thể, trước mắt Thanh Dương chỉ còn 1 khoảng trống, Dịch Trạch đây là muốn…

Làm như thế nào.. làm như thế nào? Tại sao lại biến thành như vậy? Rõ ràng thời điểm hắn là báo tử Dịch Trạch cũng không làm như vậy a! Thanh Dương lo lắng đầu óc loạn thành 1 nùi, 2 tay quơ quơ loạn cào lên cơ thể ai đó.

Lúc ở trên diễn đàn, mọi người nói như thế nào? Hình… Không được!

Đầu óc Thanh Dương rốt cục lóe ra 1 tia linh quang.

Nháy mắt trong ngực Dịch Trạch chợt trống rỗng, vốn dĩ 1 ngón tay đang thăm dò nơi nào đó đột nhiên mất đi mục tiêu, còn chính mình thì đè nặng lên tiểu nãi báo đang đoàn đoàn gập bụng dùng một đôi mắt to ngập nước lên án mà nhìn hắn.

Hắn phát thệ, nháy mắt kia hắn thật muốn đem nãi báo này nướng cháy rồi ăn luôn, không 1 nam nhân nào có thể thừa nhận chuyện lúc mình đang sắp làm chuyện đó thì người ở dưới thân mình đột nhiên biến thành 1 tiểu nãi báo a!

Nhưng nhìn thấy cặp mắt đầy ủy khuất kia thì toàn bộ lửa giận trong lòng Dịch Trạch lại bị dập tắt.

Đây chỉ là 1 nãi báo mới vài tháng tuổi, đã biết gì đâu cơ chứ? Là hắn nóng vội.

Dịch Trạch sờ sờ đầu nãi báo, bỏ lại một câu “Chờ ta” rồi đi thẳng vào phòng tắm. Thanh Dương nhẹ nhàng thở ra, dùng đôi mắt mê mang nhìn bóng dáng Dịch Trạch. An toàn rồi, Dịch Trạch dừng lại, không làm những việc ghê tởm trong hình mà vạn độ cho hắn xem nữa, nhưng mà..tại sao..tại sao hắn không hề cảm thấy vui vẻ. Trong lòng cảm thấy trống vắng, rõ ràng hắn đã từng hạnh phúc tràn đầy..giờ chợt không còn gì cả.

Tiểu nãi báo tựa đầu vào quần áo Dịch Trạch, không ngừng cọ cọ, liều mạng hít vào hơi ấm của Dịch Trạch – khí vị thực an tâm mà hắn luôn lưu luyến.

Kỳ thật, bình thường 1 người nếu trải qua những chuyện này thì lúc này phải nhanh chân chạy đi nếu không chuyện tương tự như vậy sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh lần thứ hai. Chính là hắn không muốn, không nghĩ, cũng không thể làm thế. Hơi ấm của Dịch Trạch giống như hương hoa cà độc dược trong truyền thuyết tại Tây Vực, mang theo hấp dẫn tột cùng cũng mang theo độc dược chí mạng. Biết rõ đây là bẫy rập lại khiến người ta không chút do dự đi vào, cũng chỉ vì tham luyến vài giây khoái hoạt.

Trốn không thoát.

Tiểu nãi báo chấp nhận số phận mà đem đầu cọ cọ vào trong quần áo Dịch Trạch, ngoan ngoãn chờ Dịch Trạch trở về.

Còn Dịch Trạch chỉ phát tiết qua loa trong phòng tắm sau đó lập tức mở thông tấn khí, trong quang bình xuất hiện một người đầu tóc lộn xộn, vẻ mặt vừa sa sút lại vô cùng khêu gợi, thân hình hắn không quá gầy yếu cũng không quá cao thản nhiên nhìn Dịch Trạch.

“Tư Diệu Tiền, mặc kệ bao nhiêu tiền, hack sập vạn độ cho ta.”

Cùng lúc đó, Trình Khải Á vui sướng chào đón Trình Khang trở về từ quân đội.

“Ba, người đã trở về?” Hắn nhìn Trình Khang đôi vai cứng còng mang theo 1 thân phong sương trở về trong lòng có chút đau, thầm ước mình được chịu khổ thay người kia.

Nhưng mà cho dù hắn nhiệt tình bao nhiêu cũng vẫn chỉ đổi lại được những lời vô tình của người nọ: “Không quan hệ tới ngươi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN