Tinh Tế Tu Yêu
Chương 87
Bề ngoài điếu trụy cực kỳ giản dị tự nhiên, hoàn toàn không giống những pháp bảo hào quang bốn phía kiếm khí bức nhân khác mà Thanh Dương từng thấy trong thế giới tu chân.
Nhưng mà chính điếu trụy đơn giản như vậy lại làm cho Thanh Dương có cảm giác khác thường. Y bèn thử đưa chân khí vào, chân khí dễ dàng tiến vào bên trong thân kiếm, dây dưa cùng linh khí trong kiếm, thủy nhũ giao hòa, không hề bài xích.
Theo lý mà nói, kiếm này vô cùng phù hợp với lực lượng của y, y cũng có thể dễ dàng thu kiếm vào trong thân thể. Nhưng khi Thanh Dương nhận thấy chân khí của mình lại dung hợp 1 cách hoàn mỹ với kiếm khí, lòng y bỗng trầm xuống, y vội vàng rút chân khí về, nhanh chóng xem xét lại lực lượng trong cơ thể mình. Quả nhiên phần chân khí mới vừa dung hợp cùng kiếm khí đã biến mất không thấy tăm hơi như đá chìm biển rộng.
Đây là một thanh thần kiếm.
Cũng không phải là thần kiếm bảo kiếm mà mọi người thường nói, mà đây thực sự chân chính là vật ở trên thần giới. Pháp bảo tu chân chia thành bảo khí, linh khí, tiên khí, thần khí, mội loại lại phân thành hạ, trung và thượng phẩm.
Bảo khí chỉ có thể tính là vật thế tục, trong sử sách có thanh ỷ thiên Đồ Long nhưng bất quá nó cũng chỉ được tính là bảo khí trung phẩm, là vật người bình thường cũng có thể sử dụng, những tu chân giả chưa tu thành Kim Đan chỉ có thể khống chế bảo khí.
Pháp bảo Linh khí trong thế gian do con người và tu chân giả phân nhau chiếm lĩnh, nó được coi như 1 kim đan bình thường. Kim Đan vừa thành, đan hỏa bất diệt, tuy nó không khiến tuổi thọ tăng lên. Đó cũng là lý do đế vương phàm tục thế gian mê luyến luyện đan thuật, chỉ là bọn họ không được Pháp chỉ đạo nên đã nhầm lẫn ngoại đan thành nội đan, cơ thể không hề có chút trụ cột nào đã dùng đan dược lung tung, cuối cùng cơ thể chịu không nổi lực đạo ngoại đan, ngược lại bị phản thệ khiến tuổi thọ giảm bớt.
Sau kỳ Kim Đan đến Độ Kiếp kỳ, lúc này pháp lực của tu chân giả chỉ có thể khống chế linh khí pháp bảo bậc một, cho nên đối với Thanh Dương mà nói, pháp bảo linh khí thượng phẩm đã là trân phẩm vô thượng, ngay cả xuân thu hắn sử dụng bất quá cũng chỉ là linh khí trung phẩm mà sau khi y tu thành Nguyên Anh được sư phụ hỗ trợ luyện chế mà thôi.
Tiên khí danh như ý nghĩa, đó là pháp bảo do tiên nhân sử dụng, là thứ phàm nhân không thể với tới. Tu chân giả chỉ cần Độ Kiếp thành công liền có thể hấp thu cửu thiên tiên khí, đồng thời cũng có thể tự mình luyện chế tiên khí hạ phẩm. Bất quá ngày ấy tiên khí đưa tiểu sư đệ và y vào dị thế cũng là tiên khí có phẩm chất tốt nhất, có lực lượng tiếp cận với thần khí, cho nên tiểu sư đệ mới trả đại giới bằng toàn bộ lực lượng trong cơ thể để mở ra tiên khí. Nếu không chỉ bằng phần tiếp cận thần lực đó, y không có tiên khí thì cho dù y là thiên tài cỡ nào cũng không thể khu động pháp bảo tiên giới.
Bởi vì thần khí là pháp bảo bất kể ai cũng có thể sử dụng không kể người đó là người yêu tiên hay ma. Cho dù đó là thần khí là pháp bảo hạ trung hay thượng tầng, thì ngay cả người bình thường cũng có thể khu động chỉ cần người đó có dũng khí cực lớn và tâm tính cực kỳ kiên định, mà nó cũng cần phải trả giá đại giới, thứ mà thường nhân không thể thừa nhận. Khi quang mang khu động hạ phẩm thần khí mở ra cổng thời không, nó đã tiêu hao toàn bộ chân nguyên phân thần kỳ ý có. Còn cáichuôi này rõ ràng là kính thủy kiếm, trung phẩm thần khí, vậy y phải trả giá nhiêu đại giới mới có thể sử dụng?
Tiểu nãi báo dùng móng vuốt nộn nộn vuốt ve điếu trụy trước ngực, suy nghĩ miên man không thể tự kềm chế.
Từ lúc y biết thanh kiếm này là thần khí, y liền hiểu được người xuất hiện hư hư thực thực trong mơ của mình là ai, người nọ là kiếm linh.
Thần khí có uy lực thật lớn, nhưng một số tiên khí loại công kích cũng có uy lực đạt được bằng hạ phẩm thần khí, khác nhau căn bản giữa thần khí cùng tiên khí chính là —— thần khí có khí linh của nó. Đó cũng không phải là bảo thông nhân tính, phàm là pháp bảo có linh tính, cho dù là bảo khí cùng tiếp xúc với con người trong thời gian dài, cũng sẽ thoáng có thể hiểu được ý tứ của chủ nhân, có được linh tính của chính mình. Mà khí linh thần khí thì sẽ có ý thức của mình, tánh mạng của mình, cho dù thần khí bản thể bị hủy, chỉ cần khí linh bất diệt, thì nó chỉ cần hấp thu đủ thiên địa tinh hoa, thì vẫn có khả năng tự chữa trị
Theo suy đoán của Thanh Dương, lúc ban đầu kính thủy kiếm có thể chính là pháp bảo linh khí nhất lưu, nhưng sau khi trải qua “Diệt giáo chấn hưng giáo dục” ( tên của biến cố 3000 năm trước) sau này nó hấp thu vô số cảm tình cùng những mảnh nhỏ linh hồn, cuối cùng nhờ có mảnh linh hồn của dị năng giả tiên đoán kia mà có được khí linh của chính mình. Có khí linh, nó liền tự tu luyện sau ba ngàn năm cũng đủ để cho nó từ 1 thanh kiếm phàm biến thành thần kiếm.
Đáng tiếc dù sao nó cũng là sau này tu luyện thành thần kiếm, nên cho dù nó có được lực lượng thời không, nhưng không cách nào làm cho Thanh Dương ở lại lâu dài trong không gian đó, chỉ có thể nói qua loa đại khái sự tình cho Thanh Dương biết, mà những sự kiện đó cũng là những ký ức tồn tại trong những mảnh mỏ linh hồn của vị dị năng giả kia, sau khi nói xong cho Thanh Dương liền dần dần tiêu thất. Bất quá cho dù trí nhớ biến mất, thì linh thức vị dị năng giả kia vẫn còn tồn tại trong thân kiếm trở thành khí linh chủ đạo.
Bất quá cũng bởi vì nó còn kém 1 chút so với tiên thiên thần khí nên ý thức Thanh Dương còn tồn tại, những thứ chứng kiến trong mộng cũng là nửa thật nửa giả.
Quả thật, mục đích của kiếm linh chỉ có một —— ngăn cản thảm kịch phát sinh, việc này cũng không có gì đáng trách.
Cho dù bởi vì mục đích này mà sau ba ngàn năm dài đằng đẵng nó đã biến thành bản năng của kính thủy kiếm, cũng trở thành sứ mạng duy nhất. Trăm ngàn năm qua nó vẫn luôn tìm kiếm phương pháp thay đổi, lại phát hiện vô luận làm như thế nào, tương lai vẫn là 1 mảnh tuyệt lộ. Càng gần tới kỳ hạn tận thế, nó cũng càng ngày càng tuyệt vọng thì nguyên thần của Thanh Dương xuất hiện.
Lúc đầu Thanh Dương còn nhược yếu nên kính thủy kiếm còn chưa chú ý. Nhưng đến khi Thanh Dương gặp Dịch Trạch, nam nhân duy nhất có khả năng ngăn cản bi kịch kia phát sinh trong hoàn cảnh kính thủy kiếm khổ tâm bày bố.
Đúng vậy, Thanh Dương thông qua kính thủy kiếm biết được cái gọi là “Phệ thiên kế hoạch “, từ đầu tới đuôi đều là một kế hoạch cứu vớt nhân loại. Kính thủy kiếm không thể tham dự đến cuộc sống nhân loại, nhưng sau ba ngàn năm nó đã học được cách chỉ dẫn lòng người. Chỉ cần nó có tâm mở ra cách cửa dục vọng của con người, chỉ cần khiến lương tâm người ta suy đồi 1 chút, lá gan biến lớn 1 chút, khí linh linh thức của nó đủ lớn để ảnh hưởng tới rất nhiều người, cứ như vậy, 1 kế hoạch thực nghiệm cực kỳ tà ác về con người đã được triển khai.
Buồn cười nhất chính là, ngay cả tầng lớp thượng tầng cũng không hiểu tại sao mình lại mạo hiểm như vậy để tiến hành thực nghiệm này, bọn họ chỉ biết mình làm như vậy là có thể đạt được lực lượng thật lớn, chính bọn nó cũng cho rằng chỉ cần đạt được lực lượng là được. Để thuận lợi tiến hành những bước cuối trong kế hoạch, tĩnh thủy kiếm lại khiến dã tâm bọn họ lại lần thứ hai bành trướng, cuối cùng mở rộng tới quy mô hiện nay. Mà cao tầng liên minh biết rõ tổ chức này tồn tại, nhưng vẫn quan vọng, bọn họ chỉ cho rằng bọn họ vẫn đang quan sát kế hoạch này, cho nên mới chưa từng chân chính ra tay hủy diệt tổ chức này.
Còn những người đang thực sự thực hiện kế hoạch đó, mọi người đều không biết, bọn họ chỉ là một con rối của khí linh, mệt bọn họ còn tưởng rằng chính mình bày mưu nghĩ kế, nắm trong tay hết thảy.
Bao gồm cả Dịch Trạch…
Nếu Thanh Dương không gặp Dịch Trạch, kính thủy kiếm vĩnh viễn sẽ không biết có 1 linh hồn dị thế đang tồn tại; nếu Thanh Dương gặp Dịch Trạch, như vậy tương lai Dịch Trạch chỉ có một, nhưng đây không phải là kết cục hoàn mĩ nhất mà kính thủy kiếm muốn. Thanh Dương đến, hoàn thiện cái lỗ hổng cuối cùng trong kế hoạch của kính thủy kiếm.
Nhất thời chán ghét của Thanh Dương đối điếu trụy trước ngực đạt tới đỉnh điểm, thiếu chút nữa đã muốn liều lĩnh hủy diệt thanh kiếm này, thần khí mà tu chân giả tha thiết ước mơ.
Nhưng mà y không thể, có lẽ kính thủy kiếm tàn nhẫn vô tình, nhưng nó làm tất cả mọi thứ cũng chỉ vì tương lai của vũ trụ. Bởi vì cán cân tiểu ly trong lòng nó quá mức chuẩn xác, nếu so sánh toàn vũ trụ với mấy ngàn mấy vạn đứa nhỏ bị thực nghiệm, bên trọng bên khuynh đều đã dễ dàng. Người bình thường không thể làm được điểm này nhưng kính thủy kiếm lại có thể. Đối với nó mà nói nhân loại quá mức nhỏ bé. Cho dù nó có linh thức của dị năng giả kia làm cơ sở thì ba ngàn năm dài đằng đẵng đã khiến nó hoàn toàn tê liệt với sống chết, hoàn toàn không để ý tới sinh mệnh nhỉ bé chỉ như con sâu cái kiến.
Nó thậm chí hướng dẫn cho Thanh Dương cũng không phải vì để cho Thanh Dương sử dụng chính mình, mà là khống chế để Thanh Dương đem chính mình giao cho Dịch Trạch —— lựa chọn hoàn toàn hợp thể.
Mộng kia bắt đầu, chính là hướng dẫn bắt đầu. Đem nhiệm vụ giao cho Thanh Dương, để y cho là mình mới là cứu thế chủ, sau đó làm ván cầu khống chế Dịch Trạch.
Nó tự nhiên sẽ không đem tâm tư này nói cho Thanh Dương, đáng tiếc nó đánh giá Thanh Dương quá thấp.
Thanh Dương là ai? Không nói đời này y là tiểu yêu yêu đan kỳ, kiếp trước y cũng bất quá chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vô luận là đời nào cũng không lọt được vào mắt tĩnh thủy kiếm.
Y là 1 tu chân giả của đại đạo môn, một tu chân giả an an phận phân cẩn trọng thực thi từng bước một, là nhị sư huynh Thanh Dương.
Lực lượng của hắn không mạnh nhất, cảnh giới cũng không cao nhất, nhưng đạo của y vững chãi. Cũng vì đạo tâm vững nên cho dù chân nguyên Thanh Dương tẫn hủy, y phải gửi hồn người sống vào một con tiên thiên bất lương khế ước thúthì y vẫn không tức giận chút nào, không hề oán hận. Nếu là đổi thành người khác, chỉ sợ sẽ oán, oán tiểu sư đệ cố ý rời khỏi đại đạo môn làm liên lụy tới y, oán tiểu sư đệ dễ dàng phóng túng sư môn, oán đại sư huynh tìm pháp bảo trợ thanh mang một tay.
Những người này đều là những người hại y Nguyên Anh tẫn hủy cô độc phiêu bạc ở dị thế, nhưng thực tế y không hề oán hận, thậm chí y có thể bình tĩnh tiếp nhận hiện trạng, lấy yêu thân cố gắng hướng đạo.
Chính vì đạo tâm y vững như vậy, y mới có thể trong lúc chân nguyên tham nhập kính thủy kiếm còn phân ra một luồng thần thức nhìn trộm khí linh. Mới có thể khi khí linh muốn mê hoặc y thì làm bộ trúng kế rồi cố gắng xâm nhập linh thức đối phương để biết được chân tướng.
Chính là chân tướng như vậy thật tàn nhẫn và tuyệt vọng.
Nãi báo đem móng vuốt đặt trên thân kính thủy kiếm, ở sâu trong nội tâm không ngừng kêu gọi tên người y tâm tâm niệm niệm.
Dịch Trạch, Dịch Trạch, Dịch Trạch…
Nên làm như thế nào, mới có thể cho ngươi thoát ly vận mệnh kia, làm thế nào mới cho ngươi đạt được tự do?
Nên làm như thế nào, mới có thể giúp ngươi không bị người lợi dụng, mới có thể giúp ngươi tránh được chân tướng tàn nhẫn đó?
Xa xa, trên một quán rượu nhỏ thuộc an phổ tin, tâm Dịch Trạch nhói đau, thật giống như ngày ấy khi hắn nghe tin Hoa Thiên Vũ nói tiểu nãi báo bị chết dưới công kích tầng tầng lớp lớp, lại giống như lúc hắn trơ mắt nhìn hắc động cắn nuốt nãi báo còn đang thương tích đầy mình.
đau, tan nát cõi lòng, day dứt không tha.
Hắn nhéo vào vạt áo trước ngực, muốn nắm khôi phục lại tâm tưởng bình thường, gian nan hô hấp.
Cùng lúc đó, Trình Khang cúi đầu ngồi ở trước mặt hắn, hoàn toàn không chú ý tới dị trạng của Dịch Trạch vẫn lẩm bẩm nói: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết, vô luận như thế nào cũng sẽ không nói cho ngươi biết!”
Cho dù bị vạn nhân thóa mạ, nhận hết mọi tra tấn của Dịch Trạch, y cũng sẽ không nói ra chân tướng năm ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!