Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại) - Quyển 1 - Chương 7: Phong Kỳ (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)


Quyển 1 - Chương 7: Phong Kỳ (7)


Ngoại trừ đêm giao thừa và tết Nguyên Đán, chính phủ không cho phép đốt pháo hoa trong nội thành.

Cũng chẳng biết Phong Kỳ đã đập bao nhiêu tiền vào, buổi tối hắn ôm Thanh Nhược nằm trên mái nhà xem pháo hoa.

Pháo hoa màu đỏ nở rộ thành hình trái tim thật lớn trên bầu trời, Phong Kỳ rút một chiếc nhẫn từ trong túi áo vest ra, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, hơi thở ấm nóng thoảng qua mỗi câu nói: “Bảo bối, làm cô dâu của anh nhé.”

“Ừm.” Thanh Nhược vặn vẹo cổ tay né khỏi tay hắn, “Có lợi gì?”

Phong Kỳ xoay người cô lại, cúi đầu tựa trán mình vào trán cô: “Lợi gì? Ừm, em muốn gì anh cũng mua cho em.”

“Nếu em muốn mua một hành tinh thì sao?”

Phong Kỳ nhíu mày, thật sự ngẫm nghĩ một hồi, “Ngày mai anh sẽ thử liên hệ với cục hàng không, xem bên đó còn tiểu hành tinh nào chưa được đặt tên hay không, mua em một cái.”

Thanh Nhược bật cười, cô nâng ngón tay tì nhẹ lên ngực hắn, hơi nâng cằm, “Đeo nhẫn cho em.”

Phong Kỳ cúi đầu hôn cô, vừa hôn thật dịu dàng vừa đeo nhẫn cho cô.

Pháo hoa vẫn chưa tàn, bên tai vang lên tiếng pháo hoa nở rộ, bầu trời trên đỉnh đầu lan tỏa những sắc màu rực rỡ, Phong Kỳ ôm cô khẽ nói: “Sau này đây là nhà của em, nếu chúng ta cãi nhau nhất định phải đợi anh về dỗ em, đừng đi đâu nhé.”

______

Trước khi tới cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, hai người quyết định đi công chứng tài sản riêng trước hôn nhân.

Sở Dương cảm thấy thật khó hiểu, “Nếu sếp đã không muốn thì một xu cô ấy cũng không lấy được, cần gì phải đi công chứng cho phiền toái chứ.”

Phong Kỳ ngồi phía sau tháo cà vạt vứt sang một bên, mức độ phiền toái của lễ cưới trước kia với An Kỳ đã để lại trong lòng hắn một bóng ma không thể xóa nhòa, Thanh Nhược cũng nói không muốn quá nhiều người tham dự vào chuyện của họ, hôn lễ cứ thế bị bỏ qua.

Muốn đi hưởng tuần trăng mật, nhưng khoảng thời gian này hắn luôn tăng ca ở công ty đến tận khuya, khá mệt mỏi.

Không nghe thấy câu trả lời, Sở Dương liếc nhìn kính chiếu hậu, sau khi phát hiện sắc mặt người nào âm u khó nhìn thì lập tức cười tủm tỉm vui sướng khi người gặp họa.

Về đến nhà, đèn hành lang vẫn sáng, dép lê của hắn đang đặt một bên.

Thanh Nhược ngồi trên ghế sofa, tuy tivi đang mở, nhưng cô chỉ tập trung vào bản vẽ trên tay, hai ngày gần đây hình như cô ấy rất thích vẽ phác họa, cứ rảnh rỗi là lại lôi bút ra vẽ.

“Anh về rồi.”

“Ừm.” Phong Kỳ cởi áo khoác treo lên cây móc áo, hắn chậm rãi đi về phía cô, cảm giác thoải mái khi về nhà khiến cơ thể mệt mỏi của hắn như được “nạp điện”.

Hắn cúi người nhìn thật kĩ bản phác họa của cô, “Có tiến bộ, con vịt này đáng yêu phết.”

Chiếc bút chì ngừng lại.

Phong Kỳ cũng cảm giác được có gì đó không đúng rồi, hắn cười gượng hai tiếng rồi ngồi xuống cạnh cô, cầm tay cô quơ quơ, “Vẽ gì nào nói anh nghe xem.”

Thanh Nhược bi thương nhìn hắn, “Thiên nga…”

“Ừm. Vẽ đẹp lắm, rất giống.” Kĩ thuật nói dối không chớp mắt của Phong Kỳ đã tiến bộ đáng kể.

Thanh Nhược đặt bản phác họa sang một bên, cô xoay người tì gối lên sofa bóp vai cho hắn, “Anh muốn ăn bữa khuya không?”

Trong vòng một năm, Phong Kỳ béo lên 5kg.

Nơi hưởng tuần trăng mật nhất định phải gần bờ biển, để mặc được quần áo bơi, gần đây Phong Kỳ đang ăn kiêng, thậm chí còn tới cả phòng gym luyện tập, giờ bị cô hỏi vậy con sâu đói trong bụng lại bắt đầu ngọ nguậy.

Hắn đứng lên ôm cô bước về phía trước, “Ừm, anh thích ăn em hơn.”

Phong Kỳ ôm cô vào phòng rồi cả hai cùng nhào lên giường, Thanh Nhược bị hắn ép buộc không nhẹ, khi hắn ôm cô từ phòng tắm ra thì cô đã ngủ mất rồi.

Nửa đêm mưa rơi, mưa càng lúc càng to, rèm cửa bay phần phật, nhiệt độ ngày một giảm, những hạt mưa nhỏ li ti theo gió bay vào trong phòng, không khí khá ẩm thấp.

Ngực hắn rất ấm áp, Thanh Nhược luôn vùi đầu vào ngực hắn, vài lọn tóc dài đen mượt cọ lên da thịt khiến hắn hơi ngứa.

Phong Kỳ mơ màng tỉnh giấc, hắn ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng mình rồi hôn một cái, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Cửa sổ chưa được đóng kín.

Những hạt mưa hắt vào từ bên ngoài đã tạo thành những vệt nước nhỏ gần bệ cửa, trong ánh sáng thấp thoáng của màn đêm, rèm cửa tung bay trong gió, cả không gian chìm trong cảm giác lành lạnh ẩm thấp.

Phong Kỳ thở dài, một cơn gió bỗng chốc thổi qua, căn phòng lại lạnh hơn vài phần, người trong lòng hắn cũng sắp chui vào giữa giường rồi.

Hắn dịu dàng vỗ về cô, lát sau mới ngồi dậy đi đóng cửa sổ, lúc đi qua còn bị rèm cửa phất cho hai cái, trên người dính chút nước.

Trong phòng lạnh như vậy, nếu cứ thế ngủ tiếp nhất định ngày mai cô sẽ bị cảm, Phong Kỳ mặc đại quần áo rồi bọc cô vào chăn ôm cả lên đi sang phòng bên cạnh.

Trên đường đi Thanh Nhược mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô gọi hắn, “Phong Kỳ, anh làm gì vậy?”

“Không có gì, em ngủ đi, anh ở đây.”

Cô nghiêng nhẹ đầu, quả thực lại ngủ tiếp rồi.

Buổi sáng Thanh Nhược tỉnh lại phát hiện mình đang ngủ ở phòng khác, còn người đáng lẽ ra giờ này đang ở công ty thì lại chống tay nhìn cô.

“Ưm ~” Cô lười biếng duỗi người hỏi hắn, “Sao anh không đi làm?”

Phong Kỳ vươn tay nhéo mũi cô, “Nói mau, em hạ mê dược gì cho anh hả.” Sao hắn có thể thấy dáng vẻ nhập nhèm gỉ mắt của cô đáng yêu được nhỉ?… Phong Kỳ cũng tự cảm thấy mình thật hết thuốc chữa, hắn cúi đầu xuống cắn cô một cái: “Dậy đi làm cùng anh đi?”

Thanh Nhược trở mình quay lưng về phía hắn, “Không muốn.” Từ chối rất quyết đoán.

Phong Kỳ vốn dĩ chỉ thuận miệng nói mà thôi, giờ bị cô từ chối như vậy lại tích cực hẳn lên, “Không, em dậy đi, cùng đi với anh.” Hắn thò tay vào trong chăn cù cô, “Dựa vào cái anh phải tăng ca mệt gần chết còn em chỉ ở nhà ăn với ngủ hả.”

Thanh Nhược bị hắn cù đến bật cười, cô lau nước mắt ôm chăn trốn sang một bên, “Bởi vì anh phải kiếm tiền để em mua đồ mà.”

Cũng có lí, nhưng Phong Kỳ không định buông tha cô dễ dàng như vậy.

Phong Kỳ lại sáp tới cù cô, một tay Thanh Nhược ôm chăn, tay còn lại vươn qua cấu hắn, bị Phong Kỳ dễ dàng giữ chặt, hắn nhíu nhíu mày, “Ái chà ~ vuốt mèo sắc lắm đây.”

Thanh Nhược cố mãi vẫn không rút nổi tay ra, cô thẹn quá thành giận giơ chân lên đá hắn một cái.

Phong Kỳ không đề phòng, bị cô đá một cái rõ đau, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn dáng vẻ đắc ý đó của Thanh Nhược, trong lòng lại càng không muốn buông tha cô.

Cuối cùng, Thanh Nhược giá trị vũ lực không bằng người ta cuối cùng cũng bị Phong Kỳ nhét vào bộ trang phục công sở dẫn tới tập đoàn.

Cô thư ký vừa thấy ông chủ bà chủ đến là lập tức xông lên đón tiếp nhiệt tình, “Phu nhân tới rồi, cô muốn uống cà phê hay là trà ạ?”

Phong Kỳ lên tiếng từ chối, “Không cần đâu, hôm nay cô ấy tới để trải nghiệm cuộc sống của thư ký. Cà phê của tôi sẽ do cô ấy pha, lát nữa cô hãy dạy cô ấy một vài chuyện trong nghề.”

Khóe miệng Thanh Nhược giật giật, người nào đó đang đắc ý đến mức mi mắt sắp bay lên rồi, cô hơi xấu hổ gật đầu với cô thư kí trẻ, “Đúng vậy, cô cứ đi làm việc đi, có tôi ở đây rồi.”

Cô thư kí trẻ rời đi mang theo cảm giác quai quái, cho dù chủ tịch Phong có hoang đường thế nào, nhưng ngài ấy vẫn không chấp nhận được một chút tỳ vết nhỏ trong công việc, từ đó có thể thấy ngài ấy rất để tâm đến bà chủ.

Phong Kỳ không thích đồ ngọt, lúc Thanh Nhược pha cà phê lại cố ý thả vài viên đường vào, cô bê lên gõ cửa, “Chủ tịch Phong, cà phê của ngài pha xong rồi ạ.”

Không hổ là diễn viên, Phong Kỳ đặt bút máy xuống, ngồi thẳng người, “Vào đi.”

Dáng người Thanh Nhược rất đẹp, ưu điểm của trang phục công sở được phát huy một cách triệt để khi mặc trên người cô.

Vài lọn tóc mềm mại làm giảm đi nét nghiêm túc cứng nhắc, tăng thêm vài phần dịu dàng, giống như bản thân cô vậy.

Cả đoạn đường đi hoàn toàn không có tiếng giày cao gót vang lên, Thanh Nhược xoay người đặt nhẹ tách cà phê xuống bàn, tầm mắt chưa từng nhìn thẳng vào hắn.

Phong Kỳ cảm thấy không còn gì để nói, cô ấy đã hoàn toàn biến thành một thư ký rồi, không còn ở mức “có vẻ giống” nữa, hắn có chút kỳ lại hỏi cô, “Sao lúc lên hình trạng thái của em lại kém như vậy?” Nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm.

Rất thơm, cũng rất ngọt.

Phong Kỳ nhếch khẽ khóe môi, cô nhóc này.

Thanh Nhược đã đi tới gần cửa, cô quay người lại nhìn hắn, nói một cách chẳng hề quan tâm: “Có thể ăn no là được, sau khi nổi tiếng sẽ rất bận rộn, em thích cuộc sống an nhàn.” Còn tiện thể chớp chớp mắt với hắn, “Ví dụ như, gả cho người có tiền, mỗi ngày chỉ cần ngồi nhà đếm tiền thôi.”

Thanh Nhược làm thư ký được hơn nửa ngày, cô thư ký trẻ của Phong Kỳ đã bị đả kích tinh thần không hề nhỏ, buổi chiều cô này lập tức viết giấy xin phép, đại khái là xin giữ chức đi tiến tu ba tháng, đánh xong hai trang giấy A4 mang ngay tới cho Phong Kỳ xem, hy vọng Phong Kỳ đồng ý ký tên.

Phong Kỳ lười xem, Phong thị luôn có khoảng thời gian đào tạo nhân viên cố định, “Không phải cô vừa mới hoàn thành khóa đào tạo không lâu sao?”

Cô thư ký trẻ ngượng ngùng siết chặt hai tay, nói với vẻ hơi xấu hổ, “Hôm nay nhìn thấy phu nhân làm việc, tôi tự cảm thấy rằng mình vẫn chưa đủ trình độ làm thư ký của ngài.”

Phong Kỳ nhíu mày.

“Trước đây phu nhân chưa từng làm công việc này, tôi chỉ nói sơ qua vài việc với cô ấy nhưng có một số việc cô ấy còn làm tốt hơn cả tôi, cho nên tôi nghĩ rằng mình nên học tập nhiều hơn nữa.”

Ái chà, Phong Kỳ nhịn không được bật cười, không trả lời cô ta không được, hắn hỏi cô ta, “Thanh Nhược đâu?”

“Phu nhân đi cùng với thư ký Sở tới phòng thống kê lấy bảng số liệu hàng tháng rồi ạ.”

Phong Kỳ gật đầu, đặt bút ký vào giấy xin phép của thư ký. “Chờ một khoảng thời gian nữa đã, chờ tôi đi hưởng tuần trăng mật về. Lúc đấy cô hãy tới phòng kế hoạch xin một chỉ tiêu đào tạo nhân viên.”

“Vâng.”

Không chỉ có cô thư ký trẻ, ngay cả Sở Dương cũng đánh giá rất cao Thanh Nhược, Phong Kỳ vừa cảm thấy thoải mái lại có chút ghen ghen. Hắn cũng không biết mình đang ghen cái quái gì nữa.

Phong Kỳ muốn tăng ca, nhưng hôm nay người đợi hắn không phải là Sở Dương, không phải là tài xế, mà là Thanh Nhược.

Cô không còn việc gì để làm nữa, chỉ lười biếng rúc trên sô pha xem tạp chí, trên đùi đắp áo vest của hắn.

Gần như cả công ty đều đã tan sở rồi, nơi đây yên lặng đến mức chỉ có tiếng gõ bàn phím “lách cách” của Phong Kỳ, cùng tiếng lật sách nhè nhẹ thỉnh thoảng vang lên từ phía cô.

Lúc chờ tài liệu được in ra, Phong Kỳ nghiêng đầu qua nhìn Thanh Nhược, bầu trời sau lưng cô đã chuyển sang màu đen tuyền, ánh sáng phát ra từ chiếc đèn bàn đặt cạnh sô pha tạo thành những khoảng sáng tối mờ ảo, đôi môi mềm mỏng trắng hồng, Phong Kỳ nhớ tới xúc cảm mềm mại ấy, cánh môi mang theo mùi hương của trái đào mật.

Bỗng dưng hắn nghĩ rằng, mỗi ngày cứ nhìn đối phương như vậy, nhìn đến mức phát chán, nhìn đến mức trời đất sụp đổ, việc ấy xem ra cũng rất thú vị.

Phong Kỳ nhớ tới vấn đề hôm qua Sở Dương hỏi hắn, đặt tập tài liệu trong tay sang một bên, rút từ ngăn kéo ra một bản hiệp định, đây là bản hiệp định hắn đã chuẩn bị từ trước, chính hắn in ra, giấy trắng mực đen, có thể xem là một tờ giấy cam kết.

Nghe thấy tiếng động, Thanh Nhược ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy hắn cô đã mỉm cười, nét mặt dịu dàng, “Sao thế?”

Phong Kỳ ngồi xuống bên cô, hắn đặt bản hiệp định và bút vào trong tay cô, “Em xem qua đi, anh đã ký trước rồi, sau khi em ký ngày mai anh sẽ cầm đi công chứng.”

Một bản hiệp định rất đơn giản, bên A Phong Kỳ, bên B Tống Thanh Nhược, sau khi hai bên A B giải trừ quan hệ hôn nhân cho dù nguyên nhân xuất phát từ phía ai, bên A Phong Kỳ vẫn phải chuyển 10% cổ phần Phong thị theo giá trị thường cho bên B Thanh Nhược.”

Sau khi Thanh Nhược chống cằm xem xong, cô tiện tay đặt bản hiệp định lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh có ý gì?”

Phong Kỳ cau nhẹ mày, bản thân hắn cũng không hiểu đây là cảm giác gì, hắn vươn tay ôm cô vào lòng, chậm rãi luồn những ngón tay thon dài của mình vào mái tóc cô, “Vốn dĩ anh cũng không muốn cho đâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nên cho thì hơn vậy.”

Thanh Nhược dựa vào vai hắn bật cười, cô chậm rãi nói, “Vậy thì không cho đi.”

Phong Kỳ cúi đầu nhìn thẳng vào cô, khóe mắt nhíu lại, nghiêm khắc nói, “Không được, anh là hạng người thế nào em biết rõ nhất, anh không cho em được lời hứa hẹn thiên trường địa cửu, bạch đầu giai lão, thừa dịp anh có lòng, phải để lại nhiều đường lui cho em hơn, khó nói về sau anh sẽ có lúc quá phận.”

Thấy Thanh Nhược sững người nhìn mình, Phong Kỳ cũng hiểu ngữ khí của bản thân đã quá nghiêm túc, hắn dịu dàng vuốt tóc cô trấn an, giọng cũng trầm đi, “Đây là bản hiệp định anh đã viết trước khi chúng ta làm công chứng tài sản trước hôn nhân. Công chứng tài sản chỉ là muốn để em biết đừng rời khỏi anh, anh phải mềm lòng với em nhiều hơn, anh sợ về sau mình sẽ bắt nạt em mất.” Hắn lại gần hôn lên trán cô, “Ngoan nào, ký thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN