Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại) - Quyển 4 - Chương 1: Thế giới 4: Hạ Ngụy Văn (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)


Quyển 4 - Chương 1: Thế giới 4: Hạ Ngụy Văn (1)


Tần Văn Đế đăng cơ khi chưa đầy chín tuổi.

Tiên đế đột nhiên băng hà, triều đình loạn thành một đoàn, Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử có uy vọng lại vào độ tuổi thích hợp ở trong triều lập tức bừng bừng dã tâm.

Tần Bội tuy là Thái tử, nhưng lúc ấy tuổi nhỏ, căn bản còn chưa tiến vào triều đình, tuy được sự duy trì của mẫu tộc nhưng lại vô căn cơ.

Hạ Ngụy Văn năm ấy từ biên quan dẫn hai mươi vạn binh đi thẳng vào Tần Đô, dường như dùng sức của một người trấn áp thế lực Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, thuận lợi nâng đỡ cho Tần Bội đăng cơ.

Từ đây, Hạ Ngụy Văn rốt cuộc không trở về biên quan nữa, tên tuổi của Trấn Quốc đại tướng quân vang dội đầy uy hiếp, được ban một thanh kiếm với đặc quyền tiền trảm hậu tấu.

Hiện giờ Tần Văn Đế đã mười bốn, sự tín nhiệm đối với Hạ Ngụy Văn không những không hề giảm bớt mà còn tăng thêm nhiều so với khi vừa đăng cơ, giao phó quyền lợi, bất luận tấu chương gì cũng đều qua phủ tướng quân một lần rồi mới đưa đến hoàng cung.

Sau khi Tần Văn Đế đăng cơ, mẫu tộc Thái Hậu có ý định khống chế hắn, vẫn nhờ một phần chu toàn của Hạ Ngụy Văn trong đó, một năm trước Hạ Ngụy Văn phải đi Giang Nam cứu tế, mẫu tộc Thái Hậu ngay lập tức tìm được cơ hội, muốn khống chế Tần Văn Đế trở thành con rối.

Hạ Ngụy Văn đã sớm đem tâm tư và chứng cứ của mẫu tộc Thái Hậu trình với Tần Văn Đế, muốn hắn đề phòng nhiều hơn, Tần Văn Đế kịch liệt gọi Hạ Ngụy Văn trở về hộ giá hộ tống từ tám trăm dặm, rốt cuộc đã dùng một lần chèn ép được mẫu tộc Thái Hậu.

Tần Văn Đế muốn tổ chức đại hôn, một ngày vào hai tháng sau Tết Khất Xảo, Hoàng Hậu là muội muội thủ hạ tâm phúc của Hạ Ngụy Văn.

Người mà Hạ Ngụy Văn chọn, chắc chắn là tốt.

Tần Văn Đế chưa bao giờ phải nhọc lòng chuyện hậu cung của mình, lần đầu tiên hắn biết làm chuyện kia là đối với người Hạ Ngụy Văn đưa tới, chiếu cố hắn rất khá, hiện tại đã lên tới phi vị.

Từ lúc đăng cơ đến nay đã tuyển tú hai lần, những người cuối cùng mà Hạ Ngụy Văn chọn sau mỗi lần sẽ rất tốt. Ngẫu nhiên có hứng thú, hắn sẽ tự mình chọn một hai người, nếu về sau hậu cung nháo ra một chút chuyện tranh giành tình cảm khó coi, tiễn đi hoặc đuổi vào lãnh cung, không bao lâu Hạ Ngụy Văn liền sẽ lại đưa tới một người điều kiện các phương diện không khác lắm, nhưng càng thêm hiểu chuyện biết điều.

Cho nên Tần Văn Đế đối với hậu cung của chính mình, hoặc thậm chí cả chuyện triều chính cũng không cần tốn quá nhiều tâm tư. Phê tấu chương, cân nhắc các ý kiến, chuyện quan trọng hay quyết định trọng yếu đều có Hạ Ngụy Văn chống đỡ phía trước.

Hoàng đế ham thích mỹ nhân không lên thượng triều, Hạ Ngụy Văn sai người đi gọi hai lần, hoàng đế vẫn không đến, cuối cùng buổi lâm triều chỉ có thể kết thúc qua loa, các vị đại nhân đều về nhà, Hạ Ngụy Văn qua ngự thư phòng dùng giấy kiến phúc viết quyết định cho mỗi phần tấu chương rồi kẹp vào, Tần Văn Đế chỉ cần sao chép một lần là xong.

Một năm trước, phía bên Giang Nam gặp đại hồng thủy, đê đập đều bị hỏng, tai nạn qua đi phải bắt đầu trùng kiến, nhà thiết kế và phụ trách thi công đều là những người nghèo tích cực hắn đề bạt lên. Năm nay Giang Nam dù có mưa to đều hoàn hảo không hao tổn gì, chỉ có vài quan viên ở một số nơi thỉnh chỉ muốn trùng kiến đê đập.

Tấu chương hơi nhiều, còn có một loạt đề nghị cần suy xét và an bài nhân viên vật tư, lúc Hạ Ngụy Văn từ ngự thư phòng đi ra đã qua thời gian cơm trưa.

Hỏi thăm hoàng đế đâu, vẫn còn chưa dậy, thái giám đi qua Ngự Thiện Phòng truyền dâng cơm, muốn cho hoàng đế dùng cơm trưa xong mới ra cung.

Hạ Ngụy Văn đến Lầu Cảnh Tương thường dùng bữa. Lầu Cảnh Tương ở trung tâm Tần Đô, náo nhiệt phồn hoa, ngựa xe nô nức.

Bởi vì hắn thường đến Lầu Cảnh Tương dùng bữa sau khi từ hoàng cung ra nên đã cố ý xây dựng một con đường an tĩnh đến cửa sau Lầu Cảnh Tương. Một ít cấp dưới của hắn ngẫu nhiên sẽ đi, còn những người khác sau khi biết được nguyên nhân xây dựng con đường này thì rất ít đi qua.

Con đường an tĩnh, Hạ Ngụy Văn có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện cách xa mười mấy mét.

Ở một ngã rẽ, hắn bảo phu xe dừng, vén lên mành xe ngựa.

Cấp dưới của hắn đang kích động rống lên với một cô nương.

Nàng đứng đưa lưng về phía hắn, Hạ Ngụy Văn không thấy rõ khuôn mặt, dáng người rất đẹp, khoanh tay trước ngực, mái tóc dài tạo nên một bóng dáng thật nhu thuận.

Nội lực Hử Thanh Thừa không kém, tiếng vang của xe ngựa lại không nhỏ, khoảng cách đến giao lộ tới ba bốn mét, gần như vậy hắn cũng không phát hiện xe ngựa dừng lại đây, có thể thấy cảm xúc hiện tại của hắn kích động bao nhiêu mới khiến hắn đánh mất bản năng cảnh giác đã luyện thành nhiều năm qua.

Hạ Ngụy Văn không buông mành xuống, hơi híp mắt tiếp tục nhìn biểu tình đã bắt đầu vặn vẹo đến giống như muốn ăn thịt người của Hử Thanh Thừa.

“Thanh Nhược! Tại sao muội có thể như vậy?! Muội đây là đang muốn bức tử cả nhà sao? Hả?!”

Thanh Nhược?

Cái tên này Hạ Ngụy Văn không xa lạ, là Hoàng Hậu hai tháng sau, người được chọn mà hắn định, nửa tháng trước đã phái người đến Hử gia dạy nàng quy củ, chờ một tháng sau hắn sẽ kiểm tra thành quả.

Không nghĩ tới, bây giờ đã gặp rồi.

Cô nàng đưa lưng về phía hắn dường như không chút nào bị cảm xúc của Hử Thanh Thừa ảnh hưởng, móc móc lỗ tai, “Không thể nói chuyện bình thường sao? Rống cái gì nha?” Giọng điệu lười biếng có vài phần tùy ý pha chút không kiên nhẫn, lại bởi vì thanh âm ngọt dịu mà khiến tâm tình người nghe vui sướng.

Hử Thanh Thừa lại muốn phát cuồng, Thanh Nhược cúi người đến gần trước khi hắn kịp mở miệng, vỗ vỗ bờ vai hắn, nàng lùn hơn Hử Thanh Thừa không ít, hơi nhón chân lên lười biếng nói nhỏ bên tai Hử Thanh Thừa, “Nè, tướng quân của huynh đã nhìn huynh thật lâu nha ~”

Hử Thanh Thừa đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía giao lộ, quả nhiên có xe ngựa tiêu chí của Hạ phủ dừng ở đó, một bàn tay Hạ Ngụy Văn vén mành lên một nửa, thân ảnh ẩn bên trong chỗ tối của xe ngựa, ánh sáng chỉ chiếu đến một góc trên gương mặt.

Nhìn qua cả bóng dáng người trong xe ngựa đều phi thường mơ hồ.

Giữa trưa tháng sáu, một đợt ớn lạnh từ lòng bàn tay Hử Thanh Thừa len lỏi thẳng lên đỉnh đầu, mồ hôi từ thái dương dọc theo sườn mặt lăn xuống, rời đi cằm, nhỏ giọt.

Thanh Nhược nói xong câu đó liền lướt qua Hử Thanh Thừa đi mất, từ đầu đến cuối, Hạ Ngụy Văn cũng chưa trông thấy gương mặt và biểu tình của nàng.

Hử Thanh Thừa cứng nhắc quay lại đến cạnh xe ngựa thỉnh an, “Gặp, gặp qua tướng quân.”

Ngay cả nói cũng nói không mạch lạc.

Tầm mắt Hạ Ngụy Văn dừng lại ở chỗ rẽ nơi thân ảnh nàng biến mất, thanh âm thanh lãnh mà nhạt nhẽo, không chứa bất kì cảm xúc nào, “Đứng lên đi.”

Hắn buông mành, phu xe hiểu ý, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, Hử Thanh Thừa cứng đờ người đứng bên cạnh.

Xe đi ngang qua hắn, thanh âm Hạ Ngụy Văn truyền đến, “Đuổi theo.”

“Vâng, tướng quân.”

Hạ Ngụy Văn có phòng riêng ở Lầu Cảnh Tương, căn phòng lớn nhất tốt nhất ở lầu ba, là chỗ hắn chuyên dùng, cho dù hắn không tới cũng sẽ không có người tới. Lầu Cảnh Tương mỗi ngày sẽ cho người quét tước ba lần, chỉ để hầu hắn mỗi khi tới ăn một bữa cơm.

Đồ ăn được mang lên với tốc độ rất nhanh, gã sai vặt chuyên môn đứng ở cửa bị yêu cầu, trong phòng chỉ có Hạ Ngụy Văn và Hử Thanh Thừa.

Hạ Ngụy Văn ăn cơm không nhanh không chậm, động tác văn nhã, không có điểm nào giống một võ tướng.

Ăn được một nửa, cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra.

Nàng đi phía sau mấy tướng sĩ hắc y, mặt đầy buồn bực nhìn hắn. Một người quỳ gối ở cửa thỉnh tội, “Tướng quân, đã mời Hử tiểu thư tới.”

Hử Thanh Thừa đen mặt đứng lên giáo huấn Thanh Nhược, “Lễ nghĩa trong nhà dạy muội đâu?”

Lúc Hạ Ngụy Văn mới từ biên quan trở về cũng không ít lần bị một đám toan nho trên triều đình mắng hắn hoang dã mãng phu không hiểu lễ nghĩa.

Từ mấy năm trước, lễ nghĩa của Hạ Ngụy Văn đã sớm chu toàn, nói hoàn mỹ cũng không quá, ngày thường cũng chú trọng nhất là giáo dưỡng lễ nghi.

Thanh Nhược kéo kéo khóe miệng, mái tóc dài mà nhu thuận xõa ở phía sau, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo non mịn của nàng hoàn toàn lộ ra, có vài phần uyển chuyển tú mĩ trẻ trung lại có khí thế đường hoàng bá đạo, kết hợp với biểu tình cười như không cười, thêm một đôi mắt đen bóng mà rực rỡ lấp lánh, khiến nàng vừa tà khí vừa linh khí, giống như một con Hắc Tri Chu* thành tinh vừa hóa hình người, duy ngã độc tôn**, đường hoàng bá đạo, căn bản không hiểu khiêm nhường lễ phép là gì.

*Hắc Tri Chu: một loài động vật phân bố ở rất ít nơi, được phát hiện tại vùng nhiệt đới và ôn đới, toàn thân màu đen, dưới bụng có hoa văn màu hồng.

**Duy ngã độc tôn: tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.

Thanh Nhược đi đến mép bàn, vỗ mạnh lên đó một cái, chén đĩa đặt trên bàn rung lên. Cánh tay nàng chống ở trên bàn, biểu tình không kiên nhẫn từ trên cao nhìn xuống hỏi hắn, “Gọi ta đến làm gì?”

Tầm mắt Hạ Ngụy Văn dừng trên ngọc điệp màu trắng tinh xảo trên mặt bàn, bên tai là tiếng hút khí liên tục, còn có hơi thở thô nặng giống như muốn trực tiếp ngất xỉu của Hử Thanh Thừa bên cạnh.

Rõ ràng, người hắn phái qua dạy quy củ cho nàng mỗi ngày đều truyền tin tức nói là vô cùng thuận lợi, nàng rất ngoan, cũng rất nghe lời.

Rất ngoan, rất nghe lời? Là cái dạng này?

Hạ Ngụy Văn nâng mắt nhìn nàng, cong cong môi, trong bao dung có ôn nhuận.

Hai ám vệ đột nhiên hiện thân trong chớp mắt đã đè lại hai cánh tay nàng, người mới vừa rồi vô cùng kiêu ngạo ngay lập tức bị bắt quỳ gối cách đó không xa, một cây đao của ám vệ đặt ngay cổ nàng.

Cửa phòng không biết bị đóng lại từ bao giờ, Hử Thanh Thừa nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu không nói một lời.

Hạ Ngụy Văn nhẹ nhàng nhìn sang phía nàng.

Nàng đang cười, môi hồng răng trắng, lúc khẽ nhếch miệng còn hơi lộ răng, còn có đầu lưỡi tươi mới.

Đôi mắt sáng long lanh càng thêm lộng lẫy, tựa như ánh mặt trời xuyên thấu qua hắc thủy tinh, lấp lánh bốn phía, chói chang đến nỗi khiến trái tim rung động.

Nàng dường như không cảm giác được thanh đao ngay cổ tùy thời đều muốn mạng mình, tùy ý quay qua nhìn Hử Thanh Thừa đang cúi đầu không nói lời nào, “Ô ~ ca ca tốt của muội, muội lại một lần nữa được kiến thức.”

Thanh đao sắc bén cắt qua làn da trắng nõn của nàng, máu tươi chói mắt trào ra, chỉ chốc lát cổ nàng liền nhiễm một vòng đỏ.

Nàng quay đầu lại liếm liếm miệng mình, hoàn toàn là một con yêu tinh bị trấn áp còn không hề có ý hối cải, “Hạ tướng quân, không cho ta nói chuyện còn gọi ta đến làm gì? Đứng xem ngươi ăn cơm sao?”

Ba chữ Hạ tướng quân qua ngữ điệu châm chọc kỳ quái của nàng nghe rất giống một câu mắng chửi người thô tục.

Chiếc đũa trong tay Hạ Ngụy Văn nhanh như chớp đánh rớt thanh đao sắp chạm vào cánh tay nàng.

Đao và đũa cùng nhau rơi xuống sàn nhà, tiếng vang thanh thúy.

Ám vệ vừa cầm đao muốn cắt tay nàng lập tức quỳ xuống thỉnh tội, một người khác cũng không kiềm chế tay nàng nữa.

Thanh Nhược đứng lên, lắc lắc cánh tay có chút cứng đờ và đầu gối đã đau đến chết lặng, vừa rồi đột nhiên bị ấn quỳ xuống, nói không đau tuyệt đối là giả.

Nàng mỉm cười kiêu ngạo, không hề sợ chọc giận người khác, ánh mắt giống một con dã thú săn mồi thất bại, càng thêm phần máu tanh nồng đậm và khiêu khích, “Hạ tướng quân còn muốn dặn dò gì chăng?” Tất cả đều là cuồng vọng không biết trời cao đất dày, giống như người vừa mới bị ấn quỳ xuống, thanh đao đặt ngay cổ, thiếu chút nữa bị cắt bỏ một bàn tay không phải nàng.

Hạ Ngụy Văn không nhìn nàng mà quay đầu về phía Hử Thanh Thừa đang quỳ gối cúi thấp đầu, “Mang về.”

Hử Thanh Thừa lĩnh mệnh dập đầu tạ ơn, lại tạ giúp Thanh Nhược, cảm ơn Hạ Ngụy Văn vừa rồi đã buông tha.

“Xì.” Nàng lại hủy đài của Hử Thanh Thừa, giơ tay lau máu ở cổ, cọ thẳng vào trên quần áo, trên màu vàng nhạt bỗng nhiễm sắc đỏ.

Thanh Nhược đột ngột kéo ra cửa phòng, quay đầu nhìn thoáng qua Hử Thanh Thừa, lời nói ác độc, “Hử Thanh Thừa, sao huynh không cầu hắn ban cho huynh một cái họ Hạ rồi làm cháu nội hắn luôn đi?”

“Phanh!” Cửa phòng đập mạnh đến vang dội.

Hử Thanh Thừa kinh sợ lập tức cáo lui sau khi Hạ Ngụy Văn xua tay, đã tới cửa phòng, lại nghe thấy Hạ Ngụy Văn mở miệng, “Lần sau……” Hắn đợi nửa ngày, cũng không nghe được lời tiếp theo. Tâm tư của Hạ Ngụy Văn, từ rất nhiều năm trước những cấp dưới như bọn họ đã không thể nào đoán được, hắn không nói, cũng coi như trước giờ chưa từng nghe qua.

Thật ra Hạ Ngụy Văn cũng không biết mình muốn nói gì, nói quản cho tốt, lần sau không có chuyện như vậy nữa sao? Nàng sẽ nghe lời Hử Thanh Thừa ư? Hiển nhiên là không rồi, vậy lời này liền không có ý nghĩa gì.

Như vậy, còn có thể nói cái gì đây.

**

Bởi vì đôi mắt nàng,

Ta buông tha cho nàng một bàn tay.

Nàng có một đôi mắt xinh đẹp,

Tràn đầy sức sống,

…… Làm trái tim ta rung động.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN