Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)
Quyển 8 - Chương 6: Dung trì (6)
Sáng hôm sau, lúc Dung Trì thức dậy thì nhận được tin nhắn trên WeChat của em gái mới kết bạn ngày hôm qua, chào buổi sáng với hắn, lại giới thiệu tên của mình: Uyển Du.
Dung Trì phải đến công ty, thuận tay trả lời một câu chào, sau khi trở ra WeChat Thanh Nhược nhắn cho cô một tin thì ném điện thoại sang một bên, rời giường rửa mặt chải đầu.
Đến tối Dung Trì mới phát hiện mình bị Thanh Nhược chặn, cả ngày cô cũng chưa trả lời, hắn uống rượu lúc ăn cơm chiều, về đến nhà tay đã không chịu khống chế click mở WeChat của cô, kết quả hệ thống thông báo rằng đối phương đã hủy bỏ kết bạn, muốn gửi lời mời một lần nữa không.
Tức giận, mờ mịt, còn có thất bại không biết tên, rất nhiều cảm xúc đồng thời ập đến khiến Dung Trì thật đau đầu.
Hắn gọi điện thoại cho Đoạn Lâm, “Đang làm gì vậy?”
“Đang chơi game đây, cậu muốn tới hay không, có cả Thanh Nhược nữa.”
Dung Trì chẳng nói chẳng rằng cúp máy, ngã xuống giường.
Đoạn Lâm không thể hiểu được, Thanh Nhược cười trộm trong chat thoại, “Quên nói với anh, tiểu đồng bọn của tôi muốn cua anh ấy, tôi thấy Dung Trì cũng cảm thấy rất hứng thú, nên tôi xóa anh ấy, để cho hai người bọn họ phát huy.”
“……” Trách sao Dung Trì lại bốc lửa, Đoạn Lâm suy nghĩ hồi lâu cũng không biết có thể nói cái gì, Dung Trì có thể là lần đầu tiên, bị em gái xóa? Tức đến chết rồi.
Tối hôm sau Dung Trì đi karaoke với bạn bè, lúc uống rượu đột nhiên nhớ tới bài hát Thanh Nhược thích kia, hắn từ trước đến nay là loại người nhớ tới liền làm, bảo người chọn bài đó, gọi điện thoại cho Thanh Nhược.
Thanh Nhược nghe, cô đang cùng Đoạn Lâm và mấy tiểu đồng bọn khác chơi trò chơi, di dộng bật loa ngoài đặt trên bàn, bối cảnh ồn ào và giọng hát của Dung Trì từ bên kia truyền tới.
Đoạn Lâm nghe mà cả người đều say, không nói trong chat thoại mà nhắn tin cho Thanh Nhược, “Dung Trì có phải có ý với cô hay không?”
Thanh Nhược trực tiếp trả lời anh ta trong chat thoại, “Không có đâu, chỉ là đùa chơi chút mà thôi.”
Đoạn Lâm không trả lời, dù sao anh ta cảm giác không phải thế, Dung Trì từ nhỏ tính tình đã hơi cao ngạo, nếu là lúc trước, Thanh Nhược không thể hiểu được mà xóa hắn như vậy, không tức giận thì là hắn không thèm để ý, nơi nào còn sẽ cố ý gọi điện thoại lại đây để hát.
Dung Trì hát xong một bài, Thanh Nhược bên này không có nói chuyện, chỉ có tiếng gõ bàn phím và âm thanh trong trò chơi, Dung Trì cũng không nói chuyện gì, kết thúc cuộc gọi.
Sau khi tốt nghiệp sơ trung, Đoạn Lâm và Thanh Nhược gần như chưa từng gặp lại, trong khoảng thời gian này thường xuyên chơi game với nhau, quan hệ của hai người rất tốt, hai ngày sau chính là sinh nhật Đoạn Lâm, mời Thanh Nhược đến dự.
“Cũng kêu Dung Trì chứ?”
Đoạn Lâm ừ một tiếng, “Chúng ta một vòng bạn bè như vậy, chắc chắn là phải mời cậu ta rồi? Cô không muốn gặp cậu ta?”
“Không có nha.” Thanh Nhược có vẻ không thèm để ý, “Nếu kêu anh ấy thì nói tôi, để chút nữa tôi gọi một cuộc cho anh ấy, nếu không ăn cơm cùng nhau xấu hổ.”
Đoạn Lâm nghĩ nghĩ, cảm thấy hai người kia hắn cũng không hiểu được, “Ừ, tùy cô.”
Thanh Nhược gọi điện thoại cho Dung Trì, câu đầu tiên của hắn chính là khẩu khí thật thối chất vấn, “Xóa tôi còn dám gọi cho tôi hả?”
Thanh Nhược cười hì hì, “Tôi thấy anh cũng cố ý phát triển một chút với tiểu đồng bọn của tôi, cho nên mới tạo không gian cho hai người đấy chứ.”
Dung Trì nghiến răng, biết mình hiện tại không nên giải thích, rõ ràng là hắn có lý, nhưng mà miệng đã không chịu khống chế, “Tôi cố ý khi nào chứ? Nói chuyện với cô ta tổng cộng chưa được hai mươi chữ.”
Thanh Nhược không tiếp tục đề tài này nữa, “Hai ngày nữa là sinh nhật Đoạn Lâm, nói muốn ăn cơm cùng nhau, cho nên tôi gọi điện thoại cho anh, nếu không đến lúc đó lại xấu hổ.”
Dung Trì nhịn không được mắng cô, “Cái cô nàng vô ơn bạc nghĩa này, hóa ra là vì để lúc đó không xấu hổ nên mới gọi điện thoại cho tôi?”
Cô cười đến ngọt ngào, giọng điệu cứ như theo lẽ thường hẳn là vậy, “Đúng rồi ~”
Dung Trì bị câu này chọc tức đến cảm giác giận sôi máu, thầm mắng cô ngu ngốc.
Hai người đã gần hai ngày không liên hệ, Thanh Nhược cười hì hì kể với hắn chuyện thú vị hai ngày nay, Dung Trì lắng nghe, đột nhiên có chút hoảng hốt, thật sự không giống tính cách hắn.
Một cuộc gọi lại là kéo dài đến gần một tiếng mới kết thúc.
Đoạn Lâm nhắn tin qua nhiều chuyện, “Gọi điện thoại chưa?”
“Gọi rồi.”
“Dung Trì nói sao?”
Thanh Nhược gọi thẳng qua cho anh ta, nói đại khái với anh ta một chút, Đoạn Lâm nghe xong sửng sốt hỏi cô, “Cậu ta cũng chưa tức giận?”
“Không có nha.”
Đoạn Lâm thở dài, “Tiểu đồng bọn của tôi, tôi nói thật với cô, Dung Trì chắc chắn là có ý với cô đấy, cậu ta là cái hố sâu, tự cô xem mà quyết định đi.”
Thanh Nhược cười cười không thèm để ý, không tiếp tục đề tài này.
Sinh nhật của Đoạn Lâm, mời toàn một vòng luẩn quẩn bọn họ, ngoại trừ Đoạn Lâm, Thanh Nhược chỉ quen mình Dung Trì, bạn gái Đoạn Lâm cũng ở đây, Dung Trì xung phong nhận việc đến đón Thanh Nhược.
Vừa vặn thứ Bảy, trên đường có chút kẹt xe, Dung Trì gọi điện thoại cho cô, nghe thấy bên kia leng keng loảng xoảng cũng không biết là đang làm cái gì.
“Tôi sắp đến rồi.”
“Được, tôi xuống dưới.” Thanh Nhược đáp, giọng nói mềm mại vô cùng ngoan ngoãn, sau đó ngắt máy.
Dung Trì vốn dĩ muốn đi thẳng vào trường đón cô, nhưng Thanh Nhược lại không cho, nhớ tới lần trước đón cô, Dung Trì cũng không kiên trì, cô nói cô ra trước cổng trường chờ hắn.
Từ lần đầu tiên gặp nhau, đến nay đã khoảng một tháng, Dung Trì nhìn cô nàng đến cạnh đường cái, khóe miệng cong lên một nụ cười, ngẫm nghĩ như vậy mới đột nhiên phát hiện bọn họ chỉ biết nhau một tháng, hắn còn tưởng rằng đã quen thật lâu.
Trong tay cô cầm một cái hộp, mới nhìn thấy xe hắn đã quay đầu cười thật tươi, vẫn như cũ là dáng vẻ dung nhan sạch sẽ, thoải mái lại tràn đầy sức sống thanh xuân.
“Dung Trì.”
Xe Dung Trì dừng lại bên người cô, thanh âm cô mềm mại truyền vào từ cửa sổ xe, Dung Trì cười, nhẹ giọng đáp một tiếng, khom lưng qua mở cửa xe.
Thanh Nhược một tay cầm hộp bước lên xe, quay lại đóng cửa.
Ánh mắt hắn dừng trên người cô, giọng nói ôn hòa, “Dây an toàn.”
“Ừm.” Thanh Nhược đưa cái hộp trong tay qua, Dung Trì vươn tay nhận lấy, cô quay đầu thắt dây an toàn, giọng truyền tới từ một hướng khác, “Salad hoa quả, bên trong có cái muỗng, anh ăn một chút đi.”
Cổng trường rất lớn, xe đỗ ở nơi này cũng sẽ không cản đường hay chặn xe khác, Dung Trì không sốt ruột lái xe, mở hộp ra.
Salad hoa quả trộn sữa chua, mỗi loại hoa quả đều có một chút, màu sắc rất tươi đẹp.
Dung Trì không thích ăn rau dưa, cũng không thích ăn trái cây, nhưng mà cô mang theo một đường từ ký túc xá đến đây cho hắn, hắn vẫn là cầm muỗng lên bắt đầu ăn.
Thanh Nhược thắt dây an toàn xong, mỉm cười nhìn qua, giọng nói rất dịu dàng, “Tôi nhớ rõ anh nói không thích ăn trái cây, dạ dày anh lại không tốt, rau củ này nọ có thể ăn nhiều một chút.”
“Được.” Dung Trì khó có khi ngoan ngoãn đồng ý.
Mỗi loại hoa quả đều có một ít, trộn với sữa chua hương vị rất ngon, Thanh Nhược cũng không làm nhiều lắm, cho dù chẳng thích mấy, nhưng dưới ánh mắt mềm dịu của cô, Dung Trì vẫn ăn hết cả hộp salad.
Cô vươn tay đến nhận lại, bỏ cái muỗng hắn vừa dùng rồi đóng nắp, trên xe có giấy, rút hai tờ giấy xử lý cái hộp một chút, đặt ở trên đùi.
Dung Trì khởi động xe, quay đầu nhìn thoáng qua, “Đặt lên trước đi, cầm phiền toái.”
“Ừm.” Thanh Nhược ngó nghiêng, quyết định đặt lên sườn cạnh cửa xe.
“Biết uống rượu không?” Dung Trì vừa lái xe vừa hỏi cô, sinh nhật của Đoạn Lâm, đêm nay chắc chắn không thể thiếu rượu.
“Mới chỉ nếm vài lần, bia thì có biết, nhưng mà không uống được nhiều.”
Dung Trì nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, giọng điệu trêu đùa, “Không phải hay đi lung tung bên ngoài sao? Tửu lượng cao mới đúng chứ.”
Thanh Nhược trợn trắng mắt, chẳng có chút hình tượng thục nữ nào, “Tôi ở bên ngoài rất ít uống rượu.”
“Ừ.” Giọng Dung Trì ôn hòa lại, “Một lát nữa bọn họ rủ cô cùng chơi bài hay là trò nào khác thì cô cứ chơi đi, rượu của cô tôi sẽ uống giúp.”
Thanh Nhược chống tay lên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn hắn, nhướng mày, “Cho nên anh là uống được rất nhiều hả?”
Dung Trì hỏi lại, “Cô nói thử xem?”
Thanh Nhược nhún nhún vai, “Tôi không biết, có điều Đoạn Lâm nói chưa từng thấy anh say.”
Dung Trì cười rộ lên, “Có say mà, bọn họ chưa thấy là bởi vì trước khi tôi say đã kịp chuốc say hết bọn họ, cho nên mới không biết tôi say.”
Thanh Nhược cười khẽ, “À ~ chẳng qua không cần anh uống giúp đâu.”
Dung Trì quay đầu nhìn cô, mím môi, “Bạn gái Đoạn Lâm cũng có ở đó, cậu ta phải uống rượu của cô ấy.”
Thanh Nhược cong cong môi, “Nhưng mà dạ dày anh sẽ đau nha ~ uống ít một chút.”
Khóe mắt đuôi lông mày Dung Trì đều nhuộm ý cười dịu dàng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Lúc hai người đến nơi thì bên trong đã bắt đầu chơi, bởi vì Thanh Nhược không quen biết những người khác, cho nên Đoạn Lâm vô cùng tận chức tận trách kéo Thanh Nhược đi giới thiệu với bạn bè.
Dung Trì ngồi ở trên sô pha nhìn hai người, híp híp mắt, trong lòng cân nhắc nếu hắn mang người đi giới thiệu, nhất định tốt hơn tên ngốc Đoạn Lâm kia rất nhiều.
Trước khi ăn cơm đánh bài thì uống rượu trắng, sau khi cơm nước xong đi karaoke lại bắt đầu uống bia, Đoạn Lâm hôm nay là đối tượng chú ý trọng điểm, ở karaoke đã ôm bạn gái mình không tỉnh táo mà quậy tưng lên.
Một đám người các loại ồn ào làm ầm ĩ, chuẩn bị chuốc say anh ta hoàn toàn.
Thanh Nhược chẳng uống chút rượu nào, toàn bộ đều được Dung Trì che phía trước giúp cô uống hết.
Theo lời của vài người khác, gặp được em gái muốn tán tỉnh, Dung Trì biết mười tám ban võ nghệ tinh thông mọi thứ, chỉ là chắn rượu mà thôi, tất cả mọi người đều đã rất quen rồi.
Bạn cùng phòng gọi điện thoại đến, Thanh Nhược ra ngoài nghe.
Dung Trì đi theo, chỉ đứng phía sau cô, cách hành lang nhìn cô gọi điện thoại.
Cả ngày hôm nay trừ việc hắn giúp cô chắn rượu, những lúc còn lại hai người cơ bản không nói chuyện, Thanh Nhược đều bận tám với mấy em gái khác.
Thanh Nhược cúp điện thoại xong, xoay người liền thấy hắn, hai tay đặt trong túi quần, dựa lưng vào tường.
Uống rất nhiều rượu, nhưng ánh mắt Dung Trì vẫn trong trẻo như cũ, ngay cả tần suất hô hấp cũng chẳng có gì thay đổi.
Thanh Nhược nhìn hắn cười cười, “Sao lại ra đây?”
“Thấy cô ra khỏi phòng nên cũng đi theo.” Dung Trì nhìn cô, cách hành lang không đến hai mét, nụ cười của cô, ngay cả độ cong nơi khóe miệng hắn cũng có thể trông thấy rõ ràng.
Thanh Nhược bỏ lại điện thoại vào ba lô nhỏ tùy thân, nghiêng nghiêng đầu, “Đi vào thôi.”
Dung Trì bất động, chỉ bình tĩnh nhìn cô như vậy.
Thanh Nhược thở dài, “Làm sao vậy?”
Hắn bước tới dẫm lên mũi chân cô một chút, dẫm thật sự rất nhẹ, giọng điệu rầu rĩ, “Cô có ý kiến đối với tôi có đúng không?”
“Không có nha.” Thanh Nhược nghiêng đầu chớp chớp mắt, cười đến ngọt ngào, “Tôi thấy có một em gái thích anh, đứng gần anh quá sợ cô ấy khổ sở.”
“Sao cô biết được?”
Thanh Nhược đắc ý nhướng mày, “Có cảm giác nha, lúc ăn cơm cô ấy ngồi bên cạnh tôi, ba câu chẳng rời tên anh. Sau đó tôi hỏi Đoạn Lâm một chút, anh ấy nói hai người là bạn bè, người ta thích anh đã nhiều năm rồi.”
Dung Trì bẹp bẹp miệng, lười trả lời.
Thanh Nhược biếng nhác dựa vào tay vịn hành lang phía sau, có chút nghi hoặc hỏi hắn, “Em gái kia rất đẹp nha, cảm giác tính cách cũng thân thiện, sao anh lại không thích cô ấy?”
Dung Trì trừng cô, “Ý là người khác thích tôi thì tôi liền phải thích lại sao? Tôi mệt lắm, không rảnh đâu.”
“Ha ha ~” Thanh Nhược cười rộ lên, “Cũng đúng, rốt cuộc là cao phú soái*, em gái thích anh rất nhiều.”
*Cao phú soái: dịch ra thuần Việt nghĩa là “cao to, giàu có, đẹp trai”, cụm từ này chuyên dùng để chỉ mấy anh chàng đại gia vừa trẻ đẹp, vừa giàu có, lại vừa trí thức.
Dung Trì nhìn dáng vẻ của cô mà ngứa ngáy trong lòng, muốn hỏi cô, bên trong cái rất nhiều đó có bao gồm cô không?
Đoạn Lâm ôm bạn gái đi ra, gương mặt đỏ bừng đã sắp phân biệt không rõ đông tây nam bắc, vừa thấy hai người đứng đối diện trên hành lang liền hô to, “Thanh Nhược mau mang Dung Trì vào đi, để hắn trở về uống vả mặt mấy tên kia kìa ~”
Thanh Nhược xoay người tay làm thành cái loa, ý cười tràn đầy đáp lại anh ta, “Không được, dạ dày anh ấy đau, không thể uống nhiều.”
Đoạn Lâm bẹp bẹp miệng, “Cô thật là trọng sắc khinh bạn.”
Dung Trì lười nhác mỉm cười, xoay người nhìn về phía Đoạn Lâm, nhún vai, “Không phải tôi không muốn giúp cậu người anh em à, cậu nói với Thanh Nhược đi, cô ấy bảo tôi uống, tôi không nói hai lời đi vào giúp cậu uống vả mặt bọn họ.”
Hắn nghiêng đầu vui vẻ nhìn Thanh Nhược, “Nếu cô ấy không cho, xin lỗi, tôi không dám.”
**
Tôi không cần gì nhiều cả.
Tôi chỉ muốn một mình em thôi.
— 🍀 —
Òa, cần mỗi mình em thôi kìa, Nhược tỷ lại thành công vang dội ròi:3
🎵 Ai La La – Hải Nam
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!