Tình Thú
Chương 1
Tiểu Lâm vốn là tác giả chuyên viết tiểu thuyết tình trai, cậu viết những thứ này không phải để kiếm tiền,chỉ là để thoả mãn sở thích.
Nhật Bản là đất nước trong mơ của cậu, cậu luôn khao khát một ngày nào đó mình sẽ bay sang đó. Vừa hay,đã đến kì nghỉ hè, lại có được số tiền nhuận bút kha khá, cậu liền hứng khởi mua vé máy bay sang nhật để thoả ước nguyện của mình.
Bước lên máy bay, mặt cậu cứ gọi là tươi như hoa, Nhật Bản xinh đẹp! Tiểu Lâm đến đây!
Vui vẻ ngồi trên máy bay,tay còn đánh dấu những địa điểm cần đến. Bỗng, người cậu chao đão,xô đập vào ghế bên cạnh, toàn bộ người trong máy bay nháo nhác, từ trên đầu truyền đến âm thanh hốt hoảng của nữ tiếp viên “MÁY BAY ĐANG GẶP TRỤC TRẶC, ĐỀ NGỊ MỌI NGƯỜI ỔN ĐỊNH CHỖ NGỒI….” còn chưa nói hết lời toàn bộ hành khách cùng cậu đều bị dồn về một phía.
Đúng! Máy bay đang rơi, thảm rồi! Cậu còn chưa nhìn thấy nước Nhật, còn chưa tìm thấy tình yêu chân chính của đời mình đã phải bỏ mạng rồi sao? Hoảng loạn hét lớn trong khi cậu cũng chẳng nge thấy tiếng hét của chính mình.
ĐOÀNG, tiếng nổ kinh thiên động địa, mắt cậu tối sầm lại,chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Tỉnh lại, bao trùm lấy cậu là màn đêm dày đặc, khi mắt đã quen với bóng tối,cậu thực sự kinh hoàng, cậu đang ngồi lên một cái xác chết không đầu, bị cháy xém, máu loang lổ, nhìn kĩ hơn, ôi không! Xung quanh cậu toàn là xác chết.
Kinh hoàng, mất đi ý thức,cậu lao như bay về phía trước, mặc dù không biết nó dẫn đến đâu. Bỗng ‘BỤP’ cậu va phải thứ gì đó, đau đến nổ đom đóm mắt, cố gắng gượng dậy,đập vào mắt cậu là…là một con sư tử đen tuyền,đôi mắt sáng rực nhìn cậu chằm chằm.
Cậu đã từng viết thể loại nhân thú,nhưng cậu biết,đó chỉ là tưởng tượng. Đối mặt với con mãnh thú này coi như mạng nhỏ của cậu chấm dứt tại đây.
Hốt hoảng nhắm chặt mắt,chờ đợi cái chết… Nhưng nhắm mắt rất lâu mà chưa có thấy đau chỗ nào, cậu ti hí mắt, trước mặt cậu vẫn là con mãnh thú, nó đang ngồi trước mặt cậu, mắt chớp nhìn cậu chăm chú… Trong đầu cậu loé lên ý tưởng,chả có nhẽ nhân thú là có thật sao??
Ngây ngốc cười cười, cậu khua khua tay trước mặt con mãnh thú. Nó vẫn chỉ chăm chú nhìn cậu, liều lĩnh sờ lên chiếc bờm đen tuyền, sư tử đen đúng là đẹp thật, mà kì qúai, làm gì có sư tử nào màu đen đâu?
Đến khi nge thấy tiếng gầm gừ cậu mới sợ hãi rụt tay lại, cậu đúng là chán sống mới liều lĩnh sờ sờ con sư tử đen này như vậy.
Con sư tử từ từ lại gần cậu, làm cậu ngã nằm hẳn xuống. Mặt nó tiếng sát lại mặt cậu. Không biết là trời xui đất khiến hay bản chất cậu hư hỏng mà trực tiếp túm lấy bờm con sư tử,nhắm chặt mắt như thể đang ngênh đón nó tiến tới.
-HAHAHA… Tiếng cười từ đâu vang lên khiến cậu mở mắt, trước mặt vẫn là con sư tử đen tuyền, chẳng lẽ là nó??
Ngơ ngác nhìn xung quanh,vẫn chưa nhìn thấy gì, tận đến khi tiếng cười nói lại tiếp tục vang lên:
– Tiểu bại hoại ngươi còn giám dê cả tiểu Hắc của ta.
Con sư tử nge được chủ nhân gọi mình liền ngoan ngoãn lùi lại, hướng người phía sau nó lúc nãy đi đến.
Tiểu Lâm lại càng thêm sửng sốt, trước mặt cậu không biết là thần thánh phương nào mà đẹp đến chói mắt, khuôn mặt đẹp như tạc đang vẽ lên một đường cong đầy châm biếm, người này hờ hững sờ sờ lên đầu con sư tử, mắt khẽ liếc qua chỗ cậu tiếp tục châm chích:
– Ngươi đúng là tiểu sắc lang nha, cũng là giống đực mà đi thích thú cưng của ta,hahaha… Không ngờ nhân loại lại có loại thú vị như ngươi.
Tiểu Lâm ngây ngẩn, “nhân loại”? Người này gọi cậu là nhân loại! Vậy thì y chắc chắn không phải con người,là thần tiên sao? Hay là ác ma?
Suy ngĩ đến ngây ngẩn cả người, hẳn đến khi âm thanh lúc nãy lại vang lên:
– Tiểu Hắc, đi thôi!
Cậu sực tỉnh, cắp mông le te chạy theo người kia, cái đầu nhỏ vẫn không ngừng tưởng tượng…
Theo chân một người một thú,đến một cánh cửa. Kì lạ, họ đi xuyên qua đó.
Tiểu Lâm nhanh chóng đuổi theo để bắt kịp. Nhưng, khi vừa chạm tay vào cánh cửa, không gian thơì gian như lắng đọng lại……và… Từng dòng kí ức hiện về… Tất cả…những chuyện cậu từng trải qua. Hình như…nó lại xuất hiện-sợ hãi, dằn vặt,bất lực.
Cậu thực sự không biết mình tồn tại trên thế giới này là có mục đích gì?
Cậu chưa một lần chạm tới điều đó. Học hành? Hay là tiểu thuyết gia? Hoang đường! Những thứ đó cậu thực sự làm được? Cậu không thể cố gắng… Có thứ gì đó ngăn cậu lại, đúng. Đó là chính cậu,à không, là một con người khác trong cậu-sự lười nhác, tàn bạo…
Đôi chân run run, giường như đang khuỵu xuống. Rốt cục, lí do cậu tồn tại trên trái đất này là gì? Cậu không hề biết và cũng chẳng bao giờ có đủ can đảm rời khỏi trái đất này. Cậu sợ sự tồn tại vô nghĩa của chính mình,lại càng sợ…cái chết!
Rơi rồi! Nước mắt cậu lã chã rơi xuống,thấm ướt một mảng dưới chân.
Bỗng, mọi thứ quay trở lại, trước mặt cậu là con sư tử đen đang mở to mắt chăm chú nhìn mình. Nó tiến đến,liếm lên mũi cậu.
Dịu dàng qúa! Cậu bất giác lao đến ôm lấy cổ nó. Bộ lông mềm mượt làm cậu như chết chìm trong đó. Thực sự nó vô cùng ấm áp.
Không gian nơi này lại đột ngột thay đổi, tất cả biến thành một màu xanh tươi mát.
Gió mang theo hương thơm của cỏ thổi tóc của Tiểu Lâm bay phất phơ.
Con thú bỗng lùi một bước, tránh xa khỏi cậu rồi chạy đi mất hút.
Nơi này đẹp thật, sự thanh mát thổi bay tất cả những suy nghĩ trong cậu. Giờ đây cậu chỉ thanh thản thả mình trong không gian màu xanh này.
Cảm giác này thật là tốt! Đây chẳng phải điều cậu luôn ước ao sao? Một mình bồng bềnh trong không gian yên ắng,mát lành… Nhưng, cơ thể cậu càng lúc càng lạnh. Là lạnh từ trong lạnh ra… Cô đơn-thứ cậu luôn áp đặt rằng nó thuộc về mình. Điều cậu muốn đã thành sự thật, đơn độc giữa mộng cảnh. Nhưng tại sao? Khi đạt được lại thấy lạnh lẽo thế này?
Rốt cục,thứ cậu muốn là gì?
– Hahahahaha… Tiếng cười vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ trong cậu.
– Tiểu Lâm đúng không? Chào mừng đến với khu rừng dã thú.
Cậu chỉ biết há hốc, khu rừng dã thú? Là gì vậy?
Ngước lên nhìn bóng đen trước mặt, đó chẳng phải người mà cậu đi theo hồi nãy sao?
– Ta biết ta đẹp nhưng nhà ngươi không cần nhìn si mê đến vậy đâu! ta tuyên bố từ nay ngươi sẽ làm người sai vặt ở đây. Tư chất của ngươi…rất hợp làm việc này.
Nói rồi y đột ngột biến mất, con sư tử từ đâu xuất hiện khẽ gầm gừ rồi đi về phía trước.
Tiểu Lâm lại lẽo đẽo theo nó. Kì lạ, từ đâu một hành lang xuất hiện, rồi cánh cửa cuối hành lang tự động mở ra.
Một căn phòng to lớn xuất hiện, trong đời cậu chưa từng thấy căn phòng nào to và đẹp như vậy.
Sư tử đen lười nhác nằm trên sàn, từ đâu tiếng nói cười quen thuộc xuất hiện:
– Thôi nhòm ngó đi nào cậu bé! Việc của cậu lúc này là dọn dẹp chỗ đó!
Bức tường đột nhiên mở ra, thế lực vô hình nào đó đẩy cậu vào bên trong.
Chỗ này… Sặc mùi tanh tưởi, máu, chất màu trắng sữa dính khắp nơi. Thật kinh khủng, ruột gan cậu như đảo lộn, chỗ này như thể vừa mới sảy ra tàn sát vậy, nhưng cũng nồng nặc mùi hoan ái. Nói chung là… 1cảnh tượng hãi hùng.
Trên tay cậu lúc nào đã cầm một tấm dẻ, tất nhiên,cậu phải bắt đầu công việc của mình, nếu không dọn sạch nó, cậu có một linh cảm…MÌNH SẼ CHẾT!
Hì hục dọn dẹp, mấy thứ này đúng là bám rất dai, cậu phải sử dụng toàn bộ sức lực nó mới bớt đi một chút.
Mồ hôi nhỏ tong tong, chết tiệt! Cái tên gây ra cái đống này đúng là sánh ngang với súc sinh,làm cậu mệt đến vậy. Hì hục cả buổi còn chưa xong.
Khoan đã… Hình như ngoài mệt ra…cậu không thấy đói. Cậu không thấy đói khi làm việc lâu như thế sao?
Vừa mới tự mình thắc mắc,cảm giác buồn ngủ ồ ạt kéo đến, cậu cố gắng căng mắt, tay nắm chặt dẻ lau cậu ngã sập xuống, thiếp đi, hoàn toàn chìm trong sự bồng bềnh êm ái của chiếc giường cậu vừa ngã xuống
Chiếc giường êm ái kéo tuột Tiểu Lâm tiến đến với mộng đẹp.
Cậu là đang núp ở bụi cỏ xem GV nhân thú cực đỉnh. Con Sư Tử đen đang bấu lấy phía sau cái người mà bắt cậu làm ôsin, dương vật thô to của nó đang cắm sâu vào cúc huyệt người kia, một người một thú cứ như vậy điên cuồng đưa đẩy, tiếng rên rỉ tràn ngập khắp khoảng đất trống. Tiểu Lâm thì vô cùng kìm nén cho mình không bật cười sung sướng, đúng là tình thú ngập cả mắt.
Con hổ to lớn đang nằm giương to đôi mắt chăm chú nhìn kẻ đang say ngủ trên giường mình,mồm cười toe toét, máu mũi lại chảy ròng ròng. Kì qúai, chảy máu mà vui thế sao?
Khẽ hừ mũi, cũng may cho tiểu bại hoại này,là người mà A Xích dẫn tới làm vệ sinh, hắn sau khi thỏa mãn cơn đói cùng hoan ái xong mới trở về. Tạm tha cho cái mạng nhỏ kia lại rộng lượng xẻ cho tiểu bại hoại này một góc giường.
Để nghỉ ngơi hắn trở về nguyên trạng là một mãnh hổ to lớn. Đang thiu thiu ngủ thì giường lại rung lên, tiểu bại hoại này không biết mơ gì mà cười đến rung giường, máu mũi lại không ngừng chảy.
Đưa chân trước khẽ chạm vào thái dương cậu, đôi mắt cũng nhắm nghiền lại. Đập vào mắt hắn là cảnh Hắc Sư cùng A Xích đang giao hoan kịch liệt, tiểu bại hoại kia lại đang nấp ở bụi cỏ mặt hớn mày hở,thiếu điều xông ra cổ vũ. Râu mép hắn dựng ngược, qủa thực là tức giận, bại hoại này ngang nhiên trong giấc mơ lại đem tả hữu hộ pháp của hắn ghép thành cặp, lại còn mơ thấy cái kia.
Từ đôi mắt hổ phát ra một tia sáng đỏ, đánh thẳng vào đầu Tiểu Lâm,khiến cậu bật người thức dậy. Lại cụng đầu vào thứ gì đó, xoa xoa ngẩng đầu lên thì đập vào mắt cậu là một con hổ to lớn đang chằm chằm nhìn mình. Còn chưa kịp kêu la thì con hổ đã tiến tới, gằn giọng:
– Tiểu bại hoại, giám trên giường của ta mơ loạn, xem ta trừng phạt ngươi thế nào.
Tức thì con hổ đẩy ngã cậu xuống giường, dùng một chân lật sấp cậu xuống, móng vuốt xé tan tành quần áo trên người cậu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!