Tính Toán Chi Li - Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Tính Toán Chi Li


Chương 15: Tiền công của thợ, sao có thể nợ được?


“Kế toán An đi làm rồi à? Thời tiết hôm nay lạnh thật? Các anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi thôi sao?” -Hai má ông chủ Kim lạnh đến tím ngắt. Các đầu ngón tay trông như món giò lợn hun đường đỏ.

“Ông chủ Kim đến rồi à! Trong này nóng lắm, còn không mặc nổi âu phục nữa kìa.” -Tôi vừa tán chuyện phiếm với ông, vừa nhận tờ chi phiếu mà ông đưa vào. Trong phần lớn khách hàng, ông có thể xem là khách quen của tôi, hay thích giao dịch với tôi. Tôi cũng luôn đối đãi hòa nhã với ông trước giờ.

Tôi giúp ông điền xong tờ chi phiếu và đơn gửi tiền, kiểm tra rồi đóng đấu. Lúc đang nhập thông tin vào máy tính, tôi thấy Kim Cương ghé lại gần cửa sổ, hạ giọng nói với tôi: “Kế toán An, tôi cần tiền gấp, anh xem có thể rút thêm tí cho tôi không?”

Phần lớn ngân hàng đều có quy định: nếu lũy kế số tiền rút của khách tại một điểm giao dịch vượt quá năm chục ngàn thì phải đặt hẹn với điểm giao dịch đó trước một ngày, để ngân hàng có thể chuẩn bị đủ hiện kim. Tuy trong luật ngân hàng có quy định: gửi tiền tự nguyện, rút tiền tự do; nhưng nếu khách không hẹn trước mà đòi rút số hiện kim lớn hơn năm chục ngàn thì chúng tôi có quyền từ chối. Lúc nào cũng có khách chất vấn: “Tiền của tôi, anh dựa vào đâu mà không cho tôi rút?” Các bạn đừng cảm thấy chuyện này có gì bất hợp lý. Ngân hàng nào cũng vậy thôi. Nói chung người ta không cho bạn rút thì bạn cũng chẳng làm gì được, dù bạn có đi đâu khiếu nại đi chăng nữa! Đôi khi ngân hàng ngang ngược vậy đó.

Nhân viên quản lý kho hiện kim của chúng tôi khá máy móc. Thường nếu không hẹn trước mà đòi rút, bà ta sẽ đuổi cổ trong một câu nói, trừ phi là khách vip.

“Ông muốn rút bao nhiêu tiền thế?” -Tôi hỏi ông chủ Kim.

Ông ta giơ hai ngón tay ra làm hình dấu X: “Một trăm ngàn, được không?”

Tôi có chút khó xử. Chuyện này nói với nhân viên giữ kho chắc chắn sẽ không được. Tôi nhìn số hiện kim trên tay mình, hình như không đủ.

“Kế toán An, cậu giúp tôi đi! Đám thợ đang chờ trả lương! Lẽ ra phải trả từ tuần đầu tiên rồi, kéo đến bây giờ là vì tờ chi phiếu đến trễ này… Nếu chỉ lương thôi thì cũng không cần nhiều như vậy. Xui cái là có một thợ ngã từ trên giàn xuống, hỏng cả cột sống. Tôi phải cho người ta đi khám…e rằng sẽ để lại tật nguyền…”

Nghe đến đây, tim tôi bỗng thắt lại.

“Ai cơ? Ai ngã cơ?” -Tôi buộc miệng nói: “Họ gì ạ?”

“Họ Liêu, anh quen à?” -Hiển nhiên Kim Cương không ngờ tôi lại phản ứng mạnh như thế.

“Không quen, chỉ tiện hỏi thôi…” -Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. May ghê, ông không nói là Hàn. Ông mà nói họ Hàn, tôi nghĩ tôi sẽ…tôi sẽ… Tôi cũng không biết chính xác mình sẽ như thế nào. Tôi ghét giả thiết này, nên quyết định không nghĩ đến nó nữa.

“Thế…số tiền ấy?” -Kim Cương nhìn tôi với gương mặt kỳ vọng.

“Tiền công của thợ, sao có thể nợ được? Dân công chỗ ông kiếm toàn là tiền xương máu. Cần trả bao nhiêu thì phải trả bấy nhiêu, trả đúng ngày đúng số!” -Tôi thấy mình đúng là người phát ngôn cho công lý và chính nghĩa: “Đừng nói một trăm ngàn, hai trăm ngàn tôi cũng sẽ xoay cho ông!”

Thứ biểu cảm mang tên cảm động xuất hiện trên gương mặt mắt nhỏ miệng to mũi đỏ tấy của ông chủ Kim. “Cảm ơn, cảm ơn kế toán An!”

Tôi quay người lại, còn chưa kịp mở miệng, thì đồng chí Tiểu Lý đang nằm dài lên bàn đã cười run cả người: “An Nhiên, từ khi nào ông tốt bụng vậy?”

“Cho tui mượn năm chục ngàn đi…” -Tôi nói.

Tiểu Lý nâng năm xấp tiền mệnh giá một trăm tệ trên tay, hỏi:  “Túi chườm nóng của tôi thực sự là thức quà đốt tiền ư?”

“Sao lại thế được? Nó là vật sưởi tay tất yếu trong mùa đông. Với bà mua rẻ như vậy, tuyệt đối là một người giỏi vun vén cho gia đình!” Mặt không đổi sắc, tôi phủ định hết tất cả “lý luận sai trái” của mình trước kia.

Tiểu Lý cười hì hì đưa tiền cho tôi: “Thì đấy. Nói thật có tốt không…”

Tôi trợn mắt. 

Rút tiền cho ông chủ Kim xong, tôi còn tặng ông một chiếc túi đựng tiền: “Về đi, sớm trả lương cho thợ nhé.” -Kim Cương đi xa lắm rồi, vẫn rối rít cảm ơn tôi. 

Không có chi. Thật đấy! Ông không trả lương cho thợ, sao thợ sang gửi tiền được?

Quả nhiên, Dương Hiểu Phi đến ngay hôm sau. Nhưng gã xếp hàng trước quầy của Tiểu Lý. Gửi tiền xong, gã thấy bên tôi không có ai, bèn qua chào hỏi.

“Anh An Nhiên! Văn phòng các anh ấm thật ạ!”

“Ừa, cũng tạm, cậu gửi tiền à?” -Tôi hỏi.

“Vâng, chúng em được phát lương rồi. Em đến gửi tiền, anh Hàn nhờ em gửi hộ phần của ảnh luôn.”

Ơ… Tôi thừa nhận tôi cảm thấy thất vọng tràn trề. Nhưng tôi không thể hiện ra chút nào: “Nghe nói chỗ các cậu có người bị ngã?”

“Vâng, là thằng Liêu Tứ cùng phòng với tụi em. Thằng nhóc đáng thương ngã từ trên giàn cao mười mét xuống, nghe bảo vỡ cả cột sống…e là sau này không đứng được nữa…” -Dương Hiểu Phi mặt đầy thương tiếc: “Tối qua mẹ nó chạy từ quê lên, khóc suýt ngất trong bệnh viện… Bình thường quan hệ của nó với tụi em cũng không tệ… Ông chủ cũng tốt, bảo sẽ bao hết viện phí… Anh Hàn cầm lương còn chưa nóng đã nhét hẳn năm trăm cho mẹ nó…”

Năm trăm? Tên Hàn Mộ Vũ này, tổng cộng hắn kiếm được bao nhiêu đâu chứ?

“Tính anh Hàn cậu đúng là tốt thật, ngoại trừ hơi nhát người ra.” -Khi nói câu này, ngữ khí của tôi ôn hòa đến mức chính tôi cũng cảm thấy sến xẩm.

Thời gian càng lâu, tôi càng nhận ra trên người cái tên Hàn Mộ Vũ kia có rất nhiều điểm thu hút người khác. Có những điểm, mà theo tôi, có thể xem là những phẩm chất tốt đẹp. Tuy không thích biểu đạt, nhưng hắn luôn có thể khiến người khác cảm nhận được hơi ấm của tâm hồn dưới lớp vỏ bọc im lặng lạnh lùng ung dung điềm tĩnh kia. 

Sau khi nghe tôi nhận xét, gương mặt núc ních của Dương Hiểu Phi lại cau lại: “Nhát người? Anh Hàn có nhát người sao? Ảnh chỉ có chút không thích nói chuyện. Cũng không phải không biết ăn nói, ảnh mà muốn nói thì nói được hết. Con người ảnh, làm anh em thì không chê vào đâu được. Không thừa lời, không có mấy thứ giả tạo bay bổng, mà trăm phần trăm nghĩa khí. Những người làm chung đều rất mến ảnh. Để anh tiếp xúc với ảnh nhiều hơn, anh sẽ biết.”

…Sao gã nói nghe kì cục thế? Ngụ ý bóng gió của gã là gã thân với Hàn Mộ Vũ hơn tôi. Được lắm. Dù như vậy thật, tôi cũng hơi bực mình một chút. Nhưng tôi vẫn không thể hiện ra tẹo nào.

“Gần đây thời tiết lạnh như vậy có ảnh hưởng đến công việc của các cậu không?” -Tôi hỏi.

“Nếu cứ thế này, e là phải dừng thi công. Chứ lạnh nữa thì tụi em không làm việc được, đành phải chờ đến đầu xuân năm sau.”

“Thế nếu tạm dừng thì các cậu như thế nào?”

“Chưa biết nữa ạ. Chẳng phải giờ cũng sắp tới tháng chạp rồi sao? Cả đám chắc đều muốn về nhà. Qua tết rồi quay lại.” -Dương Hiểu Phi đang nói thì có người vào giao dịch. Gã biết điều tránh sang một bên.

Đợi đến khi khách đi rồi, gã lại sà đến, trong tay có thêm cái ly. Nhân lúc tôi tác nghiệp, người ta đã tự ra hứng nước bằng ly nhựa xài một lần ở máy uống nước ngoài đại sảnh.

“Anh An Nhiên, anh xem chỗ các anh tốt chưa nè. Có sưởi, có nước nôi. Không như tụi em, trời lạnh thế này còn phải chạy thành phẩm…”

“Phải rồi, cậu qua gửi tiền trong giờ làm không bị làm sao à? Không có ai quản lý sao?” -Tôi thấy gã xơi nước khá là thảnh thơi.

“Không sao ạ, em làm chung nhóm với anh Hàn. Em ra đây, chẳng phải vẫn còn anh Hàn lo sao? Chỉ cần làm xong việc đúng giờ là được…”

Ối, thế cơ à!

“Rồi rồi, cậu mau về đi, không ai mánh lới gian xảo như cậu!”

Dương Hiểu Phi cười hì hì, uống cho hết nước, lúc đi còn nói với tôi: “Anh An Nhiên, rảnh qua kiếm tụi em chơi nha. Không chừng hai hôm nữa là tụi em về nhà rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN