Tính Toán Chi Li
Chương 33: Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi
Ngày hôm sau, Hàn Mộ Vũ quả nhiên chạy sang với tinh thần phơi phới.
“Chín tờ mười tệ, mười tờ một tệ.” -Hắn đưa tờ một trăm tệ vào, nói.
“Hết sốt rồi hả?” -Tôi nhận tiền, hỏi.
“Ừa, hết rồi.”
Tôi không nhanh không chậm đưa tiền cho hắn: “Vẫn phải uống thuốc thêm vài lần nữa, để củng cố củng cố.”
“Ừa…” -Hắn nằm trên mặt quầy bằng đá cẩm thạch, tựa cằm lên cánh tay, chăm chú nhìn tôi qua lớp cửa kính chống đạn. Ánh mắt yên tĩnh. “An Nhiên…”
“Gì?” -Thấy hắn khỏe lại, trong lòng tôi đặc biệt thảnh thơi. Tôi cười tủm tỉm ngước mắt nhìn hắn.
Hắn đứng thẳng người dậy, đầu quay qua một bên, chỉ vào một loạt những con dấu màu đỏ đậm bên cổ, nói nhỏ: “Xem anh cắn tôi này!”
Hả? Tôi chúi người về phía trước xem cho kỹ. Áo len che hết non nửa. Có một hình vòng cung be bé đỏ ửng. Vụ này cũng quá gì và này nọ rồi. Nhìn kiểu gì cũng khiến người ta nghĩ ngợi lung tung!
“Cậu thôi đi. Tôi không hề dùng lực! Đấy không phải tôi gây ra…Đừng hòng vu oan cho tôi!” -Mặt tôi bỗng chốc nóng bừng. Không thể nào ngượng hơn được nữa. Nói thật thì đúng là điên lên cái gì cũng dám làm, hiểu ra mới thấy mình cũng cầm thú quá đi mất.
Hàn Mộ Vũ cũng quá không truy cứu trách nhiệm của tôi. Hắn kéo cổ áo len lại, cố gắng che đi những “tội chứng” của tôi, rồi nói một cách nhàn nhạt: “Lúc đầu tôi cũng không để ý. Bà chủ nhìn thấy…Bà hỏi tôi có phải bị người yêu cắn không…”
Tôi thực sự không còn mặt mũi gì để gặp người ta nữa rồi. Cúi đầu đếm đi đếm lại số tiền trong tay, mà hoàn toàn không biết đã đếm được bao nhiêu. Nghe hắn nói thế, tôi bèn tiếp một câu không qua suy nghĩ: “Phải đó, tôi cũng thấy thế!”
“…Ừa, tôi cũng nói là phải…” -Hắn nói tiếp.
Mãi tôi mới kịp phản ứng là điều hắn vừa nói có ý nghĩa gì. Nên giận hay nên ngượng đây? Là một thằng đàn ông, tôi cảm thấy giận dỗi quá nhỏ nhen, còn ngượng ngùng quá ẻo lả. Thế là tôi quyết định ngượng quá hóa giận. Nhưng sự vui sướng thấp thoáng, chân thật và nhiệt liệt trong lòng khiến tôi hoàn toàn không nổi đoá nổi. Hắn nói hắn thừa nhận chỗ đó là bị “người yêu” cắn.
Thế là, lại một lần nữa, tôi không đưa ra được một biểu cảm thích hợp. Sau khi trừng hắn một cái, tôi cực xoắn không biết nói gì nữa.
Hàn Mộ Vũ vẫn nhìn tôi một cách bình lặng như cũ, như thể không hề để bụng gì chuyện này. Đã rất nhiều lần tôi cảm thấy hắn như ngọn núi xa xăm trong tranh thủy mặc: sừng sững giữa viễn cảnh trống trải mờ ảo, cách một lớp mây mù hơi sương, không nhìn rõ được, không lại gần được, nhưng lại cho người ta vô vàn ảo tưởng. Nhưng trong giây phút này, tôi chắc mẩm là tên ấy cố tình qua đây để trả thù. Không sai vào đâu được. Vừa khỏi bệnh là khôn ranh liền, vẫn là lúc bệnh dễ bắt nạt hơn! Tôi bỗng nhiên hối hận. Mình tốt bụng đưa thuốc cho hắn làm gì? Để hắn mơ mơ màng màng chẳng phải rất tốt sao!
Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn lại nhẹ nhàng gõ lên mặt quầy: “Này, tiền sắp bị anh đếm rách rồi!”
“Đây!” -Tôi đẩy tiền trong tay ra cái rẹt.
Hắn đếm lại cẩn thận như thường lệ, sau đó rút mấy tờ ra, rồi nhét số còn lại cho tôi: “Trả tiền vé xe cho anh.”
Được rồi! Không thể nào không lấy được! Tôi chẳng nói chẳng rằng cất tiền đi.
Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt đã cuối năm. Chiều nay Hàn Mộ Vũ sẽ đi xe lửa về nhà. Tôi phải đi làm, không kịp đi tiễn hắn. Hôm qua hắn đã qua chào tôi rồi. Tôi hỏi hắn khi nào quay lại. Hắn nói chưa biết nữa. Dù gì cũng phải qua tháng Giêng đã. Vậy nghĩa là phải một tháng hơn rồi. Tôi dồn tất cả sự quyến luyến lẫn ghen tị vào trong ngữ khí cảm thán: “Cậu được nghỉ một tháng hơn cơ à! Tổng cộng chúng tôi chỉ có bốn ngày nghỉ thôi. Ngành dịch vụ đúng là không phải việc cho con người!”
Hàn Mộ Vũ đã quá quen với kiểu phàn nàn có tiếng không có miếng này của tôi, nên cũng miễn dịch với nó từ lâu rồi. Chúng tôi ngồi trên sofa của khu chờ đợi, nói chuyện mãi đến khi tôi không cười nổi nữa. Thực ra trong lòng tôi hiểu rõ đây chỉ là một cuộc chia ly nho nhỏ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu. Hắn nghe tôi chém gió cũng không nhiều lời, nhưng hắn nhất định cảm nhận được sự quyến luyến muốn giấu cũng không được của tôi. Cuối cùng tôi vẫn chịu không được nói: “Mộ Vũ, nếu trong nhà không có việc gì thì quay lại sớm chút nha!” -Tôi đoán mặt mình lúc đó chắc đáng thương lắm. Bằng không Hàn Mộ Vũ cũng không bất thình lình ôm chặt vai tôi. Hắn nói: “Được! An Nhiên. Không có việc gì tôi sẽ quay lại ngay. Lúc quay lại, mang cho anh đặc sản chỗ chúng tôi.”
Sau đó tôi cứ cười thất thần như thằng điên.
Trên đường về nhà, tôi nhìn căn nhà tôn Hàn Mộ Vũ sống từ xa. Lòng thầm nghĩ tôi qua nhà đó chơi quen rồi. Trong hơn một tháng tới không có chỗ nào để ghé chơi, khó chịu biết bao.
Về đến ký túc xá, tôi bật máy tính lên chơi game. Tâm tư không ở đấy. Chết liền mấy ván, tôi bèn tắt bà máy tính nằm phơi thây trên giường.
Nhìn thời gian, Hàn Mộ Vũ đi được ba tiếng hơn rồi.
Tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi.
Thế này không được. Thời gian còn dài lắm. Ngày tháng về sau phải sống thế nào đây? Tôi buồn bực vò đầu.
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên. Tôi biếng nhác cầm lên xem. Số lạ. Mở ra xem, bảy chữ: “An Nhiên, tôi là Hàn Mộ Vũ.”
Bật dậy cái pặc trên giường. Cảm giác mọi chán nản mệt mỏi bay sạch. Tôi nhìn bảy chữ cứu mạng này, hôn màn hình điện thoại một cái thật mạnh.
“Tên kia, mua điện thoại từ lúc nào thế?” -Tôi nhắn tin hỏi.
“Hôm nay mới mua, bằng thẻ ưu đãi mà anh cho tôi.” Một lúc lâu mới nhận được tin nhắn trả lời của hắn. Tôi biết điện thoại mới nên hắn vẫn xài chưa quen. Chờ thêm tí thì chờ thêm tí. Thứ anh mày có là thanh xuân. Dù sao cũng tốt hơn là hắn bỗng nhiên bặt âm vô tín.
“Sao cậu biết số di động tôi?”
“Lúc anh nói với anh Lục, tôi đã ghi nhớ rồi.”
“Sao cậu tinh tường thế? Cái gì cũng in vào trong mắt. Hôm nay xe có đông không?”
“Đặc biệt đông. Nhét đầy cả hành lang. Đứng cũng không có chỗ đứng. May mà tôi có chỗ ngồi. Tôi vác hành lý tìm chỗ ngồi hết ba khoang xe, mất gần một tiếng, bây giờ mới ngồi được một lúc.
Tôi tưởng tượng cái cảnh người chồng người trên xe lửa, da đầu lập tức tê rân: “Thế cậu ngồi nghỉ lát đi!”
“Không sao, tôi vừa ngồi xuống là muốn nhắn tin cho anh! Loay hoay cả buổi mới viết xong.”
“Ừa, lúc cậu nhắn tin cho tôi, tôi đang nhớ cậu.”
“Nhớ tôi làm gì?”
Hỏi kiểu gì thế không biết. Nhớ cậu là nhớ cậu, chứ còn để làm gì? Nhớ cậu thì làm được gì? Ai mà biết tôi muốn làm gì?
Tôi thoáng bực mình, cạch cạch gõ ra một dòng chữ: “Không làm gì cả, chỉ nhớ thôi!”
Cậu đúng là lúc thông minh thì thông minh lắm, lúc chậm hiểu cũng chậm hiểu lắm. Tôi không khỏi thương cảm cho đứa xui xẻo như tôi. Có lẽ cả đời tôi cũng phải che giấu kiềm chế. Lúc ở bên hắn còn có thể mặt dày tìm cơ hội gần gũi, lúc hắn bỏ đi cho dù muôn vàn quyến luyến cũng không có lý do để níu kéo.
Không được, không thể sống như thế được!
Tôi bực dọc vứt điện thoại đi. Kết quả là lại làm nó réo lên.
Không ngờ tên đó lại gọi qua. Tôi bấm nút nghe thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp mát rượi giữa một đống ồn ào huyên náo ở đầu dây bên kia: “A lô, xin chào!”
“Xin chào cái đầu á!” -Tôi không khỏi bật cười: “Cậu đến đâu rồi?”
“Không biết nữa!”
“Không có gì, đừng gọi. Ra khỏi vùng này là thành gọi đường dài. Đắt chết đi được.”
“Ừa, tôi đang thử chất lượng cuộc gọi.”
“Có được không?”
“Rất rõ.”
“Thế thì tốt!”
“Vậy…tôi cúp đây!”
“Ừa! …Chờ tí, trên xe có nhiều trộm cắp, cậu nhất định phải canh kĩ đồ đạc.”
“Tôi biết rồi!”
GV: Hế lô, I am back. Chợt nhận ra có mấy chỗ tháng giêng dịch nhầm thành tháng chạp. Sẽ từ từ sửa lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!