[Tình Trai] Chênh Lệch
Chương 18: Anh Không Dám Có Suy Nghĩ Gì Với Em
Vấn Đông kịp thời đưa lại túi khác cho cậu, ngại ngùng nói.
“Anh đưa nhầm, nếu…em muốn thì cứ lấy cũng được…”
Đinh Trì nhận lại cái túi khác từ tay anh nghe anh nói liền bật cười: “Thôi anh cứ để dành từ từ mà mặc đi”
Bàn tay nắm vô lăng của anh cứng đờ chẳng thể nói tiếp một câu nào nữa, Đinh Trì nhận đồ của anh rồi cậu không hề từ chối, trước khi nhận còn xem rất kĩ, hơn hết là phải nói lời cảm ơn chân thành, Vấn Đông da mặt không dày nãy giờ vẫn đang ngẩn tò te.
“Cảm ơn anh Đông!”
Vấn Đông chỉ biết cười trừ: “Đồ chợ không có đắt gì em đừng ngại”
“Em không ngại, chỉ có anh mới ngại thôi”
Vấn Đông quay mặt về phía trước sờ sờ mũi mình, bây giờ còn biết chọc quê anh nữa, đợi được đám người Vũ Tân mang theo cơn gió lao vào xe, đám Vũ Tân mua rất nhiều đồ, mấy cái đồ lặt vặt mà chiếm diện tích rất lớn, Vấn Nghiệp khởi động xe chạy về thôn.
Chị Ly cùng thím Trân với mấy người trong xóm tụ lại gói bánh tét, bên cạnh có đám nhóc bu quanh ríu rít không ngừng, cả bốn người cùng nhau đi về phía này liền thu hút sự chú ý bởi vì trong tay ai cũng xách đồ quá trời, con của thím Trân chạy tới bu quanh chân anh, Vấn Đông đưa đồ cho Đinh Trì nắm, bản thân mình thì bế thằng nhóc lên.
“Chà! Nhóc lớn quá rồi ha”
Thằng nhóc bấu vào cổ anh cười toe toét, chị Ly nói vọng tới.
“Mua cái nhiều như thế?”
Đinh Trì lại gần trả lời: “Mua mấy thứ lặt vặt thôi chị ạ”
Bọn Vũ Tân ai về nhà nấy, đi một chút ai ngờ đã tới ban trưa, Ly làm cơm xong hết rồi.
“Chị làm cơm xong rồi hai đứa ăn đi chị ăn rồi”
Vấn Đông cất đồ, thay quần áo mặc ở nhà xỏ dép xệch xạc đi tới, giờ anh như thằng ăn không ngồi rồi xương cốt không còn cứng như trước nữa, e là không thể ngồi không xơi nước như vậy được nữa.
Đinh Trì xới cơm cho anh, ăn cơm không nói chuyện hòa hợp mà ăn xong, chỉ còn hai ngày nữa tết liền tới, nhà Đinh Trì chỉ có hai mẹ con nhưng cũng muốn trang trí rất nhiều thứ, khi sáng Đinh Trì mua rất nhiều giấy đỏ cùng bút lông đầu to, Vấn Đông nhìn liền hiểu dụng ý của cậu.
Chị Ly nói: “Trong thôn có hai cha con bác Năm viết chữ rất đẹp, năm nào cũng sang nhà xin ít chữ treo”
Đinh Trì sửa soạn mực bút Vấn Đông ngồi xuống ghế nắm tờ giấy lên xem thử.
“Bác Năm còn biết viết thư pháp à?”
“Ừ nhưng không bằng anh Khôi, anh Khôi viết đẹp lắm”
Vấn Đông nắm bút lông Đinh Trì vừa mới mài mực xong, anh chấm mực tùy tiện viết một chữ, động tác trên tay Đinh Trì bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt không rời khỏi bàn tay múa bút của anh.
Đến khi Vấn Đông đặt bút xuống rồi Đinh Trì vẫn cứ tiếp tục nhìn không rời mắt, Vấn Đông ngước lên nhìn cậu cười cười: “Làm bẩn một tờ giấy của em rồi”
Trong tờ giấy đỏ vỏn vẹn vết mực đen ghi môt chữ “Trì”
Bút tích múa mây thể hiện phong cách con người của Vấn Đông.
Đinh Trì nhìn anh bằng ánh mắt sửng người, một lúc sau mới trầm trồ lên tiếng: “Anh còn biết viết thư pháp?”
“Chút tài mọn mua vui”
Đinh Trì nắm tờ giấy lên nhẹ nhàng hết sức có thể, cậu đứng hồi lâu vẫn cứ ngắm một chữ “Trì” này, hồi lâu mới thốt ra một chữ: “Đẹp”
Không ngờ Vấn Đông còn biết viết cả thư pháp chị Ly cũng tấm tắc khen ngợi, tất cả chữ trong nhà đều do Vấn Đông ngồi cả buổi chiều mà viết ra.
Riêng chữ “Trì” được cậu đặt cách treo trong phòng, Vấn Đông nói đây là chút tài mọn của anh thế nào Đinh Trì cũng không tin được, rốt cuộc anh còn giỏi thứ gì nữa.
Những ngày gần tết không đi làm Đinh Trì chỉ ở nhà phụ mẹ làm việc, cơm nước sẵn sàng rồi, đợi tới khi ngồi vào bàn ăn điện thoại vang lên một tiếng, Vấn Đông buông đũa nhìn.
– Vấn Đông tôi với cậu có phải là bạn không, dù sao thì cũng chúc cậu ăn tết vui vẻ.
Nội dung rất ngắn gọn nhưng mà mang cả tâm tình của Triệu Từ Ngôn, Vấn Đông liền bật cười, anh lưu luyến nơi này quá phút chốc quên luôn cả hắn, Triệu Từ Ngôn ở đây chỉ có mình anh là bạn thân, tính hắn chỉ thích tìm bạn tình chứ chẳng thích dao du tìm huynh hệ, nếu không nhận được tin nhắn của hắn thì Vấn Đông có lẽ đã quen béng đi mất rồi.
Anh gửi định vị qua cho hắn chỉ nhắn một tin: – Tới đầu hẻm đợi tôi”
Vấn Đông ở đây đã lâu nhưng chưa bao giờ nhắc tới chuyện người nhà với ai, lần này Vấn Đông nói có bạn tới chơi làm hai mẹ con Đinh Trì rất bất ngờ.
Ly hỏi: “Bạn cháu cũng ở trên thành phố luôn hả?”
“Đúng rồi, chắc có thể nó sẽ ở qua tết không phiền chị chứ?”
“Phiền cái gì chị sợ nhà không đủ chỗ tiếp đãi bạn em”
Vấn Đông ăn miếng cơm nói: “Nó ngủ với em là được rồi”
Định Trì hướng mắt nhìn anh yên lặng không nói.
Ăn cơm xong nằm đọc sách khoảng hai tiếng Vấn Đông nhận được tin nhắn liền mang áo khoác ra ngoài.
Chị Ly bảo Đinh Trì: “Nhanh nhanh xem thử có gì ăn được không, người ta trên thành phố có thích ăn chè bắp không ta, hồng ngoài sân còn chưa khô”
Đinh Trì phiền quá: “Chỉ là bạn của ảnh thôi mà”
Triệu Từ Ngôn thật sự được sủng mà kinh sợ, Vấn Đông không từ mà biệt biến mất ba tháng liền đột nhiên hôm nay lương tâm cắn rứt hay sao mà gửi định vị, nếu biết như thế đã không sỗ sàng mà mềm mỏng với anh rồi, thì ra anh thích dạng nói chuyện mềm mỏng đáng thương.
Triệu Từ Ngôn lái xe tới đầu con hẻm thì không đi vào được nữa, đi một chút mới thấy sao quen quen, hắn cũng không mất trí nhớ nhanh đến như vậy, phút chốc đã nhìn ra đây là đâu.
Triệu Từ Ngôn mắt thấy thân ảnh cao lớn từ trong sương đêm từ từ đi tới, Triệu Từ Ngôn đột nhiên muốn khóc quá chừng chưng, mà cảm giác muốn lao lên đánh thì nhiều hơn, nhưng kể từ giây phút nhìn thấy khuôn mặt của Vấn Đông người hàng thật người thật xuất hiện Triệu Từ Ngôn lại thấy ngỡ ngàng hơn.
Đây là Vấn Đông? Ngoài khuôn mặt hơi mập lên chút đâu đâu cũng thấy không giống, anh khoác áo khoác đen rộng thênh thang quần thể thao để dây quần thả lòa xòa, hơn nữa còn…
“Cậu cắt tóc?”
Triệu Từ Ngôn vẫn như ngày mà Vấn Đông đi, đối với câu hỏi này thì Vấn Đông nói: “Ừ! Trước khi đi đã cắt tóc”
Tóc trước đây của anh rất dài, anh còn thích để kiểu tóc manbun nhưng lại không hợp với người làm du lịch, cho nên anh không để, bây giờ thì cắt luôn cho tiện cắt sát hai bên mai, nhưng làm sao cũng không che mờ được vẻ đẹp trai của mình.
Triệu Từ Ngôn không hỏi về vấn đề nhàm chán này nữa, tay chỉ vào trong: “Cậu ở đây suốt ba tháng?”
“Ừ! Cậu để xe ở đây cùng tôi vào nhà”
Triệu Từ Ngôn đi bên cạnh Vấn Đông, cũng không lắm lời mà ngoan ngoãn theo anh vào nhà.
Trước khi vào Vấn Đông liền nhắc nhở hắn: “Nhà chỉ có hai mẹ con, cậu khống chế cái miệng lại đừng có nói lung tung”
“Biết rồi, nhìn tôi giống người như vậy lắm sao!”
Chị Ly thấy anh dẫn người vào nhà liền tiến lên chào hỏi: “Đây là bạn em sao? Đẹp trai quá”
Triệu Từ Ngôn cũng cười tươi rói không chê không phiền bắt tay với chị: “Dạ em chào chị, chị cũng còn trẻ lắm ạ”
Đợi Đinh Trì bưng trà ra, Vấn Đông nói: “Nó tên Triệu Từ Ngôn bạn trên thành phố của em”
Triệu Từ Ngôn vừa nhìn liền toát ra cổ không khí tràn ngập mùi tiền, Vấn Đông quên nhắc hắn thu liễm mình lại, ăn mặc không hợp môi trường không hợp, cảm thấy rất nhiều chỗ rất không hợp, sợ hai mẹ con bọn họ cảm thấy khoảng cách, may mà thằng Triệu Từ Ngôn rất biết cách ăn nói, liên tiếp chọc chị Ly cười, khiến Vấn Đông phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Triệu Từ Ngôn tới đã trễ lắm rồi, chị Ly ráng thức để tiếp đãi, đến buồn ngủ không chịu nổi mới thôi, Đinh Trì ngồi một bên không nói gì.
“Thằng nhóc này là con của chị Ly à?”
“Ừ! Nhìn đẹp trai phải không?”
Triệu Từ Ngôn nhìn Đinh Trì bằng ánh mắt không thu liễm gì hết, đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng khẩu vị của Vấn Đông cũng mặn quá, mười bảu tuổi cách nhau tận mười tuổi, coi chừng ở tù như chơi.
Vấn Đông đá chân hắn, đánh ánh mắt qua: “Đừng nghĩ bậy”
Có mặt Đinh Trì ở đây Triệu Từ Ngôn không tiện nói gì thêm, có rất nhiều câu muốn hỏi rõ Vấn Đông mà bây giờ hắn đi đường xa buồn ngủ lắm rồi, có gì mai hẳn nói.
Vấn Đông dẫn hắn lên lầu trước khi đi còn làm thế với Đinh Trì: “Ngủ đi em”
“Cậu tính ở lại đây qua tết?”
Triệu Từ Ngôn vừa ngáp vừa nói: “Có thể cậu không biết trong ba tháng vừa qua tôi chán chường thế nào không hả, cậu nói đi là đi biệt tích luôn à”
Vấn Đông không muốn nhắc tới vấn đề này, Triệu Từ Ngôn đang đánh giá căn phòng bộ dáng tặc lưỡi: “Căn hộ rộng cả thước của cậu đâu rồi giờ phải gồng mình sống chật chội ở đây, bây giờ tôi mới biết cậu có sở thích này!”
“Đừng nói nhảm nữa, tôi đá cậu ở đâu thì về lại ở đó bây giờ”
Vấn Đông sửa soạn chăn màng, hắn ngã mình xuống giường miệng lảm nhảm: “Thật ra tôi không chê gì hết chỉ là thấy cậu thật sự có chút đáng thương, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tí nào về cậu, cậu thích làm thứ gì thì cậu làm thứ ấy xem ràng buộc chó má gì đó hệt như giẻ lau rách, về điểm này tôi thật sự rất khâm phục cậu”
Vấn Đông trầm ngâm không nói, Triệu Từ Ngôn mắt đã lim dim ngủ, Đinh Trì cầm áo khoác của anh đứng ngoài cửa bỗng quay đầu đi xuống, nghe quá nhiều thứ không thể nghe, càng nghe càng thấy chênh lệch.
Cậu móc áo anh ngay ngắn trên giá treo, bản thân mình ngồi lên bàn, ngồi ngẩn người một lúc lâu mới đứng dậy đi ra khỏi nhà, cửa nhà vẫn chưa khóa gió đêm lùa vào, lùa vào trong vạt áo của Vấn Đông, anh đứng dưới hoa Bằng Lăng yên lặng nhìn trời, Đinh Trì sửng sốt đứng không tiếng động vậy mà Vấn Đông lại nhận ra được hơi thở của cậu.
“Em chưa ngủ à”
Đinh Trì bị lộ nguyên con bước tới gần: “Vẫn chưa”
“Bạn anh tới có phiền em lắm không”
Vấn Đông rất để ý cảm nhận của Đinh Trì.
“Không phiền”
Vấn Đông đùa: “Đẹp trai lắm phải không?”
“…”
Tự dưng Vấn Đông hỏi một câu như vậy nghe kiểu gì cũng thấy sai sai, anh ngồi xuống ghế vội nói: “Giường bị nó chiếm rồi anh ra đây ngồi một chút”
Đinh Trì cũng ngồi xuống bỗng nhiên gọi: “Anh Đông!”
“Hửm?”
“Anh có suy nghĩ gì về em?”
Vấn Đông sửng sốt, thằng nhóc này thật sự làm người ta bất ngờ như vậy, đường đột mà thốt ra Vấn Đông không kinh ngạc mới là lạ, là lạ là tại sao cậu biết anh giấu tâm tình của mình, mấy đứa trẻ mới lớn giờ không đơn giản nhỉ.
Đã vạch trần rồi thì anh cũng không muốn giấu tâm tình của mình nữa, giọng của Vấn Đông rất nhẹ nhàng tựa gió trong sương đêm.
“Anh không dám có suy nghĩ gì với em, cho dù có anh sẽ không ngay bây giờ mà nói ra, mặc dù tuổi tác đối với anh không thành vấn đề gì, nhưng ngọn cỏ này cách anh một khoảng cách quá lớn, vẫn chưa đủ trưởng thành anh sợ làm vấy bẩn nó, sợ nó day vào anh rồi thì không có đường ra”
Đinh Trì yên lặng lắng nghe, cũng thấy mình thật sự sỗ sàng, quá đường đột, cậu không giận vì Vấn Đông ví mình như ngọn cỏ, cậu cũng chưa biết chắc là mình có như vậy với Vấn Đông hay không, có thể do sự rung động nhất thời của mình.
Chớm nở chớm tàn mà thôi.
____________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!