[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách
Chương 18: Tương tư
“Cậu…đừng hát nữa!”
Quý Thừa ngừng hát, nhìn Hứa Trác có phần căng thẳng, hắn nói.
“Cậu sao vậy?”
Hứa Trác còn ngồi đây nữa, thì bộ não liền hỏng mất, hình như cậu bị gì đó thật rồi, hình như bị Quý hớp hồn rồi, trúng bùa mê thuốc lú của hắn rồi, Hứa Trác hoảng sợ quá, luống cuống ngồi dậy, bị Quý Thừa đưa tay cản lại.
“Trúng gió à?”
Thật sự trong phòng Quý Thừa rất kín, ngoài phòng ngủ ra thì làm gì có máy lạnh, Hứa Trác chỉ hơi hoa mắt chóng mặt rồi, tửu lượng cậu kém uống nhiều quá đâm ra ảo giác thôi, Hứa Trác ổn định lại, đưa tay lên thái dương.
“Hơi chóng mặt!”
Quý Thừa thả tay cậu ra vào phòng mình miệng còn lãi nhãi: “Uống không được còn uống cho cố vào!”
Hứa Trác nằm thẳng cẳng lên sofa, tay gác lên trán, cậu thật sự không dám nghĩ, không muốn nghĩ tới mình bị gì, hình như có một loại trốn tránh không tên khiến Hứa Trác không muốn nghĩ nhiều, bây giờ đầu óc cậu có chút loạn, tinh thần cũng không được tốt, đến khi Quý Thừa đi ra thấy Hứa Trác ngủ trên sofa, hắn cầm chai dầu nóng, ngồi xuống đổ ra xoa hai lên thái dương cho cậu, Hứa Trác đang thiu thiu vì nóng mà phải giật mình tỉnh lại, thấy Quý Thừa thật gần trong tầm mắt cậu, Hứa Trác phản xạ cực nhanh đẩy hắn một lực, Quý Thừa bị đẩy ngồi hẳn xuống dưới đất luôn.
“Cậu muốn giết tôi đó hả Quý Thừa, cay quá cay quá..!”
Dầu nóng bị Hứa Trác không cẩn thận làm lan vào mắt, khiến mắt cay xè, tròng mắt đỏ chót chảy ra cả nước mắt sinh lý, Quý Thừa không những không hối lỗi, nhìn thấy cậu chật vật, cười như được mùa.
“Đừng dụi!”
Hứa Trác nổi điên: “Cười nữa tao bẻ răng mày!”
Bọn Trí Tiết Lâm nghe tiếng Hứa Trác chửi bới, bọn hắn chạy ra thì thấy Quý Thừa ngồi dưới đất cười, còn Triển Dịch ngồi ở trên sofa…khóc?
Trí Tiết Lâm đã say quá trớn không chịu được nước mắt nam nhi, cậu ta quát Quý Thừa: “Mày ăn hiếp Triển Dịch phải không, tao không ngờ mày là loạn đàn ông như vậy, Triển Dịch….!”
Hứa Trác: “…”
Quý Thừa: “…”
Hứa Trác ngồi trên ghế sẵn tiện đạp Trí Tiết Lâm một phát, nằm xuống lại ghế ngủ đến chiều, trong khi đó Quý Thừa thu dọn bàn chén, hắn rửa chén xong, Triển Dịch liền tỉnh dậy.
Hứa Trác cảm thấy đầu mình tỉnh táo không ít, mắt đỡ cay rồi, cặp mắt mơ màng nhìn thân ảnh Quý Thừa đong đưa qua lại, Hứa Trác hết hồn mở mắt to mới thấy rõ Quý Thừa căn bản đang lau nhà, Hứa Trác mới ngồi dậy, nhìn hắn rồi nhìn bánh kem cắm đèn cầy chưa ăn vẫn còn trên bàn, cậu đi lại gỡ đèn cầy lên tự nguyện rửa phần kem dính để ngăn nắp trên kệ bếp cho hắn, Quý Thừa chống nạnh đứng đằng sau nói.
“Tôi tưởng thứ như đèn cầy đã tuyệt chủng rồi chứ!”
Hứa Trác quay lại: “Cậu mới tuyệt chủng!”
Hứa Trác chỉ vào bánh kem: “Đem qua cho Hứa Dật ăn đi!”
“Bánh kem của tôi sao phải cho Hứa Dật?”
Hứa Trác bỗng cảm thấy lời Quý Thừa nói ra tràn ngập mùi của trẻ con lên ba, không biết hắn đang đùa hay thật: “Mày cứ lấy ăn đi!”
Quý Thừa đương nhiên chỉ nói đùa, hắn không thích ăn đồ ngọt, tìm thời gian cho Hứa Dật, bỗng nhiên nhớ tới cái gì hắn xòe tay ra trước mặt mình, sắc mặt tỉnh bơ nói như điều hiển nhiên.
“Quà của tôi đâu?”
“Quà gì?”
“Quà sinh nhật!”
Hứa Trác à lên một tiếng, thúc chân gọi Trí Tiết Lâm dậy, Trí Tiết Lâm nằm dưới nền mở miệng chửi đổng lên, Hứa Trác hét vào lỗ tai cậu ta: “Cậu có mang quà tặng cho Quý Thừa không!”
Trí Tiết Lâm theo quán tính trả lời mà mắt vẫn nhắm: “Quà con khỉ!”
Hứa Trác nhận được câu trả lời rất tốt từ phía họ Trí, liền đốp lại lời Quý Thừa: “Quà con khỉ!”
Tay cầm cán lau nhà của Quý Thừa cứng đờ: “…”
Hứa Trác vứt cái dây đó ở xó nào rồi, nữa muốn tặng nữa muốn không, thôi không đưa cho lành, để khi nào cho Hứa Dật, thật ra Hứa Trác không muốn tặng hắn mà căn bản là lười, muốn tặng khi nào tìm lại cái đã.
Quý Thừa chỉ là nói đùa, dù sao hôm nay cũng tốt rồi, nhưng mà nhìn khuôn mặt Hứa Trác cứ muốn đòi quà từ cậu ta.
Hứa Trác về nhà nữa đêm cặp mắt tỉnh như sao sáng, chưa bao giờ cậu thấy mình tỉnh táo như lúc này, bàn tay nhất thời to gan mở giao diện ghi âm lên, bản mới nhất, như có sự thúc đẩy nào đó, Hứa Trác đầu căng lên, giọng hát Quý Thừa được thu lại phát ra, cậu để bên tai mình, Hứa Trác bây giờ nghe rõ ràng từng câu từng chữ, vẫn thấy mình có cảm giác trần trụi như lúc chiều, chân thật đến nổi Hứa Trác cũng thấy bất thường, mắt Hứa Trác như phủ sương mù tất cả đều mờ mịt, trong đầu cậu chỉ có hình ảnh Quý Thừa lướt qua, diện mạo hắn rõ ràng mà lại không rõ ràng, tiếng hát như thủ thỉ bên tai, sắc mặt người ngoài nhìn vào liền biết mà người trong cuộc lại không biết.
Tựa như một câu thơ Trung Quốc Ngọc Lâu Xuân – Xuân Hận của Án Thù rất hay.
“Góc bể chân trời thường hữu hạn.
Chỉ có tương tư lại vô bờ”
.
“Cắm trại 26/3 sẽ được tổ chức, địa điểm do trường chọn hiện giờ thì chưa biết, nhưng ăn chơi xong rồi phải học gấp…!”
Thầy chưa nói hết câu cả lớp liền nháo nhào lên, đập bàn đập ghế kinh thiên động địa.
Thầy liền chỉ vào đầu mình: “Đập lên đầu tôi luôn nè!”
Thấy không có ai nói tiếp nữa ông liền nói: “Chỉ còn hai tháng rưỡi nữa thôi là kết thúc năm học, rồi chỉ còn một năm nữa thôi là kết thúc chương trình phổ thông, thời gian các em ngồi ở đây không còn nhiều nữa…”
Quý Thừa đang ở trong khoảng trời riêng của hắn, tai không nghe bộ não không hoạt động, tay chống cằm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn mấy đứa lớp khác học thể dục, hắn không phải không muốn học mà học không vô nữa, não như mất một phần kiến thức vậy, khoảng thời gian Hứa Trác đi, Quý Thừa không học hành gì trong hai tháng liền, cậu ta rất có năng lực kéo chân Quý Thừa, có lẽ một phần là do hắn muốn như vậy.
Hứa Trác cũng quay thân ảnh chống cằm nhìn Quý Thừa, cậu cứ như không cản lại được lý trí, đoạn ghi âm đêm qua cậu chỉ trót dại mở có một lần tâm tình liền xáo động tới bây giờ, bây giờ cậu lại chợt nhận ra có rất nhiều chuyện cậu vẫn chưa hề hiểu hết về Quý Thừa, khi cậu làm một người khác góc nhìn liền thay đổi, chẳng lẽ khi làm “Hứa Trác” góc nhìn của hắn chỉ xoay quanh cậu? Hứa Trác biết được Quý Thừa đôi khi sẽ nổi điên vô cớ, đôi khi không giống Quý Thừa mà cậu biết chút nào.
Có lẽ mắt cậu trước đây tầm nhìn quá hạn hẹp nhìn không thấu được lòng của Quý Thừa.
Hình như ánh mắt Hứa Trác nhìn Quý Thừa đột nhiên lại có chút thay đổi, thay đổi kiểu này làm dọa Hứa Trác, Hứa Trác chưa bao giờ nhìn hắn kĩ như vậy, trước đây chỉ thấy hắn đẹp trai, ngoài tốt ra thì không còn gì khác.
Thầy Ngô nhìn Triển Dịch chăm chú, khuôn mặt tỏa ra cổ khí màu đỏ, đột nhiên lên tiếng.
“Em nhìn mắt tôi thử có dính ghèn không?”
Hứa Trác như chết đứng, thấy khuôn mặt thầy Ngô zoom HD cực nét trước mặt cậu, Quý Thừa cũng tỉnh táo lại nhìn qua, cậu không dám nói tiếng nào.
“Chú ý một chút đi, đừng tưởng tiết sinh hoạt lớp là có thể thả hồn rong chơi!”
Ra về, Hứa Trác mang cặp đi cùng bọn Trí Tiết Lâm, Trí Tiết Lâm lên tiếng: “Cắp trại lớp mày có đi không?”
Hứa Trác ngờ mặt ra: “Cắm trại gì?”
Trí Tiết Lâm liền nhàm chán nhìn Quý Thừa: “Cậu có đi không?”
Trí Tiết Lâm liền nhận lại câu nói y như vậy.
“Cắm trại gì?”
“Bọn mày bị mắt chứng gì vậy?”
Lý Lâm ở đằng sau ló mặt ra: “Bệnh tương tư em nào, tiết cuối tao thấy bọn nó nhìn lớp khác học thể dục!”
“Mẹ nó em nào sao không nói với tao gì hết!”
Hứa Trác tán vào mặt Lý Lâm một cái: “Bận tương tư mày đó!”
Lý Lâm rùng mình như bị giật kinh phong.
Quý Thừa như nhớ ra cái gì lục trong cặp: “À tao có quà tặng cho Triển Dịch này!”
Hứa Trác nghệch mặt ra, Trí Tiết Lâm hứng thú nhìn vào trong, Quý Thừa kéo Hứa Trác ngồi xuống ghế đá, lấy ra một cái tờ giấy?
Hứa Trác nhìn kĩ thì không phải tờ giấy mà là hình dán? Quý Thừa đưa cái này làm gì, não bị úng nước à?
“Xoắn chân lên tao dán cho mày!”
Trí Tiết Lâm hét lên: “Hình xăm này ngầu nha!”
“Mày bệnh hả Quý Thừa, mua cái này làm gì?”
Quý Thừa đã xoắn quần Hứa Trác, vết sẹo dài như rắn rết hiện ra, chân Hứa Trác đang đẹp vì vết sẹo này mà đau buồn suốt mấy ngày trời.
Quý Thừa liền lấy chai nước suối ra, gở hình dán, Hứa Trác chưa kịp phản ứng hắn đã dán vào, đổ nước lên.
“Mày điên hả? Thầy mà biết ổng giết tao chết!”
Quý Thừa trả lời chắc nịch: “Yên tâm một tuần nó tự tróc, không ai thấy đâu!”
Hứa Trác nghi ngờ nhìn Quý Thừa lạ lùng trong mắt cậu: “Mày học thói xấu này ở đâu ra vậy?”
“Thói xấu gì? Chơi một chút thôi!”
Trí Tiết Lâm một bên nói: “Tao cũng thấy nó ngầu mà!”
“Ngầu con mẹ bọn mày gở ra!”
Quý Thừa vỗ vai Hứa Trác vẻ mặt diễn xuất có đào tạo: “Dán vào rồi không gỡ ra được!”
Quý Thừa giật mặt sau của hình dán ra, cũng dật ra luôn lông chân của Hứa Trác, cậu con mẹ nó thốn đến tận trời xanh, chưa kịp chửi rủa ánh mắt nhìn xuống chân mình.
“Cái…cái gì đây?”
Căn bản là vết sẹo đã biến mất, thay vào đó chính là một cái hình dán xăm từ đầu gối đến cổ chân, Hứa Trác vừa nhìn đầu liền đau âm ỉ, mấy cái hình dán trẻ trâu này chỉ có bọn lưu manh băng đảng mới xăm, ở trên có con rồng to uốn lượn tinh con mẹ sảo, Quý Thừa từ bao giờ chơi cái trò ấu trĩ như vậy?
“Cậu mua hình gì không được, tại sao lại mua hình này?”
Quý Thừa cũng nhận ra điều đó: “Tôi nghe ông chủ quảng cáo, nói cực ngầu!”
“…”
Mẹ nó dù sao cũng đã xăm rồi, có gỡ cũng phải đợi một tuần, Hứa Trác không làm gì khác mà ngồi dậy, nét mặt điên không có chỗ phát tiết, lườm nguýt Quý Thừa.
Vương Triết đi ngang qua nhìn thấy, khóe miệng cậu ta ngứa đòn lắm: “Một lũ điên!”
Hứa Trác nghe vậy chỉ tay vào Vương Triết chửi, thân hình tạo dáng: “Lớp một tới lớp năm tao còn chưa sợ cậy gì cái đứa lớp mười một như mày!”
Cả bọn vỗ tay phụ họa: “Ra dáng lắm, Triển đại ca!”
Vương Triết ánh mắt nhìn bọn họ như lũ điên mới trốn trại, không nói gì đã bỏ đi.
Cậu với đám họ Trí đúng là đám thần kinh!
____________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!