[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách
Chương 21: Ai đã mang nỗi nhớ của tôi đi rồi!
Hứa Trác lén lút tới nỗi ba mẹ Quý Thừa vẫn không biết có cậu qua đêm ở đây, Quý Thừa đã phi tan chứng cứ, Hứa Trác mặt dày ăn trưa nhà Quý Thừa, tất cả đồ ăn là do hắn nấu, ba mẹ Quý Thừa đi làm đến chiều tối mới về.
Hứa Trác bôi thuốc đã đỡ hơn rồi, mà ngồi xuống phải có khăn mềm lót lên, không chật vật thảm hại như hôm qua nữa, nhìn bàn đồ ăn, thật ra Quý Thừa nấu ăn rất tốt, tốt hơn cậu nhiều, Hứa Trác nghèo mà bài đặt kén ăn lắm, cậu không thích ăn thịt heo luộc, không thích ăn cá, thịt bò phải thịt mềm nhất và không được có một chút mỡ, ăn canh không bao giờ nấu canh rau với thịt bò thịt heo, không ăn được xì dầu, thói ăn của Hứa Trác rất kì cục, ăn đậu phụ chấm muối ớt, canh phải thật nóng, húp bỏng lưỡi mới được…,mặc dù kén nhưng mà Hứa Trác lại tương đối dễ nuôi, cứ tuần ăn trứng chiên là được, chỉ có trứng là không ngán.
Quý Thừa quả thực rất “chiều” theo ý cậu, hắn nấu khổ qua xào trứng, canh trứng nóng cà chua, đĩa tôm xào me, Hứa Trác ăn rất ngon, ăn đến nghẹn chết.
“Khụ khụ…!”
Quý Thừa đi rót nước cho cậu, Hứa Trác sáng nay ngủ đến trưa chưa có gì bỏ bụng, ăn như chết đói, tật xấu gì cũng lòi ra hết rồi, mặt không còn để mất nữa.
Hứa Trác ăn xong, nhân viên phục vụ Quý Thừa tới dọn bàn, đem vào bếp rửa, Hứa Trác như robot lết về phòng Quý Thừa, hôm qua gặp chuyện khó nói, bây giờ mới nhìn kĩ phòng Quý Thừa căn bản chẳng thay đổi gì, hắn thích đọc sách nhưng mà sách không phải người phàm như Hứa Trác có thể đọc được, đương nhiên là sách tiếng anh tiếng tàu gì đó, trên bàn học còn dán mấy cái công thức ghi nhớ chằng chịt, Hứa Trác nhìn vào muốn chỉ tay lên hỏi ông trời.
Ai đã lấy Quý Thừa của ngày xưa đi rồi!
Hứa Trác lót khăn xuống ghế, tự mình ngồi lên bàn học của hắn, hồi niệm một chút, lúc trước hay ăn chực nhà Quý Thừa chực không biết chai mặt, hắn chịu đựng phải quá giỏi, Hứa Trác lật vội mấy quyển sổ ghi chép của hắn ra xem, trời ạ, toàn là công thức, não Hứa Trác loading nãy giờ vẫn không hiểu.
Hứa Trác lục một hồi lục được một quyển sách, không hiểu sao lại thu hút Hứa Trác, cái này không hẳn là quyển sách hình như là một cuốn tiểu thuyết, bìa đen kịt chỉ có chữ trắng, tựa đề rất sến súa nhưng không hiểu sao lại có một loại đau lòng day dứt.
《 Ai đã mang nỗi nhớ của tôi đi rồi 》
Hứa Trác kinh ngạc đến cứng đờ cư nhiên tên tác giả là “Hứa Trác” cậu viết sách từ bao giờ? Quý Thừa tìm đâu ra người viết quyển sách này giống hệt tên cậu như vậy? Như có một thứ thôi thúc cậu, cậu rốt cuộc mở ra, thứ đập vào mắt cậu đến cậu cũng không ngờ được, Hứa Trác tay hơi run lấy tấm ảnh nhỏ tên, người trên ảnh chính là cậu, cậu đang ngủ say trên bàn học chỉ lộ ra đôi mắt nhắm, Hứa Trác đáy mắt giật giật, hình như cậu đang chạm tới Quý Thừa, chạm tới bí mật của hắn, Hứa Trác khẩn trương đến thân thể hơi run, do cậu nghĩ nhiều thôi bạn bè chụp trộm nhau có vấn đề gì đâu, cậu cũng hay chụp trộm hắn mà, chỉ là không có in ra như vậy.
Hứa Trác còn thấy dòng chữ nhỏ, bút phát viết rất đẹp.
《 Cậu là người trong nỗi nhớ của tôi, còn tôi là người muốn lưu lại trong nỗi nhớ của cậu 》
Chỉ là một câu hát thôi, Hứa Trác đọc trong tình huống này vang lên một loại hơi thở ám muội, Hứa Trác không muốn mình nghĩ quá nhiều, nhưng có nghĩ nhiều thì không thể nghĩ ra được trọng tâm là gì.
Hứa Trác quyết định bỏ qua, nhìn ra cửa hơi sợ Quý Thừa đột nhập vào, mặc dù chẳng có gì để nói ở đây, cậu chỉ đọc tiểu thuyết thôi mà, quyển này còn in hẳn giấy đẹp còn dày nữa, Quý Thừa không thể nào tự viết được, nhưng mọi suy nghĩ lấp liếm của cậu đã bị dòng chữ đầu tiên đánh đến nát bét.
《 Tôi là người khá cường điệu, không thích nói chuyện nhiều, nhưng cũng không tránh thoát được cậu ta, lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, vào đầu hạ, tôi đang học lớp sáu, một đứa con nít chua chua học giỏi, thời tiết nóng đến bức người, tôi đòi mẹ mua máy lạnh bà cò kè với tôi bảo vài bữa, tôi thấy bà khó khăn đi làm như vậy không hề nhắc đến vấn đề này lần nào nữa, nhà tôi có giàn hoa giấy sáng trưa chiều tối đều mát, một phần hẳn là do hướng nhà đón gió đến, tôi cứ lúc nào ở nhà đều chiếm chệ đặt ghế ngồi trước giàn hoa giấy, lúc đó đang đọc sách tôi liền nghe thấy tiếng nói cười vang lên cùng tới tiếng xe tải nổ ùn ùn, tôi không có tính tò mò tiếp tục đọc sách của mình, tôi lại nghe thấy một điệu của một người phụ nữ.
“Nhìn kìa nhà kia có giàn hoa giấy đẹp thế!”
“Hoa cái gì, rắn không thì có!”
Tôi muốn xem thử thằng nhãi nào nói nhà tôi như thế, tôi đứng lên ghế thì nhìn thấy một gia đình ba người cùng với một em bé nhỏ xíu trong tay người phụ nữ, bên cạnh còn có một chiếc xe tải để đủ thứ đồ, nói hoa nhà tôi có rắn chính là tên nhóc nhỏ người kia, miệng cậu ta chu lên trông ghét lắm, cậu ta hình như cũng thấy tôi, tôi cũng thấy ghét cậu ta, từ lúc đó gần nhà tôi có hàng xóm chuyển tới, chính là cậu ta… 》
Trong phòng có máy lạnh mà Hứa Trác chảy mồ hôi lấm tấm, ngay lập tức gấp sách lại cái “bụp”, bây giờ cậu đã chắc quyển sách này là hắn viết, không biết là hắn viết lúc cậu đã “chết” hay là chưa “chết”, Hứa Trác quyết định không đọc nữa, không đọc nữa, cậu gấp sách lại để ngay ngắn lại chỗ cũ, Hứa Trác lết thân lại giường, nằm xuống lấy chăn trùm lên.
Có như thế nào cũng không xua được mọi ý nghĩ điên cuồng trong đầu, không ai là bạn thân mà viết như vậy cả, Hứa Trác chính là giả ngu, cậu là người khô khan không hiểu nổi nhân tình thế thái là cái gì, nhưng cậu phải làm sao để hiểu được Quý Thừa đây? Hứa Trác không muốn đọc nữa bởi vì cậu sợ, sợ biết được thứ gì đó sẽ khiến cậu khó xử mà hắn cũng khó xử, Hứa Trác phải trốn tránh thôi, nhưng đến bây giờ cậu mới biết.
Hình như Hứa Trác “mất” đi chính là nỗi ám ảnh của Quý Thừa, những chuyện kì lạ xảy ra trước mắt cậu, Quý Thừa thật sự là một tên giỏi giấu giếm.
Quý Thừa lục đục mở cửa phòng Hứa Trác cả người căng cứng, Quý Thừa thấy Triển Dịch quấn chăn kín mít đi tới tăng nhiệt độ lên, lạnh lắm sao? Chỉ hai mươi độ thôi mà.
“Cậu ngủ rồi sao?”
Thấy hắn khèo chăn cậu, Hứa Trác giả bộ ngủ, Quý Thừa mới không gọi nữa.
“Chắc kiếp trước tôi mắc nợ cậu nên kiếp này mới hầu hạ cậu đây!”
Hắn nói cậu này chẳng có một chút tức giận gì, nhưng Hứa Trác nghe xong lại giận, giận xong lại thấy hắn nói cũng không hoàn toàn sai.
Quý Thừa ngồi lên bàn làm gì đó, Hứa Trác vùng chăn ra, nhìn bóng lưng ngồi lên ghế của hắn, hắn chăm chú làm cái gì đó, mặc áo mỏng ẩn hiện ra vai rất rộng, tóc ngắn lại, hình như mới cắt, Hứa Trác chưa bao giờ thấy mình hay nhìn lén Quý Thừa như trước đây, trước đây cậu tự nhiên lắm không hề biết cảm xúc hay con người thật của hắn ra sao, cứ tưởng cậu hiểu hắn nhất nhưng không phải, đến bây giờ cậu vẫn không hiểu nỗi hắn, miệng lên tiếng lẩm bẩm.
“Mẹ nó! Sao tim đập nhanh vậy?”
Hình như là bị bệnh hiểm nghèo rồi: “Đệt! Ngừng đập đi!”
Hứa Trác làm cuộc chiến hỗn loạn trong đầu rồi ngủ đến chiều, mới tá hỏa từ biệt Quý Thừa đi về, Quý Thừa đứng ngoài cửa nhìn Triển Dịch mang dép, định nhắc cậu ta bôi thuốc đúng giờ nhưng nghĩ lại nên thôi.
Hứa Trác nhìn hắn nói: “Đồ cậu tôi sẽ về giặt sạch rồi trả cho cậu sau!”
“Ừ!”
Dù sao thì Hứa Trác vẫn nên nói lời cảm ơn chân thành nhất: “Cảm ơn cậu nhiều nha!”
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!”
Khi Quý Thừa phát ra câu nói này hắn hệt như Đường Tăng trong Tây Du Kí, Hứa Trác rùng rợn đi về, Quý Thừa cười cười định đóng cửa lại thấy thân ảnh Triển Dịch lấp ló từ từ chạy vào, cậu thở hổn hển.
“Đúng rồi! Chuyện này cậu không được nói cho ai đó!”
Quý Thừa không nhịn được cười: “Tôi là người thích nói chuyện sao?”
“Được rồi tôi về thật đây!”
“Mẹ con về rồi!”
Mẹ Triển Dịch hình như mới đi làm về, bà đi ra nhìn thấy Triển Dịch liền nói: “Đi chơi về có vui không?”
“Dạ…cũng được!”
“Lên phòng tắm rửa đi, để mẹ nấu cơm cho ăn, hôm nay ba con về sớm!”
Hứa Trác lên phòng làm ổ, mẹ nó chuyện hôm qua giờ như một cuốn phim ly kỳ hấp dẫn, Hứa Trác thật sự bội phục sức chịu đựng của mình.
Sáng ngày mai Hứa Trác vì an toàn tính mạng nên ngồi xe buýt đi học vừa xuống thì gặp bọn Lý Lâm, Hứa Trác chưa xuống Trí Tiết Lâm đã chí chóe lại gần.
“Tao còn tưởng mày chết rồi!”
Hứa Trác nhìn Trí Tiết Lâm bằng cặp mắt sợ hãi, không phải cậu ta biết chuyện gì rồi chứ?
“Hôm qua tao nghe bọn trong lớp nói thấy Quý Thừa xông vào đánh Vương Triết, tao hỏi ra mới biết thì ra nó lừa mày vào bãi đá, mày có sao không?”
Hứa Trác kinh ngạc dữ dội, Quý Thừa đánh Vương Triết, cảm động tình anh em lắm, Hứa Trác không có điên mà bảo mình bị đá đập mông đến không thể đi nổi: “Tao không sao, chỉ bị trầy da chút thôi!”
Trí Tiết Lâm rít lên: “Không được! Chuyện này tao không thể bỏ qua nó được!”
Hứa Trác cùng bọn Trí Tiết Lâm vào lớp, hôm nay có tiết kiểm tra, gần thi cuối kì rồi nên bài kiểm tra dồn dập không có chỗ thở đối với bọn học giỏi chứ đứa như Hứa Trác, chẳng để tâm cho lắm.
Phòng học im lặng, kiểm tra sinh, Hứa Trác ngồi cắm bút, xem thử đầu Tạ Trình có chí hay không thì hình như Tạ Trình cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của cậu, cậu ta liền ngồi dịch lên che bài mình lại.
“…”
Hứa Trác muốn thộn một đấm lên, có cho cậu cũng không thèm, bây giờ mới biết thằng Tạ Trình này là thằng nhỏ mọn, ích kỉ, thật ra trong lớp không phải là không chép tài liệu được chỉ là chép mà không để giáo viên thấy mới tài, sách ở trong ngăn kéo cậu còn không thèm lật ra, trắc nghiệm thôi mà, chỉ số vận may của cậu rất lớn, cậu lén nhìn Quý Thừa một chút thấy hắn đang chăm chú làm bài, tốt lắm cứ như vậy mà phát huy.
Bỗng nhiên giọng nói dõng dạc của Trí Tiết Lâm vang lên, làm mọi ánh mắt nhìn vào Vương Triết.
“Thầy! Vương Triết chép tài liệu!”
Vương Triết cứng ngắt nhìn Trí Tiết Lâm ánh mắt hận thù chết người, Hứa Trác dơ ngón tay cái cho Trí Tiết Lâm, anh em tốt, thầy sinh chéo bài của Vương Triết, này thì quá nhẹ cho cái mông của cậu quá, Hứa Trác không bỏ qua cho cậu ta dễ như vậy đâu.
____________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!