[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách - Chương 34: Vị thành niên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách


Chương 34: Vị thành niên


Trời thu trở gió, càng về đêm gió càng lạnh, ấy vậy mà phồn hoa náo nhiệt bên thành phố vẫn chưa chấm dứt, Hứa Dật thả ba bốn cái đèn hoa đăng khác cùng bọn Quý Thừa rời khỏi đuôi tàu, gió biển mang theo hơi mặn, có thể do sương đêm làm Hứa Trác hơi nhún lạnh, trên đường còn người.

Trí Tiết Lâm đứng dựa vào lan can hét tới: “Này chụp tấm ảnh đi!”

Hứa Trác đột nhiên nhớ tới trước đây đêm noel, bọn họ cũng đứng ngay chỗ này chụp ảnh, Hứa Trác bế Hứa Dật lên nhìn vào điện thoại Trí Tiết Lâm.

“Tách”

Trí Tiết Lâm đem xuống lần này không mờ như lần trước nữa, vô cùng rõ ràng, Quý Thừa không như lúc trước hở một chút miệng ra nữa, hắn nhìn vào ống kính cười tươi.

Trí Tiết Lâm xuýt xoa: “Ôi đẹp trai quá! Lúc trước Quý Thừa không cười, cứ tưởng Triển Dịch đẹp trai hơn, ai ngờ lần này Quý Thừa cười, cậu ta đẹp hơn bội lần cậu!”

Hứa Trác thả Hứa Dật xuống mắng yêu: “Mả nội mày!”

Quý Thừa kéo Hứa Trác qua một bên, hắn móc điện thoại ra, Hứa Trác hỏi: “Làm gì vậy?”

“Chụp ảnh!”

Hứa Trác cười lớn: “Đúng rồi chúng ta phải chụp ảnh!”

Quý Thừa hướng ra thành phố, gió từ biển xộc vào làm tóc cả hai rối bời, mà cũng may nhan sắc hai người không đến nổi tệ, nếu không thật sự như quỷ dạ xoa tóc dài.

Quý Thừa chặc một tiếng, hắn nhìn chằm chằm điện thoại nói nhỏ chỉ mình Hứa Trác nghe: “Đột nhiên cậu thay đổi gương mặt làm tôi không phản ứng kịp, bây giờ phải yêu lại lần hai!”

Hứa Trác nói: “Gương mặt này đẹp trai đấy, nhưng tôi vẫn thích mặt cũ của mình hơn, quen thuộc đấy cậu hiểu không!”

Quý Thừa đột nhiên nói: “Nhưng đổi lại cậu vẫn còn sống!”

Hứa Trác ngẩn tò te, nhìn Quý Thừa có thể đốt ra lửa, nếu như không phải đang có nhiều người thì cậu đã hôn cậu ta một chóc rồi, giả bộ choàng vai Quý Thừa hít thở mùi trên người hắn: “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu ai, cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu cậu, Quý Thừa cậu tốt quá, tôi sống lại đời này chỉ để ý mình cậu!”

Lời Hứa Trác nói chính từ đáy lòng cậu, cậu chưa bao giờ khiến mình sa vào tình yêu như vậy, dù Hứa Trác còn quá trẻ, chỉ là thằng nhóc mười bảy tuổi, yêu đương hợp rồi tan, cái mà để nói tình yêu đầu mùa gì đó thật ra mơ hồ lắm, Hứa Trác không nắm chắc, Quý Thừa có con đường của hắn, hắn đi đường lớn, còn cậu đi hẻm nhỏ, đến khi hắn không cần cậu nữa, Hứa Trác sẽ thả tự do cho hắn.

Quý Thừa siết chặt Hứa Trác lại: “Vậy cậu lấy thân báo đáp đi!”

“Được!”

Quý Thừa ngẩn ngơ một hồi lại tặc lưỡi: “Cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên, tôi không muốn vào tù!”

Hứa Trác buông hắn ra: “Trẻ vị thành niên mẹ cậu!”

Quý Thừa chỉ đẻ trước cậu mấy tháng thôi hắn đã nói cậu trẻ vị thành niên.

Quý Thừa cười bế Hứa Dật lên, Lý Lâm đằng sau thì thầm với Trí Tiết Lâm: “Mẹ nó! Từ khi nào mà bọn nó thân nhau như vậy?”

“Tao ngửi thấy mùi gì lạ lắm!”

Chuyện Triển Dịch là Gay đã đồn cả trường chứ đừng nói là cả lớp, nhìn Quý Thừa và Hứa Trác ôm ấp như vậy, không nghi ngờ gì thì là đồ ngốc.

Chia tay bọn Trí Tiết Lâm, Hứa Trác cùng Quý Thừa đưa Hứa Dật về nhà, Quý Thừa ngủ lại nhà cậu luôn, còn Hứa Trác không về không được, bố mẹ Triển Dịch vẫn còn lo cậu về, nếu đã sống lại bằng cách này thì phải có trách nhiệm một chút.

Vừa đi vào con hẻm, đèn đường có hơi mờ chẳng thể nhìn rõ phía trước là gì, không gian im ắng tự dưng vang lên tiếng chửi bới vô cùng hỗn loạn, Quý Thừa đi trước đột nhiên kéo Hứa Trác lao vào khuất tường, Hứa Trác thở hồng hộc, có chút căng thẳng, vành tai chỉ nghe toàn những tiếng hét tục tĩu.

“Mẹ nó con đi*m!”

“Mày là cái thứ gì mà bài đặt làm giá, ông đây không thích chơi mày nữa thì vứt, nào có chuyện con đi*m như mày tìm thằng khác?”

“Bốp…!”

“Hôm nay tao cắt của thằng này, em có xót không, ai chơi em nữa?”

Tiếng khóc thảm thiết cùng lúc vang lên: “Đừng…tha cho tôi đi…!”

Hứa Trác nghe đến mồ hôi chảy ròng: “Quý Thừa là…bọn đó sao?”

Mẹ nó! Tiếng hét này vô cùng quen thuộc là thằng nhãi đã đâm cậu một đường rồi chặn đường Quý Thừa, Quý Thừa cả đoạn bịt tai Hứa Dật: “Mau lấy điện thoại!”

Hứa Trác run rẩy lấy điện thoại từ túi quần gọi cho cảnh sát, xong cậu tắt máy, nhưng chờ cảnh sát phải rất lâu, có khi nào người trong kia bị bọn họ làm nhục tới chết không? Hứa Trác hơi bức rức, tiếng gào khóc của phụ nữ cùng đàn ông vang vào tai Hứa Trác làm Hứa Trác căng thẳng, bọn này cái gì cũng dám làm, không chừng có thể giết người.

“Không được Quý Thừa, người kia sẽ chết!”

Hứa Trác nghe không nổi nữa: “Cậu bế Hứa Dật chạy trước!”

“Cậu đừng xúc động!”

Hứa Trác nhặt cục gạch lớn lao ra làm thế ném mạnh vào đầu gã đằng trước, gã bị đau mà ngã xuống, đồng bọn gã quay người lại, dữ tợn nhìn thấy Hứa Trác, Hứa Trác hoảng hốt chỉ biết nắm tay Quý Thừa chạy.

Bọn người đó đằng sau phi như điên tới, trong tay không thể không có vũ khí, Hứa Trác hoảng loạn cực kì, chân như gắn điện, chỉ có Quý Thừa vừa bế Hứa Dật, không chạy được nhanh lắm.

Quý Thừa chạy một lúc thì ngừng lại, đưa Hứa Dật cho Hứa Trác, Hứa Trác hoảng bế Hứa Dật lên: “Cậu làm gì vậy?”

Quý Thừa hít thở mạnh: “Cậu bế Hứa Dật chạy ra đường cái!”

Quý Thừa ôm Hứa Dật chạy chỉ có thể bị tóm lại, hắn đành phải đánh lạc hướng bọn chúng, Hứa Trác gào nhỏ: “Đừng Quý Thừa, nguy hiểm!”

Quý Thừa trấn an Hứa Trác: “Cậu cứ làm thế đi, tôi sẽ không bị gì đâu!”

Hứa Trác còn bế Hứa Dật nếu bị tóm lại cậu thì không lo gì chỉ lo cho Hứa Dật, mẹ nó cũng tại Hứa Trác lo chuyện bao đồng, nhưng nếu cậu không lo tối nay sẽ có án mạng.

Quý Thừa bẻ nhánh cây, chạy sâu trong con hẻm, Hứa Trác nôn nóng chạy ra đường cái, nỗi lo lắng cứ thế tràn lên, cậu chạy như điên ra đường cái, mong có thể gọi được ai giúp, Hứa Dật ở trên tay cậu đã bắt đầu khóc.

“Hứa Dật đừng khóc, đừng làm anh hoảng nhé!”

Mắt thấy xe cảnh sát hú inh ỏi ngoài đường, Hứa Trác mừng như điên chạy tới: “Ở đây, ở đây!”

Cậu thở như trâu không nói được lời nào chỉ vào con hẻm, cảnh sát bắt đầu chạy vào trong, Hứa Trác ổn định cơ thể chạy vào theo, tình hình này làm náo động không ít người hai bên đường, bọn họ tò mò chỉ chỏ chạy theo vào xem.

Hứa Trác chạy tới đường, thì chẳng thấy Quý Thừa đâu cả, chỉ thấy hai người nam nữ máu me hoảng sợ ngồi trên nền, có người hét chói tai gọi cấp cứu, Hứa Trác chạy đi sâu vào hẻm, nỗi sợ hãi như chiếm toàn bộ lý trí, bộ não gần như căng cứng, cậu sợ Quý Thừa sẽ hệt như bãi máu đó, bọn chó khốn nạn, chết mẹ chúng mày đi!

Hứa Trác mệt quá ngồi bệt xuống nền đường, mấy gã đó đã bị bắt hết rồi vẫn chưa thấy thân ảnh của Quý Thừa, Hứa Trác đứng dậy nắm cổ thằng cầm đầu: “Mẹ nó! Người mày rượt đang ở đâu rồi?”

Thằng chó này nhã ra một câu làm Hứa Trác đứng người: “Tao giết nó rồi!”

Cảnh sát thô bạo lôi gã vào xe rồi nói: “Cháu cho chú xem ảnh của bạn cháu đi, để bọn chú đi tìm!”

Hứa Trác mở điện thoại ra tìm ảnh, cảnh sát bắt đầu đi sâu vào, Hứa Trác sợ tay chân run rẩy như điên, hắn đi đâu được, không phải bị đâm rồi chứ?

“Hứa…Triển Dịch!”

Hứa Trác sửng người, tim đứng lại, cậu nghe được tiếng của Quý Thừa, mắt Hứa Trác tìm kiếm xung quanh nhưng cái bóng của hắn Hứa Trác cũng không thấy đâu.

“Tôi ở đây…!”

Hứa Trác quay đầu về phía bụi gai, mắt nhìn thấy thân ảnh Quý Thừa chật vật ngồi trong đám gai nhỏ, Hứa Trác kinh sợ thả Hứa Dật, dùng tay không cào đám gai ra.

“Quý Thừa…cậu có sao không?”

Quý Thừa lại nhảy vào bụi gai, không bị thương nặng cũng bị xước hết từ trên xuống dưới, Hứa Trác mất cả buổi mới móc được đám gai ra hết, tay Hứa Trác đã bị gai đâm chi chít vô cùng bỏng rát.

Quý Thừa đi ra, Hứa Trác mở quần hắn lên nhìn thử, theo ánh đèn đường cậu thấy vô số vết gai cứa vào, máu li ti thấm ra, Hứa Trác tức không sao chịu được.

“Mẹ kiếp!”

Quý Thừa bỏ tay cậu xuống, trấn an Hứa Trác chút: “Không sao, trốn ở đây an toàn nhất!”

Hứa Trác tự cảm thấy tội lỗi ngập đầu, như nhấn chìm cậu, Quý Thừa còn cười lên, sửa soạn quần áo: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!”

Hứa Trác đang bi thương cũng bị chọc cho tức điên: “Mẹ cậu! Tưởng mình là chúa cứu thế à? Đi về xử lý vết thương!”

Quý Thừa ôm Hứa Dật lên: “Tôi biết cậu lo cho tôi nhưng đừng có khóc đấy!”

“Cậu nói tiếng nữa, tôi vứt cậu vào bụi gai!”

Mắt Hứa Trác quả thật hơi nóng thật, do cậu lo lắng quá, cậu cùng Quý Thừa báo cho cảnh sát một tiếng rồi về nhà.

Quý Thừa rõ ràng đau chết mẹ mà vẫn chọc Hứa Trác cười.

“Hứa Dật em đi lấy nước ấm cho anh đi!”

Hứa Dật ngoan ngoan đi ra, Hứa Trác lấy bông xử lý vết thương cho Quý Thừa, vừa lau vừa chửi: “Mẹ nó! Nhiều vết xước như vậy, chắc chắn để lại sẹo!”

Bọn người đó tội mới tội cũ chắc chắn sẽ bị bóc lịch mục xương, trong thời gian tới sẽ chẳng bao giờ gặp lại.

Quý Thừa ngược lại rất thảnh thơi cười cười nhìn điệu bộ chửi người của Hứa Trác: “Gai nhỏ thôi, không để lại sẹo được! Chân của cậu sẹo còn dài hơn cả tôi!”

Chân Quý Thừa rất trắng điều duy nhất là không hề có lông chân, trắng nõn như con gái vậy, thể loại gì vậy chứ, vậy mà bị mấy cây gai này đâm vào, làm một phát mấy đường máu ngoằn ngoèo rất khó coi, như Quý Thừa nói, vết xước rất nhỏ, chắc không để lại sẹo gì lớn, chỉ là chân đẹp như vậy nhìn khó coi muốn chết.

“Cậu đang xử lý vết thương hay đang ngắm chân tôi thế!”

“Cả hai!”

Đáng ghét, Quý Thừa không có lông chân nhưng lông mày lông mi lại rất dài, ông trời thật bất công.

Quý Thừa làm bộ mặt ra oai nói: “Ngoài không có lông chân, toàn bộ lông trên người tôi lông nào cũng dài!”

Hứa Trác ngừng lại, nét mặt như nuốt phải phân, Quý Thừa như thằng điên vậy, yêu quá hóa ngu hay sao: “Cậu đừng có mà dụ dỗ trẻ vị thành niên như tôi!”

“Rốt cuộc cũng thừa nhận mình là trẻ vị thành niên à, tôi tưởng cậu là cáo già thành tinh chứ!”

Hứa Trác phản bác: “Tôi cáo già thành tinh lúc nào?”

“Cậu đừng tưởng tôi không biết lúc ở nhà ngoại thằng Trí, cậu nhìn tôi không rời mắt!”

Hứa Trác đột ngột nhớ tới lúc tắm nước giếng đó, rùng mình một cái, đúng là hai thằng con trai ở với nhau không thể nào nói chuyện trong trắng nỗi, Quý Thừa hắn là chúa của sự đen tối, mà đến bây giờ Hứa Trác mới thấy rõ bộ mặt của hắn.

“Cậu biết mà làm như không biết nhỉ!”

Quý Thừa cười không nói, Hứa Dật đem nước vào thả xuống, Hứa Trác nói: “Em đánh răng lên giường ngủ đi!”

Hứa Dật ngoan ngoan vào phòng tắm, xử lý vết thương xong, Hứa Trác thu dọn một chút, Quý Thừa bắt tay cậu lại: “Từ đã!”

“Sao!”

“Tay cậu có vết thương kìa!”

Quý Thừa nhẹ nhàng thấm bông vào tay của Hứa Trác, cử chỉ nghiêm túc.

Hứa Trác đứng dậy xoa đầu Quý Thừa, bộ mặt thỏa mãn: “Ngủ ngon! Tôi về đây!”

Quý Thừa bắt lấy tay càn của Hứa Trác, đứng bật dậy làm một phát vào mặt cậu, cũng may Hứa Dật không thấy được, Hứa Trác chửi một câu ấu trĩ rồi đi về, Quý Thừa nói vọng tới.

“Về nhà nhớ nhắn tin cho tôi!”

Hứa Trác vừa lên giường đã nhắn tin cho Quý Thừa: 〖 Tôi về rồi, lên giường rồi nhưng ngủ không được, Hứa Dật ngủ chưa? 〗

〖 Ngủ rồi! 〗

〖 Vậy cậu hát cho tôi nghe đi, tôi thích giọng cậu! 〗

Quý Thừa không nghĩ ngợi liền đồng ý:〖 Được! Cậu muốn tôi hát bài gì? 〗

〖 Bài gì cũng được 〗

Quý Thừa nằm lên giường nghĩ nghĩ một chút, Hứa Trác rất thích nhạc trữ tình hắn liền điện thoại luôn cho Hứa Trác, bắt đầu hát.

『♬…Em nỡ lạnh lùng đến thế sao, tim anh tan nát tự hôm nào…♬』

〖 Ỏ! 〗Hứa Trác càng nghe càng tỉnh, giọng Quý Thừa như thì thào vào tai, nghe đến xúc động muốn bật dậy lao tới nhà Quý Thừa, Hứa Trác quả thật chẳng còn miếng liêm sỉ nào.

____________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN