Tinh Vân Đồ Lục Truyện - Chương 28: Phiền toái đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tinh Vân Đồ Lục Truyện


Chương 28: Phiền toái đến


Nhờ sự giúp đỡ của sông tinh khí mênh mông cuồn cuộn ba nghìn mét kia, dù ban đêm ở Trấn Ma tông không có những ngôi sao trên bầu trời nhưng vẫn ko có chút ảm đạm nào. Ngược lại, những đóm hào quang chiếu sáng phạm vi vài trăm mét. Ánh huỳnh quang từ trên sông lớn như mộng như ảo.

Dù đã gần về khuya nhưng ở trên một sườn núi nhỏ của bốn thầy trò Cơ Trường Không lại vang lên tiếng hoan hô rung trời, tràn ngập mùi rượu thịt.

Sau cuộc đại chiến lại là một yến hội lửa trại. Chuyện này làm cho tâm tình của Cơ Trường Không dâng lên chút cảm xúc khó hiểu. Hắn rất cảm khái cái loại cảm xúc này a. Tuy tạm thời hắn vẫn chưa thể hoàn toàn dung nhập vào nhưng cũng rất thích thú.

Màn đêm buông xuống, hơn trăm đệ tử Trấn Ma tông ở Vô Tận Sơn Mạch mang theo hơn trăm đầu Yêu thú và lại có thêm Trưởng lão hào phóng cho hơn trăm vò Linh tửu để trận yến hội lửa trại thêm phần vui vẻ.

Ngoại trừ lão bất tử, nơi đây không có bất kỳ ai thuộc thế hệ cường giả tiền bối nào, bên đống lửa vô cùng náo nhiệt.

“Uống uống uống, khó được cơ hội tốt tận hứng như vậy. Mọi người đừng khách khí với ta.” Ám Dạ cười đùa vui vẻ, chạy lung tung đến chỗ các đệ tử khác, ai không biết chắc nghĩ đây là nhà của gia hoả này.

Xoát!

Một vò Linh tửu bay vụt đến mặt Cơ Trường Không. Hắn đưa tay bắt lấy rồi không chút do dự đổ vào một miệng lớn, mà những đệ tử ở bên kia thấy một màn này liền mỉm cười, cũng cầm vò rượu trong tay đối ẩm.

Giờ khắc này, lời vui tiếng đùa vang lên không ngừng. Trên trăm tu giả tài năng xuất chúng hoàn toàn hoà nhập trong bầu ko khí này.

Đương nhiên cũng không phải thật sự hoàn toàn như vậy!

Chẳng hạn như lão bất tử này, ngoại trừ tập trung tinh thần để uống rượu ăn thịt ra thì không quan tâm đến cái khác. Còn quỷ rượu và Ma Vũ Loạn thì tụ lại một chỗ uống rượu điên cuồng, ko phí một lời nào, một vò rồi lại tiếp một vò.

Mấy chục đống lửa bập bùng cháy trên sườn núi, gần đến nửa đêm cũng ko ngừng.

Chuyện như vậy chắc ko hề xảy ra trong những Tông môn khác, môn quy vừa nhiều lại còn nghiêm ngặt, cạnh tranh khốc liệt, những chuyện tương tự như vậy chắc hẳn sẽ ko có đệ tử nào làm, Tông môn cũng không cho phép. Nhưng ở Trấn Ma tông này đệ tử có thể bỏ mặc quỷ củ, thích làm gì thì làm.

Đến tận lúc này thì đại đa số đều ngà ngà say, Ám Dạ thì lãi nhãi không ngừng kêu la ca ca rồi đệ đệ, quỷ rượu thì la hét ồn cả lên, còn Cơ Trường Không thì không biết đang ôm đệ tử Trấn Ma tông nào đang lệ rơi đầy mặt…

Muôn màu muôn vẻ, phóng túng tùy ý, không có âm mưu quỷ kế cũng không có đề phòng hay cảnh giác, làm cho thần kinh luôn căng thẳng của Cơ Trường Không rất là thỏa mãn.

“Mọi người cùng nhau hát đi, ‘Kiếp phù du an ổn chỉ nửa ngày, đi đâu tìm kiếm tri kỷ đây, Thiên Hoang Địa Lão vĩnh viễn không thay đổi, ánh sáng nhật nguyệt đã bắt đầu, mai trúc xanh, mỹ nhân à, ta cất cao giọng hát tiêu diêu giữa đất trời này, tâm thế tục sao có thể ràng buộc được…’.”

“Kiếp phù du an ổn chỉ nửa ngày, đi đâu tìm kiếm tri kỷ đây… “

“Mai trúc xanh, mỹ nhân à…”

“Ta cất cao giọng hát tiêu diêu giữa đất trời này…”

“Tâm thế tục sao có thể ràng buộc được…”

. . .

Lúc bắt đầu thì chỉ một hai người nhưng càng về sau thì hơn trăm người cùng nhau hát, Ma Vũ Loạn lãnh khốc đều không ngoại lệ, tiếng ca to rõ, chấn động chín tầng trời!

Say, Cơ Trường Không thật sự say!

Hắn ko bao giờ nghĩ mình có thể ở trong tình cảnh này, tiêu dao tự tại, không người quấy rầy. Khoảng thời gian đó rất giống bầu không khí như bây giờ ở Trấn Ma tông, không cần làm cho gia đình được vinh dự, không cần phải ngươi tranh ta đuổi, có tình yêu riêng, tuỳ ý bày ra tâm ý của mình.

Chỉ tiếc bây giờ hắn đã ko còn được như vậy, kẻ thù của sư huynh đệ vẫn còn, vô số sinh mệnh còn cần chờ hắn báo thù, muội muội của hắn còn đang chờ đợi hắn đến cứu… Vì vậy, bây giờ hắn làm sao có thế tuỳ ý buông thả việc cầu lực lượng!

Trấn Ma tông, tất cả mọi người nghe lệnh!

Thời điểm hắn đang cám thán trong lòng, bốn phía bỗng truyền đến một tiếng hét lớn, gần giống như thiên lôi kinh thế chấn động bốn phía, làm hắn tỉnh lại, cắt đứt mọi tiếng ca hát.

“Người nào? Xuống uống một chén đi.” Một đệ tử say khướt đứng dậy mời, tu vi người này là Khai Mạch cửu trọng mà cũng có chút say.

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh, đệ tử kia ầm ầm bay ngược ra sau, không ngừng thổ huyết.

“Làm gì vậy kìa? Uống rượu, uống rượu, không nên đánh nhau, không nên đánh nhau.” Một nữ đệ tử say khướt có đôi má hồng hồng, dáng điệu thơ ngây chân thành, giọng nói có chút ko vui. Hiển nhiên nàng ấy tưởng rằng người kia chỉ đùa nhưng mà chào đón nàng là một bàn tay, hung hăng đánh thân thể mềm mại của nàng đến nỗi bay ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tỉnh rượu!

“Bọn phế vật các ngươi nghe đây, hiện tại ta treo giải thưởng người này. Nếu người nào có thể cung cấp tin tức hoặc là bắt giữ hắn thì sẽ được mười vạn linh thạch.” Thân ảnh đạp hư không, đứng trên đấy ngạo nghễ vô cùng. Thân ảnh nhìn hơn trăm đệ tử ngã trái ngã phải khinh miệt nói.

Chỉ là một tiểu Tông môn ở nơi hoang vắng mà thôi. Bản thân mình hắn ở xa tới, giờ đã ko thể kiên nhẫn được nữa. Mà những đệ tử của tiểu Tông môn này lại dám bất kính với hắn như thế, cũng ko tự nghĩ thân phận mình là gì, bọn họ cũng xứng đối ẩm cùng hắn sao!

Hơn trăm đệ tử im lặng không nói gì, cũng không có nhúc nhích nhưng cũng có mấy người đi qua đỡ hai đệ tử bị thương đứng lên. Vô hình, bầu không khí bỗng xuất hiện một cỗ khí tức kinh khủng lạ thường.

“Như thế nào? Không nghe thấy sao? Bổn tọa là đệ tử Chiến Hồn điện, mau gọi trưởng bối các ngươi ra quỳ nghênh đón nhanh đi.” Sứ giả kia thấy phía dưới không hề có động tĩnh gì, không nhịn được nhướng mày, nói.

“Ngươi đả thương sư đệ ta.” Một tiếng nói nhàn nhạt vang lên từ trong đám người, không vui không buồn, đạm mạc đến lạnh lòng người.

“A, vậy thì thế nào, giết ta?” Sứ giả trêu tức cười ‘ha ha’, giống như nghe thấy mọt chuyện cực kỳ buồn cười.

Trời đất hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng cười của tên sứ giả vang lên cực kỳ chói tai, nửa ngày vẫn không dừng!

Hơn trăm người lạnh lùng theo dõi hắn. Mà người đang ở trên ko trung giống như ko hề phát hiện ra tiếng cười ở thời điểm này có chút ko đúng lúc. Người nọ cười hơn mười cái hô hấp mới dừng lại, kiêu ngạo không ai bì nổi.

“Loại Tông môn giống như con kiến nhỏ của các người, chỉ cần chúng ta muốn thì có thể tiêu diệt trong nháy mắt. Trên thực tế, ngược lại bổn tọa cho rằng tên tiểu tử cấu kết với Yêu tộc kia đều mạnh hơn so với các ngươi.” Bóng người trong không trung khẽ cười nói.

Ô…ô…n…g!

Nhưng mà lời còn chưa dứt thì một bàn tay thật lớn bỗng đè xuống, mấy nghìn thước hư không xung quanh đều bị giam cầm.

Sứ giả im bặt ngừng nói. Đại thủ không lưu tình chút nào mà đè xuống, dùng sức vỗ xuống, toàn bộ hư không ầm ầm rung động, một tiếng phịch vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cái Đại thủ ấn đạt đến trăm mét.

Cổ thụ đứt gãy, cỏ thành hoá thành bụi, bụi mù phóng lên trời, đại địa đều chấn động.

“Khục khục, thật can đảm.” Trong bàn tay khổng lồ truyền đến tiếng tức giận của người sứ giả kia.

Tên sứ giả nhảy dựng lên, toàn thân có hào quang nhỏ như lông tơ đang lập loè. Đúng là nhờ bí bảo này mới giúp hắn sống sót dưới một kích vừa rồi.

“Dám ra tay với ta! Cái Tông môn nho nhỏ này của các ngươi chắc chắn bị diệt ko thể nghi ngờ. Ngược lại, cái sông tinh khí này…” Sứ giả cười lạnh, cũng không có chút e ngại nào. Bản thân đến từ Chiến Hồn điện, vô cùng tự tin sẽ ko có người nào can đảm giết mình.

Trên thực tế, phạm vi thế lực của Chiến Hồn điện cũng không bao trùm nơi đây. Chỉ là, ở sâu trong đại sơn ở phương đông có một cứ điểm mà thôi.

Từ sau khi chuyện về Hành cung Tôn tổ chấm dứt, Chiến Hồn điện và Phiêu Miểu Thánh địa cùng nhau truy tìm Cơ Trường Không ở phương đông hoang vắng này. Cho rằng hắn cấu kết cùng Yêu tộc nên vì danh tiếng mà các Tông môn lớn nhỏ ở khắp nơi cũng phối hợp với bọn họ để tìm kiếm.

Trước nay chưa từng có nơi nào ko nghe theo nhưng hôm nay bọn họ lại gặp phải Trấn Ma tông!

Cơ Trường Không không biết Trấn Ma tông đến cùng có bao nhiêu nội tình nhưng hắn biết rõ với bản tính của những người này thì tuyệt đối không có khả năng thỏa hiệp cho nên hắn vững như Thái Sơn, không lo lắng chút nào.

Oanh!

Ma Vũ Loạn xuất thủ, Ma khí cuồn cuộn hóa thành một phiến vân hải mênh mông cuồn cuộn kéo đến, khủng bố vô biên, có thể nói kinh người.

“Ma Quang Phổ Chiếu!”

Vô số Ma khí bao quanh sứ giả Chiến Hồn điện, hào quang chiếu rọi bốn phía, còn hào quang xung quanh thân thể của sứ giả càng ảm đạn hơn. Pháp thuật này quá mạnh làm cho đệ tử Chiến Hồn điện cũng cảm thấy khiếp sợ.

Thủ đoạn của Thánh nhân được xưng là kinh, thủ đoạn của Tôn tổ được xưng là đạo, thủ đoạn giữa cự đầu và Tôn tổ được xưng là pháp!

Kinh văn có chỉ dạy thế nhân khả năng thay trời đổi đất; mà đạo lại có thể trấn áp một phương đất trời, xuất ngôn thành phép; còn pháp tắc là các biến hoá của đất trời. Đối với tu giả mà nói, bất kể một đạo pháp thuật nào cũng đều là dạng cực đoan kinh khủng.

Không có nghị lực tuyệt đỉnh, không có cơ duyên thật lớn, nếu muốn tu thành một môn pháp thuật là không thể nào.

Có thể tu thành pháp, ít nhất cũng là tuyệt đỉnh thiên tài mới có thể làm được!

Cho nên nói, dựa vào khả năng khống chế pháp thuật cũng có thể phân biệt được cảnh giới của những thiên tài này. Rất hiển nhiên, Ma Vũ Loạn rất được!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN