Tinh Vân Đồ Lục Truyện
Chương 30: Ra đi
Bất ngờ xảy ra chuyện này nên tiệc lửa trại coi như hạ màn. Mà Ma Vũ Loạn ra tay như vậy, không thể nghi ngờ gì nữa, Trấn Ma tông đã được đặt lên nơi đầu sóng ngọn gió. Tuy bọn họ có chữ lý trên vai nhưng ở cái thế giới này chưa bao giờ có trường hợp vì chữ lý mà mạnh.
Đi tới phiến thế giới to hơn này, đối với những thế lực bất diệt như Chiến Hồn điện, Phiêu Miểu Thánh địa và Phượng Hoàng đế quốc, hắn cũng đã hiểu rõ.
Hắn biết rõ, thế lực bất diệt đại diện cho cái gì. Nếu bọn họ muốn đối phó với một Tông môn nho nhỏ như Trấn Ma tông thì đơn giản vô cùng. Những thứ truyền thừa từ Thánh nhân tạo nên một thế lực khủng bố, kéo dài mấy chục vạn năm vẫn không đoạn tuyệt, nội tình kinh người, dùng từ “quái vật” cũng không thể tả hết được.
Uy áp toàn bộ thế giới, ít có người có thể chống lại, những tồn tại như Thánh nhân, Tôn tổ, Thiên nhân, cự đầu xuất hiện cũng ko biết bao nhiêu mà kể.
Cho dù là tài nguyên, số lượng cường giả hay tiềm lực của thế hệ trẻ tuổi … thì những thế lực bất diệt chân chính là trời, ko cách nào có thể vượt qua. Bất kỳ một phân bộ nào cũng có thể xoá sổ những Tông môn tương tự như Trấn Ma tông một cách nhẹ nhàng.
. . .
Đại điện Trấn Ma tông, hơn mười người tụ tập, Cơ Trường Không cũng ở trong đó.
Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào cung điện Trấn Ma tông. Vào những lúc bình thường, một chủ điện đặc biệt trọng yếu như vậy ko phải là nơi hắn có thể tiến vào.
Cung điện được làm hoàn toàn từ đá, có thể chứa hơn ngàn người, mười tám cây cột khổng lồ chống đỡ toàn bộ cung điện. Mà ở trong đây lại rất trống trải, chỉ có một cái bản hiệu ở chỗ cao nhất và mấy trăm cái ghế.
Không ai lên tiếng, và cũng ko ai nhúc nhích. Mọi người đều rơi vào trầm tư, ngay cả lão bất tử cũng vậy, đúng là lần đầu tiên thấy lão ko có hành động gì, mắt xem mũi miệng xem tâm, dáng vẻ ko đứng đắn lúc trước ko còn, giờ thì tốt hẳn lên.
“Các vị tiền bối, sư phụ. Hoạ do đệ tử gây ra, đệ tử sẽ tự mình giải quyết, mọi người ko nên nhọc lòng.” Cơ Trường Không đứng giữa điện, đôi mặt với hơn mười vị tiền bối, cung kính nói.
Những người này tập trung ở đây tất nhiên là vì hắn rồi. Đắc tội Chiến Hồn điện thì tai hoạ ngập đầu.
“Nhiều hơn một chuyện, vấn đề nhỏ thôi, không cần lo lắng…”
“Tiểu gia hỏa ngươi làm tốt lắm. Đám người kia cũng không dám làm chuyện quá đáng, yên tâm…”
“Bọn họ có thêm mấy lá gan cũng ko dám ra tay với Trấn Ma tông ta, hừ…”
. . .
Thật ngoài dự đoán của hắn. Hơn mười vị tiền bối ở đây căn bản ko để chuyện này ở trong mắt. Giống như việc đắc tội Chiến Hồn điện chỉ tương tự như việc vô tình đánh chết một con ruồi trong bữa cơm đêm qua vậy.
Bọn họ chỉ mới mở miệng thì bầu ko khí nghiêm túc bị phá vỡ ngay lập tức. Từng người, từng người bắt đầu đứng lên náo động, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười vui vẻ, hoàn toàn gạt hắn sang một bên.
Kết quả thế này làm hắn khó có thể tiếp nhận, có chút trợn mắt há hốc mồm.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng những vị tiền bối này thật sự ko phải đang cố gắng trấn tĩnh mà chắc chắn bọn họ có lực lượng như vậy, căn bản ko có sợ hãi chút nào. Điều này có thể từ một phương diện khác mà thấy được.
Trong cung điện, có thể hơn mấy trăm cái ghế nhưng thật sự thì chỉ có hai ba mươi cái ghế được sử dụng. Đại đa số những nhân vật trọng yếu đều ko có, Trấn Ma tông Chưởng môn, Trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão, ko hề có một người nào. Những người nơi này đều là những vị chấp sự mà hắn thường gặp trong khoảng thời gian này.
Cái này, cái này. . .
Hắn có chút choáng váng, không biết nên nói cái gì. Những người này là những người nào a. Ta nói, các vị đại gia cũng quá bình tĩnh đi!
Chiến Hồn điện là một trong những thế lực bất diệt đấy. Với một cái Tông môn nho nhỏ của các vị, nếu gom tất cả mọi người lại cũng ko bằng một cái phân bộ nhỏ của họn nữa. Một đầu ngón tay cũng có thể giết chết các vị như giết một con kiến đấy!
Dựa vào đâu mà các vị lại bình tỉnh như vậy? Tại sao lại ko để ý tới ta?
“Tốt thôi. Nhân cơ hội này giúp ngươi mở mắt một chút cũng ko tệ, chuyện kia đi đi. Lão đầu tử ta cho ngươi cái này. Ngươi đi tìm Tông môn đệ nhất thiên hạ rồi gia nhập đi. Bọn họ rất tốt đấy.” Cuối cùng vẫn là lão đầu tử sư phụ lấy một phong thư bóng loáng nhiều mỡ thả vào tay hắn. Kết cục như vậy làm hắn rất ngạc nhiên.
“Cái này, thật sự không có vấn đề sao?” Hắn có chút không yên lòng nói.
“Không có vấn đề, một đám nhóc con thì còn có thể có cái bộ dạng gì!” Một vị Trưởng lão râu bạc nói. Cơ Trường Không biết vị này là một vị chấp sự chưởng quản hình pháp.
“Tiểu gia hỏa ngươi đừng lo lắng. Chúng ta cũng cố ý để như vậy đấy. Dù lớn cũng vậy, cũng không phải chưa từng đánh qua.” Một vị chấp sự mập lùn khác cười tủm tỉm nói.
“Cũng không phải không có đánh qua. . . Không có đánh qua. . . Đánh qua. . .”
Được rồi, dù sao chăng nữa Cơ Trường Không rút cuộc tin, cao thấp Trấn Ma tông đúng là không sợ Chiến Hồn điện.
. . .
Rống!
Sau một tiếng gầm kinh thiên động địa, một mãnh hổ khổng lồ đạt tới ba mét ầm ầm rơi xuống đất, máu tươi từ từ chảy từ phần bụng mềm vào lòng đất.
Toàn thân chật vật, Cơ Trường Không từ một bên đứng dậy, liên tục cười khổ.
Mãnh hổ này có thể so với Khai Mạch cửu trọng, một quái vật khổng lồ. Chỉ cần nhảy chồm về phía trước, một phát cắn của nó cũng có uy lực kinh người. Vì để hạ được nó, hắn đã phải dốc toàn lực. Dù bậy, ở trên ngực và miệng cũng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, nhắc nhở cho hắn biết vết thương của mình cũng nghiêm trọng lắm.
Thật sự là thê thảm! Cơ Trường Không cười khổ, lấy ra một tảng đá trắng muốt từ không gian giới tử, bắt đầu chưa thương.
Trấn Ma tông nằm ở phía đông bắc Vô Tận Sơn Mạch, muốn rời đi thì phải đi qua một phần rừng rậm. Mà từ khi hắn rời khỏi Trấn Ma tông đến bây giờ thì đã một tháng rồi.
Nghĩ lại cũng thấy thật là đau khổ mà. Khó khăn lắm mới bái được 1 vị sư phụ nhưng trên cơ bản thì chẳng học được cái gì. Mới ngây người 2,3 tháng thì không thể không ra đi. Nhất là vị sư phụ, sư huynh đều chưa cho hắn vật gì tốt tốt xíu cả!
Vội vội vàng vàng bị đuổi đi, đến nỗi làm hắn chẳng hiểu nổi cảm giác mất mác là gì!
Tuy lão bất tử có chút biến thái, có chút lôi thôi, tuy đại sư huynh rất nhếc nhác, thậm chí chưa từng nói chuyện với hắn vài câu, tuy nhị sư huynh lười nhác không đáng tin cậy, tuy… Dù thế nào đi nữa thì nơi đây vẫn để lại trong tâm trí hắn một ấn tượng, là nơi che chở khi mình gặp khó khăn.
Tất nhiên là không phải hoàn toàn không cho hắn cái gì, thật ra thì vẫn có một chút đồ vật đấy!
Nhẫn trữ vật hắn lấy từ trên người Thiếu tông chủ Luyện Thi tông rồi tặng lại cho lão bất tử, sau đó thì lão lại trả lại cho hắn. Trong đó ngoại trừ có một quyển sách dính mỡ bóng loáng so với việc con bị nô liếm còn bẩn hơn. Rồi đại sư huynh có cho hắn một bầu rượu, chắc cũng nặng khoảng ba cân. Còn nhị sư huynh thì cho hắn hơn mười khối linh thạch.
Linh thạch thật sự là một thứ đồ tốt. Thiên địa tinh khí hội tụ lại rồi hình thành khoáng mạch, sau đó thì sinh ra linh thạch. Quý hơn linh thạch là tổ thạch rồi đến thánh thạch. Dù là tu luyện hay bổ sung tinh lực thì đều ko thể thiếu linh thạch.
Chỉ tiếc là chỉ có mười khối linh thạch, ít đến đáng thương.
Chân Long tiểu thế giới căn bản không có thứ này. Hắn cũng ko biết mười khối linh thạch này đến cùng có giá trị bao nhiêu nhưng hắn đoán chắc cũng ko thấp. Nhưng mà đến lúc hắn biết được mười khối linh thạch là keo kiệt cỡ nào thì…
“Một khối linh thạch rất quan trọng a.” Cơ Trường Không có chút ko nỡ vuốt be tảng đá như trứng bồ câu. Tâm vừa dẫn động, vố số linh khí trong đó liền dung nhập vào trong cơ thể hắn. Mà theo thời gian, tinh thạch đã ảm đạm dần, tinh khí trong đó biến mất ko chút dấu vết.
Sau nửa canh giờ, hắn há miệng phun ra một đạo bạch khí. Nó bay thẳng ra đằng trước, đánh đổ một nhánh cây thô to bằng cánh tay rồi mới tiêu tán.
Linh thạch có hiệu quả thật là phi phàm. Chỉ tiếc là…không có nhiều!
Một đường giết tới, tu vi của hắn cũng không có tăng lên bao nhiêu, chỉ vừa đủ đặt chân vào Khai Mạch thất trọng thiên. Thế nhưng lực lượng thân thể đã tăng lên một mức độ không tưởng. Thần binh thể đã tu luyện được đến cảnh giới tiểu thành.
Mấy trăm trận chém giết, mỗi một lần bị thương đều giúp thân thể hắn cường đại hơn, mỗi một lần đều giúp hắn cường hãn hơn. Lần gần nhất chính là lần thu nạp tinh lực làm giúp thân thể hắn tiến đến một bước này.
Thần binh thể tiểu thành có thể chiến cùng Khai Mạch đỉnh phong, thân thể kiên cố, lực lượng tăng mạnh, tinh khí cuồn cuộn không dứt.
Mà có một tiêu chí, đó là việc thở khí thành tiễn. Mỗi một lần hô hấp, ngực và phổi giống như một cái bễ, lực đạo mạnh mười phần, không cần pháp lực, áp lực thân thể làm được một bước này thì có thể đánh chết hổ, báo.
Mà cái này vẫn chỉ là Thần binh thể tiểu thành!
Cơ Trường Không rất chờ mong lúc mình tu luyện Chu Thiên Tinh Thần Thánh Thể đại thành thì sẽ có uy lực như thế nào? Đây có thể so với uy lực Thánh nhân, có thể khai sáng một tồn tại bất diệt, cực kỳ kinh người.
Hái sao bắt trăng, ngao du thái hư, qua năm trăm năm lại thêm năm trăm năm, thọ nguyên đạt đến mười vạn năm, tồn tại như vậy thì kinh khủng đến cỡ nào!
Đến đó, tất cả câu đố cũng không phải là câu đố, tất cả vấn đề giải quyết dễ dàng. Cái gọi là thù hận chỉ như một chuyện thoáng qua mà thôi,
Trong nhất thời, cảm xúc Cơ Trường Không thật dào dạt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!