Tinh Vân Đồ Lục Truyện - Chương 32: Liễu Tinh Hằng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Tinh Vân Đồ Lục Truyện


Chương 32: Liễu Tinh Hằng


Một đầu Ngân Lang đánh tới trước mặt, cái miệng hôi thối dính đầy thịt nát bao trùm toàn bộ mặt y, có thể thấy rõ ràng ánh mắt xảo quyệt…

A!

Một tiếng hét thảm thật to vang lên, Liễu Tinh Hằng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, một cơn gió thổi ngang qua tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của y, làm y phải rùng mình.

“Ngươi tỉnh rồi sao, vận khí không tệ.” Không chờ Liễu Tinh Hằng lấy lại tinh thần, tiếng nói nhàn nhạt từ nơi xa đã truyền đến.

Liễu Tinh Hằng vẫn còn đang mê mang bỗng giật mình tỉnh lại, những chuyện đã xảy ra lần lượt hiện lên trong đầu.

“Tại hạ là Liễu Tinh Hằng ở Yêu Huyết thành xin đa tạ ơn cứu mạng.” Sau khi tỉnh táo lại, Liễu Tinh Hằng lập tức giãy giụa đứng dậy nhìn thân ảnh có chút mông lung kia rồi nói lời cảm tạ. Chỉ là toàn thân đau đớn làm cho Liễu Tinh Hằng không ngừng phát ra tiếng thống khổ, sau đó thì ngã xuống ngay lập tức.

“Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ.” Người nọ xoay người, trong tay cầm một con thỏ nướng vàng óng ánh. (chẹp, giờ là 23h04, ta đang đói đây #.#.-KìNgộ)

Đến bây giờ, Liễu Tinh Hằng mới nhìn rõ được mặt ân nhân của mình. Khuôn mặt cân xứng, thân hình hơi gầy, một đầu tóc đen, và một cái áo choàng tiêu sái. Ngoài ra, đôi mắt kia thời thời khắc khắc đều sáng ngời, hiện lên nét vui vẻ, làm cho người ta vừa nhìn đã có ấn tượng tốt.

Chỉ có một điều duy nhất chính là bộ độ mặc trên người, giống như đã ‘hoà hợp’ với rừng rập từ rất lâu rồi.

“Ăn một chút đi.” Cơ Trường Không tiện tay đem miếng thịt nướng thơm lừng đưa đến tay Liễu Tinh Hằng, trong lòng hắn cũng mừng thầm. Vậy mà vừa rồi làm cho hắn phải bận bịu sửa lại bộ dáng lôi thôi của mình một lúc lâu.

Liễu Tinh Hằng dùng sức thật mạnh, nuốt một ngụm nước miếng. Cuối cùng vẫn phải hàng phục dưới cơn bạo loạn của cái bụng, bỏ qua gia giáo lễ tiết mà ôm lấy con thỏ nướng, cắn từng miếng to.

Cơ Trường Không cũng không để bụng, quay người đi về phía đống lửa. Ở nơi đó, một con thỏ rừng thơm lừng đang ko ngừng nổ tùng xèo ở trên ngọn lửa, lâu lâu lại có vài giọt mỡ rớt xuống tạo ra những đoá hoa lửa.

Ăn như hổ đói, thậm chí ngay cả xương cũng muốn nuốt luôn. Chắc hẳn Liễu Tinh Hằng rất là đói a!

Chạy trốn lâu như vậy làm cho Liễu Tinh Hằng đói đến cùng cực. Pháp lực có thể thông qua linh thạch để bổ sung, nhưng đói bụng thì không có cách nào. Dù sao thì đàn sói cũng ko cho y cơ hội nào!

Hô!

Một con thỏ rừng đã yên vị trong bụng, cuối cùng Liễu Tinh Hằng cũng thoả mãn thở ra một hơi. Chưa bao giờ y cảm thấy thoả mãn như hiện tại.

Nhìn xung quanh, Liễu Tinh Hằng phát hiện mình đang ở trong một cái khe hẹp của một rễ cây đại thụ. Xung quanh là cánh đồng bát ngát, một đống lửa ở xa xa đang dần dần tắt lịm.

Hiện tại đang là lúc sáng sớm, hoa nở chim hót khắp xung quanh, vô cùng náo nhiệt, ánh sáng mặt trời lập loè qua những tán lá, đẹp hơn cả ánh cầu vồng. Nhìn bức tranh bừng bừng sức sống nơi đây, nhưng khi lòng vừa nghĩ đến những người thị vệ đã hy sinh, Liễu Tinh Hằng liền sa sút hẳn.

“Ăn no rồi chứ? Những vết thương trên người ngươi cũng ko có nặng gì lắm. Nếu như ko có vấn đề gì thì chúng ta nên đi thôi. Ai mà biết được những súc sinh kia có quay trở lại hay không.” Cơ Trường Không đứng dậy, duỗi thẳng cái lưng một cái, nói.

“Không có chuyện gì.” Liễu Tinh Hằng mạnh mẽ chống tay đứng dậy. Tuy thân thể đau nhức kịch liệt nhưng tốt xấu gì cũng ko thể ném đi cái thể diện.

“Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ? Tại hạ vô cùng cảm kích ơn cứu mạng.” Liễu Tinh Hằng chắp tay, sau đó nghiêm túc nói.

“Ha ha, ta họ Cơ, tên Trường Không.” Cơ Trường Không mỉm cười, cũng không có giấu diếm gì, nói.

“Tại hạ Liễu Tinh Hằng, con thứ ba Liễu gia Yêu Huyết thành. Nhìn dáng vẻ của Cơ đại ca, không biết có dự định đi vào Yêu Huyết thành không? Nếu như có thì tốt quá, ta có thể hảo hảo cảm tạ ơn cứu mạng của Cơ đại ca.” Liễu Tinh Hằng có chút đấu tranh nói.

Yêu Huyết thành? Cơ Trường Không sững sờ. Hắn một bước đi tới cũng ko có mục đích gì, chỉ muốn tìm thiên hạ đệ nhất Tông kia mà thôi. Còn về chuyện Yêu Huyết thành gì gì này, hắn căn bản ko biết gì cả, ngay cả việc nó nằm ở nơi nào cũng ko biết.

Nhưng mà, nếu như không có mục đích thì đi xem cũng ko tệ!

“Không sai, ta cũng chuẩn bị đi vào đó.” Nghĩ đến đây, Cơ Trường Không liền thuận ý nói.

“Vậy thật tốt quá.” Liễu Tinh Hằng vui mừng nói.

“Đúng rồi. Không biết Cơ đại ca có nhìn thấy những thị vệ của ta không?” Sau khi vui mừng, Liễu Tinh Hằng bỗng có chút thương cảm, giọng có chút lo lắng hỏi Cơ Trường Không.

“Yên tâm đi! Ta đã chôn cất, không cần lo lắng bọn họ sẽ bị dã thú ăn.” Cơ Trường Không mỉm cười, nhìn sơ cũng biết vị Tam công tử Liễu gia này đang lo lắng điều gì. Nhưng cũng vì vậy mà hảo cảm đối với người này lại tăng một phần.

Đới với người dưới lại quan tâm đến như vậy, dù có xấu đến thế nào đi nữa thì chắc cũng ko quá xấu đi!

Cơ Trường Không chỉ cho Liễu Tinh Hằng biết chỗ đã chôn cất những thi thể để chính y tự mình đi xem, còn hắn thì chỉ ngồi một chỗ rồi chờ.

Vì sao lại muốn đến Huyết yêu thành? Mục đích rất đơn giản, hắn muốn biết thêm tin tức. Hắn muốn biết thật rõ ràng về thế giới này, về các thế lực và còn thử vận may của mình một chút, có khi tìm được một vài tin tức của muội muội.

Những điều này hắn vẫn chưa được biết khi ở Trấn Ma tông. Tuy tu vi của hắn tăng nhanh nhưng kiến thức lại cực kỳ thiếu sót, có thể nói là hoàn toàn ko biết gì.

Ở trong tiểu thế giới thì luôn bị thiếu sót thông tin, hắn chạy ra từ Chân Long tiểu thế giới đến một tiểu thế giới khác, rồi sau đó tham dự vào một cuộc đại chiến, hơn nữa lại nhận được chỗ tốt cực lớn. Nhưng lão bất tử lại đem hắn tới đại thế giới và hắn thì hoàn toàn ko biết gì về nơi này cả.

Đây chính là sự chênh lệch giữa tiểu và đại thế giới, khác nhau một trời một vực, giống như ếch ngồi đáy giếng với thiên nga trắng cao cao tại thượng.

Tại sao lâu như vậy? Hắn đã chờ hơn nửa khắc nhưng vẫn ko thấy bóng dáng Liễu Tinh Hằng. Chuyện này làm cho hắn có chút sốt ruột nhưng vì có thể Liễu Tinh Hằng tâm tình ko tốt nên đã trì hoãn. Hắn nhẫn nại chờ thêm chút nữa.

Một nén hương sau, cuối cùng hắn cũng cảm thấy có chỗ ko đúng.

Hắn nhảy một cái, hoá thành cơn gió lốc lao đi. Những nơi hắn đi qua, cây cối bị cuồng phong thổi cho nghiêng ngã.

Chỉ sau mười mấy cái hô hấp, Cơ Trường Không đã đến chỗ chôn cất thi thể. Nhưng mà nơi đây ko còn lại thứ gì, thi thể không thấy, Liễu Tinh Hằng cũng vậy. Rừng rậm dường như đã được tẩy sạch qua, ngay cả vết máu cũng biến mất ko để lại chút dấu vết.

Vì để đề phòng mấy cái thi thể bị dã thú tha đi, hắn đã chọn một nơi rất trống trãi, và còn dùng một chút thủ đoạn. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều ko còn.

Cơ Trường Không nhíu mày, toàn thân căng cứng, vận sức chờ ra tay.

Hắn cảm ứng được một cỗ sát ý lăng lệ ác liệt, đâm vào da làm hắn đau nhức. Chỉ là ko biết vì sao cỗ sát ý này lại đứt quãng.

“Đi ra!”

Rất lâu sau, thân hình hắn bỗng chuyển động. Dù thần thức ko thể dò xét xung quanh nhưng nhờ vào cảm ứng của tu giả mà hắn đã biết được nơi phát ra cỗ sát ý.

Oanh!

Tàn ảnh lóe lên rồi biến mất, một cây đại thụ cách hắn mười trượng về phía bên trái ầm ầm nổ tung.

Trong đống gỗ mụn đang bay tán loạn, một thân ảnh nhảy lùi về phía sau. Còn Cơ Trường Không thì quyết đuổi theo ko bỏ, trước sau vẫn tập trung vào lồng ngực của thân ảnh kia.

Phốc!

Cuối cùng thì đạo thân ảnh kia cũng bay ra. Tuy ko trực tiếp đánh trúng nhưng quyền phong cuồn cuộn cũng ảnh hưởng đến người nọ. Thân ảnh kia phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã ra trên mặt đất rất xa. Nhưng đến bây giờ thì Cơ Trường Không mới nhìn rõ được người này, thế mà lại là Liễu Tinh Hằng.

“Tại sao lại làm như vậy?” Cơ Trường Không từng bước tiến đến gần, tay hội tụ lực lượng. Hăn thực sự nghĩ ko ra vì nguyên nhân gì mà Liễu Tinh Hằng lại làm như vậy. Chính mình đã cứu hắn nhưng kết quả nhận được lại như vậy. Trong nhất thời, hắn nộ khí xung thiên!

“Bởi vì, ngươi là – Yêu nô!” Liễu Tinh Hằng khó khăn ngẩng đầu, nói từng chữ.

Chỉ trong nháy mắt, cơn bão phẫn nộ trong lòng hắn liền tan thành mây khói. Nhưng đồng thời, một loại tức giận khác lại nổi lên, tuỳ thời bộc phát!

Yêu nô, con người nếu quy thuận Yêu tộc thì gọi là Yêu nô!

Nhân-yêu bất lưỡng lập đã từ rất lâu. Nếu đã là tu giả Nhân tộc thì ko ai bác bỏ điều này.

Vô số năm tháng qua, tiền nhân đã khoác lên vai nhiệt huyết, dùng nhiệt huyết này và cả hài cốt của mình để mở ra một con đường sống cho Nhân tộc. Lúc trước, địch nhân của Nhân tộc là Yêu tộc nhưng bây giờ thực lực của Nhân tộc đã phát triển mạnh, Nhân tộc và Yêu tộc lại có địa vị ngang nhau.

Có lẽ chính vì vậy mà không ít thành viên Nhân tộc vì các điều lợi mà dấn thân vào Yêu tộc, quay mặt đối nghịch lại đồng tộc. Người như vậy bị gọi là Yêu nô. Bình thường, nếu Nhân tộc gặp được sẽ ko buông tha!

Cho nên lúc Liễu Tinh Hằng nói ra lý do, dù hắn có tức giận đến đâu thì cũng có thể cảm thông được hành đồng của Liễu Tinh Hằng.

Nhưng cho dù có thể thông cảm được thì hắn cũng ko thể lý giải được. Chuyện này thật sự có chút ko hiểu nổi, hắn căn bản ko biết vì sao bản thân lại trở thành địch nhân của Nhân tộc. Cái mũ to như vậy, thật sự hắn ko đội nổi a!

Rốt cuộc thì chính mình làm sao lại trở thành Yêu nô?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN