Tình Về Nơi Anh
Phần 23
Vân bước vào quán cafe đã thấy Loan ngồi
-cậu hẹn tôi ra đây có việc gì?- vân đặt cặp sách xuống bàn
Loan nhìn cô 1 lượt từ trên xuống dưới. lúc nào cũng quần đen áo trắng sắn gấu như học sinh cấp 3. Phong cách quả thật rất là quê mùa.
-tôi muốn gửi lời nhắn của mẹ anh Hưng thôi
-nhắn gì?
-cậu liệu mà biết chỗ của mình. Phải biết mình là ai chứ. Đưng thấy ng ta có tiền mà bám lấy
Vân cười nhếch môi
-còn gì nữa ko?
-cậu cũng trơ đó nhỉ? Chắc bám trai quen rồi nên nói vậy cũng chẳng biết xấu hổ là gì?
Vân bật cười
-nếu như tôi đã nhắm vào con mồi nào. Tôi sẽ bám theo nó cho đến khi nào ăn thịt được nó thì thôi- vân thì thầm vào tai Loan. Cô ta tức đập tay xuông bàn
-đm . tao nói cho mày biết. nếu mày ko chịu nghe lời. thì đừng có trách
-tao đợi- vân thản nhiên bước ra cửa. trong cuộc đời đây ko phải lần đầu bị thách thức như vậy. nên cô rất bình thản.
Vì kinh tế ngay cạnh xây dựng cho nên đôi bạn trẻ ngày nào cũng gặp nhau. Vân đang lên kế hoạch cho dự án kinh doanh đầu tiên của mình. cho nên cũng khá bạn rộn.
-ăn thêm vào nhé. dạo này em gày lắm
-em khỏe mà. gày tí cho gióng mấy cô ng mẫu.
-nhưng ôm không sướng. bọn bạn lại bảo anh “ấy”em nhiều quá .oan cho anh…
có ng nghe câu đó đỏ mặt mất rồi.
Loan cũng học trường kinh tế lại ở cùng nhà vơi Hưng nên sáng sáng anh bất đắc dĩ phải đèo cô ta tới trường.
mỗi lần đến cổng cô ta liền ôm eo Hưng rất chặt. hành động ấy chẳng thể nào qua mắt đc vân. cô vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nhưng trong lòng có chút gì đó bực bội
-bọn anh ko có gì đâu. đừng hiểu lầm anh bé yêu nhé.
-ko cần giải thik.- mặt vân lầm lì
-ơ kìa. giận à.
-ko
-ko thì cười đi
-ko
-thế giận thật rồi
-mặc kệ anh. tránh ra xem nào- vân cau mày
có ai đó biết lỗi nhanh tay kéo cô vào lòng. một tay vòng qua eo. 1 tay vuốt tóc.
-là anh. anh chỉ muốn là của 1 người thôi. trái tim anh chỉ thuộc về ng con gái này thôi. đừng giận khổ thân anh lắm.
Một lời nói nhẹ nhàng thôi mà làm tim ai xao xuyến quá.
loan đứng cách đấy ko xa. mặt cô ta tím lại tức tối. được rồi. con nhà quê này. Tao sẽ dậy cho mày 1 bài học.
vân vừa cầm đống kế hoạch của mình rời trường. hôm nay tham khảo ý kiên thầy nên về hơi muộn. vừa cúi xuống lấy chìa khóa thì thấy có mấy đôi giày nam. ngẩng lên
-chào cô em. em tên vân nhỉ. trông cũng ngon đấy chứ.
-tìm nhầm người rồi
-nhầm thế đéo nào được. mà nhầm cũng tốt. tự nhiên lại đc xơi 2 em.
-mấy anh muốn gì đây
-chẳng muốn gì? chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe em thôi. cho em về quê tịnh dưỡng ít hôm
vân cười nhếch môi
-thôi anh ạ. chúng ta ko thù ko oán. anh tránh ra cho em đi về
-tránh ra à. em bảo anh tránh ra thế em có tránh ra ko?
-thế anh muốn gì nói luôn đi
-có ng nhắn em tránh ra đấy.
vân cười gật đầu. quan sát vị trí rất nhanh
cô lùi lại đá thẳng vào bộ hạ tên trước mặt khiến hắn kêu rống lên rồi khom lưng ôm lấy. thì lại mươn hắn làm điểm tựa đá vào mặt tên phía sau hắn . tiện tay cho tên này 1 cùi chỏ vào gáy khiến hắn gục tại chỗ.
2 tên còn lại có vẻ hoảng. vân cười nhẹ.
– em đã nhắc 2 anh rồi
2 tên này nghe chừng khá khỏe. cũng phải mất 15 phút để cho bọn chúng tập hít đât.
-các anh về nhắc với nó là em vẫn đợi nó đấy.
Buổi tối hôm ấy tại nhà H
-Hưng chở mẹ vào viện- mẹ H hốt hoảng
-có chuyện gì vậy mẹ?
-con lLoan nó bị bọn đầu gấu đánh ở trường.
vào viện nhìn loan xây xước mẹ hưng ko khỏi xót xa
-con ơi làm sao thế này- bà khóc lóc
-con ko sao- giọng loan yếu ớt
-đứa nào. đứa nào đã làm con như thế này. nói cho bác biết. bác đến tận nhà nó.
-bác ơi. con…con…- loan hướng mắt nhìn hưng vẻ ái ngại
hưng bối rối quay đi.
bác sĩ sơ cứu cho loan xong bảo cô nằm lại theo dõi. mẹ Hưng ra ngoài mua cháo dăn hưng ở lại trông loan.
-anh Hưng.
-sao em
-chuyện hôm nay. em ..em..- loan ấp úng lựa thời cơ
-có chuyện gì em nói đi
-chuyện em với vân. đợt trước bạn ấy có thấy em ôm anh. bạn ấy đã gặp em cảnh cáo. nhưng em nghĩ bạn ấy chỉ dọa thôi. ko ngờ hôm nay trong lúc em ở thư viện về thì bị bạn ấy chặn đường. bạn ấy mang theo cả 2 người đàn ông nữa. bạn ấy bảo em còn đến gần anh bạn ấy sẽ ko tha cho em- loan thút thít.- lúc nãy bác ở đây em ko dám nói. sợ bác mắng anh.
hưng nhìn cô ta trân trân
-khi nào em khỏi em xin bác đi chỗ khác. anh đừng nói gì với bac ko bác biết thì khổ thân bạn ấy
bác đứng ngoài cửa nghe hết rồi. con cáo già ạ. lại còn giả nai
1 lúc sau bà mang cháo vào cho loan rồi rủ Hưng ra ngoài
-Hưng. nói cho mẹ biết con bé đó là ai?
-ai ạ?
-con bé mà con suốt ngày đi cùng đấy. con tưởng mẹ ko biết chắc. cái con bé nhà quê đấy.
-con bé nhà quê?-
-đúng có phải cái con bé đấy . nó có phải con bé mẹ gặp ko?
-mẹ có chuyện gì vậy?
-à ko. ko có gì. mẹ thấy nta bảo nó là ng yêu con. mẹ hỏi chút thôi mà.
Hưng thấy mẹ lạ lắm. Nhưng giờ này chỉ nghĩ đến câu nói của Loan. Chả nhẽ cô ấy lại ghét Loan đến vậy.
Hưng đến ngay nhà vân
-vân. Anh muốn nói chuyện với em
-chuyện gì thế anh?
-chiều nay em vừa làm gì vậy.?
Vân giật mình. Sao anh ấy biết chuyện
-em gặp thầy Minh xong về thôi. Ko có chuyện gì ?
-thật ko có chuyện gì ko? Em nói đi. Chiều nay em cho ng chặn đánh Loan phải ko?
-đánh Loan?- cô bất ngờ
-em quá đáng vừa thôi chứ. Rõ ràng em biết anh yêu em. Việc gì em phải ghen tuông đến vậy. Em đánh ng ta thừa sống thiếu chết trong viện kia kìa
-ghen tuông?-
-em giỏi võ thì đi giúp ng chứ ra tay với 1 cô gái như thế có đáng là em ko?
Vân cảm thấy mình bị xúc phạm. Mặt cô lạnh lại. Mím môi để nén cơn giận vào lòng
-nó nói với anh thế à?
-em còn hỏi hả? Em cho mấy thằng đàn ông đến dằn mặt nó còn gì
-con đấy bị đánh đáng lắm
-em còn nói vậy được hả.?
-tôi ,là vậy đấy . Anh thik thì anh về mà bảo vệ cho nó.
Hưng bực người yêu ngang ngạnh.
Anh hiểu tính vân rất rõ ràng nhưng ko tin nổi cô lại làm như vậy.
Còn vân cô cảm thấy mình bị anh xúc phạm.bản thân là người ko muốn dài dòng nên cô cũng chẳng buồn giải thik
– anh về đi. Tôi ko muốn nói chuyện
-được. Em được lắm-anh bực bội bỏ ra khỏi phòng
Vân ngẩng lên trời cố gắng hít thật sâu để ko cho nước mắt rơi.
Đang ngồi trong lớp thì có ng gọi
-vân có ng tìm cậu kìa
Vân đi ra cửa. Thấy mẹ Hưng
-cháu chào bác
-tôi có ch muốn gặp cô-bà nói giọng lạnh nhạt
-chuyện gì đấy a.
-có phải cô đánh con bé Loan nhà tôi ko? Cô cũng to gan đấy nhỉ? Cái loại nhà quê cũng biết thuê đầu gấu rằn mặt ng khác đấy. Chuyên nghiệp gớm
– bác nói cháu ko hiểu-vân giả bộ
-cô ko hiểu thì ai hiểu. Tôi nói cho cô biết đừng có dụ dỗ con tôi. Con Loan là con dâu tôi, cô nên biết điều đũa mốc đừng chòi mâm son. Nếu cô mà động đến nó một lần nữa tôi sẽ cho cô ko học nổi ở đây đâu. Liệu hồn đấy. Tránh xa con tôi ra
Vân lại cười nhếch môi. Cô rất giận. Nhưng bà ta là ng lớn cô ko muốn đôi co
-bác lên về bảo con trai và con dâu bác tránh xa cháu ra
2 tuần sau đó 2 ng ko gặp nhau. Hưng nhớ ng yêu điên cuồng nhưng đến nhà ko gặp được vân. Đến lớp thì cô cũng tránh. Anh quả thật muôn nổ tung.
-2đứa có chuyện gì sao lại đến nông nỗi ấy- Trung bạn thân của Hưng tìm đến cô
-ko có gì ạ
-ko có gì mà Hưng nó toàn uống say. Khóc gọi tên em đấy. Nó bảo em giận nó. Em tránh mặt nó -thấy vân trầm ngâm a nói tiếp-Hưng nó yêu em nhiều lắm đấy. Ngày trc lúc em chưa nhận lời nó cũng hay uống rượu rồi kể chuyện về em. Anh nói thật. Con ng ko ai hoàn hảo cả. Ai cũng sẽ có sai lầm .Mà chỉ vì ng mình yêu cố gắng thay đổi. Em là cô gái hiểu biết nên hãy tha thứ cho nó 1 lần.
Vân im lặng. Cô cảm thấy nghẹn trong cổ họng
-bây giờ em muốn thấy cả tuần qua nó như thế nào thì em đi theo anh.
Vân theo anh Trung đến quán rượu trên đường Tạ quang bửu. bóng dáng thân quen đang ngồi gật gù bên chai rượu. Có mấy ng bạn nữa cũng đang ngồi bên anh. Anh chẳng nói gì. Chỉ rót rượu đưa lên mồm.vân nhanh tay giật cái chén và uống cạn li rượu. Hưng giật mình quay đầu lại.
-em…
Vân chẳng nói gì. Ngồi xuống cạnh anh giật chai rượu rót uống 1 cách bình thản.
-em…sao em lại…ở đây
-mày nhìn lại mày đi rồi hỏi-Trungu chen vào
tất cả nhìn vân uống rượu
-uống rượu thật dễ chịu .- vân Xoay xoay cái chén
-Mẹ con anh giống nhau lắm chỉ biết xúc phạm ng khác. Chứ chưa bao giờ tìm hiểu xem thực hư nó như thế nào.
-anh xin lỗi.
-anh có lỗi ở chỗ nào.? Uh. Lỗi cửa anh là yêu nhầm 1 đứa con gái chẳng ra gì như em. – vân rót rượu uống liên tục
-thôi đừng uống nữa em
-em cứ nghĩ anh hiểu em lắm. Hoá ra. -vân cười xót xa. –
Em chỉ là đứa nhà quê. Mẹ anh muốn anh lấy nó đấy. Anh về nhé
-ko. Mẹ anh đã nói gì? Em …em nói cho anh đi.
-vân cười ngất- em mà muốn xử nó. Thì em sẽ giết nó. Chứ ko đánh nó để nó về mách mẹ con anh đâu. Anh thấy em ác chưa -vân lại cười
– em tự thấy mình chẳng xứng với anh. Mà hình như bọn mình ….chưa bao giờ …nói yêu nhau thì phải. Cho nên…..
-ko. Ko.ko anh sai rồi.- Hưng nắm chặt tay vân mắt rưng rưng
-thế cũng tốt. Kết thúc thôi. -Vân rút tay đứng dậy ra về
-ko. Anh ko muốn. Anh xin em. Anh sai rồi- Hưng ôm chặt lấy chân cô.
-anh gọi em đến đây ko phải để em nói chia tay đâu. Tại sao 2 đứa cứ làm khổ nhau thế-Trung bực
-ko anh sai rồi.- Hưng gào khóc- đừng Bỏ anh. Anh chết mất .
vân chỉ biết đứng đó. Nước mát cứ thế trào ko kiểm soát . Đau đớn là cảm giác ng mình yêu ko hiểu mình. Xót xa là cảm giác bị ng mình yêu xúc phạm. Thất vọng là cảm giác khi đặt lòng tin với nta quá nhiều
-a nghĩ 2 đứa cần bình tĩnh nói chuyên cho rõ ràng. Đi-Trung lôi?cả 2 về phòng trọ của anh.
Tối hôm ấy. 2Trái tim 2Con ng. Họ đã hiểu rằng tình yêu đâu chỉ toàn niềm vui mà xen vào đó cả những nỗi buồn. Và thực sự để cùng nhau đi hết con đường này. Họ phải học được 1bai học có tên là tha thứ.
Hưng ngồi vào bàn sốt sắng hỏi
-mẹ sao mẹ tìm vân mà ko nói với con?
-cái con nhà quê đấy nó kể với mày à?
-con nhà quê? Mẹ đã tim hiểu cô ấy là ai chưa mà mẹ gọi là con nhà quê.
-tao ko cần biết. Cái loại đầu đường xó chợ
-mẹ quá đang vừa thôi nhé. Cô ấy là em gái phong bạn con đấy. Mẹ đã bằng nhà ng ta chưa mà mẹ bảo như thế.
-Uh đấy. Mày nghe nó về nói láo với mẹ mày à. Tao nói cho mày biết. Ko cần biết nó là ai. T ko chấp nhận nó bước vào nhà này.
-hoá ra cái trò đánh chém đấy cũng là do mẹ và cô ta bày ra đấy à. 2 ng được lắm
Hưng bỏ đi. Còn Loan từ hãy đã nghe câu chuyện của họ. Cô ta băn khoăn vậy vân là ai. Cô ta sẽ tìm hiểu lại.
Dạo này mẹ chiểu ốm nặng . vân đưa bà về viện bạch mai. Ngoài giờ học cô luôn túc trực ở đó.
Đối với con người khi ng ta đã sở hữu 1 thứ gì đó thì họ sẽ nảy sinh sự ích kỉ. chiếm hữu.
Hưng cũng vậy. anh rất khó chịu khi nhìn thấy vân cứ tất bật bên mẹ chiểu. cho dù anh biết chỉ là vân thương thôi nhưng sao vân thấy ko hài lòng.
-mẹ à. Con có thể nhờ mẹ 1 việc được ko?
-con nói đi mẹ nghe đây. – mẹ vân vẫn chăm chú nhìn đống giấy tờ
-mẹ xin giảm án cho anh chiểu được ko?
Bà giật mình. Buông tờ giấy xuống
-con sao thế. Có chuyện gì? Mẹ tưởng con và thằng hưng yêu nhau.
-vâng. Nên con mới bảo mẹ xin cho anh ấy. mẹ anh ấy ôm lặng lắm rồi.
-thì sao?
-mẹ cũng là mẹ mà ,ng ta chỉ có 1 mẹ 1 con. Lúc đau ôm chỉ dựa được vào nhau. Con cũng là con. Nếu mẹ con như thế con ko chăm sóc được quả thật rất đau lòng.
Bà nghe có vẻ xuôi xuôi. Nhưng..
-con hỏi ý kiến thằng hưng chưa. Ngày xưa con yêu nó bây giờ nó về liệu con có thay đổi hay ko?
-con ko. Con chỉ coi anh ấy như anh phong thôi. con yêu anh Hưng. mẹ đừng lo. Xin mẹ giúp con. Giúp bác ấy.
Bà chần chừ. Việc này ko thể quyết ngay đc
-để mẹ hỏi đã nhé. Xem có đc ko?
Bà hiểu cô con gái minh rất tốt bụng. nhưng liệu tình cảm 2 năm có bằng 15 năm. Đã có lúc nó nguyện sống chết vì thằng bé đấy. bây giờ khi nó quay về liệu thăng bé có cướp mất con gái khỏi tay bà hay ko?
ở 1 góc quán café. Bà đang mông lung suy nghĩ về lời chú 2 nói. Con bé này. Nếu nó muôn cái gì. Nó sẽ tìm mọi cách.
Bà đã sợ hãi như thế nào khi nó đòi chết vì thăng bé đó. giờ nếu nói ko nữa. chưa biết nó sẽ giở trò gì. Bà cứ tưởng nó có thằng Hưng nó sẽ quên dần đi thằng bé đó. Vậy mà ng ta báo với bà là nó vẫn xuống thăm thăng bé thường xuyên. Lẽ nào. Chúng nó còn qua lại
Bà ko thể thua nó đc
-bác gọi cháu ra đây có việc gì ạ-
-hưng đến rồi à? Ngồi xuống đây cháu.
-dạo này 2 đứa thế nào. ? bà cởi mở
-dạo này vân bận cửa hàng, lại trông mẹ a chiểu nên chúng cháu ít gặp nhau.
-cháu thông cảm. vân nó hay thương người. với lại cũng là chỗ thân quen
-vâng- hưng có chút buồn
-hưng này. 2 đứa định tính thế nào đấy. ?
-cháu chưa hỏi cô ấy.
-thế còn cháu.? Cháu tính thế nào?- bà thăm dò
-cháu tính học xong thì cưới rồi ổn định công việc sau cũng đc- trả lời nhanh gọn bà rất hài lòng
-uh tốt. bác rất yên tâm vì cháu rất ngoan. Bên gia đình lại cơ bản.-bà thả câu- nhưng vân nhà bác cũng có vài ba người đến ướm rồi. nhưng bác ko dám đồng ý vì bác ko muốn ép buộc nó
Hưng nhìn mẹ vân băn khoăn. chẳng phải anh đang lo sợ đó sao. Địch thủ của anh ở tù mà còn thắng anh áp đảo đây này
-cái thằng chiểu- bà nhìn hưng thăm dò lần nữa- đợt này được giảm án. Chắc chỉ 1-2 năm nữa nó về. cháu biết đấy dù con bé yêu cháu nhưng bác cũng ko muốn cho con bé gặp nó nữa.
-vì bác quý cháu nhất, cháu đi lại bên nhà lâu rồi. cũng coi như con cháu trong nhà. Cho nên…
-bác để cháu về bảo bố mẹ cháu sang nói chuyện ạ- bà ko dám cười, biết ngay thằng bé này yêu con bé lắm mà
Đến đây thì bà cũng yên tâm. Mẹ hưng bà cũng gặp vài lần rồi. gia đình cũng rất cơ bản. nhưng bà đã quá chủ quan
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!