Tình Về Nơi Anh
Phần 65
Phong nó mạnh rạn hơn anh. Nó là bác sĩ. Ngôn ngữ ngành ấy nó hiểu hơn anh. Nó đọc đọc cái giấy đó. Tay nó run run. Nước mắt nó chảy trong kính. Tờ giấy rơi xuống đất. Anh hồi hộp đến nín thở nhìn từng biểu cảm của nó. Nhưng cái thằng chết tiệt bị á khẩu rồi. Anh đành đích thân lấy mà đọc vậy. Kết quả . Anh khóc . Anh cũng khóc như nó. Anh với tập giấy còn lại. Xé rất nhanh, đọc đọc và nó cũng rơi xuống. Hai người nhìn nhau ko nói gì. Chỉ biết ôm chẩm lấy nhau mà khóc. Ông trời đã nghe thấy tiếng họ cầu xin. Vợ anh, em gái nó, con trai anh, cháu nó. Còn sống. Trời ơi. Hai thằng hạnh phúc đến nỗi ôm nhau khóc như trẻ con. Mọi người nhìn vào ko hiểu gì. Ko hiểu gì hết.
( mọi người chú ý cách gọi tên Dương và Linh chỉ là một thôi. vì nước ngoài ng ta gọi Họ chứ ko gọi tên. nên tác giả cũng sẽ gọi Dương. các bác nhé)
Về phần Dương linh. Từ ngày Hưng đi cô thấy có gì đó rất trống vắng. Mỗi đêm cô đều mơ thấy Hưng . Nhưng mơ thấy anh đứng bên bờ biển nắm tay cô. Cô còn mơ thấy anh gảy đàn mơ thấy anh hát. Rất rõ ràng. Sáng dậy cô vẫn con nhớ giấc mơ đó. Và thỉnh thoảng lại cười một mình. Bởi vì nó quá lãng mạn. So với cuộc sống tẻ nhạt của cô bây giờ
Tin tin. Tiếng tin nhắn
-chào cô Dương. Dạo này khỏe ko?
-Dương khỏe .thanks.
-Thời tiết bên đó đẹp chứ?
-hở.. Nhắn tin chỉ để hỏi vậy thì mở đt mà xem nha.
-sorry. Bận quá mà. Đi tìm lại đồ đã mất đó.
-tìm thấy chưa?
-sắp rồi. Đẹp lắm đó.
-cái gì thế.
-1 người. Đẹp như Dương đấy. ( mặt cười)
Tự nhiên tim Dương lại đập nhanh. Từ ngày cô tỉnh lại chưa có ai khen cô đẹp cả . Ngay cả anh Tuấn cũng Bận tối ngày. Buổi tối tranh thủ cùng Hải gọi video cho cô. Vợ chồng mà như 2 ng bạn vậy.
Bây giờ cô hàng ngày đều nhận đc tin nhắn
-chúc buổi sáng tốt lành
-chúc bữa trưa ngon miệng
-buổi tối vui vẻ
Và 2 người có kể cho nhau nghe những công việc hôm nay. Anh kể cho cô nghe anh có vợ. Cuộc sống của anh. Kể rất nhiều. Công nhận anh cũng yêu vợ nhiều lắm. Cô ấy thật hạnh phúc. Dương ghen tị quá cơ.
Và cứ thế đều đều nhắn tin. Mỗi đêm cô vẫn mơ thấy anh rất rõ. Nghe tiếng anh thì thầm. Có đêm nhiều đêm còn mơ thấy 2 người làm chuyện ấy. Thật quả ngại quá cơ. Cô thấy mình hư hỏng quá.
Hưng ngày nào cũng nhắn tin cho vợ. Đúng 7 giờ tối bên đó anh sẽ gọi video. Anh muốn đc nhìn thấy vợ. Vợ anh lúc bỏ kính ra trông giống hơn. Nhưng vợ anh bị cận mất rồi. Ko xa cái kính đc.
Hôm nay Hưng có bất ngờ cho vợ. Anh mua bó hoa bách hợp và 1 con vịt quay. Quay kiểu Việt nam ý. Đúng 7 giờ tối. Ko thấy Hưng gọi cô cứ nhìn điện thoại mãi thôi. Có chút lo lắng, sau đó là giận, rồi sau đó là buồn. Mình có là gì đâu. Lại có chồng rồi. Ng ta chưa vợ. Mà ko. Gọi là mồ côi vợ. Hì. Buồn cười. Có tiếng gõ cửa. Cô ra mở
-ơ…- mắt tròn xoe
-định để khách chết rét ở ngoài à?- anh cười tươi.
Cô nhanh tay mở cửa. Mắt nhìn anh. Anh đẹp trai hơn trc nhiều lắm . Mập hơn . Trông phong độ hơn hồi cô mới gặp . Anh xách túi và bó hoa vào nhà. Đặt xuống bàn . Xoa xoa tay. Dương đứng bên cạnh anh nắm bàn tay Dương xoa xoa miệng thủ thỉ
-xin tí hơi ấm
Dương đỏ mặt. Cái tiếng thì thầm này mỗi đêm cô vân nghe thấy. Đúng là anh. Đúng tiếng anh. Nhất là khi mơ thấy 2 ng đang…thì tiếng thì thầm này càng nghe rõ. Cô lại đỏ mặt quay đi. Ngượng quá. Vào lấy cho anh cốc cafe nóng chữa ngượng. Hưng thấy vợ đỏ mặt anh rất vui. Mất trí nhớ càng tốt. Vợ sẽ sống đúng với con ng thật của mình.
-anh mua cái gì đó?
-hoa này. Tặng em. Em biết tên nó ko?
-bách hợp. Nhưng em thik mùi …
-mộc lan chứ gì?- Dương bất ngờ nhìn Hưng .
-sao anh biết. .
-vì mùi đấy đầy trong nhà mà. -Hưng nhìn cô cười. Cô cũng cười nhưng lại ngượng
-anh mua cả vịt quay nữa. Mang từ Việt nam sang đó.
-Thế hả?- Mắt Dương long lanh. – Sao anh biết em thik vịt quay. -Hưng cười
-bí mật
Nhìn Dương và bác giúp việc ăn ngon lành. Bác ấy còn khen vịt quay Việt nam ngon nữa. Ăn xong Dương kéo anh về phòng. Khoe rằng tuần sau cô sẽ đi làm. Vì nghỉ lâu rồi. Vả lại cũng ko muốn phụ thuộc vào tiền chu cấp của Tuấn. Cho dù Tuấn ko đồng ý vì sợ cô mệt. Nhưng cô thik như vậy.
cô nhắn tin cho Tuấn
-anh Tuấn. Sao ko sang thăm mẹ con em.
-anh sắp sang rồi. Yên tâm. 2 mẹ con ngoan nhé. Đi làm nhớ cẩn thận
Hưng ko cười nổi. Anh nghĩ đến Tuấn. Anh ta là người đã nói chuyện với vân trong quán rượu. Là cấp dưới của vân. Có lẽ muốn đưa vân đi sang đây vì lí do an toàn. Cho nên hắn cũng ko dám sang theo.
Và cứ thế ngày nào họ cũng nhắn tin. Đúng 7 giờ tối anh lại gọi video để nhìn thấy vợ và con. Con trai anh biết đi rồi. Nó rất đáng yêu. Anh chụp nó làm hình nên điện thoại mà Cá cứ bảo đó là anh Tôm
-Dương này. Nếu như một ngày nào đó em nhớ lại. Em sẽ muốn nhớ điều gì đầu tiên.
-em muốn nhớ trc đây em là người như thế nào?
-em có muốn nhớ lại ko?
-có chứ. Em muốn nhớ lại những nơi em đã đến. Ở trong chùm chìa khoá ghi rất nhiều địa chỉ. Chứng tỏ em đã đi rất nhiều nơi.-mặt cười
-em có định về Việt nam ko?
-có chứ. Nhưng em đang đi làm.
-nhất định sẽ có ngày anh đón mẹ con em về
Câu nói chỉ đơn giản vậy thôi mà làm cô thấy ấm lòng quá. Cảm giác này quen quen. Dường như bên anh cô thấy mình ko lạ lẫm gì cả. Có cái gì đó như đã quen từ lâu lắm rồi.
-Dương. Em có nhớ mối tình đầu của em ko?
-ko. Thấy Tuấn bảo là em yêu Tuấn từ lâu rồi. Chắc Tuấn chán em nên đuổi sang đây. Ko cho về, Hihi
-em có yêu Tuấn ko?
-em ko biết nữa. Em ko nhớ ra Tuấn nên em thấy ko tự nhiên. Ko gần gũi.
-thế giờ có ng nói yêu em , em có đồng ý ko?
-ko. Tuấn là bố của con em. Em ko muốn con ko có cha
-thì có ai bảo em bỏ chồng đâu
-Nhưng em ko thik. Nhỡ con biết
-em đang sống ở châu Âu đấy
-em là ng Việt mà.
Hưng tức. Bố cái gì mà bố. Bố nó lù lù đây này. Giống như đúc khuôn còn ko biết. Vợ khờ lắm vợ ạ.
Từ hôm đấy Hưng cũng ko nhắn tin. Tối anh cũng ko gọi . Dương thấy nhớ anh vô cùng. Đến làm việc cũng mất tập trung.
-mrs Dương. Dương. Sao vây?(tiếng anh)
-tôi ko sao. Tôi ổn. Cảm ơn
-cô ko khỏe có thể về nghỉ ngơi
-tôi ổn. Cảm ơn
Nói là ổn chứ chả ổn tẹo nào. Các bạn đồng nghiệp của Dương thấy dạo này cô xinh ra nhiều lắm. Họ khen con gái á đông đẹp dịu dàng. Lại chăm chỉ.
Mỗi tối đến 7 giờ trong ngóng ko có hồi âm cô đều nhắn tin hỏi anh bận à. Có chuyện gì sao?. Tất cả chỉ trả lời bằng sự im lặng. Cô lo lắng. Hay anh đã có bạn gái mới. Hay cô đã nói gì sai. Chắc do cô có chồng nên anh ko muốn gặp nữa. Đúng. Anh cần một ng phụ nữ chăm sóc yêu thương. Sắp 38 rồi còn gì nữa. Suy nghĩ , suy nghĩ .
Tối nay công ty tổ chức tiệc. Cô là ng Việt nam duy nhất. Nên muốn mặc áo dài Việt nam cho bạn bè cùng xem. Quả thật mọi người khi nhìn thấy cô thì trầm trồ.
-Dương hôm nay đẹp quá. (tiếng anh)
-tôi sẽ tìm một cô vợ Việt Nam. Giống như Dương.
Dương cười. Những ng con trai thik cô cũng ko ít. Nhưng cô đã chót có tình cảm với một người rồi. Vậy mà ng ta im lặng. Biến mất mấy tuần nay. Giờ này chắc đang vui bên ng con gái khác. Tủi thân. Rất rất tủi thân. Gạt nhanh nc mắt để lấy lại nụ cười. Cô ko biết rằng có người đang nhìn cô Âu yếm lắm. Vợ đẹp lắm vợ ạ. Cho dù trong hình hài nào cũng đẹp hết.
-mrs Dương. Bên ngoài có ng cần gặp cô.(tiếng anh)
-ai vậy?
-họ nhắn nhân viên mời cô ra ngoài.
-cảm ơn.
Dương bước ra ngoài. Trời khá lạnh. Cô khoác chiếc áo mỏng lấy tay xoa xoa cho bớt lạnh. Chờ một lúc ko thấy ai. Định quay vào thì thấy bóng dáng quen quen của một ng đàn ông. Đi bộ rẽ vào con đường phía trước. Cô bước theo anh ta. Đúng là chiều cao thì giống. Anh ta đi rất nhanh. Cô phải đi như chạy. Anh ta bước qua đường thì gặp một cô gái. Họ tiếp tục khoác vai nhau đi. Cô dừng lại. Đôi mắt càng ngày càng ướt. Bàn tay run lên vì lạnh. Anh ấy, cô gái đó, rất tình tứ bên nhau. Thảo nào anh ko cần cô nữa. Trái tim cô. Sao lại đau như thế này. Hoá ra những giấc mơ đó chỉ là giấc mơ. Chỉ là ảo tưởng thôi sao. Tình cảm cô dành cho anh chỉ là đơn phương. Là vì cô quá cô đơn khi bị chồng bỏ rơi. Còn anh thì tự do và có quyền lựa chọn. Dương đưa tay lên ngực đập đập cho dễ thở. Cô quay lưng lại để về thì hình như cô đã theo anh ta từ lâu lắm. Điện thoại ko mang theo. Biết lối nào mà về. Đã thế cô càng khóc.
-cô gái. Cô ổn ko?(tiếng anh)
Mọi ng bắt đầu chú ý đến cô
-cô ấy cần giúp đỡ. Mau gọi cảnh sát .
Một ng đi đường nói vọng ra. Họ cởi áo khoác cho cô. Cô đang run lên vì lạnh.
-xin tránh đường(tiếng anh) – người đàn ông chen vào giữa đám đông. Anh ngồi xuống trước mặt cô.
-Dương. Anh đây mà.( tiếng việt)
Cô ngẩng lên. Mắt ướt đẫm. Là anh. Đúng là anh. Cô ôm chầm lấy anh nức nở. Mọi người nhìn 2 người. Họ biết cô ấy quen anh.
-cảm ơn mọi ng. Cô ấy là vợ tôi. Xin lỗi đã làm mọi ng lo lắng(tiếng anh)
Anh cởi áo khoác trả lại ng tốt bụng và khoác áo của anh cho cô. Và ôm chặt lấy cô. Miệng nói nhỏ. -anh đã bảo là phải đứng im một chỗ. Và ko được khóc. Nhất định anh sẽ tìm thấy em cơ mà.
Dương mở mắt. Rõ ràng cô đã nghe thấy câu nói này ở đâu. Cũng là anh. Cũng ôm anh. Cũng khóc. Quen quá. Hay là giấc mơ đó cô ko nhớ đc.
Hưng đi ra ko thấy vợ anh rất lo. Chạy nháo nhác đi tìm khắp nơi. Đến lúc gặp vợ mới thấy nhẹ lòng. Anh ôm vợ siết chặt. Vợ anh đang khóc. Đang đánh vào lưng anh vì cái tội bỏ rơi cô ấy , vì cái tội để cô ấy đi lạc. Anh vui. Anh vui lắm. Vợ biểu hiện như thế là có tình cảm với anh rồi.
-em đáng bị như thế lắm. -anh áp 2 tay lên má vợ rồi nhìn vợ Âu yếm.
-anh là đồ tồi- cô ấy vẫn khóc và đánh anh. Mắng anh ko ngừng.
Anh ko còn cách nào khác để dỗ vợ đâu. Đây là Trung nó dậy anh đấy. Anh kéo Khuôn mặt vợ lại gần. Chiếm trọn cái miệng đang nói liên hồi kia. Từng giọt nước mắt mặn chảy trên khoé môi. Anh mơn man một cách nhẹ nhàng rồi bắt đầu mãnh liệt. Vợ anh thoáng chút bất ngờ há miệng thì bị anh cướp lấy lưỡi. Anh hôn vợ như lần đầu tiên hôn vợ vậy. Chắc chắn sau nụ hôn này anh sẽ có đc vợ. Dương Hà Linh.
Đêm đó trong căn phòng nhỏ. Có đôi tình nhân đang nắm tay nhau. Ng con gái ngượng nhùng như lần đầu tiên gần gũi đàn ông. Còn ng con trai hồi hộp vì đã lâu ko đc gần vợ và sau đêm nay. Mối quan hệ của họ sẽ sang một trang mới
-ngủ đi em
-em…em…
Hưng nắm tay vợ thủ thủ.
-anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi mà. Anh ko làm gì đâu.
Vợ anh nghe vậy ngoan ngoãn nằm xuống. Đúng thật. Anh chỉ ôm vợ ngủ. Vợ anh trong giấc ngủ vẫn hay giật mình. Cô ấy mơ cái gì đó. Miệng gọi tên anh. Anh lại ghé tai thì thầm- anh đây. -Nắm chặt tay vợ và cô ấy lại ngủ tiếp. Anh cũng thiếp đi lúc nào. Cho đến khi mở mắt trời đã sáng. Vợ đã dậy đi làm. Chỉ để lại mảnh giấy -chào buổi sáng. Em đi làm trưa về. -Đúng nét chữ của vợ
Bữa sáng muộn của anh có cô giúp việc và con trai anh. Nó biết đi. Và đc một tuổi rồi. Nó mặc bộ quần áo hôm sinh nhật anh mua. Nhìn giống anh. Cô giúp vc cũng nói vậy. Cô ấy nói chúa đã cho cô ấy gặp anh. Đó là định mệnh của cô ấy. Đúng quá. Anh bế con đi chơi. 2 bố con tranh thủ chụp ảnh gửi cho Phong. Phong vui lắm. Nó chúc mừng anh. Và nhắn anh nhanh mang em gái nó về. Vì nó sợ ko giấu lâu đc.
Cứ như thế mỗi lần anh sang. Mối đêm anh ở lại đều ôm vợ ngủ. Mùi vợ rất thơm. Rất hấp dẫn. Quả thực thằng em nó điên đảo lắm nhưng anh phải kìm. Nếu manh động thì rất nguy hiểm.
Còn Dương. Mỗi lần nằm bên anh. Cô thấy cơ thể mình rất nóng. Cảm giác ham muốn của 1 ng đàn bà. Từ khi cô tỉnh lại chưa hề biết đến.
Hôm nay ngồi nói chuyện với mấy chị cùng phòng. Con gái Tây họ cởi mở lắm. Họ nói rằng nếu họ thik ai họ sẽ chủ động. Bởi vì có khi ng đàn ông họ thik lại bị hấp dẫn bởi ng khác. Và họ sẽ mất cơ hội. Tình dục là điều quan trọng mà. Kìm nén chỉ làm ta thêm khổ sở. Nếu ta độc thân thì ta có quyền ngủ với bất cứ ng đàn ông nào ta muốn.
Dương cười. Dương nói là anh ấy. Ko muốn làm gì cả. Anh ấy chỉ muốn ôm cô ngủ thôi
Họ nói có thể anh ấy gay, hoặc cô chưa đủ hấp dẫn
Tan làm mấy ng kéo nhau đến cửa hàng. Họ kéo Dương vào chỗ bày đồ ngủ. -Chọn đi. Anh ấy sẽ mê cậu cho xem. Dương rất đẹp(tiếng anh)
Dương ngượng. Nhưng cũng sắm 3 bộ cho mình. Và chờ đợi lần sau anh sang. Mà lần sau. Thì ko đc như Dương mong muốn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!