Tình Về Nơi Anh
Phần 74
KHÔNG CÒN LÀ EM CỦA NGÀY XƯA
Dương trở về ngôi nhà đà lạt. trong chiếc tủ ấy. những thứ cô đã cất giấu bao nhiêu năm vẫn còn đây. cô cười. ngồi ôn lại những kỉ niệm. đặt thêm vào đó một cuốn sổ. tất cả cuộc đời từ khi cô có nhận thức về cuộc sống nó nằm ở trong này. cuộc sống đã cho cô sự cô đơn. và rồi cô cũng tìm cho mình những người bạn. những ng có thể lăng nghe và chia sẻ với cô mọi điều. ngần ấy là quá đủ.
3 lần chuyển công ty và nhiều lần chuyển nhà chỉ trong vài tháng . Đã làm cô rất mệt rồi.
Joni lon ton chạy theo mẹ. hai mẹ con hôm nay chuyển nhà. nửa năm cô sống độc lập cắt đứt mối liên hệ với cuộc sống cũ. hôm nay mới kiếm đủ tiền thuê ngôi nhà lớn hơn và gần đường hơn. quả là làm ng tốt thật ko dễ. kiếm tiền đàng hoàng rất khó nha.
-mẹ chờ con
-đi từ từ thôi con trai.
cô mở cánh cửa phòng ngủ. chà chà. đẹp. quả rất đẹp. tuy nó hơi xa chỗ làm nhưng hàng ngày đc nhìn thấy biển từ trên đồi thế này cô yêu nhất thế gian. cho dù mỗi tháng đã mất 1/3 lương cho nó rồi.
niềm ao ước của cô từ khi gặp nó. Ngôi nhà trên đồi và có tường kính nhìn ra biển . những ng hàng xóm thấy có người mới đến họ ra nhìn cô rồi chào. một cô gái có mái tóc hung 1 màu. dài quá vai giờ đc buộc cao lên đỉnh. khuôn mặt trắng, mũi cao trông khá tây, đôi môi đỏ nhưng ít nói. chỉ cười.
Dương đi quanh đây tìm nhà trẻ cho con. Joni của cô đã đi lớp rồi. nó rất ngoan, rất đẹp và cao hơn hẳn các bạn. giống bố mà. cô nhìn nó tung tăng chạy trông đáng yêu lắm cơ.
tiếng điện thoại
-chị Dương. sếp bảo chị có văn bản cần dịch qua lấy đi.
-uh. chị gửi cháu đã
Cô đi nhanh đến văn phòng. cô là chuyên viên phát triển kinh doanh của một công ty đa lĩnh vực. nhưng có một đặc điểm là rất ít khi gặp trực tiếp khách hàng.
Dương bước vào phòng sếp. ko thấy sếp đâu. cô chỉnh lại cặp kính Nôbita của mình. cặp kính độc mà ở đây ko có ai mua đc nó. cô đảo mắt xung quanh. chắc sếp ra ngoài. cô đóng cửa phòng ra ngoài 1 cách nhẹ nhàng nhất. đúng lúc gặp sếp đang đi vào. khuôn mặt cô áp sát khuôn mặt của sếp. hơi thở của sếp phả ra mùi thuốc lá. sếp biết hút thuốc từ bao giờ.
-Dương. em vào đây.
sếp nhìn cô chăm chăm 1 lúc rồi mới nói đc đến như vậy
-sếp có chuyện gì ạ?
– giấy tờ cần em dịch đây- sếp đưa cho cô. mắt vẫn nhìn cô chăm chú . Dương thì dán mắt vào đống giấy
-vâng- rất nhẹ. cô cầm chúng lên tay định chào sếp thì…
-Dương. ăn tối với tôi đc ko?
Cô giật mình. đưa đôi mắt ngơ ngác trong cặp kính ngố về phía sếp. hơi nghiêng đầu.
-dạ?????
-ăn tối một bữa mà em căng thẳng vậy à. -sếp đặt tay xuống bàn nhìn cô
một người đàn ông và một ng đàn bà rủ nhau đi ăn tối là có ý gì? khỉ gió con gà mờ
-tôi chỉ muốn cảm ơn em về vụ hợp đồng vừa rồi thôi. thuyết phục khách hàng qua điện thoại quả là đỉnh cao.- sếp cười
dương giãn cơ mặt. đôi mắt 1 mí to chớp chớp
-vâng, sếp- tức là đồng ý
sếp đứng lên. đi ra cửa. 1 tay đút túi quần. thở dài. giá mà cô ấy có thể nói đc nhiều hơn thế. bằng 1 nửa những ng phụ nữ khác thôi cũng đc.
bữa tối sớm của 2 người rất đơn giản. họ ngồi trong một nhà hàng sang trọng sát cửa kính nhìn ra biển. Dương tâm trí ko chú ý đến sếp. cô thấy thik cái hình ảnh biển đang dậy sóng kia
-tôi khiến em ko tự nhiên à?
-ko ạ
-thế sao em cứ làm thái độ đó
-à. biển đẹp quá thôi mà- Dương hơi ngại
-thế ăn đi rồi đi dạo.- sếp nói rất lạnh lùng
-dạ???
sếp hôm nay sao thế nhỉ. hay thời tiết thay đổi nên não có vấn đề. dở…dở thật rồi
Dương băt đầu thấy cơn ngại của mình tăng lên khi sếp có thái độ như vậy
-Dương . nhà em ở đâu?
-em mới chuyển nhà rồi
-quê em ở đâu?
-sếp đọc lí lịch chưa?- nhân viên ăn nói với sếp láo thật.
-chạy từ Anh sang đây làm nhân viên cho một công ty quèn thì hơi lạ. bằng cấp và trình độ của em xứng đáng có mức lương gấp nhiều lần tôi trả cho em.
-sếp muốn nói gì?- Dương ko ngẩng lên nhìn sếp. cô vân cúi xuống ăn
-chỉ là muốn hiểu em hơn thôi
há. sếp buông cau này nghe trơn quá. chắc hút thuốc từ nãy là nghĩ đc ra câu này. vậy câu đó ý là gì? dương ngẩng lên nhìn sếp qua cặp kính Nôbita . cô khó hiểu.
-muốn hiểu rõ nhân viên của mình cũng là có tội à?
-ko ạ. – cô lại cúi xuỗng
-dương. em sống vậy có thấy ổn ko?
-tốt ạ.
-ko cô đơn chứ-
hở. sếp hỏi em cô đơn có nghĩa là ý gì.
-ko ạ- trả lời rất nhanh
-em ko định kiếm người đàn ông nào đó à. đàn bà đẹp, lại giỏi giang như vậy. độc thân thì đàn ông đau lòng lắm đó. em làm ảnh hưởng đến nam giới trong công ty. giảm hiệu suất làm vc biết chưa?- sếp cười
Fb Hà Quỳnh vân
Dương nghiêng đầu. ko hiểu sếp nói vậy có ý gì.
-em thấy doanh số tăng. chỉ cần vậy. em thấy thế là đủ
câu trả lời cho tất cả điều băn khoăn cuả sếp. sếp cứng họng rồi. cô ấy. chỉ sống thế là đủ. sếp vừa vui lại vừa buồn. đàn ông…
tiếng điện thoại của dương. cô nghe máy rồi chào sếp ra về. Cô đang hợp tác kinh doanh với một số người ở đây. mở bar rượu. cô thik thế. kiếm thêm tiền nuôi con. vả lại cũng muốn bận rộn để quên đi tất cả.
Dương về rồi mà sếp cứ nhìn theo. cô gái có cặp kính chả giống ai. trông rất trẻ mà suy nghĩ thì cực kì ng lớn. vẻ ít noí một cách bí hiểm và nụ cười mê hồn khiến sếp say nắng ngay từ lúc gặp cô. sếp 40 rồi. 1 vợ 2 con. chiến đấu trên thương trường bao năm. gặp bao nhiêu gái đẹp. nhưng chưa bào giờ lại say mê đàn bà tới thế. say mê một cô gái kém mình gần chục tuổi. đơn thân.
sếp cứ say mê là vậy. nhưng khi một người đàn ông say mê một người đàn bà thì ng ta cũng có chiều hướng lơ là. ko còn quan tâm đến chuyện gia đình nữa. và điều đó ảnh hưởng đến rất nhiều người.
chủ nhật nào cũng vậy. Dương và Joni sẽ đi tới trại mồ côi cách chỗ dương ở 30 cây. 2 mẹ con đi bằng xe máy. trai mồ côi này từ ngày có cô phát triển hơn rất nhiều. các mẹ rất quý cô. trẻ con cũng vậy. Dương nhìn những đứa trẻ mồ côi. cô nhớ đến quá khứ của cô. có khi nào cô đã từng làm đứa trẻ nào đó trở thành mồ côi ko? nhưng phải thừa nhận. những kẻ đó rất đáng chết. nếu ko giết bỏ chúng mới là mầm hại cho xã hội. chị cả xưa nay chưa giết ng bừa bãi bao giờ.
có lẽ cô sẽ dành cả cuộc đời này để giúp chúng.những đứa trẻ ko cha ko mẹ này . chuộc lại những sai lầm mà mình đã gây ra.
chiều đến cô lại chở con về. nhưng hôm nay đang đi đường thì xe cô bị thủng săm. cô bực dọc. lại đinh. muốn phát ngán cái kiểu này. ngồi nhìn con đường sắp tắt nắng mà thấy ngán ngẩm. Joni của cô cần về nhà tắm rửa. nghỉ ngơi sau 1 ngày hoạt động dài. cô vác con lên vai cho con ngủ. nếu ko có con. có lẽ cô đã bỏ cả xe mà chạy về. vài chục cây số có là gì.
vẫy vẫy chiếc xe nhờ họ tìm giúp người sửa. Dương kiên nhẫn ôm con chờ đợi. chiếc xe này là mấy tháng làm việc của cô. hiện tai mà mất thì có lẽ sẽ đi xe của bộ. tiền bây giờ rất quý. nghĩ vậy cô lại cười. cô ko biết nụ cười của cô đã bị ai đó thu vào tầm mắt. họ cũng cười
chiếc xe đen bóng đi qua trông thấy cô thì đỗ lại. cửa kính hạ xuống. sếp chạy ra
-sao thế dương? sao lại ngồi đây?
-xe em bị hỏng. đang chờ ng sửa.
-chờ thì muộn mất. lên xe tôi đưa em về.
-em còn xe
-em cứ để đấy tôi lo- sếp kéo cô lên xe. tài xế xuống xe chờ sửa còn sếp đưa Dương về.
đến nơi sếp nhanh chân đi xuống. chìa tay đỡ Joni. anh ngắm thằng bé khi ngủ. nhìn nó đẹp với mái toc hung giống mẹ. da trắng trông rất tây. quả là đẹp trai vô cùng. anh tự nhiên lại ước có một đứa con đẹp như thế. anh thơm vào má sữa của nó.
Dương mở cửa vào nhà. sếp cứ đòi bế con vào tận phòng nên cô cũng ko làm gì đc. căn nhà đẹp. căn phòng đẹp. cách bài trí rất đơn giản nhưng rất độc và lạ. chẳng khác chủ nhân của nó chút nào. sếp ngồi xuống bàn uống nước. mắt vẫn liếc căn nhà.
-ai bài trí nhà đó Dương.
-em ạ
-em giỏi thật. vậy khi nào tới bài trí nhà hộ tôi nha. tôi thik thế này
Cô cười- em chỉ làm theo cảm xúc thôi.
Dương cùng sếp ngước nhìn ra khung cửa kính cả một bên tường nhìn ra biển Dương sửa thành kính. để khi ngồi trong phòng khách có thể nhìn được toàn bộ biển trong tầm mắt của mình
cả bâu trời và biển mênh mông. cảm xúc lúc này là gì? cô đơn giữa thế giới rộng lớn.
cuộc sống của Dương vẫn trôi qua êm đềm như vậy. giữa những ngày tháng bận rộn với công việc và con cái. giữa những cảm xúc đang dần thay đổi từng ngày. giữa tình yêu của ai đó đang âm thầm mà cháy bỏng. chưa một lần dũng cảm để ngỏ lời.
Dương ko còn muốn trở về là Hà Quỳnh VÂn nữa. quá khứ đau đớn ấy đã đủ làm cô trở thành một kẻ độc ác. giờ đây cô vẫn có thể nhìn thấy 2 đứa trẻ của cô lớn lên trưởng thành. cho dù ko còn đc nắm tay con nhưng khi có cơ hội nhất định cô sẽ cho con biết cô còn sống.
nghe tin con về Dương lập tức về hà nội. đứng từ xa nhìn con nói chuyện vui vẻ với bố mẹ và cả nhà cũng đủ làm cô ấm lòng. ko muốn ở lại lâu. Dương lại bắt xa quay trở về. nhưng cô ko về nhà. cô vào quán rượu. ngồi một mình trong đó.
-em có chuyện gì à?- vẫn là sếp với câu hỏi muôn thuở buồn
-ko
-vậy sao lại như thế này?
-ko trả lời
-nói đi cho nhẹ lòng. em nghỉ làm 3 ngày rồi sau đó là như thế này em sẽ làm ng khác lo lắng đó
-ko trả lời
sếp nắm tay cô- đi. đi về nhà . tôi đưa em về. đây ko phải chỗ của em.
sếp lôi cô về. ấn cô vào xe. Dương say rồi nên ko buồn chống cự. sếp vừa gặp mấy đối tác ra thì thấy cô. may thật nhỡ làm sao thì sếp…xót
rìu Dương vào nhà. sếp đặt cô lên ghế cho cô nằm xuống rồi vào nhà tắm lấy khăn mặt. lần đầu sếp chăm sóc ng say đó. vinh dự cho cô chưa.
sếp lau mặt cho cô. cô quay đi. úp mặt vào trong thành ghế và khóc. chỉ khóc thôi ko nói thêm câu gì cả. nhìn thấy đàn bà khóc thì đàn ông có cảm xúc gì. nhất là khi đó là một ng đàn bà đẹp. người mình thầm yêu
sếp dựng cô dậy. ôm chặt lấy cô. ôm thật chặt. bàn tay sau lưng ko ngừng vỗ về. cơ thể sếp đang nòng lên với mùi hương cơ thể cô. đôi trai đào lúng lính cứ bị đè nén vào ngực sếp. lấp ló đằng sau chiếc áo sơ mi đang sộc sệch vì hành động của sếp. sếp ko làm chủ đc kéo Dương lên hôn vào môi cô. một nụ hôn chứa quá nhiều cảm xúc bị kìm nén
Dương đang trong cơn say. cô dường như cũng ko làm chủ được mình nên hôn lại sếp. sự khao khát của một ng đàn bà. sự thèm muốn của một người đàn ông. họ miên man đôi môi nhau ko rời. đến khi đôi tay sếp luồn vào bên trong áo chạm vào nơi ấy Dương mới bừng tỉnh. cô đẩy sếp ra xin lỗi vì sự lỗ mãng của mình rồi chạy vào phòng đóng cửa lại. để lại sếp ngơ ngác và hụt hẫng.
có một miếng ngon chuẩn bị đưa vào miệng rồi vụt mất bạn có thấy tiếc ko? thèm lắm ý chứ
rồi cuộc sống của cô cứ diễn ra như vậy. chỉ có điều tránh mặt sếp hơn. còn sếp thấy vậy thì cảm giác đầu tiên là đau khổ.
– chị Dương ơi. trường mình có nhà tài trợ về. hứa sé tài trợ xây lại khu cũ nhưng người ta yêu cầu khó lắm. bọn em cần chị
-gặp chị làm gì? có cô giám đốc đấy
-nhưng giám đốc đi vắng. chúng em ko ai nói đc tiếng anh. chị đến nhé. 9 giờ sáng mai
-uh
9 giờ sáng Dương tiếp một người phụ nữ. họ đưa ra rất nhiều quyền lợi cho trường. quả là tốt khi số trẻ ngày càng đông mà các cô ngày càng vất vả vì điều kiện hạ tầng kém. Dương mừng ra mặt. nếu là cô của ngày xưa số tiền này chẳng là gì. nhưng bây giờ đối với cô là rất quý
-mẹ Dương. mẹ Dương. có nhiều đồ chơi mới lắm mẹ ạ.
-các con chơi đi. ko được tranh nhau nhé- cô xoa đầu cô bé. nó rất vui. cô cũng vui. và có ai đó cũng vui như thế
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!