Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: Ly_xciv
Cho dù cậu có đi tới trước mặt Chung Quyền, giới thiệu cho hắn biết…
Người này cũng sẽ không đem tên cậu đặt ở trong lòng.
Cũng sẽ không nhớ cậu.
Chỉ vì khi đó, Hà Nhan giống như vô số những học sinh cao trung bình thường khác lẫn trong đám người, tùy tiện nhìn cũng có thể tìm ra một người giống cậu.
Nhưng Chung Quyền lại khác, trong trường học của hắn còn lưu giữ lại ảnh chụp của hắn và cả Lý Mộ, điều này cũng đủ chứng minh khi đó hắn là người ưu tú như thế nào.
Tựa như một ngôi sao rực rỡ lấp lánh, được muôn vàn vệ tinh vây quanh, ở bên một người xuất sắc giống như hắn.
Nếu như không xảy ra sự việc ngoài ý muốn và ngày hôm ấy cậu không nhặt Chung Quyền về nhà.
Thì cuộc sống của bọn họ giống như một đường thẳng song song, vốn dĩ không hề có điểm giao nhau.
Cậu cảm tạ trời cao đã an bày tất cả, từ sự việc ngoài ý muốn ngày trước, đã ban cho cậu một ngôi sao sáng mà có lẽ cả đời này cậu sẽ không bao giờ có được.
…
Chung Quyền nhất thời hứng khởi, lôi kéo cậu đi xem trường học mà trước kia cậu từng học.
Hà Nhan buồn cười lắc đầu: “Em nói là không có gì đẹp đâu mà.” Cậu không hề lưu lại ở trường học bất kì dấu vết gì của bản thân cả.
Hơn nữa khi học cao trung, cậu còn mang mắt kính, so với hiện tại còn khó coi hơn.
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Chung Quyền, Hà Nhan đành phải nắm tay hắn đi đến ngôi trường ấy.
May mắn đang trong thời gian nghỉ hè, muốn tham quan cũng tương đối dễ.
Hà Nhan mang Chung Quyền đến phòng học mà trước kia cậu từng học, chỉ vào chỗ mà trước kia cậu từng ngồi, sau đó đi dạo một phòng, lại không có gì thú vị, vậy mà Chung Quyền vẫn cảm thấy rất có hứng thú.
Cái này gọi là gì ấy nhỉ… Chắc là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi?
Nghĩ như vậy làm Hà Nhan đỏ mặt, trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào, giống như được rót mật.
Hà Nhan còn mang Chung Quyền đến phòng trọ của mình trước đây.
Bởi vì Chung Quyền nói muốn xem ảnh thời còn trẻ của cậu.
Thời trẻ trâu Hà Nhan cũng không có nhiều ảnh chụp, chỉ có ảnh thẻ và ảnh tốt nghiệp.
Trong bức ảnh tốt nghiệp có rất nhiều người, mắt mũi miệng của mỗi người đều bị thu lại cực nhỏ.
Chung Quyền cầm ảnh thẻ của Hà Nhan, cười nói: “Vợ ai mà đẹp vậy nhỉ?!.”
Hà Nhan muốn lấy về: “Đẹp chỗ nào dạ, nhìn như con mọt sách ý.”
Chung Quyền cố ý hôn vào tấm ảnh thẻ một cái: “Anh nói đẹp là đẹp.”
Hôn xong còn xem như bảo bối mà cất vào túi, hắn còn nói coi như trao đổi ảnh chụp hồi trẻ với nhau.
Hà Nhan nói không lại hắn, đành chấp nhận.
Cậu cũng còn một quyển album.
Hà Nhan không có người thân, cậu chỉ có một tấm ảnh khi cậu còn ở viện mồ côi, những tấm ảnh khác là sau khi cậu đi học chụp được.
Chung Quyền vốn đang rất vui, nhìn thấy những thứ này tâm trạng đột nhiên trở nên sa sút.
Làm Hà Nhan ở bên cạnh đứng ngồi không yên.
Từ sau khi bọn họ đánh dấu nhau, dường như có thể tinh tường nhận ra cảm xúc của nhau.
Hà Nhan muốn an ủi Alpha của mình, cậu kéo Chung Quyền lên giường, tư thế của bọn họ lúc này giống như hai thiếu niên mới biết yêu.
Tay cậu đè lên những bức ảnh, sau đó hôn lên môi người trước mặt.
Ánh mắt Hà Nhan triền miên nhìn chăm chú vào Chung Quyền: “Em không sao mà, hiện tại em cũng đã có người nhà, có anh, có Nhị Nguyệt, còn có cả bé con em đang mang trong bụng nữa.”
Chung Quyền dịu dàng nhìn Omega, khẽ cắn vào môi dưới của cậu: “Sau này em sẽ có rất nhiều người thân.”
Lời ám chỉ này làm Hà Nhan đỏ mặt.
Đột nhiên lại nghe thấy Chung Quyền kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Anh cũng ở chỗ này!.”
Hà Nhan giật mình, nhìn vào bức ảnh Chung Quyền đang cầm trên tay.
Đó là một buổi thi đấu, Hà Nhan đứng ở bên cạnh sư huynh sư tỷ cười thẹn thùng.
Còn ở phía sau cách đó không xa, Chung Quyền cùng một đám học sinh mặc đồng phục giống nhau đi ngang qua.
Chung Quyền bỏ tay vào túi quần, không chút để ý nghiêng nữa khuôn mặt.
Tách một tiếng.
Khoảng khắc hai người gặp thoáng qua nhau, được bức ảnh lưu giữ vĩnh viễn.
Từ sau khi Chung Quyền phát hiện ra bức ảnh này, giống như đã mở ra một đại lục mới, còn muốn ghen.
Hắn ôm vòng eo mềm mại của Hà Nhan, ở trước ngực cậu cọ tới cọ lui, làm nũng giống như một con mèo lớn, ấu trĩ đến mức làm hắn cảm thấy mình thật sa đọa.
Hắn nói: “Thì ra từ rất lâu về trước em đã gặp được anh.”
Hà Nhan cũng rất kinh ngạc, cậu cầm bức ảnh nhìn kỹ: “Là anh thật đó.” Sau khi nói xong cậu ôm đầu Chung Quyền, hôn vào tóc của hắn: “Nhìn anh lúc đó rất ngoan.”
Chung Quyền từ trong lòng ngực cậu ngẩng đầu, có chút không cam lòng nói: “Chúng ta gặp nhau quá trễ.” Bằng không Hà Nhan sớm đã bị hắn làm cho lớn bụng.
Nhưng mà gặp nhau bây giờ cũng được, nếu không Hà Nhan mới 17 18 tuổi đã mang thai con của hắn…vậy thì cũng quá cầm thú rồi.
Nếu như vậy sẽ làm chậm trễ việc học của Hà Nhan.
Hắn hy vọng Hà Nhan có thể thực hiện những việc cậu mong muốn mà không bị gia đình trói buộc.
Tuy rằng hắn rất muốn giấu Hà Nhan ở nhà, nhưng hắn nghĩ đây chắc chắn không phải là điều Hà Nhan mong muốn, vì thế hắn cũng thay đổi quan niệm.
Chỉ cần Hà Nhan cảm thấy vui vẻ, hắn sẽ chiều theo ý cậu.
Nghĩ như vậy, Chung Quyền xoa xoa cái bụng nhỏ của Hà Nhan, sâu kín nói: “Anh muốn nghe chuyện trước kia của hai chúng ta.”
Hà Nhan nghĩ chuyện đã qua, cảm thấy rất đau lòng, cậu vuốt ve mặt của Chung Quyền: “Xin lỗi, để anh phải chịu khổ.”
Chung Quyền mê mang mở to mắt, Hà Nhan cho rằng Chung Quyền còn cảm thấy cậu không biết chuyện, có chút buồn cười nói: “Em đã biết anh là Hà Bạch rồi, anh không cần phải gạt em đâu.”
Hà Nhan có điểm sinh khí mà nhíu mày nói: “Anh không cần phải uống loại thuốc thay đổi gương mặt gì đó nữa đâu, anh làm như vậy em sẽ giận anh, anh nên nói chuyện này sớm với em hơn chứ. Em không phải là người yếu đuối như vậy, chỉ một sự thật cũng không thể chấp nhận.”
Hà Nhan: “Em thích anh không phải vì gương mặt của anh, mà là vì chính anh thôi.”
Chung Quyền nghe xong mơ mơ màng màng, lại cảm thấy vô cùng ghen ghét, Hà Bạch là chồng trước của Hà Nhan, hắn biết.
Điều hắn muốn nghe căn bản không phải cái chuyện người chồng đã chết của Hà Nhan, mà là chuyện của hắn và Hà Nhan!
Thì…cái chuyện hắn bắt cóc vợ người ta đó!
Hà Nhan cuốn tay áo hắn lên, nhìn thấy hình xăm hồ ly.
Hình xăm này trước kia Hà Nhan đã thấy, cậu không biết vì sao lại xuất hiện hình xăm này, nhưng điều đó cũng không thể che dấu sự tồn tại của hình xăm bên dưới mà cậu đã thấy trước kia.
Cậu hôn lên cánh tay Chung Quyền: “Nói anh ngốc anh còn không chịu, không đau hả?”
Chung Quyền chớp chớp đôi mắt: “Xăm mình thôi mà, chỉ là chuyện nhỏ đối với anh……” Hắn cũng không biết hình xăm này xuất hiện từ khi nào.
Hà Nhan lắc đầu nói: “Là chữ ở dưới hình xăm này.”
Chung Quyền kinh ngạc trợn mắt.
Nước mắt Hà Nhan rơi xuống hình xăm của Chung Quyền: “Lúc đó anh đã suy nghĩ như thế nào lại đi xăm tên em và Nhị Nguyệt lên tay.”
Hà Nhan: “Em xin lỗi, chắc là anh đã rất mệt mỏi, vậy mà em lại không hay không biết gì cả.”
Chung Quyền theo bản năng ôm chặt Hà Nhan, tuy rằng hắn không hiểu những lời Hà Nhan vừa nói, vậy mà trong lòng lại dâng lên nổi uất ức mà hắn không thể hiểu được.
Tựa hồ thấy Hà Nhan rơi nước mắt làm hắn đau lòng, nhưng hình như đây thật sự là cảm xúc mà hắn cất giấu bao lâu nay bị đánh thức.
Thật sự giống như lời nói của Hà Nhan, hắn đã từng trải qua những chuyện như vậy, dường như đã có thời điểm hắn đã chịu nhiều đau khổ nhưng lại vô cùng hạnh phúc.
Những chuyện đã qua giống nhưng một cuốn phim xưa cũ, trải qua trăm cay ngàn đắng, một lần nữa hắn mới có thể ở bên cạnh Hà Nhan.
Hắn vừa mạnh mẽ lại vừa ôn nhu mà lau sạch nước mắt trên mặt Hà Nhan: “Đừng khóc nữa, được không em?!.”
Đôi mắt của Hà Nhan hồng hồng.
Chung Quyền: “Anh không mệt.”
“Là anh cam tâm tình nguyện.”
•••
Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé