Tình Yêu Chúng Ta Từng Có: Anh Nhớ Không?
Chương 4: Có phải anh không?
“Tổng tài, về việc hợp tác với tập đoàn Đạc Na ngài có ý kiến gì không?” Trong phòng làm việc của Tổng Tài, hai người đàn ông đối diện với người ngồi ở trước mặt đang thư thả ngắm nhìn một khung ảnh nhỏ gọn chứa hình cô gái nở nụ cười tươi, có đôi mắt màu xám khác lạ.
Người đó có khuôn mặt điển trai, đôi lông mày hơi cong cong, mắt màu đen chứa sự nhạy bén, mũi thẳng cao, cánh môi dày mang màu hồng phớt đầy khiêu gợi, khóe môi hơi nhếch. Thêm cái cằm nhọn hoàn mĩ.
Mái tóc vuốt lên gọn gàng, bóng bảy, quần áo chỉnh tề. Khí chất thì chút nghiêm túc, uy quyền dù im lặng nhưng không đến bức người, tạo ra áp lực.
Khi người đó cất giọng thì, “Bên ta muốn hợp tác nhưng bên họ chưa chắc muốn.” Giọng nói ấm áp phát ra.
Hai người nọ nghe thế nhíu mi, “Tập đoàn Đạc Na sẽ chấp nhận khi Tổng Tài chịu ra mặt.”
“Sao các người biết tôi ra mặt thì hợp tác được?” Lục Viện {Người đó] nâng mắt.
“Chuyện này chúng tôi chưa thể nói, Tổng Tài coi như vì lão gia và tiểu thư đã cứu người khỏi cái chết năm đó mà giúp đỡ công ty phát triển.” Hai người nọ trầm giọng.
Lục Viện cười khẩy một cái rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ xem xét.” Rồi anh đứng lên rời khỏi phòng.
Lục Viện mới từ nước ngoài về đây, là con trai nuôi Lục gia mới nhận cách đây hơn ba năm, tính cách con người này thất thường, duy đối với tiểu thư Lục gia là một tính dịu dàng. Lí do về đây là có nhiệm vụ Lục lão gia giao cho Lục Viện quản lí công ty ở đây, giúp lớn mạnh hơn cũng là để Lục Viện cùng tiểu thư Lục gia – Lục Ánh vun đắp tình cảm
…
Lục Ánh đứng trước cửa hàng nhìn chiếc xe Lamborghini màu đen chạy tới rồi dừng lại trước mắt mình. Lục Viện bước từ xe xuống, môi cười với Lục Ánh.
Lục Ánh cười đáp lại, “Viện ca ca tới thật nhanh!” Đôi mắt màu xám lạ của Lục Ánh trong veo khi nhìn Lục Viện.
“Anh không để người con gái mình thương phải chờ lâu.” Lục Viện nói đầy sự yêu thương.
“Hừm… anh nói linh tinh nữa rồi! Chúng ta là anh em đó!” Lục Ánh chu môi tỏ vẻ không thích.
Lục Viện khẽ lắc đầu, “Em quên là ông em đã nói chúng ta sẽ đính hôn à? Huống chi anh là được nhận, đâu phải anh em thật đâu.”
Lục Ánh bĩu môi rồi chuyển chủ đề: “Anh, mau đưa em đi! Bạn em đang chờ rồi!” Lục Ánh tự nhiên nắm tay Lục Viện vào trong xe.
“Em thật là… cô Khương Ái Ái đó có gì quan trọng chứ?” Lục Viện lẩm bẩm.
Khi chiếc xe phóng đi là lúc sau cây cột điện gần đó xuất hiện bóng dáng của Lạc Quyên và Huyền Duệ.
Sống mũi cô cay cay, đôi môi thì gượng cười.
Lục Viện ư? Là Lục Viện hay Tuần Vũ đây?
Giọng nói, gương mặt, chiều cao, đôi mắt ấy… hoàn toàn như Tuần Vũ. Cảm giác nơi trái tim cô khi thấy người tên Lục Viện cũng y như khi thấy Tuần Vũ.
“Tiểu Tình Tình~~ có sao hay không?” Huyền Duệ định giơ tay sờ lên gương mặt cô.
Lạc Quyên thoát khỏi suy nghĩ, nghiêng người tránh khỏi tay Huyền Duệ, “Tôi không sao. Huyền Duệ, anh đừng phí công vô ích với tôi, dù là một chút tình cảm tôi cũng không thể cho anh.” Cô buông lời phũ phàng, cất bước tới chỗ xe mình không xa.
Huyền Duệ nhếch mép, chạy theo Lạc Quyên, “Tiểu Tình Tình, anh sẽ không từ bỏ, từ bỏ em thì không phải anh!”
…
“Ái ÁI! Tớ nè!” Lục Ánh chạy về phía Khương Ái Ái. Khương Ái Ái không còn là bộ dạng đáng yêu nữa thay vào là sự quyến rũ làm bao nhiêu nước miếng vô cơ chảy xuống khi nhìn vào.
Chiếc váy đen bó sát vào đường cong chữ S lôi cuốn, khe ngực tròn, sâu phơi bày rõ ràng.
Gương mặt trang điểm kĩ càng, mắt khiêu gợi nhìn Lục Ánh khi thấy người phía sau thì đôi mắt ấy kinh ngạc, cánh môi đỏ thắm theo đó cử động một cách đơ đơ: “Tuần Vũ…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!