Phương Mục Dương báo lại với cha mẹ về tin tức của chị hai, xong rồi lại nói anh rể cũng sắp tới California, hai người đều yên tâm hẳn. Sau đó anh lấy quà trong túi đưa cho bọn họ, rồi hỏi Phí Nghê ở đâu. Ông Phương thấy sách mình từng xuất bản mấy chục năm trước bị dịch lậu sang tiếng Anh thì tức giận vô cùng, song cũng có chút cảm động, dù sao con trai vẫn rất quan tâm đ ến chuyện của người cha này. Nhưng chưa kịp nói cảm ơn, con trai đã đi mất dạng.
Phí Nghê không mong đợi gì ở việc Phương Mục Dương ra nước ngoài bán tranh, chỉ hi vọng anh trở về nguyên vẹn. Cô có hơi hối hận vì không trực tiếp đi đổi tiền tiết kiệm thành đô la cho anh cầm, ở nhà có chật vật đến mấy thì cũng vẫn chắp vá được, còn ở Mỹ không có tiền thì ngay cả việc quay về cũng là cả một vấn đề. Tuy cô biết anh có thể sống được ở bất cứ đâu, nhưng cô vẫn sợ anh không về được.
Chuyện Phương Mục Dương về nước Phí Nghê cũng không biết trước, cô chỉ cảm giác đã đến lúc anh nên về rồi. Buổi ngâm thơ trong khán phòng nhỏ ở trường rất đông đúc, Phí Nghê là người điềm tĩnh nhất trong số họ, điềm tĩnh đến mức có vẻ hơi thiếu nhiệt tình. Những người khác đều đang đắm chìm trong từng nhịp thơ, có lẽ chỉ có cô là tỉnh táo để suy ngẫm xem bài thơ này cảm động ở chỗ nào, và Phương Mục Dương thì khi nào mới trở về. Phương Mục Dương đã để lại cách thức liên hệ với Martin cho cô, nếu như trước ngày khai giảng mà anh vẫn chưa về…
Buổi ngâm thơ kết thúc, nhưng mọi người chưa tản đi. Trong trường học hiện tại không mấy ai được chào đón hơn các nhà thơ, nhưng cuối cùng vẫn có người cướp hết sự chú ý của những người khác từ họ, nhờ vào chiếc áo phông mà anh mặc. Đối với rất nhiều người ở khán phòng, “Phí Nghê” không phải là một cái tên xa lạ. Sau khi tan cuộc, Phương Mục Dương bước vào khán phòng, tìm cho mình một lối ra trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Phí Nghê đối diện với Phương Mục Dương, không thấy được những chữ sau lưng anh mà chỉ để ý mặt anh.
Tuy rằng thời gian trước Phương Mục Dương từng phải chống đói bằng thực phẩm sắp hết hạn, nhưng ở nhà Martin vẫn được khoản đãi chu đáo, hơn nữa cầm tiền xong anh đã lập tức cải thiện thức ăn, cho nên nhìn người không khác trước kia là mấy.
Còn Phí Nghê thì lại có hơi gầy đi.
Cứ đứng nhìn nhau mãi giữa đám người thì ít nhiều gì cũng có chút buồn nôn, song khi Phí Nghê ý thức được chuyện này thì đã muộn. Sau khi sực tỉnh, cô tức thì đi ra khỏi khán phòng, Phương Mục Dương cũng bước đi theo sau cô.
Ra ngoài khán phòng rồi, Phương Mục Dương và Phí Nghê sóng bước bên nhau. Phí Nghê vẫn chưa nhìn sau lưng Phương Mục Dương, còn khen bức vẽ trước áo anh rất thú vị. Phương Mục Dương nói, anh cũng sẽ vẽ cho em một chiếc.
Vì giờ đã gần khai giảng nên trong trường có không ít người. Phí Nghê và Phương Mục Dương đi cạnh nhau trông rất bắt mắt, mặc dù cô có chút tiếng tăm trong trường học nhưng cũng chưa đến mức mọi người chỉ cần nhìn lưng là đã nhận ra cô. Những chữ sau lưng Phương Mục Dương đã giúp ích rất nhiều, những người đi đường đầu tiên chú ý đến mấy con chữ đó trước, sau đó mới để ý tới Phí Nghê. Ừm, cái bóng dáng này đúng là khá giống Phí Nghê.
Phí Nghê cũng không nhận ra mình thường xuyên bị người qua đường nhìn chăm chú, cô vẫn tập trung lắng nghe Phương Mục Dương báo cáo về chuyến đi của mình. Phương Mục Dương nói gần như ngày nào anh cũng được tới phòng trưng bày ngắm tranh, ngoài ra còn nhắc đến tập tranh trước kia anh cùng cô xem, rốt cuộc lần này anh đã được tận mắt thấy bút tích thực, sang năm anh sẽ đưa cô xem cùng với mình. Phí Nghê đồng ý, tuy rằng cũng nghĩ tới vấn đề tiền vé máy bay. Cô hỏi Phương Mục Dương ăn uống thế nào, Phương Mục Dương nói không tệ lắm, nhưng ăn cùng Phí Nghê vẫn thích hơn.
Phí Nghê lập tức quyết định mời Phương Mục Dương ăn tiệm, nhưng rồi nghĩ lại lại thấy có lẽ vẫn nên về nhà ăn một bữa trước thì hơn, dù sao Phương Mục Dương cũng là con trai của người ta.
Phải đến lúc ngồi sau xe đạp, Phí Nghê mới chú ý tới những chữ sau lưng anh.
Rốt cuộc cô cũng biết tại sao người ta cứ chăm chăm nhìn họ như vậy, ban đầu cô còn ngây ngô nghĩ là do bức tranh trước áo anh đẹp. Đương nhiên đó cũng là một phần, nhưng phần khác chắc chắn liên quan tới tên của cô. Ở nơi công cộng, cô đi cạnh Phương Mục Dương, phía sau lưng Phương Mục Dương viết tên cô…
Phí Nghê gần như không cách nào nghĩ tiếp nữa, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng.
“Sao anh có thể mặc loại quần áo thế này ra ngoài được?”
Câu hỏi này đã để lộ suy nghĩ thật trong lòng cô, vẽ thì không thành vấn đề, nhưng không thể để người ta nhìn thấy.
“Chẳng lẽ có gì đáng xấu hổ sao?” Là tranh vẽ đáng xấu hổ hay chữ viết đáng xấu hổ? Phương Mục Dương cảm thấy chẳng có gì phải xấu hổ hết.
“Sao anh khôn tự viết tên mình ấy?”
“Như thế thì ngớ ngẩn lắm.”
“Thế hiện giờ thì không ngớ ngẩn à?”
Cô lại hỏi Phương Mục Dương sao biết được cô ở đây, không phải anh mặc cái áo này gặp cha mẹ mình rồi chứ?
Phương Mục Dương nói cha mẹ khen áo anh đẹp.
“Anh lừa em chứ gì.”
Phí Nghê ngồi đằng sau xe ôm lấy Phương Mục Dương, che hết chữ sau áo anh. Không ai thấy được những chữ sau lưng Phương Mục Dương nữa, bọn họ chỉ thấy Phí Nghê ở đằng sau anh.
Cân nhắc tới khả năng tiếp nhận của Phí Nghê, Phương Mục Dương chỉ kể có người mua quyền sử dụng những bức họa trên mấy chiếc áo trước đó anh vẽ.
Phí Nghê kiên trì muốn xem hợp đồng của Phương Mục Dương, cô cảm thấy những chuyện thế này hẳn là phải có hợp đồng.
Phương Mục Dương biết trình độ tiếng Anh của Phí Nghê, nếu để cô xem sẽ hoàn toàn lòi đuôi chuột.
Anh hôn lên khuôn mặt cô, Phí Nghê nhất thời quên bẵng mất chuyện hợp đồng. Bọn họ lại dọn về ngôi nhà của mình.
Phương Mục Dương đổi số tiền mình kiếm được thành nhân dân tệ, Phí Nghê vốn định trực tiếp mang gửi ngân hàng, nhưng Phương Mục Dương lại đề nghị lấy ra chụp ảnh lưu niệm trước đã. Phí Nghê chưa từng trông thấy nhiều tiền như vậy bao giờ. Lần này Phương Mục Dương trở về còn mang theo rất nhiều đ ĩa nhạc. Máy quay đ ĩa bật nhạc, Phí Nghê cứ thế mà đếm tiền trong tiếng nhạc.
Phí Nghê đếm tiền rất nhanh, ánh mắt của cô khi nhìn tiền lóe lên chút dịu dàng khó nhận rõ, nhưng Phương Mục Dương lại thấy được. Anh x0a nắn mặt Phí Nghê: “Đúng là cô nhóc hám tiền, ánh mắt nhìn tiền lại còn trìu mến thế nữa.” Cứ như thể tiền chính là tình nhân của cô vậy.
Phí Nghê không giải thích, cô không nói với anh lúc nhìn tiền, cô đã nghĩ tới gia đình của họ trong tương lai cùng những chuyến đi trong tương lai.
Cô cười cười nhìn Phương Mục Dương, rồi lại tiếp tục đếm tiền. Phương Mục Dương ở cạnh đó vẽ lại cảnh Phí Nghê đếm tiền, anh nói với cô: “Vẽ xong rồi bọn mình treo bức tranh này ngoài phòng khách nhé?”
“Chẳng ra thể thống gì cả.” Khách tới nhà sẽ thấy cô đang đếm tiền dưới ánh đèn.
“Nhưng anh thấy rất hay mà, vẽ lại được em đúng vào lúc hạnh phúc nhất.”
“Ai bảo em hạnh phúc nhất khi đếm tiền chứ?”
“Không thì là lúc nào nào?”
Phương Mục Dương hôn Phí Nghê, trong tay Phí Nghê vẫn đang cầm tiền. Cô vốn định xếp tiền lại với nhau để tránh nhầm lẫn, nhưng vì bị Phương Mục Dương quấy nhiễu nên tiền rơi tán loạn hết trên mặt đất, phải đến buổi sáng hôm sau mới có thể thu dọn được.
Bức tranh Phí Nghê đếm tiền không được treo ngoài phòng khách, nhưng lại trở thành công cụ hữu ích nhất để Phương Mục Dương trêu chọc cô. Anh nói với Phí Nghê: “Em nhìn tiền còn thâm tình hơn nhìn anh nữa.”
“Đấy chỉ là ảo giác của anh thôi.”
Phương Mục Dương đòi Phí Nghê nhìn anh với ánh mắt thâm tình hơn khi nhìn tiền, Phí Nghê nghe yêu cầu ấy thì liền dùng ánh mắt khi nhìn một đứa trẻ ấu trĩ để nhìn anh. Vừa bắt đầu cô đã không nhịn được cười, cười cười một rồi lại ngượng không dám nhìn anh nữa.
Dĩ nhiên là số tiền kia không để hết ở ngân hàng, bọn họ đã lấy tiền để mua nhà, còn mua thêm cả một chiếc máy giặt mới. Phương Mục Dương chưa nói gì, Phí Nghê đã nhắc tới trước.
Bọn họ dùng chiếc máy giặt mới mua để giặt quần áo. Lần đầu tiên giặt đồ xong, dưới ánh mặt trời, Phí Nghê nhìn chỗ quần áo đang hong nắng, rồi lại nhìn Phương Mục Dương, nhoẻn cười: “Tay anh đúng là không hợp để giặt quần áo, máy giặt giỏi hơn anh nhiều.”
Phương Mục Dương cũng không hỏi Phí Nghê tay anh hợp để làm gì. Anh nhéo má cô, nhớ tới khoảng thời gian Phí Nghê dạy anh giặt quần áo trong bệnh viện.