Tình yêu của phù thủy ! - Chapter 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Tình yêu của phù thủy !


Chapter 4


Trước mặt nó là ngôi trường nguy nga,tráng lệ như trong truyện cổ tích.Phía trên là dòng chữ in đậm đỏ chót,nổi bật \”Trường Phổ Thông Agnes\”.Đất trời như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài.Tầng tầng, lớp lớp bụi hồng ánh sáng lan toả khắp không gian như thoa phấn lên những toà nhà cao tầng của thành phố, khiến chúng trở nên huyền ảo.Bước vào trường – cái ngôi trường mà được mang tiếng là \”thường dân\”,nhưng bên trong thì khối những nữ,nam sinh với tài sản giàu sụ,nhan sắc không chê vào đâu được.
\”Reng…reng\”
– Chào các em. – Một bà cô chừng ba mươi tuổi,đeo cặp kính dày cộp,cất tiếng,tay kia cầm một tập tài liệu. – Hôm nay,chúng ta có bạn học mới,em đi vào đi!
Serena bước vào,bỏ ngoài tai với những tiếng chê bai do quần áo thì hàng \”ngoài chợ\”,tóc tai thì rối tung,mặt thì chi chít những đốm nhọt,dáng đi thì không vững,nhìn từ xa như con nghiện thuốc phiện lâu năm.
– Ch..à..o m..ọ..i ng..ườ..i ..,t..ô..i l..à Se..re..na…- Cô lắp bắp,cúi mặt xuống,cố ra vẻ nhút nhát nhất.
Điệu cười khinh khỉnh lộ rõ trên vẻ mặt của học viên.Chúng khinh cô về tiền bạc,nhan sắc,giọng nói,dáng đi,coi cô như là bọc rác trong thùng.Vừa bước xuống cuối lớp,một giọng nói đanh lên:
– Ngươi nghe câu \”cóc ghẻ không xứng ngồi với phượng hoàng\” chưa?
Ả ta hếch mũi lên.Đúng là nhan sắc trời phú mà!Tóc ả vàng hoe,xoăn thành lọn,rủ xuống vai,bờ môi anh đào căng mọng,mỗi khi ả cất tiếng,đôi môi nhỏ nhắn kia lại ửng hồng,như đang gợi tình người đối diện.Body chữ S,da dẻ không tì vết,dù chỉ là vết chấm nhỏ.
Serena trả lời một cách vô tư:
– Ừ,phượng hoàng như tôi không thể ngồi với cóc ghẻ như cô!
Cả lớp \”Ồ!\” lên,mắt chữ O,mồm chữ U,vừa thấy thích thú với bạn học mới,vừa sợ sệt vì ả ta là đại tiểu thư của tập đoàn lớn nhất thế giới,chọc vào ả thì sống không bằng chết.
– Ngươi..ngươi..- Mắt ả ta như muốn nổ bong bóng,trông tức tới nực cười.
Giáo viên phải can ngăn:
– Các em về chỗ đi,Serena,em ngồi phía cuối dãy,cạnh cửa sổ!
Cô liếc về phía cửa sổ,và thấy chềnh ềnh một tên lạ mặt đang nằm ngủ say sưa.Nghe nói hắn ta là \”đại ca\”,là đàn anh ở đây,đánh người không nương tay.
\”Một tên ăn chơi thì có gì?\” Cô không quan tâm,lạnh lẽo ngồi xuống ghế,cạnh tên xã hội đen kia,sát khí tỏa ra làm cả lớp im thin thít
Làm học sinh xem ra cũng chẳng vui thú gì.Gõ nhẹ đầu bút trên mặt bàn,trong đầu lẩm nhẩm bài thơ cổ xưa,Serena gần như chẳng chú ý tới bài giảng lạ lẫm kia.Nào là những kiến thức về toán học,số học,nó nhìn vài lần là hoa cả mắt.Ấy thế,nó lại học hết các bảng chữ lá của tiên cây,bảng kí hiệu ngôn ngữ của phù thủy nhanh như chớp.Nghĩ ngợi vu vơ,Serena không nhận ra rằng ánh mắt của giáo viên đang đổ về phía nó:
– Serena!Em đứng dậy cho tôi! – Bà mụ già khú với gọng kính dày cộp cứ chập chừng rơi xuống kia,đập tay xuống cái bàn trên bục giảng vang lên tiếng \”Bốp!\” rõ kêu.
Nó đứng dậy trước sự kinh ngạc của cả lớp.
\”Con bé nghèo này không sợ mụ bà chằn nổi tiếng tai ác này sao?\”
\”Phen này ăn hành rồi.\”
Tiếng xì xào lan ra khắp lớp.Mụ quắc mắt,đứa nào cũng im re,không đứa nào dám ho he một tiếng.
– Tại sao em lại không tập trung vào bài giảng của tôi? – Mụ hỏi,đưa cặp mắt đáng sợ với sát khí hầm hập dồn về phía Serena.
Nó cười nhếch.Điệu cười nhẹ nhàng mà khinh bỉ.Đáp lại trong sự sững sờ của mọi người,nó nói:
– Tại vì cô giảng khó hiểu,đến cụ tổ của em chưa chắc hiểu được!
– Nói bậy!Em có giỏi thì lên dạy thay đi! – Mụ hùng hổ.Từ trước đến nay,chưa học sinh nào chê mụ giảng kém.Nhận bằng quốc gia về lĩnh vực toán học,thế quái nào mụ lại bị một con bé quê mùa chỉ trích chứ?
Lờ đi qua mấy ánh mắt săm soi,Serena rời khỏi chỗ ngồi,cướp lấy viên phấn từ bà cô.Lướt nhẹ bàn tay búp măng trắng nõn,nó viết trên bảng hàng chữ ngay ngắn,tóm tắt một cách súc tích các công thức được in trong sách trước tiếng \”Ồ!\” của cả lớp.
– Mời em già nhất lớp biến khỏi lớp để tôi tập trung giảng bài! – Nó hợm hĩnh lên giọng,liếc nhìn khuôn mặt cau có của mụ mà phì cười.
Chắc bây giờ,mụ đang vắt óc mà nghĩ cách gỡ rối trong trường hợp éo le này.Thế giới của con người thủ đô,xem ra cũng thú vị !
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN